Về tẩm cung cũng là ngồi kiệu về.
“Cật Hảo, Hát Hảo?”
Tống Bảo vừa được dìu vào cửa chính cung điện đã lảo đảo vịn lưng ghế hít sâu mấy hơi rồi vội vàng xoa ngực.
“Nương nương có gì sai bảo ạ?”
“Có gì ăn không?”
Tống Bảo rơm rớm nước mắt, y thật sự đói lắm rồi.
Muốn ăn cơm cơ.
——————
Sống lại một đời, đây là bữa cơm đầu tiên của Tống Bảo.
Thật là ngon quá đi mất.
Tống Bảo ăn đến nỗi mắc nghẹn.
Nên nhớ Hoàng hậu nương nương, Thái tử phi điện hạ, quý tử Tống phủ từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ ngày nào.
Đừng nói ăn mà chỉ uống thôi cũng là sương mai lọc qua vàng tinh khiết, được hầu hạ như Vương Mẫu Nương Nương vậy.
Tống Bảo xưa kia là ai cơ chứ, cả đĩa cá nấu nướng cầu kỳ bưng lên y cũng chỉ gắp một miếng thịt mềm trên má con cá.
Thế mà hôm nay lại ôm gà quay vùi đầu gặm, mặt mũi dính đầy dầu mỡ, tóc tai bết lại.
“Nương nương?”
Cật Hảo sợ tái mặt, run rẩy quay sang níu lấy Hát Hảo.
“Chắc không phải nương nương của chúng ta bị trúng tà đấy chứ?”
“Hoàng thượng.”
“Đúng đúng đúng, Hoàng thượng, để ta đi tìm……” Cật Hảo đang định nói đi tìm Hoàng thượng thì vừa quay đầu đã thấy Hoàng thượng xuất quỷ nhập thần đứng ở cửa.
“Hoàng thượng vạn tuế!”
Cật Hảo giật nảy mình, suýt nữa té chúi nhủi.
Đây là Hoàng đế gì thế, thuộc hạ không báo được một tiếng sao?
Tống Bảo cũng nghe Cật Hảo nói Hoàng thượng giá lâm nên hấp tấp đứng dậy, trên tay còn bưng gà quay, vội vàng hành lễ.
“Tham kiến bệ hạ……” Tống Bảo nghe Đường Cảnh Hạo cho mình bình thân thì vội đứng dậy, ai ngờ dạ dày cuộn lên, trong lòng giật thót, thế là trực tiếp “Ọe!” tại chỗ.
Tống Bảo vô thức che miệng nhưng ngửi tay mình dầu mỡ lại càng buồn nôn hơn, ngay cả nước chua cũng nôn ra.
“Bệ hạ ọe…… Thần ọe ọe ọe!”
Thôi thôi, Tống Bảo ngậm miệng đây.
Ngậm miệng cũng không được thì nôn ra đi.
Huhu, dạ dày khó chịu quá.