Hoàng Hậu Tái Hôn
Chương 10
“Khi tôi đến thăm, cô ấy bảo rằng tôi không phải là chị em mà chỉ là vợ lẽ thôi. Đó là cách chuyện đó xảy ra sao Nam tước Lant? Hay là Hoàng hậu ghét ta?”
Sau khi buổi lễ kết thúc, Nam tước Lant là người quản lí hầu hết các công việc của Rashta. Hôm nay anh đến thăm cô mà không có mục đích cụ thể nào cả, và rất bất ngờ khi nghe câu chuyện này.
“Cô đã tới thăm Hoàng hậu?”
“Vâng.. Cô ấy đã gửi quà cho Rashta. Tôi nghĩ tôi nên đến và chào hỏi vì cô ấy đã gửi quà..”
Nam tước Lant rên rỉ và xoa xoa trán. Rashta nghiêng đầu.
“Sao vậy? Rashta làm gì sai sao?”
“Còn tệ hơn cả thế..”
“?”
“Vị trí của Hoàng hậu và tiểu thư Rashta đây hoàn toàn đối lập nhau.”
“Tại sao? Chúng ta chung chồng cơ mà.”
Rashta đã nói với Hoàng hậu như vậy sao? Nam tước Lant choáng váng. Tuy nhiên, đôi mắt to tròn đen láy của Rashta đã nói lên rằng cô đã hành động một cách ngây thơ vô tội. Người ta không thể bắt trẻ con chịu trách nhiệm như người lớn, mà Rashta thì chẳng biết gì hơn những đứa trẻ quý tộc về xã hội thượng lưu, vậy nên anh sẽ phải cân nhắc. Nhưng dù thế thì..
“Rashta, có ai ngăn cô lại khi cô bảo rằng sẽ tới thăm Hoàng hậu không?”
“Có Cherily và Kisu?”
“Họ là ai?”
“Là người hầu của Rashta mà Hoàng đế cử tới.”
“Ngoài những nữ hầu đó.. Cô có thị nữ không?”
Rashta lại nghiêng nghiêng đầu.
“Không à?”
Nam tước Lant đứng dậy với vẻ kiên quyết. Ghi nhớ điều này, anh ta trở lại chỗ Hoàng đế và báo cáo về chuyến thăm Rashta của anh ta.
“Bệ hạ, Rashta bây giờ là thứ phi của người, nhưng cô ấy chẳng biết chút gì về giới quý tộc. Cô ấy đã có người hầu nhưng cô ấy cũng cần một người thị nữ.”
Một thư kí khác đang đứng bên cạnh và lắng nghe nói: “Liệu có tiểu thư quý tộc nào muốn phục vụ một thường dân như Rashta không?”
“Rashta không phải là thường dân đầu tiên trở thành phi tử của Hoàng đế.”
Nam tước Lant gắt lên với thư kí đó, rồi quay lại xin Hoàng đế thêm một lần nữa.
“Ít nhất ngài cũng nên cho cô ấy một nữ thị tùng để hướng dẫn cô ấy về xã hội thượng lưu.”
Sovieshu đã đồng ý.
“Đó cũng là điều ta đang nghĩ.”
“Vâng, thưa Bệ hạ.”
“Hãy tìm một thị nữ sẽ chịu trách nhiệm giúp đỡ Rashta.”
“Vâng, thưa Bệ hạ.”
* * *
Ta đang đi dạo qua các khu vườn ở Tây cung thì bỗng thấy mọt con chim to lớn, bảnh bao đang đậu trên một bông hoa lớn và rỉa lông của nó.
“Đúng là một chú chim kì lạ nhỉ.”
Các thị nữ chẳng để ý điều ấy – họ đang bận rộn tán gẫu về sự vô ích của việc Sovieshu cố tìm một thị nữ cho Rashta.
Ta đã tự mình tiếp cận nó một cách cẩn thận. Khi ta đưa tay ra, con chim nhanh chóng nhảy lên. Nó rung rung đôi cách, rúc mỏ vào đôi bản tay ta tựa như đã quen thuộc với con người.
“Con chim này là của một quý tộc nào đó sao?”
Khi vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, ta nhận thấy một mảnh giấy nhỏ được buộc ở chân. Ta mở ra và tìm thấy một tờ giấy có dòng chữ viết tay nhỏ.
– Ta là một vị khách nước ngoài sẽ đến dự bữa tiệc đầu năm mới. Ta đã viết cái này sau khi uống một vài ly rượu.
Ta bật cười, và các thị nữ đến xem chuyện gì đã xảy ra.
“Ồ, lạ thế.”
“Nó đẹp nhỉ.”
“Đúng là một chú chim bảnh bao. Tên nó là gì vậy?”
“Thần thấy đây là một loài chim khó thuần hóa đây.. Không phải nó được dùng để săn bắn sao?”
Khi ta cho họ xem lá thư, các thị nữ cười toe và giục ta trả lời. Ta cười tươi, cái này thực sự là từ một người nước ngoài say xỉn sao? Sẽ có rất nhiều đại sứ từ nước ngoài tới đây vào ngày đầu năm mới, vậy nên chẳng có gì là lạ..
Thường thì những chú chim sẽ bay tới những cái tổ có mùi hương đặc biệt để thu hút chúng. Thật ngạc nhiên khi nó lại bay tới đây. Ta lấy ra một cái bút nhỏ bỏ túi mà ta luôn mang theo mình, một thị nữ lấy một mảnh giấy gần đó.
– Một chú chim say xỉn đã bay tới đây. Nếu nó tìm được đúng đường về, có lẽ nó thông minh hơn chủ nhân của nó đấy nhỉ.
Các thị nữ nghiêng đầu xem ta viết và phá lên cười. Ta cất cây bút đi, cho chú chim uống nước rồi buộc mảnh giấy vào chân nó. Con chim lại rúc mỏ vào tay ta và bay đi.
“Đáng yêu thật.”
“Con chim đó có vẻ thích Hoàng hậu nhỉ.”
“Đúng vậy nhỉ, đúng là ngạc nhiên khi nó chỉ đậu lên tay của Hoàng hậu.”
Khi ta trở về phòng sau khi nghe các thị nữ nói chuyện phiếm về các loài chim, ta thấy một trong những thư kí của Sovieshu đang đợi.
“Có chuyện gì vậy?”
Có vẻ như anh ta đã đợi được một lúc rồi, và anh ta lập tức trả lời.
“Hoàng đế triệu kiến người, thưa Hoàng hậu.”
Gương mặt của các thị nữ cứng lại. Và ta cũng vậy. Niềm vui của ta khi thấy chú chim bảnh bao đó đã biến mất, và trái tim ta lại trở nên cứng nhắc. Trước đây, ta không bao giờ bận tâm khi Sovieshu triệu kiến, nhưng bây giờ ta không thể không nghĩ rằng “Lại chuyện gì nữa đây?”.
“.. Ta biết rồi.”
Rashta bây giờ đã là thứ phi, và ta đã từ chối những nỗ lực làm thân hơn mức cần thiết của cô ta. Chỉ có vậy thôi. Không thể để chuyện này dừng lại ở đó à?
Hắn sẽ trách mắng ta vì không cho cô ta trở thành chị em với mình sao? Không, dù hắn có thích cô ấy đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không xử sự như vậy đâu.
Sovieshu đã nhìn thấy mẹ mình trong quá trình hắn trưởng thành, và hẳn sẽ biết mối quan hệ giữa Hoàng hậu và các phi tần sẽ như thế nào.
“Xin hãy chờ một chút.”
Sau khi vào phòng, ta cởi bỏ chiếc váy đang mặc và thay một bộ trang trọng hơn. May mắn thay, ta không gặp Rashta khi theo thư kí tới phòng của Hoàng đế.
Ta bước vào, Sovieshu mời một tách trà và ngay lập tức vào chuyện chính.
“Mặc dù các phi tần không cần nhiều thị nữ như Hoàng hậu, họ vẫn nên có một hai người để hầu hạ họ. Ta cũng sẽ cho Rashta một hai người gì đó.”
“Tuy vậy, đã vài ngày trôi qua, nhưng không một tiểu thư quý tộc nào đứng ra ứng tuyển.”
“Vậy sao?”
“Ta nghĩ rằng họ không đứng ra ứng tuyển là vì Hoàng hậu – chủ nhân Hoàng cung – không ra mặt. Vậy Hoàng hậu có thể tự mình tìm một thị nữ cho Rashta được không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!