Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời - Chương 1: Gặp lại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời


Chương 1: Gặp lại


Chốn xưa còn đó, nhưng liệu người cũ có đổi thay..!?

Hôm nay trời trong nắng nhẹ, trời đẹp đến thế chẳng phải rất phù hợp để dạo phố, mua vài bộ quần áo, uống tách cafe sao? Nghĩ đến đây thì đã thấy sướng run người rồi..

– Chú ý!

Tiếng gõ xuống mặt bàn khiến Đại Ngọc giật mình, vâng vâng dạ dạ rồi chú ý vào cuộc họp. Thật nhạt nhẽo, ngày đẹp như thế lại phải đi làm, chán chết đi được.

Cuộc họp kéo dài rất lâu, Đại Ngọc thân là thư kí của tổng giám đốc nên suốt ngày bận tối mặt, thật đáng thương. Vừa kết thúc cuộc họp liền theo chân trở về phòng làm việc, tổng hợp lại tài liệu rồi đem lên cho cấp trên.

– Đây là toàn bộ nội dung cuộc họp mà tổng giám đốc cần!

Vị cao cao thượng thượng ấy nhìn lên, rồi đem lòng tốt nói:

– Nếu mệt thì về nghỉ trước, không cần đợi đâu.

Cô cảm động muốn khóc, không ngờ lại được tổng giám đốc quan tâm!

– Đừng có trưng bộ mặt cún con ấy ra, chỉ là không muốn bị lây bệnh cảm thôi.

– Tổng giám đốc, ngài quyết tâm chà đạp trái tim nhỏ bé của tôi sao?!

– Dù sao cũng chẳng phải của tôi, tại sao lại phải nâng niu?

Được lắm, lần này anh thắng! Dù sao cũng đã chiều tà, cô cũng không khách sáo mà về trước. Bệnh cảm là căn bệnh đáng ghét nhất trên đời này, Đại Ngọc vừa về đã nằm dài trên giường.

Không biết ngủ lúc nào, khi tỉnh trời đã sập tối, cô lơ mơ dậy rồi đi tắm. Vừa tắm xong đã cảm giác được bao tử đang biểu tình, liền xuống bếp kiếm thức ăn. Nấu gói mì ăn liền, uống cốc nước cam xong thì lại lao đầu vào công việc.

Làm xong cũng đã hơn 10 giờ đêm, Ngọc leo lên giường chơi game. Đang chơi thì có người gọi đến:

– Alo?

– Ngày mai đi làm về rảnh không? Đi mua đồ với tao!

Không ai khác chính là Bạch Hạ Băng, hay còn gọi Kha Thảo Như, thiên kim họ Bạch.

– Ngày mai sao? Ừ cũng được!

Dù gì công việc cũng đã làm xong, nên ra ngoài hít thở không khí một chút.

– Nghe giọng mày hình như đang cảm à? – Thảo Như hỏi

– Ừ, lại cảm rồi. Chán chết được! – Cô thở dài than thở

– Nói chuyện với ai đấy? Sao lại chưa ngủ?

Bên kia vang lên giọng nam, Thảo Như đáp lại:

– Không có gì, anh ngủ trước đi!

– Không có em ngủ không được, giờ này còn gọi cho ai vậy? – Nam nhân kia nói

– Ngọc, rủ nó mai đi mua đồ với em! – Như đáp

– Mai anh đưa em đi – Nam nhân có vẻ không thích

– Vì sao? Em muốn đi với bạn bè hơn! – Như nói

– Ngọc chẳng phải đang cảm sao? Lỡ em bị lây thì thế nào?!

Đại Ngọc nằm mà nghe cuộc nói chuyện của đôi vợ chồng mà cảm thấy sởn da gà. Hắng giọng rồi cố tình nói lớn:

– Đừng lo, sẽ không lây cho Trang phu nhân nhà anh đâu!

– Tốt nhất là nên vậy, nếu không sẽ nói cấp trên của em hành hạ tới chết!

Được rồi, Trang Hoàng Nhật là vợ anh rủ đấy nhé.

Ngày hôm sau đi làm, cơn cảm đã dịu xuống, cả ngày ê ẩm cả người. Tan ca cùng Thảo Như đi mua sắm. Mua xong cả hai dừng chân tại quán cafe quen, bàn về đủ thứ trên trời dưới đất.

– Anh ta hình như trở về rồi..

Không khí trầm xuống, khuôn mặt Đại Ngọc cứng lại rồi từ từ giãn ra, vẻ bình tĩnh thường ngày hiện lên như chẳng có việc:

– Người nào?

– Trong lòng cũng đã biết, có cần phải hỏi? Là Lý Khôi Vĩ!

– Không cần nhắc đến hắn ta, vừa nghe đã sởn da gà, liền muốn đi đánh người!

Đại Ngọc trở mặt, bộ dạng hung hăng khiến Thảo Như phì cười. Cô thả hắt ra, quả thật vừa nghe đến cái tên Lý Khôi Vĩ thì cảm giác muốn đánh người thật.

– Đúng vậy, nhất định phải đánh anh ta một trận – Thảo Như gật đầu

– Đừng để tao gặp hắn ta, nhất định sẽ lại chửi một trận, một chân đá bay xa!

Đại Ngọc hùng hổ, thế nhưng không ngờ rằng vài ngày sau người ta đã xuất hiện ngay trước mặt.

Hôm đó trời hơi lạnh, vừa vặn tới giờ cơm trưa cô xuống nhà ăn công ty để lót dạ cái bụng đói meo để còn về văn phòng làm việc nốt. Vừa xuống tầng trệt đã gặp tổng giám đốc đứng với ai đó, bộ dạng rất vui vẻ. Chỉ biết bóng dáng rất quen thuộc, nhưng vì đã đói đến hoa mắt nên chỉ bước thật nhanh về phía nhà ăn. Nào ngờ chưa được mười bước đã bị kêu lại:

– Đại Ngọc!

Được rồi, giọng nói này rất quen thuộc, không sai, rất rất quen. Quay đầu lại nhìn, mái tóc đỏ cam kia cũng rất quen, rất chói mắt!

Coi như hôm nay cô xui, gặp phải kẻ thù trong đời.

– Tổng giám đốc!

Đại Ngọc giả vờ như không thấy người kia, chào tổng giám đốc đang đứng cạnh.

– Lại đây!

Tổng giám đốc kêu cô lại, có đánh chết cũng không dám không lại, dù lòng đã khóc thành dòng sông.

– Chúng tôi đang định đi ăn trưa, vừa vặn gặp em, đều là người quen lâu ngày không gặp nên đi chung luôn đi

Vị tổng giám đốc đẹp trai nói, không phải là đề nghị mà là ra lệnh, không có câu hỏi cũng không muốn lấy ý kiến của cô. Đại Ngọc chưa kịp mở miệng từ chối thì đã gặp ánh mắt giết người của tổng giám đốc, xung quanh đều là nhân viên, từ chối chính là không nể cấp trên, nhận tội chết.

– Được rồi!

Đại Ngọc gật đầu, cả ba cũng đi tới nhà hàng. Vì là có người trả, lại ở phòng riêng nên cô chẳng ngần ngại mà gọi nhiều món, trưng bộ mặt thường ngày ra.

– Bộ dạng thuỳ mị của em đâu rồi, có phải em chết đói không? – Tổng giám đốc hỏi

– Bạch Minh Phong, anh hành hạ cấp dưới là em cả ngày, chẳng hay có dịp em nên ăn nhiều vào đúng không? – Đại Ngọc đáp

– Được rồi, cho em ăn, muốn ăn gì thì ăn.

Minh Phong không chấp nhất những chuyện này, để cô gọi món thoả thích. Lúc này vị khách kia cười, nói:

– Lâu ngày không gặp, tính tình chẳng khác xưa!

– Đừng có ra vẻ quen biết tôi…

Đại Ngọc đóng menu lại, hoàn tất việc gọi món. Cô nhìn sang, mắt tràn ngập khí lạnh. Đối phương không những không run sợ mà còn cười ra tiếng:

– Chẳng khác xưa tí nào cả

– Không so đo với anh!

Đại Ngọc hừ lạnh, Minh Phong cười rồi lãng sang chủ đề khác:

– Khôi Vĩ, ngoài chức tổng giám đốc, còn lý do nào đủ hấp dẫn để khiến cậu trở về?

Khôi Vĩ cười cười, anh về là để đảm nhiệm chức tổng giám đốc. Còn nữa, về để gặp người xưa còn nhớ nhung.

– Không còn

Khôi Vĩ nói dối, anh không thể nào nói ra lý do thứ hai cả. Vừa nói xong đã đưa mắt nhìn người con gái ở trước mặt. Minh Phong cũng chẳng hỏi hiểu, món ăn dọn lên ba người ăn trong vui vẻ. Được một lúc điện thoại Đại Ngọc reo lên, cô bắt máy:

– Alo

– Có muốn đi ăn trưa với anh không?

Nam nhân bên đầu dây trả lời, Đại Ngọc dừng đũa, miếng cá trong miệng bỗng không còn ngon nữa, cảm giác lạnh ngắt.

– Không, cảm ơn!

Ngắn gọn rồi cúp máy, không một chữ dư thừa. Khôi Vĩ nghe được giọng đàn ông, liền chăm chú nhìn cô, nhìn ra được sắc mặt không tốt liền hỏi:

– Có chuyện gì sao?

Đại Ngọc nhìn anh ta, rồi lắc đầu. Cô không muốn nhắc, mà thật ra người đàn ông này chẳng đáng để cô lưu tâm!

Đến khi bữa ăn kết thúc, trong ba người không ai nhắc đến chuyện đó nữa. Bỗng Minh Phong có việc nên đi trước, Đại Ngọc được Khôi Vĩ đưa về công ty.

Trên xe, cả hai im lặng lựa chọn cách anh không hỏi tôi không nói, không khí trầm mặc. Đến khi đến trước công ty, Khôi Vĩ bước xuống xe mở cửa cho cô, nói:

– Nếu có chuyện gì, phải nói ra đừng giấu trong lòng tự mình giải quyết!

Đại Ngọc nhìn anh ta, ý là gì? Chẳng phải là đang nhắc về việc ban nãy đấy chứ?

Khôi Vĩ cười, nói tiếp:

– Anh sẵn lòng giúp đỡ em, tiền công tính theo giờ

Biết ngay là chẳng tốt lành gì. Cô bước xuống xe nói tạm biệt rồi đi thẳng vào công ty, không ngoảnh lại một lần nào. Khôi Vĩ đứng đó nhìn bóng lưng cô, bỗng cảm thấy lòng có chút không an tâm. Vẻ mặt ban nãy của cô không tốt, hình như là bị ai đó quấy rối, hay là bạn trai đang cãi nhau?

Vừa nghĩ đến việc Đại Ngọc có bạn trai, anh liền cau mày bước vào xe, tâm trạng lập tức trầm xuống..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN