Hoàng Hậu Vô Đức - Chương 76: Thăm bệnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Hoàng Hậu Vô Đức


Chương 76: Thăm bệnh


Diệp Tu Danh trên triều đình đang cùng Phương Tú Thanh giương đao múa kiếm không ai nhường ai thì đột nhiên trong nhà xảy ra chuyện: lão phu nhân bị bệnh.

Tuy rằng Diệp Tu danh trên quan trường là người nói một thì ít có người dám nói hai, nhưng trong Diệp phủ người chân chính có địa vị là vị lão phu nhân này. Nàng cùng Diệp Tu Danh hai người là phu thê từ thời thiếu niên, phu thê tình thâm, một đường vài thập niên mưa gió cùng nhau trải qua, thiếu niên phu thê trở thành bạn già. Đường làm quan của Diệp Tu Danh cũng không phải luôn thuận buồm xuôi gió, năm đó niên thiếu khí thịnh, động chạm người khác, nhân sinh thất ý, thân thích bằng hữu cơ hồ đều đoạn tuyệt lui tới, thủy chung ở bên cạnh hắn, chỉ có vị vở cả này. Người một khi không được như ý, trong lòng khó tránh khỏi có chút bực tức, hắn lúc trước cũng có chút oán giận, chẳng qua thê tử nhà mình hung hãn, nghe được hắn oán thầm, lại không chút nào suy sụp, một bên khuyên giải hắn một bên giáo huấn hắn, lại luôn nghĩ cách giúp hắn vui vẻ, đem một gia đình côi cút biến thành vô cùng náo nhiệt.

Nếu người trong thiên hạ đều phụ ngươi, cũng chỉ có một người đem ngươi đặt ở trên đầu quả tim, kiên trì đối tốt với ngươi, như vậy ngươi vì người này, phụ người trong thiên hạ lại có khó gì.

Sau này Diệp Tu Danh từng bước lên mây, gia nghiệp dần dần lớn, lại thủy chung không cưới vợ bé, chỉ bên cạnh lão bà bưu hãn của mình mà sống qua ngày, nàng lại chỉ sinh cho hắn một đứa con, bụng liền dừng lại. May mắn nhi tử bọn họ lại không chịu thua kém, một mạch sinh ra ba nam một nữ. Nhà bọn họ cũng coi như con cháu đông đủ được cả sảnh đường. Lão phu nhân vẫn vì không thể sinh ra một nữ nhi động lòng người mà cảm thấy tiếc nuối, sau này cháu gái ra đời, liền xem như bảo bối mà cưng chiều, cầm trong tay thì sợ rớt, ngậm trong miệng thì sợ tan. Người trong nhà đều biết, Diệp Tu Danh sợ lão bà, sợ đến không còn nguyên tắc, bởi vậy lão thái thái cưng chiều Diệp Trăn Trăn, không ai dám nói nửa chữ không.

Tính tình Diệp Tu Danh có chút cố chấp, tính tình lão thái thái thế nhưng so với hắn còn cố chấp hơn, lại vội vàng nóng nảy, bởi vậy làm người thẳng thắn thành khẩn, trong lòng minh bạch, không quan tâm đến thị thị phi phi. Cho nên dù Diệp gia đại nghiệp, nàng cũng vẫn có thể sắp xếp quản lý gọn gàng ngăn nắp Diệp gia, làm hậu phương ủng hộ cho Diệp Tu Danh.

Tình cảm Diệp Tu Danh đối với chính thê vô cùng thâm hậu, thấy thê tử bệnh nặng, liền vô tâm cùng Phương Tú Thanh tranh cãi, xin nghỉ phép mấy ngày về nhà chiếu cố thê tử bị bệnh.

Nguyên nhân lão thái thái sinh bệnh là do mùa hè ăn nhầm gì đó, lại trúng gió, bởi vậy cả người đều không thoải mái. Kỳ thật nguyên nhân sâu xa sinh bệnh, cả nhà cũng hiểu trong lòng mà không nói, người lớn tuổi, thân mình xương cốt không bằng trước kia, có chút đau đầu nhức óc, liền dễ dàng bệnh không dậy nổi. Chính như ngọn đèn trước gió, bị thổi tắt chỉ trong nháy mắt.

Diệp Trăn Trăn cũng rất nhanh đã nghe nói tổ mẫu bệnh tình. Nàng thập phần kính yêu vị tổ mẫu này, khi còn nhỏ phạm sai lầm, đến trước mặt tổ mẫu khóc nháo một phen, phụ thân liền không dám phạt nàng nữa, lần nào cũng hiệu quả, những ca ca kia của nàng lại không được đãi ngộ như vậy. Sau này tuy trưởng thành, nhưng trước mặt tổ mẫu là luôn là một dạng tiểu hài tử, có thể tùy hứng làm nũng chơi xấu. Lúc này nghe nói tổ mẫu bệnh nặng, Diệp Trăn Trăn trong lòng nôn nóng, tuy người còn ở trong cung, tâm sớm đã bay trở về bên cạnh tổ mẫu.

Kỷ Vô Cữu thấy nàng cơm nước không để ý, liền trấn an nàng nói, “Trẫm đã phái thái ý tốt nhất trong cung đến chẩn bệnh cho lão phu nhân, nàng hẳn là không có gì hung hiểm, nàng không cần quá lo lắng. Nếu không cẩn thận lại ngã bệnh thì làm sao.”

Diệp Trăn Trăn ngơ ngác gật gật đầu.

Kỷ Vô Cữu thở dài, “Nàng vẫn là trở về thăm một chút đi, nếu không lại nói trẫm bất cận nhân tình.” Hắn ngược lại không phải không muốn cho Diệp Trăn Trăn trở lại thăm viếng, chỉ sợ nữ nhân này đi nhiều ngày không về, liền quên hắn.

Diệp Trăn Trăn được Kỷ Vô Cữu đồng ý, hôm đó liền chuẩn đồ đạc trở về Diệp phủ.

***

Người đi vội, Diệp Trăn Trăn chưa kịp thông báo cho nhà. Diệp phủ trên dưới vừa thấy Hoàng Hậu trở về, liền bận rộn tiếp đón, tất cả quỳ dập đầu thỉnh an với Hoàng Hậu. Mặc dù từ trong ra ngoài đều là nữ hài tử nhà mình, nhưng là hiện tại thân phận kim tôn ngọc quý, lễ không thể bỏ, bọn họ phải quân thần chi lễ với nàng.

Diệp Trăn Trăn chưa gặp được tổ mẫu, vừa nhìn thấy tổ phụ, liền đã nhịn không nhịn được nước mắt rơi xuống. Tinh thần gia gia có chút héo rũ, sắc mặt tiều tụy rất nhiều, cũng không còn tinh thần thủ lĩnh, bảo đao chưa lão như ngày xưa, đầu tóc cơ hồ trắng phao. Hắn muốn hảnh lễ với Diệp Trăn Trăn, đầu gối còn chưa hạ xuống, Diệp Trăn Trăn liền đem hắn nâng đứng lên, “Tiên sinh không cần đa lễ, lão phu nhân hiện nay bệnh tình như thế nào?”

“Trên người vẫn nóng sốt, đã nhiều ngày ăn đồ tới miệng đều phun ra, ” Diệp Tu danh một bên trả lời một bên lắc lắc đầu, mắt đục đỏ ngầu, “Mới vừa nghe nói Hoàng Hậu giá lâm, nàng có chút tinh thần, giùng giằng muốn đứng dậy đến bái kiến ngài.”

“Mau dẫn ta đi gặp bà.”

Diệp Tu Danh dẫn Diệp Trăn Trăn đến tẩm phòng, cả phòng đều tràn ngập mùi thuốc. Lão phu nhân nằm trên giường nhìn thấy người tới, liền ngồi dậy kêu một tiếng “Hoàng Hậu”, Diệp Trăn Trăn giành trước một bước dìu nàng trở lại trên giường, kêu một tiếng “Nãi nãi!”

