Hoàng Hôn Màu Gió - Chương 2: Đoản 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Hoàng Hôn Màu Gió


Chương 2: Đoản 2


Đoản 2: Nếu Tất Cả Hóa Thành Không – Khi VAmpire yêu, cũng biết hi sinh.Nếu tất cả hoá thành không thì chẳng còn gì níu kéo cô trên cuộc đời này nữa.
Gió heo may nhẹ nhàng lướt trên mặt hồ phảng phất hơi lạnh. Một cô gái mặc chiếc áo khoác gió ngồi lặng lẽ bên bờ hồ, chiếc mũ liền của áo được cô đội lên đầu khéo léo che đi khuôn mặt mĩ lệ của cô.
Không ai rõ cũng không ai để ý đến cô gái lạ ấy ngồi bất động ở đó bao lâu rồi.
Chiếc headphone nối với máy nghe nhạc được gắn vào hai bên tai, điều đó đồng nghĩa mọi thứ xung quanh cô lúc này đều trở nên vô nghĩa.
Bất ngờ ai đó ngồi xuống cạnh, gỡ lấy headphone ung dung thưởng thức bản nhạc còn giang dở.
Cô nhìn người con trai ấy, rồi cô đứng dậy phóng tầm mắt ra xa. Người con trai ấy túm lấy cổ tay cô, miệng nở nụ cười cay đắng:
– Đừng đi nữa, được không? Ở lại cùng tớ đi.
Cơ mặt cô hơi co lại, khoé mắt cay cay, cô chậm rãi gỡ tay cậu ta ra, miệng mấp máy không thốt nên lời.
Nhưng cuối cùng cái gì cần nói vẫn phải nói:
– Cậu là con người, cậu phải sống thật tốt, cậu còn phải sống phần của tôi nữa. Chúng ta không thuộc cùng một thế giới. Nếu lúc này tôi ở lại thế giới của con người, có thể ngày mai hoặc ngày kia tôi sẽ phải trở về nơi thuộc về tôi. Lúc đó, cậu sẽ đau hơn bây giờ. Cứ để tôi đi, buông tay tôi cậu sẽ tìm được người thuộc cùng thế giới với cậu và yêu cậu hơn tôi.

– Nhưng người tôi yêu chỉ mình cậu. Cậu nhẫn tâm nhìn tôi đau khổ khi cậu ra đi ư?
– Cậu sai rồi, là vì tôi không muốn cậu bị tổn thương thêm nữa nên tôi mới chấp nhận ra đi. Rồi cậu sẽ sớm tìm được người sinh ra để dành cho cậu.
Cậu ta đứng dậy bật cười chua chát, ôm lấy cô từ phía sau:
– Người đó là cậu, Hứa Tử Nộ!
– Không đâu… Cậu sinh ra là dành cho tôi, nhưng tôi sinh ra không phải dành cho cậu. Chúng ta không cùng một thế giới. Tin tôi đi, tôi là một Vampire đáng sợ. Ở bên tôi, sớm muộn gì cậu cũng bị chính tôi hoặc đồng loại của tôi uống hết máu mà thôi.
– Là tôi tình nguyện cũng không được sao? Cho dù cậu là ai… Chỉ cần cậu đừng rời xa tôi.
Cô cắn chặt môi để ngăn không cho tiếng khóc bật lên.
Từng móng tay sắc nhọn cắm sâu vào da thịt. Cô quay mặt nhìn cậu ta, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Cô đẩy cậu ta ra, dùng sức mạnh của Vampire thuần chủng lấy đi mọi kí ức của cậu ta về cô.
Nhìn cậu ta khuỵ xuống bãi cỏ và bất tỉnh, cô lưu luyến nhìn cậu ta lần cuối, khẽ thì thầm vào gió.
– Nếu tất cả hoá thành không thì cũng chẳng còn gì níu kéo tôi trên cuộc đời này nữa… Hỡi sức mạnh của gió, hãy bảo vệ người tôi yêu!
Dứt lời, một con dao sắc lạnh găm vào ngực trái của cô, cả cơ thể nổ tung thành hàng ngàn cánh hoa tuyết nhẹ nhàng rơi xuống cạnh người con trai ấy.
Khi cậu ta tỉnh dậy, kí ức về cô gái Vampire mà cậu yêu thương nhất trở về con số 0 tròn trĩnh.
Nhưng trong tim cậu, tình cảm dành cho con số 0 ấy vẫn vẹn nguyên. Cậu ta nhặt những cánh hoa tuyết đặt vào lòng bàn tay nở nụ cười tựa cái nắng mùa hạ, nhưng từ sâu thẳm, nó có chút gì đó chua xót mà cậu ta cũng không thể nào hiểu được.

Yêu là hi sinh, là dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho một người… Chỉ cần người mình yêu hạnh phúc, bản thân cũng được an ủi rồi……

Dại khờ.
———— Hết Đoản 2———–

Mọi người cho tớ nhận xét nhá. Thử sức bên mảng này nên còn nghiệp dư lắm, mọi nhận xét tớ xin nhận hết ạ. Cảm ơn vì đã đọc truyện của tớ..

Mộc An!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN