Hoàng Hậu Tái Hôn
Chương 6
Hoàng cung xôn xao vì Laura bị giam giữ.
Người ta đồn rằng, hình phạt dành cho thị nữ của Hoàng hậu chính đã thể hiện một cách thẳng thắn tình yêu của Hoàng đế dành cho Rashta. Đó là cuộc thi không chính thức đầu tiên giữa ta và cô ấy – cô đã chiến thắng. Mặc dù ta không trực tiếp nghe thấy, nhưng những thị tùng rất tức giận và nói với ta về điều đó.
“Đúng ra thần nên ở đó!”
Một thị nữ đã tắm cho Rashta thốt lên, nếu cô ấy có mặt ở đó, chắc chắn cô sẽ giữ ta tránh xa khỏi ả nô lệ.
“Nhưng thần nghĩ Hoàng đế thực sự rất thích cô ta.”
“Thần đã từng ngưỡng mộ Hoàng đế, nhưng lần này ngài ấy còn chẳng thèm nghe Hoàng hậu nói.”
Dù có tức giận, các thị nữ vẫn rất lo lắng cho tương lai.
“Mới chỉ có vài ngày kể từ khi Hoàng đế gặp cô ả. Thần có hơi lo lắng.”
Ta chẳng thể làm gì trong tình huống này.
Sovieshu và ta tỏ vẻ như chẳng có gì xảy ra khi gặp mặt nhau ở chính điện. Ta cố gắng tập trung vào công việc của mình và cố quên đi những gì đã xảy ra ngày hôm ấy. Khi đang ở một mình trong phòng, ta chợt nhớ lại cái nhìn lạnh lẽo của Sovieshu và cảm thấy trái tim mình đau đớn, nhưng có lẽ sẽ đỡ hơn khi ta giữ cho mình bận rộn.
Khi hình phạt năm ngày của Laura cuối cùng cũng đã kết thúc, ta đến tòa tháp đương giam giữ cô bé để đưa cô về. Ta nhờ các thị nữ khác tắm rửa cho cô bé và đem đến một chút súp cùng loại bánh ngọt yêu thích của Laura.
Một thư kí của Sovieshu tới để truyền đạt lại cho ta.
“Bệ hạ muốn gặp người.”
“Ta?”
“Vâng.”
Có thể là chuyện gì nữa đây? Ta gật đầu và quay sang nữ bá tước Eliza.
“Khi chiếc bánh đó xong, hãy bảo Laura ăn đi, rồi bảo cô ấy có thể nghỉ ngơi vài ngài trước khi trở lại đây.”
“Vâng, thưa Hoàng hậu.”
Ta quay lại và gật đầu với tên thư kí, cậu ta nhanh chóng dẫn đường. Bầu không khí dần thay đổi khi chúng ta đi hướng về phía đông, mặc dù không gian vẫn bị giới hạn bởi những bức tường như thế. Có lẽ bởi cung điện được trang hoàng theo một phong cách hoàn toàn khác.
Ta lo rằng có thể sẽ lại đụng mặt Rashta tiếp, nhưng có lẽ cô ta đang ở đâu đấy trong phòng ngủ của Sovieshu.
Vị Hoàng đế đang ngồi bên một chiếc bàn tròn.
“Chàng gọi ta?”
Sovieshu lặng lẽ nhìn chằm chằm khi ta tiến tới. Đôi mắt hắn dường như muốn nói nhiều lắm.
“Ta có thể làm gì cho chàng?”
Ta mở lời. Sovieshu có vẻ chần chừ một lúc và mím môi.
“Thị nữ của nàng, người đã bị nhốt ấy..”
“Laura. Con của hầu tước Tarital.”
“Ta nghe nói nàng đã đưa cô ta về.”
“Cô ấy là thị nữ của ta. Cô ấy đã phải chịu đựng suốt năm ngày ròng rồi.”
Sovieshu trông còn có vẻ khó chịu hơn.
“Nàng có nhất thiết phải làm thế không?”
“Chàng đang hỏi ta có nhất thiết phải chăm sóc cô gái đã bị phạt không đấy à?”
Rõ ràng Sovieshu có thể nghe thấy điệu cợt nhả trong giọng nói của ta.
“Nàng hiểu ta muốn nói gì mà. Nói cách khác, nàng đã tự thả thị nữ ra, mặc dù nàng biết ta sẽ cảm thấy bị xúc phạm. Không phải sao?”
Đúng một nửa. Ta đã nghĩ có thể Sovieshu sẽ cảm thấy bị xúc phạm nhưng mặt khác, ta nghĩ hắn đã nguôi giận sau năm ngày. Có lẽ sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa, ta có thể góp ý rằng hình phạt như vậy là quá nhiều.
Hoặc là không.
“Ta đã ngờ rằng chàng sẽ không hài lòng.”
“Nhưng bây giờ nàng vẫn chăm sóc cho cô ta? Nếu nàng nghĩ cho ta, hẳn nàng đã kệ cô ấy. Hoàng đế sẽ là cái gì nếu Hoàng hậu cứ thế chăm sóc cho những người anh ta trừng phạt?”
“Việc đuổi một người đi sau khi họ đã bị trừng phạt là không đúng. Hơn nữa, cô bé đâu có vượt quá giới hạn.”
“Kể cả việc gọi người khác là đồ bẩn thỉu?”
“Cô bé chỉ muốn ngăn người khác túm lấy y phục của ta. Chỉ cần khiển trách là đủ.”
Ta càng nói, mặt hắn càng nghiêm lại.
“Vậy nàng vẫn sẽ giữ ả thị nữ đó?”
“Việc chọn ai làm thị nữ đều phụ thuộc vào ta.”
Mặc dù Laura muốn nghỉ việc ở cung điện Hoàng gia, nhưng ta vẫn sẽ giữ cô bé lại một thời gian. Bị trừng phạt vì một nô lệ chắc chắn sẽ khiến cô bé bị giới quý tộc khinh bỏ. Nếu ta bỏ rơi cô bé, cô sẽ không được bảo vệ và phải đối mặt trực tiếp với Sovieshu. Dưới tư cách hoàng hậu, ta sẽ bảo vệ Laura.
Sovieshu thở dài và quay đi.
“Ta quá mệt vì phải cãi cọ với nàng rồi. Nàng không thể tuân theo dù chỉ một lần à?”
“Hoàng hậu không nhất thiết phải tuân theo ý muốn của Hoàng đế.”
“Cứ như thế bảo sao không thể nào sánh được.”
So sánh? Với ai cơ?
Hắn nhìn ta chằm chằm rồi nhăn mặt.
“Ta thấy nàng có vẻ mệt mỏi. Hãy nghỉ ngơi ngày hôm nay. Về và chăm sóc cho mớ hành vi sai trái đó đi.”
* * *
Sau khi Hoàng hậu Navier đi khỏi, Sovieshu thở dài và rung cái chuông nhỏ để trên bàn. Cửa bật mở, nhưng không phải người hầu bước vào.
“Nàng làm việc từ lúc nào vậy?”
Trước vẻ mặt khó hiểu của Sovieshu, Rashta ngượng ngùng mỉm cười.
“Em thấy mình như thể gánh nặng khi chẳng làm gì cả.”
“Vậy nàng định sẽ làm việc từ bây giờ?”
Rashta dang rộng tay một cách phấn khích và Sovieshu cười toe toét.
“Nàng còn chẳng thể tự mình đi xung quanh.”
Phục vụ Hoàng đế được coi như là một vinh dự lớn cho giới quý tộc, và là vị trí mà ngay cả những người không có tước vị cũng thèm muốn. Nhưng Rashta muốn làm việc chỉ vì cô cảm thấy mình như một gánh nặng.. Cô ấy chẳng biết rằng các quý tộc sẵn sàng siết cổ nhau chỉ để tranh giành vị trí này.
“Đúng là một người đặc biệt.”
Sovieshu cười khúc khích trước sự đặc biệt của cô. Đối với Sovieshu, đến nay mới chỉ có hai người phụ nữ quan trọng trong đời anh: Một người là mẫu hậu, một vị hoàng hậu vĩ đại; người kia là Navier, Hoàng hậu hiện tại. Hắn vốn đã quen với nền giáo dục Hoàng gia của tiên Hoàng hậu cùng với Navier, nhưng hắn nghĩ một Rashta vụng về thật tuyệt vời dù cô có làm gì đi chăng nữa.
“Đến đây và ăn nhẹ nào.”
Sovieshu bấm chuông một lần nữa, và người hầu đang sốt ruột chờ ở cửa bước vào.
“Bánh bí ngô, đem loại thật ngọt ấy. Và đem cả rượu tới đây nữa, loại nhẹ thôi.”
Người hầu rời đi để thực hiện mệnh lệnh, còn Rashta vỗ tay và reo lên: “Bánh bí ngô!”
“Chỉ đồ ăn mà có thể khiến nàng phấn khích vậy ư?”
“Không chỉ là ‘chỉ’ đâu. Có mấy ai có thể ăn một miếng bánh bí ngô trong đời chứ?”
Cô nàng cười, ngây thơ tựa một đứa trẻ, khiến ánh nhìn của Sovieshu không thể rời đi nơi khác.
“Khi ta tặng trang sức cho Hoàng hậu, nàng ấy còn chẳng thèm quan tâm tới một lần, dù nó có đắt tiền tới bao nhiêu. Nhưng chỉ những thứ nhỏ nhoi cũng có thể khiến nàng vui vẻ.”
“Cô ấy không thích trang sức sao?”
“Cô ấy thích, nhưng chẳng mấy khi thể hiện cảm xúc của mình. Nếu có cũng chỉ rất mờ nhạt mà thôi.”
Rashta nhăn mày và thở dài.
“Cô ấy lớn lên trong nhung lụa nên chẳng biết gì về thế giới khắc nghiệt cả. Ai cũng sẽ coi trang sức là điều hiển nhiên thôi.”
“Hmm?”
“À, ý em không phải là Hoàng hậu làm sai, chỉ là cô ấy đã có quá nhiều đồ trang sức rồi, nếu ngài tặng cô ấy một viên ngọc lớn đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì bất ngờ..”
“Đúng rồi nhỉ, chúa ơi, con mồi của ta thông minh hơn ta tưởng đấy.”
Rashta không biết Hoàng đế liệu có đang giễu cợt cô hay không, cô đỏ mặt và trề môi.
“Chậc, ngài suốt ngày gọi em là con mồi thôi.”
“Vì nàng là con mồi mà ta bắt được từ bẫy mà.”
“Vậy.. Bệ hạ.”
Rashta cười trước câu đùa của hắn, rồi lại ổn định lại để tiếp tục nói chuyện. Cô xoắn những ngón tay vào nhau và cẩn thận gợi chuyện.
“Ngài nói ngài sẽ lấy em làm thiếp..”
“Phải.”
“Dường như Hoàng hậu vẫn chưa biết điều đó..”
Sovieshu gật đầu và cười trấn an.
“Không cần phải vội, cứ từ từ thôi. Chân của nàng còn chưa khỏi nữa.”
“Em không giục, nhưng.. Em đã có khoảng thời gian khó khăn khi gặp Hoàng hậu. Em không biết phải giới thiệu bản thân như thế nào nữa. Lỡ chuyện như vậy lại xảy ra nữa..”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!