Tổ tôn hai người gặp lại, nước mắt đều rớt xuống. Diệp Tu Danh để hai người nói chuyện riêng tư, còn mình rời khỏi phòng. Sau khi đi ra, hắn không có việc gì làm, liền ở trong viện Hải Đường, thong thả bước đi qua lại dưới tàng cây. Cây hải đường nửa khô nửa tươi tốt, bên khô kia từ lúc mùa xuân năm nay đã không nảy mầm nữa, lúc ấy hắn đã cảm thấy không tốt, không nghĩ đến lại ứng nghiệm trong chuyện này. Hắn nhìn nửa nhánh cây hải đường xanh tốt kia, hồi tưởng lý do thoái thác cẩn thận của thái y, đột nhiên có chút tâm ý nguội lạnh. Hơn nửa cuộc đời này của mình, vẫn luôn có nàng bước cùng, nếu nàng đột nhiên đi, hắn thật không biết nên làm thế nào cho phải. Một chốc ý niệm xoay chuyển lại nghĩ, hai người cả đời này bạch đầu giai lão, con cháu đều đông đủ cả sảnh đường, lại được đại phú đại quý, cũng coi như đáng giá. Nàng đi trước hắn một bước cũng tốt, nếu không thể đồng thời chết đi, tất sẽ có một người ở lại thương tâm sống qua ngày, hắn tình nguyện người kia là hắn.

Nghĩ đến đây, hắn lại thở dài xa xăm. Đời người, hơn mười năm cũng chỉ trong nháy mắt, công danh lợi lộc cũng thành bụi bặm, nhưng người làm bạn đời này dù đến chết vẫn còn vướng vận không yên tâm.

***

Diệp Trăn Trăn bên cạnh tổ mẫu nói vài lời, vui đùa để nàng cười một hồi, thấy nàng tinh thần hoàn hảo, liền khuyên ăn chút dược, rồi coi sóc nàng ngủ.

Tiếp đó, Diệp Trăn Trăn liền ngụ ở Diệp phủ một thời gian. Nàng nghe ý tứ thái y, biết tổ mẫu chống đỡ cũng không được bao lâu nữa, lòng của nàng liền khẩn trương theo, một khắc cũng không muốn rời đi. Liền tính…Nếu thật sự không còn gắng gượng được nữa, cũng nên ở bên nàng lúc thời khắc cuối cùng của cuộc đời, để nàng thấy đưa cháu gái nàng vạn yêu thương này. Ý định ban đầu của Diệp Trăn Trăn là tự mình phụng dưỡng tổ mẫu uống thuốc, nhưng Diệp Tu danh suy xét đến thân phận nàng quá mức tôn quý, nếu khuất tôn giáng quý tới chiếu cố lão phu nhân, ngược lại sẽ khắc chết lão phu nhân, bởi vậy chỉ bảo nàng mỗi ngày bên cạnh người bệnh nói nói chuyện.

Diệp Tu Danh còn dâng sổ con cho Kỷ Vô Cữu để nói chuyện này, đại ý: lão bà ngươi ở lại chiếu cố lão bà ta, đại khái qua một thời gian sẽ trở về.

Kỷ Vô Cữu nhìn đến sổ con, cười khổ một tiếng, quả nhiên không ngoài sở liệu của ta. Lại nói Hoàng Hậu chạy đến nhà mẹ đẻ xong liền ở lại nhiều ngày, chuyện này thật sự không hợp thể thống, khổ nỗi tình huống trước mắt có chút đặc thù, mặt mũi Diệp Tu Danh vốn lớn hơn người bình thường vài lần, hắn lại không muốn Trăn Trăn khổ sở, bởi vậy hiện tại cũng mặc kệ thể thống hay không thể thống, gật đầu đáp ứng.

Trên triều đình không có Diệp Tu Danh chỉ trích tranh cãi, Phương Tú Thanh ngược lại có chút Độc Cô Cầu Bại cô đơn.

Kỷ Vô Cữu cũng cô đơn —— lão bà không ở trước mặt, có thể không cô đơn sao. Hắn ngụ tại trong Càn Thanh cung, Càn Thanh cung lãnh lãnh thanh thanh; liền di giá đến Khôn Ninh cung, Khôn Ninh cung như cũ lãnh lãnh thanh thanh. Buổi tối, hắn ngủ trên giường của nàng, trong lòng càng nhớ nàng nhiều hơn, đến ngủ mơ cũng kêu tên nàng vài lần. Kỷ Vô Cữu cảm thấy mình quả thực sắp không bình thường, hắn biết hắn thích nàng, nhưng thích đến độ này quả thật có chút giống như khảm vào tim rồi. Giống như nàng vừa đi, dường như hồn hắn cũng theo nàng đi luôn rồi.

Mọi người đều nói nam nhân có mới nới cũ, đó là bởi vì không gặp được đúng người thôi. Nếu có một người, rất hợp với khẩu vị ngươi, khiến ngươi vô cùng thoải mái, khiến ngươi vô cùng thích, khiến ngươi rõ ràng một khắc trước còn đang cùng nàng ôn tồn nói chuyện, ngay sau đó không thấy nàng liền bắt đầu nhớ nàng… Nếu ngươi gặp được nữ nhân như vậy, vậy nữ nhân khác bên cạnh còn có thể khiến ngươi để mắt tới sao?

Ngươi tìm được nữ nhân như vậy, là hạnh phúc, cũng là kiếp số.

Kỷ Vô Cữu nằm ngửa trên giường trong Khôn Ninh cung, mở to mắt xem trân châu trên đỉnh rèm buông xuống trong trướng. Hắn rốt cuộc khắc sâu cảm nhận cô chẩm khó ngủ là loại cảm thụ như thế nào.

***

Diệp phủ lão phu nhân bệnh nặng, Hoàng Thượng không chỉ ban ân Hoàng Hậu nương nương về nhà chăm bệnh, mà còn tự mình giá lâm Diệp phủ, đi thăm lão phu nhân.

Loại này ân sủng này, sợ cũng chỉ có Diệp các lão mới nhận được, rất nhiều người nhìn nóng mắt, tuy hâm mộ thật sự, cũng không dám ghen tị. Diệp tiên sinh đức cao vọng trọng lại là thầy của hoàng đế, cháu gái lại là Hoàng Hậu, loại gia đình này, ngươi lấy cái gì đi ghen tị? Nếu có một thứ gì đó, ngươi không có khả năng có được nó, liền vĩnh viễn không cần ghen tị, chỉ cần hâm mộ một chút là được.

Kỷ Vô Cữu vừa ngồi xuống trước giường bệnh lão phu nhân, liền bị Diệp Tu danh mời đi ra. Hoàng Đế phảng phất trời sinh liền mang theo một khí thế chấn nhiếp lòng người, người bệnh thể nhược, không thể bị kinh sợ, như vậy liền bị Hoàng Đế dọa một cái, chỉ sợ càng thêm không xong.

Diệp Tu Danh mời Kỷ Vô Cữu ra chánh đường. Kỷ Vô Cữu hỏi thăm chi tiết bệnh tình của lão phu nhân, nói vài lời an ủi, lại ban cho một ít dược vật. Diệp Tu Danh tạ ơn, hắn biết Kỷ Vô Cữu đại khái là nhớ Diệp Trăn Trăn, bởi vậy liền muốn thỉnh Diệp Trăn Trăn lại đây.

Kỷ Vô Cữu lại nói, “Không vội. Lần này Trẫm đến đây, còn có một việc.”

“Hoàng Thượng thỉnh người cứ nói.”

“Lúc Trẫm chinh phạt Nữ Chân, tiên sinh từng lấy Tàm Y đem tặng. Không nghĩ đến bảo y này lại thành manh mối bắt người của quân địch, lúc Trăn Trăn rơi vào địch doanh, trên người mặc Tàm Y, liền bị Đóa Đóa Ô Lạp Đồ nhận thành Hoàng Đế.”

Diệp Tu danh là người thông minh, vừa nghe được lời này, sắc mặt thay đổi một chút, liền quỳ xuống đất nói, “Hoàng Thượng, cựu thần trung tâm thiên địa chứng giám.”

Kỷ Vô Cữu nâng hắn dậy nói, “Tiên sinh trung tâm trẫm tất nhiên biết, không thì cũng sẽ không tự mình hỏi tiên sinh. Trẫm xác nhận qua, chuyện Tàm Y chính là từ chỗ của tiên sinh lộ ra ngoài, thỉnh tiên sinh cẩn thận ngẫm lại, chuyện này có ai biết.”

“Chỉ có người hộ tống, ” Diệp Tu Danh trầm mặc một hồi, cuối cùng ngẩng đầu, “Không đúng; còn có người.”

“Ai?”

“Là môn sinh của cựu thần, Bách Kiến Thành ; trước đó vẫn thả ra ngoài làm quan, hiện đã được bổ nhiệm Lại bộ Hữu thị lang. Tàm Y vốn là hắn tặng cho cựu thần, ngày đó lúc hắn đến thăm, thần liền lắm miệng lọt một câu.”

Kỷ Vô Cữu sáng tỏ, Diệp Tu danh tuyệt sẽ không lắm miệng, đoán chừng là cố ý nói cho Bách Kiến Thành nghe, đến thời điểm thích hợp tính cho hắn một công trạng. Lại bộ là địa bàn của Diệp Tu Danh, đem môn sinh của mình kéo lên làm thị lang, ý định bồi dưỡng kỳ tài quá rõ rệt. Kỷ Vô Cữu nheo mắt, “Bách Kiến Thành?”

“Là hắn, Hoàng Thượng không nhớ rõ hắn?”

“Trẫm nhớ rất rõ ràng. Năm năm trước trước hắn tham ô bị lưu đày đến Liêu Đông, trẫm sau khi lên ngôi đại xá thiên hạ, hắn cũng trở lại. Không thể tưởng được chính là năm năm, cảnh còn người mất, thế nhưng hắn lại làm quan một cách phong sinh thủy khởi.”

Trên mặt Diệp Tu Danh có chút không nhịn được. Ý tứ Hoàng Thượng là nói hắn dùng người công tư bất phân sao? Bách Kiến Thành này là môn sinh của hắn, lúc trước cả nhà đều bị tội, lại nắm lấy cơ hội, tự mình từng bước một cố gắng tiến lên. Hắn thấy người như vậy có thể đào tạo, liền có lòng cho hắn một cơ hội, nay xem ra, còn không phải là rước họa vào thân sao?

Chẳng qua… Lúc trước khi Bách Kiến Thành bị xét nhà rồi lưu đày chỉ là thất phẩm huyện lệnh, Hoàng Thượng khi đó vẫn là Thái Tử, làm thế nào có thể nhớ rõ như thế?

Diệp Tu Danh nghi hoặc tầng tầng, cũng không biểu lộ ra, chỉ nói, “Cựu thần nhìn người không rõ, thỉnh Hoàng Thượng giáng tội.”

Kỷ Vô Cữu khoát tay, nói, “Hết thảy không có chứng cứ, tiên sinh không cần sầu lo, cứ cho ngay cả hắn có vấn đề, cũng không đổ trên đầu tiên sinh, ” thấy người trước mắt vẫn nhăn mày như cũ, hắn chuyển chủ đề, hỏi, “Trẫm thường nghe người ta nói tiên sinh sợ vợ, trẫm ngược lại muốn lãnh giáo một chút, tiên sinh cùng lão phu nhân phu thê tình thâm, tiên sinh thật sự sợ phu nhân sao?”

Diệp Tu danh sửng sốt, không nghĩ đến Kỷ Vô Cữu đổi đề tài nhanh như vậy, hắn sờ râu đáp, “Thần sợ nàng làm chi, nàng lại không phải lão hổ. Thần chỉ là thương xót nàng, mọi chuyện đều nghe theo ý nàng mà thôi. Đây không phải là sợ lão bà, là thương lão bà.”

Kỷ Vô Cữu có đăm chiêu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN