Hoàng Hậu Bị Phu Quân Mặt Dày Tính Kế - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
206


Hoàng Hậu Bị Phu Quân Mặt Dày Tính Kế


Chương 17


Minh Hoàn lên xe ngựa, sau đó Minh Ly cũng đi vào.

Đối với cô em gái duy nhất này, Minh Ly rất là bảo vệ. Từ lúc mẹ qua đời, hắn biết, em gái đã phải chịu rất nhiều ấm ức, phải xử lý rất nhiều việc trong nhà.

Hắn liếc nhìn Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn ở Vương phủ thế nào?”

Minh Hoàn mỉm cười nói: “Anh cả không cần lo lắng. Thái phi đối xử với em rất tốt, Mục Vương điện hạ cũng coi em như em gái. Khoảng thời gian này, em sống rất vui vẻ. Chẳng qua, mấy ngày không gặp cha và anh, Hoàn Hoàn cũng rất nhớ hai người.”

Minh Ly thấy em gái hiểu chuyện thế này thì vừa cảm thấy vui mừng, lại vừa thấy xót xa. Hắn xoa đầu Minh Hoàn: “Lão phu nhân khiến em chịu ấm ức rồi. Lúc trước, Điền Vũ Vận lỗ mãng ở Vương phủ bị đuổi về, cha còn lo sẽ liên lụy đến em cơ. Bây giờ xem ra, trở về là cha có thể yên tâm rồi.”

Đôi đồng tử của Minh Hoàn thoáng dao động: “Chị họ bây giờ…”

“Bị đưa về nhà nàng ta rồi. Lần này, cuối cùng cha cũng đã nổi giận, lão phu nhân đuối lý, cũng không ngăn cản nổi.” Minh Ly nói, “Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đi Yên Châu. Hôm nay em vẫn phải đi gặp lão phu nhân một lần. Tính bà từ xưa đến nay đã không tốt, Hoàn Hoàn này, em đừng nổi nóng với bà.”

Lão phu nhân Sở thị dù sao cũng là bà nội của Minh Ly và Minh Hoàn. Thường ngày Sở thị cay nghiệt với Minh Hoàn, với Minh Ly thì chỉ thờ ơ. Hai anh em cũng không có ấn tượng gì tốt về Sở thị. Có điều, Sở thị dù sao cũng là bề trên, trong gia tộc tiếng nói trưởng bối rất có trọng lượng, cho dù Sở thị có làm sai, là con cháu thì cũng không thể chỉ trích.

Nếu không, bọn họ sẽ làm cho Minh Trường Phong mất mặt, khiến ông cảm thấy khó xử. Minh Ly và Minh Hoàn luôn lễ phép, có quy củ. Sở thị có không đúng đi nữa, hai người cũng chưa từng chống đối trước mặt những người khác.

Minh Hoàn gật đầu: “Em biết ạ.”

Ở đây cũng không có người ngoài nào khác, chỉ có Minh Hoàn và Minh Ly, hai người lại đang ở trong xe ngựa. Minh Ly hơi nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn tú nổi trội thoáng qua một tia chán ghét: “Nếu bà nói chuyện thực sự khó nghe thì em bỏ đi luôn là được. Lão phu nhân là trưởng bối mà không có quy củ trước, chúng ta cũng không cần đối xử với bà thật lòng.”

Minh Hoàn “vâng” một tiếng.

Sau đó, Minh Hoàn lại hỏi về tình hình của bà ngoại, thoáng cái, bọn họ đã về đến Minh phủ.

Minh Hoàn được đưa về chỗ ở của mình. So sánh với phủ Mục Vương, nhà họ Minh chẳng qua là một nhà phú quý bình thường, nơi ở của Minh Hoàn rất vắng vẻ, trong phòng cũng rất đơn giản mộc mạc.

Nàng với Sào Ngọc thu dọn sơ qua một chút, dọn căn phòng cho ngăn nắp. Lúc rảnh tay, Minh Hoàn bắt đầu nghĩ, cũng không biết Mục Vương điện hạ đã tỉnh chưa, bệnh nặng như vậy, phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.

Chờ tới lúc dùng xong cơm tối, Minh Hoàn trang điểm lại rồi đi tới viện của lão phu nhân. Ngày mai nàng phải rời đi, trước tiên đi tới chỗ lão phu nhân thông báo một tiếng, sau đó tới chỗ cha nàng thăm hỏi thì mới thỏa đáng.

Thực ra Sở thị đã biết tin Minh Hoàn trở về. Bà ta cũng biết ngày hôm sau Minh Hoàn phải đi tới Tiết gia ở Yên Châu thăm bà ngoại nàng.

Chỉ cần nghĩ một chút là Sở thị đã thấy tức. Cháu ngoại bà ta bị đánh cho mình đầy thương tích, đưa đi rồi, con gái của Tiết thị thì không chỉ không bị sao, còn muốn đi thăm hỏi mẹ của Tiết thị nữa!

Sở thị ghét vợ Minh Trường Phong là Tiết thị, chán ghét mười mấy năm rồi, cho dù Tiết thị đã xia lìa nhân thế, trong lòng bà ta vẫn căm thù như ngày xưa.

Minh Hoàn đi vào. Thực ra thì không gặp mặt chưa đến mười ngày, nàng không có thay đổi gì nhiều, vẫn đáng yêu động lòng người giống như lúc rời đi, dáng người nhỏ nhắn quyến rũ, khuôn mặt mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

Trong mắt Sở thị lóe lên một tia lạnh lẽo: “Mấy ngày này, cháu sống ở Vương phủ vẫn tốt chứ? Thường ngày chướng mắt người khác như vậy, đừng có để Thái phi với Mục Vương điện hạ chén ghét, lại gây ra họa lớn cho cả nhà.”

“Phiền lão phu nhân lo lắng rồi ạ. Dĩ nhiên là cháu sống rất tốt.” Minh Hoàn mỉm cười. Nàng nhìn ra ác ý Sở thị dành cho mình, “Thái phi đôn hậu thiện lương, tấm lòng rộng rãi, không giống mấy người đàn bà có chút gian xảo cay nghiệt, vô duyên vô cớ, sao có thể ghét cháu ạ?”

Sở thị bị nàng châm chọc, trong lòng luôn cảm thấy khó chịu.

Bà ta lạnh mặt, nói: “Ngồi xuống đi. Ngày mai đi tới Tiết gia, mọi chuyện đều phải chú ý một chút, đừng làm việc hấp ta hấp tấp mà đánh mất thể diện của nhà chúng ta.”

Sự thực, Sở thị biết Minh Hoàn làm việc ổn thỏa, cử chỉ nho nhã, ăn nói khéo léo, dù là đối diện với ai, cũng có biểu hiện rất tốt. Những thứ này đều giống với mẹ đẻ của nàng. Sở thị vừa nghĩ tới Tiết thị thì trong lòng lại không thoải mái.

Thị nữ bưng lên một chén trà, đặt xuống trước mặt Minh Hoàn: “Thưa Tiểu thư, mời người dùng trà ạ.”

Sở thị không thích Minh Hoàn nên hiển nhiên không có khả năng bảo người dùng trà ngon để đãi nàng. Trong khoảng thời gian Minh Hoàn ở phủ Mục Vương, ăn – uống – mặc, Lưu Đàn đều sai người cho nàng thứ tốt nhất. Lá trà nàng uống, hàng năm trong hoàng cung mới được hơn mười cân, ngay cả các quý nhân có phẩm cấp từ tứ phi trở lên còn không có đủ nữa. Cho nên, chỉ nếm thử một ngụm, Minh Hoàn đã đặt chén trà xuống.

Từ chỗ Sở thị đi ra, Minh Hoàn lập tức đi tới chỗ cha nàng.

Trên đường đi, Sào Ngọc liên tục lải nhải bên tai Minh Hoàn rằng người hầu bên chỗ Sở thị coi thường người khác, lại có thể dùng bã trà vụn pha trà cho nàng, cho dù là đầy tớ, cũng sẽ không dùng lá trà vụn để pha.

Minh Hoàn biết, thực ra một đứa hầu gái nhỏ nhoi không dám làm như thế. Sau lưng có ai sai khiến, không cần nói cũng biết.

Nàng cũng không tính là được cưng chiều thế nào, chuyện gì cũng đều chịu đựng được, dù cho Vương phủ có tốt đi nữa, nơi này cuối cùng vẫn là nhà của Minh Hoàn. Nghĩ tới chén trà chưa uống hết lúc nãy, chẳng hiểu sao, nàng chợt nhớ tới Lưu Đàn, cũng không biết bây giờ bệnh của Lưu Đàn đã đỡ hơn chút nào chưa.

Lưu Đàn tỉnh dậy, nằm chờ để được ăn đồ ăn Minh Hoàn tự tay làm cho hắn.

Cái giường hắn đang ngủ này là giường mà Minh Hoàn đã ngủ bao nhiêu ngày. Trên chăn gối đều mang theo mùi hương thơm ngát riêng biệt trên người nàng. Hắn trở mình, đột nhiên nhìn thấy dưới gối lộ ra một góc của thứ gì đó màu hồng nhạt. Lưu Đàn tò mò rút ra.

Là một cái khăn tay của Minh Hoàn. Thêu hoa và lá sen, tươi mới tao nhã, mỗi một đường kim mũi chỉ đều cực kỳ tinh tế.

Hắn nhét khăn vào trong ngực mình.

Sao Minh Hoàn còn chưa tới nữa? Lẽ nào nàng đã quên mất hắn còn ở chỗ này ư?

Lúc này, cánh cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân truyền đến. Trong lòng Lưu Đàn xao động, hắn nhắm hai mắt lại.

Lục Trúc bưng một bát thuốc đi vào: “Bẩm Điện hạ, thuốc cho ngài đã sắc xong rồi ạ.”

Lưu Đàn: “???”

Hắn xốc chăn đứng dậy, sắc mặt tức khắc lạnh đi: “Sao lại là ngươi? Minh tiểu thư đâu?”

Lục Trúc bị sắc mặt Lưu Đàn hù dọa suýt nữa thì ngã sấp xuống, nàng nói ấp úng: “Bẩm… Bẩm điện hạ, Minh tiểu thư đã rời đi rồi ạ. Đã trở về nhà nàng ạ.”

Trong nháy mắt, sắc mặt Lưu Đàn xanh mét.

Còn chưa có bón thuốc cho hắn đâu, sao Minh Hoàn có thể về nhà được chứ?

Lục Trúc lại nói: “Là Thái phi gọi Minh tiểu thư tới. Sau khi Minh tiểu thư tới chỗ Thái phi thì quay về thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Có lẽ là trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó ạ.”

Lưu Đàn đi tới chỗ Thái phi.

Lục Trúc nhìn theo bóng lưng Lưu Đàn. Nhớ tới khí thế của Lưu Đàn lúc nhìn người ta bằng ánh mắt lạnh lẽo, nàng lại cúi đầu nhìn bát thuốc trong tay mình.

Dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể đông chết người đó của điện hạ, đích thực không giống như bị bệnh.

Lưu Đàn vừa bước vào cửa thì đã mở miệng nói: “Mẫu phi! Sao người lại để Hoàn Hoàn đi chứ?”

Thái phi đang chậm rãi thưởng thức trà mẫu đơn, nghe thấy lời Lưu Đàn, ngón tay đeo móng giả bằng bảo thạch của bà hơi giương lên, bà cười như có như không, đáp lời: “Lưu Đàn à, vết sẹo trên cánh tay con là bị ta đánh hả?”

Lưu Đàn: “…”

Lưu Đàn nói: “Sao người có thể nghe lén người ta chứ? Ngộ nhỡ con với Hoàn Hoàn làm chút chuyện gì đó. Người lại ở bên cạnh nghe, Hoàn Hoàn biết được thì xấu hổ biết nhường nào.”

Thái phi đập một cái lên cánh tay Lưu Đàn: “Thằng nhóc thối tha này, người còn chưa có gả tới đây đâu, con còn muốn làm gì nữa hả?”

Cái gì Lưu Đàn cũng muốn làm.

Thái phi nói: “Bà ngoại Hoàn Hoàn bị bệnh, muốn gặp nàng.”

Lưu Đàn nói: “Con cũng bị bệnh. Bệnh tương tư đó.”

Lông mày Thái phi giật giật. Bà muốn mắng, nhưng vẫn nhẫn nhịn không nổi nóng: “Chưa đến hai tháng nữa người ta sẽ quay lại. Yên tâm đi, nửa đường ta phái người đi gọi nàng. Trong khoảng thời gian này, chúng ta vẫn nên chuẩn bị chuyện cưới xin, chờ Hoàn Hoàn quay lại, hai đứa các con lập tức thành thân, ta còn muốn bế cháu nội nữa đấy.”

Trong mắt Lưu Đàn lóe lên chút vui vẻ.

Thừa dịp Minh Hoàn rời đi, hắn tới Minh phủ cầu hôn, đây cũng là một việc hay. Trong tay hắn có ngọc bội của Minh Hoàn, Minh Hoàn lại ở Vương phủ lâu như vậy, cũng không khó làm cho Minh Trường Phong tin hắn với Minh Hoàn là lâu ngày sinh tình.

Chờ tới khi Minh Hoàn trở về, bỗng nhiên phát hiện hắn biến thành phu quân tương lai của nàng, thì sẽ là kinh ngạc thẹn thùng, hay là không dám tin, nện lên ngực hắn nói hắn là một gã bịp bợm đây?

Lưu Đàn gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn: “Được.”

Nụ cười trên mặt Thái phi dần phai nhạt. Bà nhìn Lưu Đàn, đôi mắt đẹp trở nên nghiêm túc: “Lưu Đàn à, con muốn kết hôn. Có vợ con rồi, sau này, làm việc nhất định phải thận trọng, không thể kiêu căng, không được xúc động. Sau khi con lập gia đình thì sẽ là trụ cột trong nhà. Tình thế bây giờ không giống ngày xưa, mẫu phi cũng già rồi, nếu con ngã xuống, thật không có ai có thể chống đỡ nổi.”

“Người con muốn cưới chính là một mỹ nhân. Trên đời này, thứ tốt nhất thường bị kẻ mạnh chiếm lấy. Con chỉ hơi đi nhầm một bước mà thất thế, mẹ cũng sẽ bị người ta giết chết, vợ cũng sẽ bị người ta cướp đi.”

Lưu Đàn nhớ tới chuyện cũ trong quá khứ, những lời tương tự, kiếp trước Thái phi cũng đã nói mấy lần, chỉ là hắn quá mức tự phụ, tự cho mình siêu phàm, chưa bao giờ để ở trong lòng.

Lưu Đàn nắm lấy tay Thái phi: “Mẫu phi yên tâm. Lời của người, con sẽ ghi nhớ trong lòng, con sẽ bảo vệ người cả đời suôn sẻ.”

Thái phi gật đầu: “Nhớ kỹ là được, đi xuống đi.”

Lưu Đàn rời khỏi Thiên Hương Viện, đi về chỗ ở của mình.

Mãnh hổ đang nằm sấp trong sảnh. Nghe thấy chủ nhân quay về, nó vẫy vẫy tai, đứng dậy, rống lên một tiếng.

Lưu Đàn xoa đầu bạch hổ.

Đã chết một lần, thực ra hắn cũng không cần lo lắng chuyện giang sơn, chỉ cần diệt trừ một vài người, dựa theo quỹ đạo của kiếp trước mà đi, giang sơn sẽ dễ như trở bàn tay.

Đêm dần khuya, Lưu Đàn xử lý xong tất cả mọi chuyện, cũng tắm gội thay quần áo rồi lên giường ngủ.

Lúc này, hẳn là Minh Hoàn đã ngủ say rồi.

Ở Vương phủ, Lưu Đàn phân phó kẻ dưới dùng những thứ tốt nhất để hầu hạ Minh Hoàn. Hắn muốn dưỡng người trở nên yếu ớt, nuôi thành một con chim hoàng yến không bay được ra khỏi lồng sắt, chỉ có thể dựa vào hắn mới sống được.

Cũng không biết, về nhà rồi, có khi nào Minh Hoàn không thích ứng được. Không biết nàng có nhớ tới hắn không.

Lưu Đàn thầm nghĩ, một ngày nào đó, nàng sẽ hiểu, chỉ có ở bên cạnh hắn mới là thoải mái nhất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN