Hoàng Hậu Bỏ Trốn
Quyển 1 - Chương 5: Thi Hội
Sáng sớm dậy, ta dốc sức làm đẹp cho bản thân. Trên mặt dùng phấn trang điểm, dùng khăn lụa màu xanh nhạt che khuất vết sẹo. Một đôi mắt xinh đẹp sáng rạng rỡ, sóng mắt lưu chuyển, xinh đẹp hơn mọi thứ. Đến bây giờ ta mới phát hiện, nguyên lai là cái thân thể này rất xinh đẹp, chỉ là vẻ mỹ lệ bị che giấu đi. Một thân tinh tế màu xanh nhạt thượng thường, tay áo phiêu dật, cũng màu xanh nhạt bách điệp như váy. Y phục này nhất định là quà sinh nhật Tần Nhi làm cho ta, biết được ta muốn tham gia Thi hội, nàng cả đêm chạy đi. Nguyên bản nàng làm không phải là loại này, nhưng vì ta nên phải cấp tốc sửa lại. Tóc đen kết sơ thành một cái oản kế, trên cài một cái bảo thoa Lưu ly, mặt khác không them trang sức gì nữa. Tần Nhi thấy trang phục đơn giản của ta, liền cau mày nói, “Tiểu thư, người như vậy sẽ khiến kẻ khác coi thường đó.”
“Ngươi biết cái gì a, ta đây gọi là thanh nhã thoát tục, như tiên tử trên cao, hiểu không. Không nhìn thấy trên đầu ta là trâm cài Lưu ly quý giá sao? Người bình thường có thể dùng được sao?”
“Sao, thì ra là thế, chả trách người bất luận thế nào cũng muốn mua trâm cài tóc Lưu ly này, nguyên lại là như vậy a.” Từ lúc có chủ ý muốn đi dự Thi hội, trong lòng đã có tính toán, cho nên mới mua trâm cài tóc này. Tuyệt đối không để hai xú nha đầu Mạc gia coi thường ta. Vì mua trâm cài tóc này, ta đã chi hết toàn bộ tiền lão cha cấp cho. Hoàn hảo là ngày thứ hai, quản gia lại mang một ít đến tặng, nói là để mua trang sức xiêm y. Có lẽ Mạc Văn Xương đã biết ta muốn tham gia Thi hội, thật không biết ông ta là vì muốn tốt cho mặt mũi của ông ta hay cho ta.
Sáng sớm liền nghe được chỗ của Mai viên, cho nên chúng ta không cần tốn sức cũng tìm tới được. Cửa có một ít thị vệ đứng gác, còn có một cô nương dáng vẻ u nhã khoảng chừng mười bảy, mười tám đứng ở cửa. Ta cùng Tần Nhi đi đến cửa, nàng kia ngăn lại, nói: “Người là tiểu thư nhà nào, xin cho nô tì nhìn qua thiệp mời.” Những nữ tử này phải tùy thời mới có thể trở thành chủ tử của nàng, nên cô gái này đương nhiên được phép khách khí.
Ta quyến rũ cười một tiếng, “Vị tỷ tỷ này, ta là Tam tiểu thư Mạc gia, trước đó vài ngày có bệnh trong người, nên chưa nhận được thiếp mời, thỉnh tỷ tỷ có thể cho ta qua.”
“Thì ra là Tam tiểu thư Mạc gia, mời vào. Người là tú nữ do tiên đế khâm điểm, căn bản không cần thiếp mời.” Trả lại cho ta một nụ cười ngọt ngào, ta đối với nàng rất có hảo cảm.
“Đa tạ tỷ tỷ.”
“Tam tiểu thư khách khí, Tam tiểu thư, Thái hậu có lệnh, Thi hội hôm nay nha hoàn không thể ở bên cạnh. Mời vào vườn, mời vị cô nương bên cạnh theo hướng nam, đến Lạc tuyết hiên đợi”, rất tốt bụng nhắc nhở ta.
“Cám ơn tỷ tỷ, Liễm Dung sẽ nhớ kỹ tỷ tỷ thật là tốt.”
Vừa vào vườn, Tần Nhi nói, “Tiểu thư, ta đi, người phải tự bảo trọng.”
“Đi thôi, đi thôi, sớm một chút đến cửa lớn đang chờ ta.”
Tâm tư Thái hậu đã rõ ràng, an bài như thế, đơn giản là sợ có người làm càn. Có thể có đại gia tiểu thư cái gì cũng không biết, mua một thanh lâu nữ tử hoặc nha đầu biết thi thư bên mình, thật giả lẫn lộn.
Mai viên không hổ là Mai viên, nhìn qua nhìn lại, nhìn hoa mai cho đã mắt. Đủ loại kiểu dáng, màu sắc không đồng nhất, cánh hoa rơi xuống, làm cho người ta có một loại cảm giác thê lương. Ta kìm lòng không được, chạy đến đứng dưới tán cây, cánh hoa rơi giống như bươm bướm múa bên cạnh ta vậy.
“Hoa tạ hoa phi hoa mãn thiên
Hồng tiêu hương đoạn hữu thuỳ liên
Du ti nhuyễn hệ phiêu xuân tạ
Lạc nhứ khinh triêm phốc tú liêm.
Liêm trung nữ nhi tích xuân mộ
Sầu tự mãn hoài vô thích xứ
Thủ bả hoa sừ xuất tú liêm
Nhẫn đạp lạc hoa lai phục khứ?
Liễu ti du giáp tự phương phi
Bất quản đào phiêu dữ liễu phi
Đào lý minh niên năng tái phát
Minh niên khuê trung tri hữu thuỳ.
Tam nguyệt hương sào dĩ luỹ thành
Lương gian yến tử thái vô tình
Minh niên hoa phát tuy khả trác
Khước bất đạo nhân khứ lương không sào dã khuynh!
Nhất niên tam bách lục thập nhật
Phong đao sương kiếm nghiêm tương bức
Minh mị tiên nghiên năng kỷ thì
Nhất triêu phiêu bạc nan tầm mịch.
Hoa khai dị kiến lạc nan tầm
Giai tiền muộn sát táng hoa nhân
Độc ỷ hoa sừ lệ ám sái
Sái thượng không chi kiến huyết ngân.
Đỗ quyên vô ngữ chính hoàng hôn
Hà sừ quy khứ yểm trùng môn
Thanh đăng chiếu bích nhân sơ thuỵ
Lãnh vũ xao song bị vị ôn.
Quái nùng để sự bội thương thần
Bán vị liên xuân bán não xuân
Liên xuân hốt chí não hốt khứ
Chí hựu vô ngôn khứ bất văn
Tạc tiêu đình ngoại bi ca phát
Tri thị hoa hồn dữ điểu hồn?
Hoa hồn điểu hồn tổng nan lưu
Điểu tự vô ngôn hoa tự tu
Nguyện nô hiếp hạ sinh song dực
Tuỳ hoa phi đáo thiên tẫn đầu
Thiên tẫn đầu, hà xứ hữu hương khâu?
Vị nhược cẩm nang thu diễm cốt
Nhất bồi tịnh thổ yểm phong lưu
Chất bản khiết lai hoàn khiết khứ
Bất giao ô náo hãm cừ câu.
Nhĩ kim tử khứ nùng thu táng
Vị bốc nùng thân hà nhật vong
Nùng kim táng hoa nhân tiếu si
Tha niên táng nùng tri thị thuỳ?
Thí khán xuân tàn hoa tiệm lạc
Tiện thị hồng nhan lão tử thì
Nhất triêu xuân tận hồng nhan lão
Hoa lạc nhân vong lưỡng bất tri” (1)
Đứng nhìn hoa rơi, ta nhẹ nhàng ngâm “Táng hoa từ” ( Bài từ chôn hoa) của Đại Ngọc. Nhớ có một lần lúc ta đi học, trong lúc xem “Hồng lâu mộng” bị đạo sư bắt được. Nàng phạt ta trong một giờ học thuộc “Táng hoa từ” để có thể viết được chính tả. Ta liều mạng, rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ. Hoàn hảo có lần nàng ấy trách phạt, nếu không ta vẫn không nhớ nổi bài thơ kinh điển ấy. Ta mặc dù thích thi từ, nhưng cũng không nhớ quá lâu.
“Thơ hay, thơ hay, chính là vị tiểu thư này, đậm sự bi thương. Hôm nay là ngày tốt cảnh đẹp, ngươi làm thơ bi thương như thế làm gì? Không sợ phá hỏng cảnh sao?” Ai nhàm chán như vậy, dám phê bình thơ của Lâm muội muội, cùng lắm âm thanh cũng dễ nghe.
Ta quay người lại, thấy một nam tử đứng sau ta, cảm nhận đầu tiên của ta là dễ nhìn. Hắn vóc người thon dài, nho nhã nhưng không mất đi khí chất, đặc biệt là cặp mắt kia, quả thực là có thể mê hoặc chết người. Thật không có thiên lý, nam nhân xinh đẹp bao nhiêu, ta lại xấu xí bấy nhiêu, lòng tự ái của ta bị đả kích lớn.
Hắn nói không sai, nhưng ta cũng không choáng váng, liếc nhìn một cái, “Tiểu tử, ngươi không biết cái gì là thơ sao? Không biết thì đừng có phát biểu lung tung.”
“A, ngươi gọi ai là tiểu tử?” Hắn ta trên mặt không có chút sợ hãi, ngược lại, lại có vài phần vui vẻ.
“Không gọi ngươi thì gọi quỷ chắc, nơi này không phải chỉ có hai người chúng ta sao?” Ta đã là nữ nhân 26, 27 tuổi, tiểu tử này thoạt nhìn chắc khoảng hai mươi, không gọi đệ đệ là đã nể tình lắm rồi.
“Ngươi thật có ý tứ.” Hắn cười bất đắc dĩ.
“Ây, cũng không biết nhìn thấy ai, nhìn thấy bổn tiểu thư là vinh hạnh của ngươi.” Ta là người hiện đại a, là động vật quý hiếm.
“Tiểu thư thực sự là không biết khiêm nhường.” Tại sao lại muốn ta khiêm nhường, phải tự tin mới đúng. Đối với xinh đẹp ta đã không tự tin, nếu với tài hoa cũng không tự tin nốt thì ta chết đi chứ làm gì.
“Đôi khi cũng cần tự tin, khiêm nhường quá sẽ biến thành kiêu ngạo.” Mặt ta rất dày a.
“Tiểu thư có cách giải thích thật là độc đáo a, không biết ngươi là tiểu thư nhà nào?”
“Ta gọi là Mạc Liễm Dung”, thật muốn nói là Tô Liễm Dung.
Hắn hơi hơi nhăn mặt, ‘’Ngươi là Tam tiểu thư Mạc gia, là tú nữ do tiên đế khâm điểm?’’ danh tiếng của ta thật nổi a.
Ta gật đầu, “Đúng là bản tiểu thư.”
“Mạc tiểu thư…”, ta cắt lời hắn, “Gọi là Liễm Dung.” Ta phải theo họ Mạc, cư nhiên phải làm tỷ muội với hai nữ nhân tâm địa xấu xa kia, thật là mệnh khổ mà.
“Liễm Dung.” Hắn có chút không tự nhiên. Đại khái là không có ai như ta, để cho kẻ vừa gặp mặt gọi thẳng khuê danh.
“Ân, vậy ngươi tên là gì?”
“Tề Hiên.”
“Sao, Tề Hiên, a,Thành Vương?” Hắn đương nhiên là Bát Vương gia, ta biết thân phận của hắn không tầm thường, chỉ là không nghĩ đến hắn là Thành Vương_nhân vật chính của ngày hôm nay.
“Liễm Dung tiểu thư, không cần kêu to như vậy a. Mất công người khác hiểu lầm ta làm gì ngươi.” Cũng là chính nhân quân tử, nhân phẩm cũng không tệ a.
“Thì ra là vậy, sao ngươi không nói sớm?”
“Đó là bởi vì ngươi không có hỏi.” Hắn ra vẻ đương nhiên trả lời, xong, ta gặp phải đối thủ rồi.
Ta nhẹ nhàng cười một tiếng, quỳ gối khom lưng hành lễ, nói: “Tiểu nữ xin thỉnh an Bát Vương gia, hôm này tiểu nữ đến tham gia Thi hội, nếu Bát Vương gia không có chuyện gì, tiểu nữ xin đi trước.”
“Liễm Dung cô nương, không cần như vậy, như bình thường là tốt rồi.” Là nói ta làm bộ sao? Mặc dù ta đối với Mạc gia không có tình cảm gì tốt đẹp, nhưng cũng phải giữ tí thể diện cho bọn họ chứ!
Ta nhẹ nhàng cười nói, “Vương gia, tiểu nữ không hiểu được ý tứ của ngài.”
“Ai, tiểu nữ tử nhà ngươi, thay đổi thật là nhanh.”
Ta trợn mắt liếc nhìn hắn, “Không thay đổi thì không thay đổi, tiểu tử, bổn tiểu thư biết rồi.” Nói năng như vậy thật là thoải mái.
“Đi theo ta.” Hắn không khỏi ngạc nhiên, kéo tay ta đi.
_________________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!