Hoàng Gia Sủng Tức
Chương 23: Chày gỗ
Mắt thấy cửa ải cuối năm sắp đến, trong cung công việc bề bộn, Tam công chúa liền không gọi Lục Thanh Lam tiến cung nữa.
Cuộc sống không tiến cung thoải mái không ít, ngày hôm đó nhớ tới vẹt đầu phượng của nàng, liền gọi Nguyễn An tới. Nguyễn An được nàng gọi tới, vội cấp bách xách theo lồng chứa Điểu Nhi đi vào. Lục Thanh Lam thấy con vẹt kia mệt mỏi, một bộ dạng như sắp chết bất cứ lúc nào, không khỏi hết sức đau lòng. Kiếp trước nàng từng nuôi một con vẹt đầu Phượng, cực kỳ quý báu, chỉ tiếc sau này lại chết. Kiếp này lại có cơ hội nuôi con nữa, dĩ nhiên hết sức quý trọng.
Nguyễn An cũng đang rầu rĩ đây này, lúc trước hắn thật sự từng nuôi chim ở trong cung, cho nên Vệ Bân mới đem hắn phái tới đây, chẳng qua vẹt đầu phượng vô cùng trân quý, hắn không có nhiều kinh nghiệm, mắt thấy chim anh vũ từng ngày từng ngày uể oải không phấn chấn, trong lòng hắn cũng hết sức sốt ruột, hắn dĩ nhiên biết vẹt này vốn cũng không phải là Tam công chúa đưa, thực chất chính là Cửu hoàng tử đưa. Vì vậy càng không dám khinh thường.
Lục Thanh Lam mỗi ngày bị hắn giám sát, có chút khó chịu, sắc mặt trầm xuống, cố ý hù dọa hắn nói: “Đây là làm sao, lúc đến vẹt này còn tốt, sao lại biến thành bộ dạng như vậy rồi?”
Chân Nguyễn An mềm nhũn liền quỳ xuống, cuống quít dập đầu nói: “Đều là do nô tài làm việc không chu đáo, xin cô nương trách phạt.”
Lục Thanh Lam không nghĩ tới hắn bị hù dọa thành như vậy, nhất thời cũng có chút ngượng ngùng, nói: “Ngươi đứng lên đi, ta cũng không có ý trách cứ ngươi. Muốn đem vẹt này nuôi tốt cũng không khó, ngươi chỉ cần nghe theo ta là được.”
Nàng quay đầu phân phó hai nha hoàn của mình nói: “Bồ Đào tỷ tỷ, ngươi đi kêu người chế tạo một cái lồng lớn đến đây, phải lớn gấp ba cái này. Thạch Lựu tỷ tỷ, ngươi đi chuẩn bị một ít hoa quả tươi tới, đút cho vẹt ăn.”
Hai nha hoàn đáp ứng một tiếng lĩnh mệnh đi.
Nguyễn An có chút kỳ quái nhìn tiểu cô nương này, cái lồng được trang bị cho vẹt kia, là dùng vật liệu đặc thù chế thành, hết sức tinh xảo xinh đẹp, đổi đi chẳng phải là đáng tiếc. Lại nói tiểu cô nương này còn nhỏ như vậy, làm sao có thể biết những việc nuôi điểu thế này?
Không khỏi hết sức hồ nghi.
Nhưng hắn thấy bộ dạng tiểu cô nương như đã định liệu kỹ lưỡng trước, cộng thêm trước khi đến Vệ Bân liên tục dặn dò, bảo hắn vạn lần không thể đắc tội tiểu cô nương, trong lòng hắn xem thường, nhưng không dám lên tiếng phản đối.
Lục Thanh Lam nhưng lại tràn đầy tin tưởng. Hoá ra vẹt đầu phượng này không thích gò bó, lại ưa thích ăn quả mọng. Nguyễn An đem thành vẹt bình thường, đặt mua cho nó một cái lồng khéo léo, lại cho nó ăn quả hạch, đương nhiên nó sẽ sinh bệnh.
Lại nói Thạch Lựu cùng Bồ Đào dựa theo yêu cầu của Lục Thanh Lam cho vẹt đầu phượng đổi một cái lồng lớn gấp mấy lần, còn sai người tìm quả mọng tới cho nó ăn, vẹt kia được ăn quả mọng, quả nhiên hoạt bát lên không ít.
Hai nha đầu tấc tắc kêu kỳ lạ, Nguyễn An lại càng bội phục sát đất, không nhịn được nói: “Cô nương sao biết vẹt này thích ăn quả mọng?”
Lục Thanh Lam chớp chớp mắt mấy cái, cười nói: “Ta cũng thích ăn hoa quả tươi a.”
Nguyễn An cười lớn! Nghĩ thầm cái này đại khái kêu là mèo mù đụng phải chuột chết đi.
Ngày thứ hai Kỷ thị cùng Lục Thanh Nhàn đến xem, đúng lúc nhìn thấy Lục Thanh Lam cầm một quả mọng đang trêu đùa con vẹt đầu phượng kia.
Lục Thanh Lam ngoan ngoãn gọi người, sau đó khoe khoang nói: “Mẫu thân, tỷ tỷ, mau đến xem vẹt của ta!”
Hai ngày nay Lục Thanh Lam mỗi ngày hai lần luyện tập thể thuật, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, Kỷ thị thấy hết sức cao hứng. Liền cười sờ đầu của thứ nữ, nói: “Con chim anh vũ này ngược lại hoạt bát hơn so với hôm qua rất nhiều.”
Trong lòng Lục Thanh Lam đắc ý, thầm nghĩ dõi mắt cả kinh sư, ai có thể so kinh nghiệm nuôi vẹt đầu phượng với ta. Con chim anh vũ này vào trong tay nàng mới không bị coi là người tài không được trọng dụng.
Lục Thanh Nhàn còn là lần đầu tiên thấy vẹt này, thấy lông vũ của cái đầu phượng hoàng của nó dựng lên, ngẩng đầu hết sức oai phong, không khỏi thở dài một tiếng: “Bảo Nhi, con chim anh vũ này của ngươi thật là xinh đẹp.”
Lục Thanh Lam nghe lời này vội lập tức vươn tay ra, bảo vệ lồng: “Của ta, là của ta, tỷ tỷ cũng không thể cướp đi!”
Lục Thanh Nhàn bị chọc tức đến ngã ngửa, vươn một ngón tay trắng nõn điểm trên trán của muội muội: “Ngươi cái đồ vật nhỏ không có lương tâm! Ta có khi nào đoạt đồ của ngươi chứ?”
Mặt Lục Thanh Lam đỏ lên, đúng là như thế, bất luận kiếp trước hay kiếp này tỷ tỷ đối với nàng đều là vô cùng tốt, phàm là thứ nàng thích, tỷ tỷ chưa từng tranh đoạt cùng nàng lần nào.
Lục Thanh Lam lại nhìn Kỷ thị: “Mẫu thân cũng không cho đoạt vẹt của ta.”
Kỷ thị lắc đầu: “Thôi thôi! Ngươi yên tâm nuôi nó, không ai tới tranh giành với ngươi đâu.”
Lục Thanh Nhàn nói: “Nếu vẹt là của Bảo Nhi, liền để Bảo Nhi lấy cho nó cái tên đi.” Rồi hướng Kỷ thị nói: “Mẫu thân ngài nói đúng không?”
Kỷ thị nói: “Như thế cũng tốt.”
Lục Thanh Lam nghiêng đầu nhỏ, làm một bộ vẻ mặt minh tư khổ tưởng*, Đặt tên Đặt tên a, ta xem, không bằng liền kêu nó là Tiểu Cửu đi.”
(*) suy nghĩ sâu xa
“Tiểu Cửu?” Lục Thanh Nhàn không có cảm giác gì, Kỷ thị nhớ tới Cửu hoàng tử, chỉ cảm thấy trong lòng có chút bất an.
Lục Thanh Lam thấy thần sắc mẫu thân dao động, liền nói: “Mẫu thân, cái tên này không hay sao?”
Kỷ thị cười lớn nói: “Cũng không phải không tốt. Bất quá, Bảo Nhi, chúng ta vẫn là đổi lại tên đi được không.”
“Tại sao?” Lục Thanh Lam là ra vẻ thất vọng nói.
” Cái này…”
Lục Thanh Lam nghịch ngợm cười một tiếng: “Nếu mẫu thân không nói được tên này không tốt chỗ nào, vậy sau này nó liền kêu Tiểu Cửu đi.”
Tên của Vẹt cứ như vậy quyết định.
Nguyễn An luôn luôn cung kính khoanh tay đứng thẳng bên cạnh, nghe lần nói chuyện này chỉ cảm thấy cái trán thình thịch trực nhảy, Tiểu Cửu? Cái này nếu là để Cửu điện hạ biết, còn không biết sẽ có vẻ mặt gì đâu?
Ngày hôm đó thời tiết chuyển tốt, Lục Thanh Lam mang theo Bồ Đào, Thạch Lựu, Nguyễn An đem chim đi dạo trong vườn.
Vườn của Trường Hưng Hầu phủ trải qua mấy đời, truyền đến trên tay Lục Kháng đã rất có quy mô, đình đài lầu các, thủy tạ núi giả, hành lang uốn chín khúc, cái gì cần có đều có. Tuy là vào đông, nhưng bởi vì trồng một chút thanh tùng thúy bách, nên dù mùa đông cũng không thiếu màu xanh.
Chủ tớ bốn người tản bộ dọc theo đường nhỏ trải đá cuội bên hồ hoa sen, hoa sen trong hồ đã sớm đông lại hết sức rắn chắc, một trận hàn phong gào thét thổi tới, Lục Thanh Lam không khỏi nắm thật chặt áo choàng da sóc trên lưng.
Nguyễn An mang theo một cái lồng tre đặc biệt lớn, so với thân thể nhỏ gầy của hắn, tạo thành bộ dáng có vài phần tức cười. “Tiểu Cửu ” nhốt ở bên trong, lồng chia làm ba tầng trên dưới, có mấy cái thanh ngang để đậu, có thể là bởi vì bị giam ở phòng thời gian dài, “Tiểu Cửu ” lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn, ở trong lồng nhảy nhót, phát ra tiếng hót thanh thúy.
Lúc này từ đối diện đi tới một nhóm người. Cầm đầu là một tiểu cô nương bảy tám tuổi, mặc bối tử nhũ đỏ bạc, dưới là nhu váy màu vàng nghệ, một khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, da trắng nõn, bộ dạng có mấy phần vẻ thùy mị, chính là minh châu trên lòng bàn tay của tam phòng và Lão thái thái, Tứ cô nương Lục Thanh Nhân. Ở bên cạnh nàng, còn có một vị cô nương mặc áo nhỏ màu đỏ quả hạnh cùng cẩm quần màu thiên thanh, mặc không hoa lệ bằng Lục Thanh Nhân, nhưng bộ dáng ngày thường so với nàng yêu kiều xinh đẹp hơn chút ít, là thứ nữ Lục Thanh Dung của tam phòng.
Lục Thanh Lam óp miệng, không muốn gặp mặt các nàng, đang muốn quay đầu bước đi. Chợt nghe Lục Thanh Nhân xa xa hô: “Lục muội muội, các ngươi đợi đã.”
Hai tiểu cô nương rất nhanh đi tới trước mặt, ánh mắt Lục Thanh Nhân nóng bỏng nhìn vẹt đầu phượng trong lồng, nói: “Lục muội muội, đây là cái gì?”
Lục Thanh Nhân là hài tử đầu tiên của tam phòng, lại là con vợ cả Triệu thị, đã sớm bị Trương thị và Triệu thị làm hư rồi. Là kẻ bá đạo cậy mạnh lòng chiếm giữ cực mạnh, phàm người khác có vật gì tốt, cũng chiếm làm của mình, thấy vật hiếm lạ như vẹt đầu phượng, đương nhiên cũng nảy sinh tâm tư muốn chiếm lấy.
Cô nương này là một kẻ có tính tình như một thùng thuốc súng, có ý kiến gì nhất định đều viết cả ở trên mặt, Lục Thanh Lam vừa nhìn nét mặt của nàng đã biết nàng đang suy nghĩ gì. Vì vậy khẽ nhíu mày nói: “Tứ tỷ tỷ, đây là vẹt đầu phượng.”
Lục Thanh Nhân nhìn vẹt trong lồng, càng xem càng cảm thấy uy phong, càng xem càng cảm thấy thích, “Vẹt này thật đẹp, cho ta đi. Duỗi tay ý định đem lồng đoạt lấy, nhưng Nguyễn An vô cùng cơ trí, lóe một cái liền trốn phía sau Bồ Đào.
Lục Thanh Nhân thấy hắn dám né tránh, nhất thời tức giận, phẫn nộ nói: “Lục muội muội, ngươi đây là ý gì, một gã sai vặt thôi, dám ở trước mặt bổn cô nương giương oai sao? ” Nàng không biết thân phận của Nguyễn An, chỉ xem hắn là gã sai vặt bình thường.
“Tiểu Cửu ” ở trong lồng nhảy hai cái, bỗng nhiên mở miệng kêu lên thanh thúy: “Người xấu!”
Lục Thanh Lam mừng rỡ, vẹt đầu phượng hết sức thông minh, học rất nhanh, mấy ngày nay nàng dạy nó thật lâu, hôm nay vẫn là lần đầu tiên nó mở miệng nói chuyện.
Lục Thanh Nhân sửng sốt, nhưng ngay sau đó giận dữ: “Ngươi vậy mà dạy nó mắng ta! ” thấy vẹt kia đọc từng chữ rõ ràng, lại càng nổi lên tâm tư cướp đoạt.
Lục Thanh Lam thật là dở khóc dở cười: “Lời nói của ngươi thật không có đạo lý, vẹt này rõ ràng là của ta, tại sao phải tặng cho ngươi? Nó nói chuyện là tự nó nói, ngươi cũng chưa từng thấy ta dạy nó?”
Lục Thanh Nhân cố nén lửa giận nói: “Ta thích con chim anh vũ này, cùng lắm thì quay về ta kêu phụ thân mua một con nữa trả lại ngươi là được rồi. Mau bảo tiểu tư kia đem lồng cho ta. ” Hết sức bá đạo.
Lục Thanh Lam chế nhạo: “Ta không cho ngươi thì sao?” Người này quả thực rất không nói đạo lý.
Lục Thanh Nhân cười lạnh một tiếng: “Ngươi cần phải hiểu rõ, Lão thái thái thương ta nhất, hễ ta đi Mục Nguyên đường nói một tiếng, Điểu Nhi này của ngươi còn không phải là ngoan ngoãn tặng cho ta? Đến lúc đó, đừng mơ tưởng ta cầu khẩn phụ thân mua cho ngươi một con Điểu Nhi nữa.” Loại chuyện này, trước đây cũng từng phát sinh rồi.
Lục Thanh Lam ha ha cười một tiếng: “Hôm nay sợ rằng Lão thái thái cũng không giúp được ngươi. Con chim anh vũ này chính là Tống quý tần nương nương cùng Tam công chúa tặng cho ta, hắn cũng không phải là gã sai vặt gì…” Nàng lấy một ngón tay chỉ Nguyễn An: “Mà là tiểu thái giám của Tam công chúa đưa tới nuôi điểu. Cho dù ta đem Điểu Nhi này đưa ngươi, ngươi có dám muốn không?”
Lục Thanh Nhân thẳng lưng một cái: “Có cái gì mà không dám muốn? Ngươi mau mau đem tới đây.” Ngay cả Nguyễn An cũng đều trợn tròn mắt, không nghĩ tới Trường Hưng Hầu phủ còn có loại chày gỗ này, hoàng gia ban tặng đồ, nói cướp liền cướp, thật là không muốn sống nữa sao?
Lục Thanh Nhân hồ đồ, Lục Thanh Dung cũng không ngốc, nàng vội vàng lôi kéo tay áo của tỷ tỷ: “Tứ tỷ tỷ, Điểu Nhi này là đồ trong cung ban tặng, chúng ta không lấy được đâu. Vẫn là mau đi thôi.”
Lục Thanh Nhân giận dữ: “Làm sao lại không được…” Lục Thanh Dung sợ hết hồn, vội vàng một thanh che miệng của nàng, “Tứ tỷ tỷ đừng hồ ngôn loạn ngữ!” Cứng rắn đem nàng lôi đi.
Lục Thanh Lam cười nhạt, nghĩ thầm tam phòng thật ra cũng không phải tất cả đều ngốc. Đưa tay cầm lồng chim qua, hướng về phía “Tiểu Cửu” huýt sáo một tiếng, “Tiểu Cửu ” ở trong lồng nhảy tới nhảy lui, gọi như “Người xấu người xấu” không ngừng.
Lục Thanh Lam cười ha ha.
Lục Thanh Nhân nhiều lần quay đầu lại, trong mắt đều là lửa giận, hôm nay nếu không phải Ngũ muội muội ngăn lại, nàng mới mặc kệ Tống quý tần Tam công chúa gì gì, đoạt rồi hãy nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!