Hoàng Hậu Phúc Hắc Của Trẫm
Chương 7: Thiên tử phong lưu
Edit: PT a.k.a Ring.
“Chỉ là nghĩ muội muội thay đổi có chút kinh người, muội trước đây ghét nhất là phải thấy ta” Diệp Lôi vuốt cằm, lộ ra tươi cười nhàn nhạt, tinh quang trong mắt thu lại, lo lắng xem lúc nào đem kế hoạch nói cho cô nghe là thích hợp nhất.
“Con người luôn luôn thay đổi, ca ca. Nếu người ta vĩnh viễn không trưởng thành, làm sao có thể làm đại sự đây?” Hủ Liên lộ ra mỉm cười, cô là thư kí, khi xã giao lại là một người bạn gái phi thường xuất sắc. Bởi vì tươi cười hoàn mỹ làm đối thủ buông xuống cảnh giác với sự khôn khéo và lãnh khốc của cô.
“Được rồi, buổi chiều sẽ có lão sư dạy lễ nghi đến giảng bài, muội đi nghỉ ngơi trước đi.” Nhìn Hủ Liên khuất sau cửa, khuôn mặt tươi cười kia dần dần biến mất.
“Một người sống lại thay đổi cũng không thể triệt để như vậy, muội rốt cuộc có đúng là muội muội ta hay không?”
Bài học lễ nghi buổi chiều, lão sư dạy lễ nghi vô cùng kinh ngạc với biểu hiện của Hủ Liên, vốn nghe nói là muốn giảng dạy tiểu thư Nam Cung gia, bà đã chuẩn bị tốt tinh thần chịu nhục. Không nghĩ tới tiểu thư này một chút cũng không ngang ngược, kiêu ngạo vô lí như người ngoài nói, ngược lại thấy lễ nghi của mình còn không bằng đoan trang của cô. Sau buổi học bà liền hướng Diệp Lôi chào từ giã, nói là không có khả năng giảng dạy cô.
Hủ Liên ngồi trước cửa sổ, đọc những thư tịch về lịch sử thời đại này. Thầm nghĩ, thân là con gái Tể tướng, vì sao hai mươi tuổi còn chưa lấy chồng, cổ đại không phải từ rất sớm đã có hôn phối sao?
“Tiểu Liên, vì sao Hoàng Thượng trễ như vậy mới gọi ta vào cung?”
“Là… là bởi vì vi…” Tiểu Liên ấp úng không dám nói ra, tiểu thư đọc sách vốn đã là chuyện lạ, vì sao hiện tại lại hỏi nàng vấn đề trực tiếp như vậy, điều này làm cho tiểu Liên nhất thời không biết trả lời như thế nào.
“Nói mau.”
“Hoàng Thượng nói phi tử trong hậu cung đã quá nhiều rồi, cho nên không vội gọi Hoàng Hậu vào cung.” Tiểu Liên bị dọa đến sắc mặt trắng bệch bật thốt lên nói ra nguyên nhân.
“Thì ra như vậy, cùng Điền Triết Hiên một dạng. Nam nhân a…” Hủ Liên xoa xoa huyệt Thái Dương có chút đau, lẽ nào đây là kiếp trước của hắn?
“Tiểu thư, người sao có thể hô thẳng tục danh của Thánh Thượng, như vậy rất nguy hiểm a.” Tiểu Liên run lẩy bẩy quỳ xuống.
“Quả nhiên là hắn, ta lại muốn nhìn xem hắn giết ta như thế nào.” Hủ Liên khinh xả khóe miệng, trong mắt lóe ra tia sáng chờ mong.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!