Hoàng Hậu Chiêu Hiền Của Thuận Đế
Chương 77: Lạc Niệm Tự Quyết Định
Chương này chị xin tặng riêng cho năm em vì đã ủng hộ kênh YouTube của chị.
Kênh YouTube: Lan Hồ Điệp 134
❤️ Love you ❤️
@Nemchundethuong
@Khanhnha316
@Khanhnh136
@Snsd9taeny
@Maimai05_01
—————————————————-
A Tâm suy ngẫm một lúc nàng nhìn Chiêu Dương thận trọng nói.
– Chủ nhân thuộc hạ mới vừa đọc được, trong một quyển sách ở thái y viện có ghi chép phương pháp giải độc Đa Tình.
A Tâm nói đến đây chợt dừng lại, ánh mắt lộ rõ sự vui mừng.
Ngược lại với A Tâm, Chiêu Dương không hề mông chờ, vì nàng biết dù đó có là cách gì đi chăng nữa thì kết cuộc cũng như nhau. Cuối cùng rồi Nhậm Thái Tuấn cũng sẽ biết.
Xuân Thu đang chăm sóc Chiêu Dương nghe vậy, nàng nôn nóng hỏi.
– Phương pháp gì sao không mau nói.
Được Xuân Thu nhắc nhở A Tâm mới chậm rãi nói.
– Thay gì chúng ta dùng máu của Hoàng thượng để giải độc trong một lần, chúng ta có thể dùng máu của Hoàng thượng chia ra thành mười lần để giải độc.
Dùng cách này sẽ giảm bớt sự đau đớn trong hoá trình giải độc và giảm đi sự nguy hiểm đến thai nhi.
Lời nói của A Tâm không hề khiến Chiêu Dương vui mừng, thần sắc trên gương mặt nhợt nhạt của nàng không hề thay đổi.
A Tâm quan sát Chiêu Dương, nàng thật sự không hiểu chủ nhân đang nghĩ gì, chất độc Đa Tình này rất nguy hiểm có thể lấy mạng của chủ nhân bất cứ lúc nào.
– Chủ Nhân nếu người còn chằn chờ, thuộc hạ chỉ sợ không còn…..
A Tâm còn chưa nói dứt câu đã bị Chiêu Dương ngăn lại.
– A Tâm đừng nói nữa, ta đã quyết định chuyện của ta tự mình ta có thể giải quyết, không cần kinh động đến Hoàng thượng.
Chuyện tìm ra phương pháp giải độc không phải là điều nàng quan tâm, điều khiến nàng do dự là thai nhi và Nhậm Thái Tuấn.
Có hai nguyên nhân mà nàng không muốn Nhậm Thái Tuấn biết nàng trúng độc.
Nguyên nhân thứ nhất nếu có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn nàng chỉ e là Hoàng thượng sẽ vì giữ mạng sống của nàng mà bỏ đi thai nhi.
Nguyên nhân thứ hai là Nhậm Thái Tuấn vừa mới lên ngôi, có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, nàng không muốn mình trở thành gánh nặng của hắn.
Mặc dù chỉ dùng một ít máu của hắn, nhưng cũng không thể tránh khỏi ảnh hưởng đến long nhan.
Lạc Niệm trên tay cầm tách trà an thần nóng hổi từ bên ngoài bước vào, nghe Chiêu Dương nói vậy trong lòng quyết định.
Nếu Tiểu thư không chịu nói cho Hoàng thượng biết thì nàng sẽ đi tìm Mạc Thành, sau này nếu tiểu thư có trách tội nàng sẽ một mình gánh chịu.
Dù nàng có chết cũng không thể đứng đó nhìn Tiểu thư bị chất độc dày vò.
Lạc Niệm đặt tách trà nóng xuống bàn, vội vàng chạy ra khỏi Ngự Long Viên đi thẳng đến Thái y viện.
Lạc Niệm biết Mạc Thành là thái y giỏi nhất Tống Quốc nên chắc chắn hắn sẽ có cách giúp được Tiểu thư.
Lạc Niệm vừa suy nghĩ vừa chạy, đột nhiên nàng đụng vào một bức tường thịt rắn chắc.
Lạc Niệm bị đụng một cái văng về phía sau, thân thể liểu yếu đào tơ ngã xuống mặt đất.
Không biết từ đâu xuất hiện một bàn tay cường tráng vươn tới ôm gọn thân thể của Lạc Niệm vào lòng, tránh cho nàng ngã xuống.
Lạc Niệm hốt hoảng nhắm mắt ôm chat nam nhân, hành động của nàng khiến thân thể nam nhân kia cứng đờ.
Khi bình tĩnh lại Lạc Niệm mới từ từ mở mắt ra.
Đập vào mắt nàng chính là gương mặt nghiêm nghị của Trương Vệ.
Ánh mắt của hắn toả ra tia sáng, khiến Lạc Niệm chìm đắm trong nó.
Hai người giữ nguyên tư thế này một hồi, Lạc Niệm mới ý thức được lúc này Trương Vệ và nàng có hành vi thất lễ.
Nàng thẹn thùng đẩy Trương Vệ ra, cúi đầu nói.
– Xin lỗi….xin lỗi…. ta không cố tình đụng vào người ngài.
Trương Vệ nhìn nàng cười cười, nữ nhân này thật kỳ lạ.
Suy nghĩ một chút Trương Vệ lên tiếng hỏi.
– Nàng đi đâu mà vội vàng như vậy?
Lời vừa thốt ra đột nhiên Trương Vệ nghĩ đến đều gì đó nói tiếp.
– Chẳng lẽ Chiêu Quý Phi xảy ra chuyện?
Lạc Niệm kinh ngạc, nàng nhìn Trương Vệ với ánh mắt khó xử.
Nàng là người lòng dạ ngây thẳng không biết nói dối.
Cuối cùng nàng nghĩ, nếu Hoàng thượng biết Chiêu Quý Phi vì người mà hy sinh nhiều như vậy, Hoàng thượng nhất đinh ra lệnh cho Mạc Thái y giải độc cho người.
Lạc Niệm nhìn Trương Vệ, nước mắt lưng tròng.
– Chiêu Quý Phi bệnh nặng, nô tỳ muốn nhờ Mạc Thái y đến Ngự Long Viên xem bệnh.
Trương Vệ nghe Lạc Niệm nói vậy trong lòng hoang mang, lúc này là thời khắc quan trọng nhất.
Hoàng thượng chuẩn bị hành động tiêu diệt bọn phản tặc, nếu Hoàng thượng biết Chiêu Quý Phi xảy ra chuyện, người nhất định sẽ phân tâm.
Suy nghĩ một chút Trương Vệ quyết định đưa Lạc Niệm đến tìm Mạc Thành trước.
Một lúc sau Trương Vệ, Lạc Niệm và Mạc Thành với thần sắc thận trọng đi đến Ngự Long Viên.
Một tên thái giám của An Lạc Cung nhìn thấy liền chạy về bẩm báo với Thái Hậu.
Tại An Lạc Cung Thái Hậu đang ngồi thưởng thức tách trà thơm ngon do Phúc An pha.
– Phúc An đã lâu bổn cung không được uống một tách trà ngon như vậy.
Mấy tuần nay vì trúng độc nên Thái Hậu không thể xuống giường, khiến người khó chịu vô cùng.
Phúc An nghe vậy mỉm cười đáp.
– Nếu Thái Hậu thích Phúc An sẽ pha cho người mỗi ngày.
Thái Hậu tươi cười nói một cách sảng khoái.
– Được…được…..
Trong lúc hai người trò chuyện, tên thái giám từ ngoài cửa quýnh quáng chạy vào.
Nhìn thấy Hoàng Thái Hậu hắn quỳ xuống mặt đất, cung kính hành lễ.
– Hoàng Thái Hậu cát tường.
Hoàng thái hậu vươn tay ra, làm động tác bình thân.
Phúc An nhìn tên thái giám nói.
– Có chuyện gì mà ngươi lại vội vàng như vậy?
Tên thái giám nhìn Thái Hậu cung kính bẩm báo.
– Hoàng Thái Hậu nô tài vừa mới nhìn thấy nô tỳ của Dương Quý Phi cùng với Trương tướng quân và Mạc Thái y, thần sắc vô cùng thận trọng đi đến Ngự Long Viên.
Hoàng thái hậu nghe tên thái giám nói vậy, người đặt tách trà trên tay xuống cái bàn trước mặt, cất giọng uy nghiêm.
– Còn Hoàng thượng thì sao?
Tên thái giám với vẻ mặt khó hiểu đáp.
– Bẩm Hoàng Thái Hậu nô tài chỉ nhìn thấy Trương tướng quân và Mạc thái y, không thấy Hoàng thượng đâu.
Hoàng thái hậu nhíu mày suy ngẫm, nếu Trương Vệ và Mạc Thành đã đến Ngự Long Viên thì ất đã xảy ra chuyện lớn.
Vì sao Hoàng thượng lại không hay biết.
Hoàng thái hậu nghi ngờ, người nhìn Phúc An.
– Đi, chúng ta đến Ngự thư phòng một chuyến.
Hoàng thái hậu biết lúc này Hoàng thượng nhất định đang ở Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương.
Hoàng thái hậu vừa đến trước cửa Ngự thư phòng, binh sĩ canh chừng trước cửa liền khom người hành lễ.
– Hoàng thái hậu cát thường.
Hoàng thái hậu vẫy tay miễn lễ.
Tên bình sĩ lập tức chạy vào bên trong bẩm báo lại với Hoàng thượng.
– Hoàng thượng, hoàng thái hậu ngự giá.
Nhậm Thái Tuấn đang phê duyệt công danh, nghe tên bình sĩ thông truyền hắn ngẩn mặt nhìn lên, cất giọng trầm trầm.
– Truyền.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!