Đường Cảnh Hạo nhếch môi giơ lên chiếc áo nhỏ đã thành hình dưới ánh nến nhìn một lát, sau đó tỉ mẩn may thêm mấy đường trên cổ áo.
Làm xong hắn lại giơ lên ngắm nghía một hồi, đang định may gút thì thấy Tống Bảo nằm ngủ trên bàn nên dừng lại.
Nhóc vô dụng này mới nãy còn la hét đòi cho bé cưng khỏe mạnh vui vẻ, giờ lại ngủ quên hết trời đất.
“Dậy đi.” Đường Cảnh Hạo thả xuống áo nhỏ trong tay rồi hắng giọng một cái, cáu kỉnh gọi người, “…… Tống Bảo?”
“Ừm……”
Có thai làm thân thể nặng nề, mỗi ngày đều ngủ không đủ, Tống Bảo mơ màng tỉnh lại, cảm thấy đầu váng mắt hoa, như người không xương dựa vào phu quân.
Đường Cảnh Hạo ngây người một lúc mới phát hiện dưới nách thò ra một cái đầu tròn vo, ngốc nghếch nép vào ngực hắn cọ cọ.
“Hoàng thượng?”
Ánh mắt lờ đờ của Tống Bảo dần tỉnh táo lại, khi thấy chiếc áo nhỏ trên đùi Đường Cảnh Hạo thì lập tức bừng tỉnh.
“Áo nhỏ kìa!!” Y hết sức vui mừng, hai tay bám chặt Đường Cảnh Hạo rối rít khen ngợi, “Hoàng thượng không hổ là Hoàng thượng mà, trên đời này chắc chẳng có việc gì làm khó được bệ hạ đâu!”
Đường Cảnh Hạo kìm lại khóe miệng, không nói một lời nhìn Tống Bảo cầm áo nhỏ ngắm tới ngắm lui.
“Chưa may xong đâu.” Hoàng đế bệ hạ chỉ vào sợi chỉ rồi nói, “Ngươi may gút lại xem như làm xong rồi đấy.”
“Dạ dạ!”
Tống Bảo cầm kim, bàn tay run run nghiêm túc may một cái gút xấu ơi là xấu.
Y thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hơi mất mặt, ngước mắt lên mới phát hiện Hoàng đế thích cười nhạo y nhất giờ đang nghiêm túc nhìn y, chẳng có vẻ gì là chế giễu mà còn nói.
“Lần này xem như hai cha cùng may chiếc áo nhỏ này, ngươi đừng khóc nữa, hoàng nhi của trẫm chắc chắn sẽ bình an khoẻ mạnh thôi.”
Tống Bảo ngẩn người, lần đầu tiên nhận ra phu quân luôn lạnh lùng xa cách vẫn rất dung túng tính nết của mình. Trong thâm cung rộng lớn này cũng không phải không có chỗ cho y nương tựa.
“Bệ hạ……”
Ánh mắt Tống Bảo tràn đầy dịu dàng khiến tim Đường Cảnh Hạo vô thức đập mạnh.
“Sao?”
“Thần……”
Tống Bảo vừa mở miệng đã thấy bụng sôi ùng ục.
Ọc…… ọc ọc!!
Thần đói bụng rồi.
Thật là mất hứng.