Tống thừa tướng Tống Liêm từ một thư sinh từng bước đi đến chức vị dưới một người trên vạn người quả thực không hề đơn giản. Ngay cả tiên đế vốn đa nghi nóng tính cũng không thể bắt lỗi ông, khư khư giữ mình mấy chục năm, còn che chở đông đảo môn sinh, là một quyền thần vừa tài năng vừa quả cảm.
Là con trai độc nhất của Tống thừa tướng, hôn sự của Tống Bảo còn khiến người ta chú ý hơn cả vương tử hoàng tôn.
Chỉ cần Tống Bảo gật đầu thì dù là thiên hoàng lão tử cũng chẳng có gì mà không gả được. Tống thừa tướng và thừa tướng phu nhân luôn cưng chiều cậu con trai độc nhất có khuôn mặt diễm lệ này, chỉ cần Tống Bảo gật đầu thì sẵn sàng chiều lòng y, từ lúc Tống Bảo mười bốn tuổi, vương tử hoàng tôn nối đuôi nhau đến nhà cầu hôn không ngớt, nhưng chẳng ai lọt được vào mắt Tống Bảo.
Ngũ hoàng tử bị y cưỡi như ngựa, Triệu thế tử bị y làm thơ chế giễu, khó khăn lắm mới có vương tử Tây Vực đánh không đánh lại mắng không mắng lại, Tống Bảo lại chê không hợp nhãn nên đuổi người đi thẳng.
Tống thừa tướng và phu nhân hết sức khó xử, mặc dù thiên hạ có không ít thanh niên tài tuấn nhưng rốt cuộc ai mới lọt vào mắt Tống Bảo được đây.
Muốn tìm một phu quân có bản lĩnh, có tài cán, còn dịu dàng chu đáo, một lòng một dạ, quả thực là khó hơn lên trời.
Tống thừa tướng khó xử nhưng không nỡ để Tống Bảo bị xem thường hay chịu khổ, thế là gác lại chuyện cưới gả, định chờ thêm mấy năm nữa rồi chọn từ đám học sinh ra một người vừa có phẩm hạnh tốt vừa có tài cán để làm rể, ít nhất Tống Bảo ở cạnh bọn họ cũng không phạm sai lầm gì lớn. Truyện Đô Thị
Vì vậy khi Thái tử điện hạ đem sính lễ đến nhà cầu hôn, Tống thừa tướng chẳng mấy để ý mà chỉ muốn tiễn vị vương tôn quý tộc này ra khỏi cổng, giờ ngôi Thái tử lung lay, đơn giản là muốn mượn sức Tống gia nên mới ra hạ sách này thôi, ông cũng không nghĩ Thái tử tài hoa hơn người sẽ chịu nhượng bộ đứa con trai xinh đẹp lười biếng của mình, huống chi Tống Bảo cũng chịu không nổi lễ nghi phiền phức trong cung, e là phải chịu khổ không ít.
Nhưng chẳng hiểu sao hôm đó rất kỳ quái, Tống Bảo luôn ngủ đến khi mặt trời lên cao vẫn chưa dậy lại ăn mặc chỉn chu đi tới tiền sảnh, đúng lúc gặp mặt Thái tử điện hạ.
“Hôm nay bản cung đến quý phủ là vì nghe nói quý công tử trong phủ hiền lành nho nhã, có tri thức hiểu lễ nghĩa, xinh đẹp như tiên. Ta có chuẩn bị ít lễ mọn để cầu hôn trân bảo trong phủ, mong Tống thừa tướng vui lòng nhận cho, đừng ngại gì cả.”
“Ngươi muốn cưới ta hả?” Tống Bảo vừa lỗ m ãng vừa vô lễ, ngay cả tôn xưng cũng không có, còn nói lời đại nghịch bất đạo, “Ta muốn làm Hoàng hậu cơ.”
Tống thừa tướng giật nảy mình, còn Thái tử luôn điềm đạm trầm tĩnh lại xuất khẩu cuồng ngôn: “Bản cung cũng đang có ý này đây.”
Hai người ăn ý với nhau quyết định hôn sự rất nhanh, cứ thế trở thành quyến lữ như một trò đùa.
——————
Giờ Đường Cảnh Hạo vẫn còn nhớ rõ nỗi vui mừng trong mắt Tống Bảo khi gặp hắn hôm đó, nhưng trước kia hắn không hiểu mà chỉ cảm thấy Tống Bảo tham lam ngu xuẩn, cho đến hôm nay ngắm nhìn Tống Bảo ngủ say trong lòng mình, hắn mới lộ ra nụ cười yêu thương.
Đường Cảnh Hạo nghiêm túc hôn lên má phính của Hoàng hậu một cái.
“Để phu nhân đợi lâu rồi.”
Mặc dù bé ngốc của hắn cũng quên mất mình đang đợi ai rồi.