Hoàng Kim Đài - Chương 27: Phong ba
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Hoàng Kim Đài


Chương 27: Phong ba


Hoàng hôn tràn lên song cửa sổ, sắc trời nhá nhem, những bức tranh ố vàng trên tường khuất mình vào trong bóng tối vô biên. Nghiêm Tiêu Hàn và Phó Thâm giao chén cùng uống, hoàn thành nghi thức cuối cùng, khom người thi lễ với chân dung các bậc tiền bối Phó gia, sau đó xoay người bước xuống Hoàng Kim đài.

Lễ bái đường này nặng nề mà bi thương, khiến bầu không khí vốn chẳng mấy vui vẻ lại càng chùng xuống. Nghiêm Tiêu Hàn đưa Phó Thâm lên lưng ngựa, muốn xoa dịu không khí: “Giờ phải trở về hầu phủ thôi. Bái thiên địa xong rồi, còn phải trở về bái tạ hoàng ân nữa. Ngươi và ta cùng chạy trốn mất dạng, các đại nhân bộ Lễ chắc muốn bóp chết chúng ta lắm đây.”

Phó Thâm biếng nhác nói: “Cứ để bọn họ bóp. Một tay của ta đánh lại mười người.”

Nhóm Bắc Yến thiết kỵ đến dự lễ xem trò vui không chê chuyện lớn, nghe vậy cười phá lên. Nghiêm Tiêu Hàn chỉ đành lắc đầu cười, tung người lên ngựa, đi song song với Phó Thâm. Đội ngũ đón dâu hợp chung với Bắc Yến quân, một đoàn nhân mã trùng trùng điệp điệp lao về hướng kinh thành.

Người trong kinh đều biết hai người Nghiêm, Phó hôm nay thành thân, bao nhiêu người dõi mắt ngóng chờ, thậm chí chạy ra ngoài đường xem trò vui, đợi từ tảng sáng đến mờ tối mà vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, sốt ruột như thể kiến bò trên chảo nóng, châu đầu bàn tán sôi nổi; Nguyên Thái đế ở trong cung chờ tin, đã phái người đến hầu phủ hỏi ba lần; đại nhân bộ Lễ lửa giận công tâm, ngất xỉu hai bận,  nói không muốn làm gì nữa hết, nằng nặc đòi cáo lão về quê.

Ngay lúc cả hầu phủ lẫn trong cung đang hỗn loạn, cửa Bắc kinh thành bỗng mở rộng, hai bóng áo đỏ rực rỡ thúc ngực lao nhanh từ trong bóng tối đến cổng thành, ánh chiều tà chìm vào chân trời như toé ra hai luồng liệt hỏa, tay áo tung bay trong gió, khoảnh khắc vụt qua liền bị hoàng hôn che phủ, hút vào con phố dài âm u mà xưa cũ.

Tiêu sái phóng túng vô cùng, tuấn tú phong lưu vô cùng.

Đám đông đột nhiên hoan hô reo hò. Không biết từ ai mở đầu, dân chúng nhấc đèn kéo nhau ra đầu phố. Một ngọn rồi một ngọn, trăm ngọn rồi ngàn ngọn, từ từ nối thành một con sông dài rực rỡ ánh sáng, làm lu mờ cả sông Ngân trên trời cao. Hai con ngựa lướt qua, vô số dân chúng ném hoa đỏ, đồng thanh hô to: “Cung chúc Phó soái tân hôn!”

“Tướng quân tân hôn đại hỉ!”

“Hầu gia bình an mạnh khỏe, phúc phận lâu dài!”

Những đóa hoa đỏ thẫm trút xuống như mưa, những tiếng hoan hô nối tiếp nhau, cuối cùng khắp thành đều vang dội. Không riêng gì Phó Thâm, ngay cả Nghiêm Tiêu Hàn cũng không ngờ sẽ tạo thành cảnh tượng náo nhiệt nhường này.

Trái tim tổn thương trăm ngàn chỗ được người cẩn thận nhặt lên từ băng tuyết mênh mông, tư vị trong khoảnh khắc ấy thật khó mà hình dung được. Phó Thâm thoáng chốc cảm động, từ phía Nghiêm Tiêu Hàn nhìn lại, trong đôi mắt y như có lệ quang chợt lóe lên.

Tuấn mã thả chậm tốc độ, đoàn người cuối cùng cũng dừng ở đầu cầu Xuân Hòa.

Trên cầu dưới cầu đều là bách tích cầm đèn trên tay, chẳng khác nào ngàn vạn con đom đóm bừng lên trong màn đêm vô tận. Phó Thâm lập tức ngồi ngay ngắn, giơ tay chỉnh lý y quan, sau đó trịnh trọng thi lễ với tất cả bách tích trên đường.

Lòng y có thiên ngôn vạn ngữ, song lại chỉ nói một lời, từng chữ từng chữ âm vang.

“Phó mỗ hổ thẹn.”

Thanh âm của y đã nghẹn ngào đến khàn giọng. Phó gia ba đời công huân, lưu vào sử sách, khắc lên bia đá, được vạn người truyền tụng, lời ca ngợi Phó Thâm đã nghe đến chai cả tai. Y cũng từng kiêu ngạo thỏa mãn, dương dương tự đắc; khi bị hoàng đế qua cầu rút ván, cũng từng sinh lòng oán hận, cảm thấy mình có công lớn, xứng đáng được người trong thiên hạ mang ơn đội nghĩa.

Mà khi thực sự biết được cái gọi là “Dân tâm sở hướng”, y lại thu lại tất cả ngạo khí, chỉ cảm thấy hoảng sợ xấu hổ, nhỏ bé tựa như một hại bụi trong đất trời. (Trích từ câu “Dân tâm sở hướng, thắng chi sở vãng”, nghĩa là lòng dân là nơi hướng về, thắng lợi là nơi hướng đến.)

Ngoại xâm chưa dẹp, thiên hạ chưa yên. Phó Thâm y có tài cán gì mà đáng được nhiều người khắc ghi cảm kích như vậy.

Người khác không hiểu, nhưng bản thân y hiểu rõ, y nguyện ý gánh vác “trách nhiệm”, một phần rất lớn là vì y là người nhà họ Phó, không thể làm hỏng uy danh tổ tiên; một phần nhỏ khác là vì y cố chấp không chịu thua cuộc, ngàn cân đè nặng trên vai cũng phải cắn răng gánh cho bằng được. Còn “đạo nghĩa”, kỳ thực chỉ chiếm một phần rất nhỏ thôi, hoàn toàn khác với mọi người. Y cô độc mà kiên cường tựa như đang che chở một ngọn đèn, tránh cho nó lụi tắt trong gió táp mưa dầm.

Mà tối nay, y chợt phát hiện, thì ra không phải chỉ có mình y đang cố chấp canh giữ ánh đèn ấy.

Ngàn vạn ngọn đèn tiễn bước, muôn vàn lời chúc, hoa rơi như mưa. Y như thể cuối cùng cũng tìm được dũng khí và niềm tin để tiếp tục tiến bước trên con đường dài đằng đẵng này.

Một bàn tay ấm áp đặt lên vai Phó Thâm, nắm chặt vỗ về, sau lưng như dựa vào vách tường vững chắc. Nghiêm Tiêu Hàn ghé sát vào y, nói nhỏ: “Thì giờ không còn sớm nữa, đi thôi.”

Phó Thâm vô thức gật đầu, bỗng nhiên vươn tay bắt được thứ gì đó, tiện tay cài vào vạt áo hắn. Chưa đợi Nghiêm Tiêu Hàn kịp phản ứng, Phó Thâm đã giật dây dương, tiếp tục thúc ngựa tiến lên.

Một mùi hương thoang thoảng tràn ra, Nghiêm Tiêu Hàn cúi đầu nhìn xuống, chợt ngẩn ngơ.

Đó là một đóa tịnh đế liên.

Phủ Tĩnh Ninh hầu.

Mọi người mỏi mắt ngóng chờ, cuối cùng hai vị tổ tông sống này cũng trở lại. Quan viên bộ Lễ khi vừa thấy Phó Thâm ngồi trên lưng ngựa thì còn ngỡ ngàng, suýt chút nữa bật thốt ra “Hầu gia hết què rồi sao?”. May mà sau đó Nghiêm Tiêu Hàn tự tay bế Phó Thâm xuống, đặt trên xe lăn, hắn mới nhận ra Phó Thâm vẫn chưa hồi phục mà chỉ gắng gượng chống đỡ một đoạn thôi.

Anh hùng cùng đường, mỹ nhân xế bóng, sự kiên trì cuối cùng của một tướng quân tàn phế khiến người ta thương cảm khâm phục, mà cũng khiến người ta thổn thức tiếc nuối.

Bởi chút đồng cảm nhỏ bé ấy, cơn tức trong bụng hắn vơi đi phần nào, không trút giận lên hai người, chỉ chắp tay với bọn họ, chúc mừng tân hôn đại hỉ rồi thúc giục: “Hai vị mau vào đi thôi, Dĩnh quốc công và lệnh đường đang chờ hai vị vào bái đường đấy.”

Phi Long vệ có địa vị đặc biệt, xưa nay luôn xa cách với bách quan. Nghiêm Tiêu Hàn chỉ điềm nhiên “Ừm” một tiếng, tâm tư dồn hết lên việc chăm sóc Phó Thâm. Phó Thâm nói với quan viên kia, “Vất vả cho ngài rồi”, sau đó nhẹ nhàng đẩy Nghiêm Tiêu Hàn ra, thấp giọng bảo: “Không cần ngươi đẩy nữa, để đám Thanh Hằng làm đi.”

Từ cửa đến chính đường trải thảm đỏ thật dài, Phó Thâm và Nghiêm Tiêu Hàn mỗi người nắm một đầu lụa đỏ, Du Kiều Đình đẩy xe lăn vào hỉ đường. Cả phòng sáng bừng ánh đèn, nến hỉ long phượng đặt khắp nơi, quan khách dồn dập đứng dậy chúc mừng. Tần thị bận áo gấm, ngồi ở một bên chủ vị, bên còn lại để trống. Dĩnh quốc công ngồi đầu hàng bên dưới, thấy bọn họ vào cửa thì hơi ngước mắt, hờ hững nhìn Phó Thâm.

Tần thị khổ sở đợi mấy canh giờ, đã mất hết kiên nhẫn từ lâu, nếu là ở nhà thì ắt hẳn đã mắng inh ỏi lên rồi. Nhưng hôm nay tiệc mừng tổ chức ở phủ Tĩnh Ninh hầu, khách tới đều là bạn cũ và đồng liêu của Phó Gia, bà ta đành phải nghiến răng nghiến lợi ra vẻ đoan trang hiền thục để tránh mất mặt trước những đạt quan hiển quý này.

Nhưng vừa thấy Phó Thâm và Nghiêm Tiêu Hàn, bà ta liền suýt không nhịn cười nổi.

Năm đó hai mẹ con bà ta nơm nớp lo sợ sống dưới cái bóng của Phó Thâm, toàn bộ phủ Dĩnh quốc công “Chỉ nghe đại công tử, không nghe tiểu công tử”. Bây giờ thế sự đổi thay, Phó Thâm phách lối ngông cuồng đến đâu đi chăng nữa thì sao, cuối cùng vẫn phải gả cho nam nhân khác, nuốt máu vào trong bụng, cung kính dập đầu lạy quốc công phu nhân này đây!

“Đứa nhỏ này thật chẳng khiến người ta bớt lo gì cả, ngày đại hôn sao có thể đến muộn thế chứ? Còn làm trễ giờ lành, khiến bao nhiêu người chờ con cả một canh giờ.” Tần thị chẳng rời khỏi ghế dựa, làm bộ quở trách Phó Thâm, “Hồi trước ở nhà đã vô pháp vô thiên thì thôi, sau này thành thân rồi, không được tùy hứng như vậy nữa.”

Nói xong lại chuyển sang Nghiêm Tiêu Hàn, thân thiết bảo: “Mộng Quy, thằng nhỏ Kính Uyên này được nuông chiều quen rồi, nếu có chỗ nào không phải thì con hãy thông cảm khoan thứ cho nó nhé.”

Lời này thật khiến người ta buồn nôn. Cả sảnh đường yên lặng như tờ, nghe được cả tiếng kim rơi. Ở đây ai mà chẳng biết chuyện xấu trong nhà Dĩnh quốc công, tất cả đều không hẹn mà cùng ngồi thẳng người, dỏng tai lên nghe, dự cảm sắp có một màn kịch hay.

Phó Thâm sầm mặt, đang định nổi giận thì chợt có người giữ vai y lại, khẽ ấn một chút, ra hiệu cho y đừng nhúc nhích. Thanh âm của Nghiêm Tiêu Hàn vang lên trên đỉnh đầu, chầm rãi từ tốn: “Không có gì. Ta không khoan thứ thì còn ai khoan thứ nữa.”

Câu này của hắn nghe như thể châm chọc. Liên hệ đầu đuôi câu chuyện, mọi người đều cho rằng hắn bất mãn với hôn sự ép buộc này.

Chỉ có Phó Thâm là nhận ra ý khoe khoang và dục vọng độc chiếm che giấu trong đó.

Lửa giận trong ngực y tức khắc tắt lụi, khóe miệng bất giác nhoẻn lên, thả lỏng lưng thuận theo tay Nghiêm Tiêu Hàn đỡ, chuẩn bị chuyên tâm xem trò vui —— Nếu không phải điều kiện không cho phép, y thậm chí còn muốn bắt chéo hai chân nữa cơ.

Tần thị hiển nhiên vô cùng hài lòng với Nghiêm Tiêu Hàn. Bà ta tưởng Nghiêm Tiêu Hàn ghét Phó Thâm, kẻ thù của kẻ thù là bạn, hắn tất nhiên đứng cùng một chiến tuyến với mình.

Bà ta hòa ái mỉm cười: “Đừng đứng nữa, mau đến bái đường đi, không thể làm lỡ các con hành lễ…..”

Lời còn chưa dứt, Nghiêm Tiêu hàn đột nhiên cắt ngang bà ta: “Khoan đã.”

“Sao vậy?”

Nghiêm Tiêu Hàn nói: “Cha mẹ Kính Uyên đều đã qua đời, hai người bọn ta nên hành lễ với linh vị, vì sao trong hỉ đường lại không thấy bài vị?”

Tần thị sững sờ: “Chuyện này……”

Nghiêm Tiêu Hàn tiếp tục nói: “Còn bà ở đâu chui ra mà dám chiếm cứ chủ vị, nhận lễ của bản quan và Tĩnh Ninh hầu? Không sợ tổn thọ à?”

Phó Thâm nghe mà muốn vỗ tay cho hắn. Sắc mặt Tần thị từ đỏ sang trắng rồi lại chuyển xanh, môi và bàn tay dưới lớp áo không ngừng run rẩy. Bà ta không ngờ Nghiêm Tiêu Hàn lại đột nhiên làm khó dễ, đang định phản bác thì chợt bị hắn mỉm cười liếc tới, ánh mắt ẩn chứa sát ý đó khiến bà ta lập tức ngậm miệng.

Đây chính là Phi Long vệ!

Không đợi bà ta trả lời, Nghiêm Tiêu Hàn có vẻ đã chán phí lời với bà ta, lạnh lùng nói: “Người đâu, lôi xuống.”

Hắn vừa ra lệnh, lập tức có hai Phi Long vệ tiến ra khỏi đám người, động tác nhanh gọn như thể đã diễn tập từ trước, cầm lấy cánh tay Tần thị kéo bà ta xuống khỏi chủ vị, lôi ra ngoài cửa.

Trong cơn kinh hoảng Tần thị rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, điên cuồng giãy giụa kêu la. Nhưng mới kêu được hai chữ thì đã bị Phi Long vệ chặn miệng lại.

Tiếng “Ư ưm” từ từ cách xa, hỉ đường lại yên tĩnh trở lại. Các khách nhân mặt không lộ cảm xúc nhưng nội tâm đã nổi sóng từ lâu —— Không hổ là Phi Long vệ tiếng xấu đồn xa, thế này cũng quá lớn lối rồi!

Biến cố tới nhanh mà giải quyết cũng nhanh, chỉ chớp mắt đã đâu lại vào đấy. Tần thị bị kéo đi xa tít rồi Phó Nhai mới như vừa tỉnh mộng, lao vọt tới trước mặt Nghiêm Tiêu Hàn, phẫn nộ mắng: “Cẩu tặc vô liêm sỉ! Ngươi dám bắt nạt mẫu thân ta!”

Hắn vung nắm đấm định đánh người, liền bị Nghiêm Tiêu Hàn tung cước đạp bay xa mấy thước, đạp xong mới hỏi: “Ai đây?”

Phó Thâm sắp bị hắn chọc cười chết mất. Trong bữa tiệc cũng không hoàn toàn là người xem trò vui, cũng có vài người hảo tâm, thấy Phó Nhai bị Nghiêm Tiêu Hàn đạp một cước không bò dậy nổi thì lo lắng khuyên can: “Đó là tiểu công tử của Phó gia, đệ đệ của hầu gia. Mẹ đẻ của cậu ta chính là, ờm…. vị Tần phu nhân vừa rồi. Ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với trẻ con.”

Nghiêm Tiêu Hàn “Ồ” một tiếng, ngạc nhiên nói: “Bản quan chỉ nghe danh Phó công tử chứ chưa từng nghe có Phó tiểu công tử gì đó bao giờ. Ra là đệ đệ khác mẹ của Kính Uyên, hiểu lầm rồi.”

Phó Nhai bên kia vất vả lắm mới lấy được hơi, nghe hắn giả mù sa mưa nói “Hiểu lầm rồi” thì suýt chút nữa phun ra một ngụm máu. Hắn vừa thẹn vừa giận, hai mắt đỏ ngầu, mò mẫn xung quanh vớ lấy mấy thứ bị mình làm đổ, cũng không thèm nhìn xem là gì, tiện tay ném luôn, chửi ầm lên: “Cái con mẹ nhà ngươi!”

Lần này hắn ném không chuẩn xác, ám khí nọ không bay vào Nghiêm Tiêu Hàn mà lại bay về phía Phó Thâm, bị y dễ dàng bắt được, đưa lên trước mắt nhìn, là nửa cái bát sứ.

Nghiêm Tiêu Hàn thì vẫn lải nhải không ngớt: “Mồm miệng Phó công tử cũng bẩn quá rồi, thiếu giáo dưỡng thế này…..” Nói đoạn liền cúi đầu nhìn thấy cái bát trong tay Phó Thâm, trông thấy rìa vỡ sắc lẻm thì mặt lập tức đen xì.

Sau lưng hắn bốc lên sát khí cao mấy thước, âm trầm nghiến răng nói: “Dám dùng thứ sắc bén thế này để ám hại huynh trưởng ngươi, quả đúng là to gan lớn mật.”

Tiếng lòng của mọi người quả thực muốn xông ra khỏi ngực, lao thẳng đến mặt Nghiêm Tiêu Hàn: Trợn mắt nói dối, người ta không muốn ám hại đại ca mình mà muốn quang minh chính đại đánh ngươi đấy! Đổi trắng thay đen thì cũng phải có mức độ thôi chứ!

Phó Thâm đưa tay che miệng, cố nén cười, làm bộ ho khan mấy tiếng. Nghiêm Tiêu Hàn như thể vừa nhớ ra sự tồn tại của y, bèn cúi đầu khuyên nhủ: “Chớ nổi giận….. Ngày vui, vốn không thích hợp gây nhiều rắc rối. Có điều ngươi và ta đã thành thân, phu thê một thể, ngươi hành động bất tiện, ta tất nhiên phải giúp đỡ ngươi, thay ngươi dạy bảo đứa em miệng đầy ác ngôn, không coi bề trên ra gì này. Hầu gia sẽ không luyến tiếc đúng không?”

Giọng điệu của hắn ôn nhu chân thành, nhưng sự uy hiếp trong lời nói thì lại rõ mồn một.

Diễn thì phải diện cho trót, Phó Thâm vờ bối rối: “Ờm….”

Nghiêm Tiêu Hàn ôn hòa nói: “Phi Long vệ ra tay có chừng mực, sẽ không đổ máu đâu, chỉ phạt nhẹ thôi.”

Phó Thâm do dự một chốc, buồn bã nói: “Vậy cứ làm theo ngươi đi.”

Nghiêm Tiêu Hàn hài lòng ngồi dậy, quay sang bảo với Phi Long vệ đang đứng nghiêm đợi lệnh: “Nghe thấy hầu gia nói gì rồi chứ? Dẫn Phó tiểu công tử đi, đánh nhẹ mấy trượng thôi, để cho cậu ấy biết sai mà hối cải là được rồi.”

Những quan viên triều đình quen với phong cách của Phi Long vệ đều rùng mình, ánh mắt nhìn Phó Nhai tràn đầy thương cảm: Đánh đến bao giờ biết sai mới thôi, vậy nghĩa là sẽ không ngừng tay, đánh đến chết luôn đấy…..

Phi Long vệ như lang như hổ xốc Phó Nhai lên, lôi hắn ra ngoài.

Một buổi tiệc mừng đang yên đang lành, đột nhiên nảy sinh biến cố, dấy lên phong ba, khiến người ta cảm thấy ngồi thêm một khắc thôi cũng là giày vò. Thảm nhất vẫn là Tĩnh Ninh hầu Phó Thâm, bởi vì tên khâm sát sứ Phi Long vệ hung tàn ngang ngược kia còn chưa chịu dừng. Nghiêm Tiêu Hàn có ý đồ riêng, ca bài than thở oán trách: “Quả đúng là ‘Nhà nào cũng có khó khăn riêng’, chúng ta vừa mới thành thân mà đã phải xử lý mớ rắc rối này, về sau không biết còn phiền phức cỡ nào đây…..”

Bình thường khi Phi Long vệ làm giả án oan, tàn hại trung lương, không biết đã dùng mánh lới thủ đoạn biết bao nhiêu lần. Nghiêm Tiêu Hàn thì hay rồi, xử lý xong hai người kia liền khoe công đòi thưởng, lại còn đổi cách để ám chỉ y “Mau khen ta đi”.

Phó Thâm như cười như không mà nhìn hắn, trong lòng mềm nhũn, nhẹ giọng nói: “Vất vả cho ngươi rồi, hiền nội trợ.”

Ánh mắt Nghiêm Tiêu Hàn bỗng trở nên sâu thẳm.

Phó Thâm cũng không biết câu mình buột miệng trêu sẽ dẫn đến hậu quả gì. Chẳng bao lâu sau, phong ba trong tiệc mừng ở phủ Tĩnh Ninh hầu liền truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, trải qua người người truyền miệng cộng thêm phỏng đoán, cuối cùng biến thành “Ở ngay trước mặt Tĩnh Ninh hầu mà tên Phi Long vệ trời đánh thánh đâm dám nhục mạ mẫu thân ngài ấy, đánh đập đệ đệ ngài ấy, cuối cùng còn ép người ta khen hắn hiền huệ.”

Thật quá kiêu ngạo! Vô sỉ cùng cực! Chó săn triều đình lại tàn hại trung lương rồi!

Chuyện về sau không đề cập tới nữa, hiện tại trò hài tan cuộc, tiệc mừng vẫn phải tiếp tục. Tiễn mẹ con Tần thị đi rồi, mọi người đồng loạt hướng mắt về Dĩnh quốc công Phó Đình Nghĩa – người duy nhất còn trụ lại được.

Khác với phụ thân và hai huynh trưởng, Phó Đình Nghĩa từ nhỏ ốm yếu, không có thiên phú học võ, mỗi ngày chỉ ở trong phòng đóng cửa đọc sách, chẳng hề nổi bật, cũng không mấy thân thiết với người trong nhà. Sau này hai huynh trưởng lần lượt qua đời, cũng phải nhờ Phó Thâm lĩnh binh xuất quan, chia sẻ phần lớn áp lực. Sau đó ông mới thong dong đứng ra, kế thừa tước vị. Sau khi phủ Dĩnh quốc công và phủ Tĩnh Ninh hầu tách ra, vị quốc công gia mờ nhạt này lại càng ít giao du với bên ngoài, nghe bảo là trầm mê tu tiên luyện đan, ngay cả phủ quốc công cũng dần dần sa sút.

Vì có một đại gia đình xuất chúng ở phía trước, đánh giá trên phố phường đối với vị tam gia này cũng khắc khe hơn nhiều. Ai cũng nói Phó Đình Nghĩa chẳng có tài cán gì, đều nhờ đầu thai tốt, đời này chỉ hưởng sái thôi cũng không lo cơm áo rồi —— Chẳng phải ông ta muốn cầu tiên vấn đạo hay sao, không chừng một ngày nào đó lại vớ bở, có thể phi thăng thành tiên luôn ấy chứ!

Dù Tần thị ra sao, Phó Thâm vẫn luôn tôn kính vị tam thúc này. Bất kể thật sự không màng tục vụ hay cố ý giấu tài, sự khiêm nhường của phủ Dĩnh quốc công những năm qua là một hậu phương ổn định cho Phó Thâm, bớt được rất nhiều nỗi lo.

Y ra hiệu cho Nghiêm Tiêu Hàn đẩy mình đến trước mặt Phó Đình Nghĩa, chắp tay thi lễ, nói: “Tam thúc.”

Ngày đại hỉ của cháu trai mà Phó Đình Nghĩa vẫn mặc đạo bào. Mấy năm gần đây ông trai giới ăn chay, vóc dáng gầy gò, dưới cằm nuôi một chòm râu dài, thoạt nhìn có mấy phần tiên phong đạo cốt. Ban nãy nhiễu loạn như vậy mà ông chẳng nói một lời nào, cứ làm như không thấy, vừa nhắm mắt dưỡng thần vừa thầm đọc Đạo kinh, đến tận khi Phó Thâm gọi một tiếng, ông mới mở mắt ra.

Mắt Phó Đình Nghĩa ẩn chứa tinh quang, ngữ điệu mơ hồ: “Không cần vái lạy ta. Linh vị của cha mẹ con đều ở từ đường trong nhà, nếu con có lòng thì có thể tự mình đến thăm viếng.”

Lời này chẳng biết là nói với ai. Không đợi người trả lời, ông đã tự đứng dậy, phất tay áo nhẹ nhàng rời đi.

Lần này ánh mắt Phi Long vệ nhìn Phó Thâm đều mang vẻ đồng cảm: Khâm sát sứ của bọn họ từ nhỏ đã mất cả cha lẫn mẹ, không có người thân, vậy đã thảm lắm rồi; mà người thân của Tĩnh Ninh hầu thì….. còn chẳng bằng không có nữa.

May là Phó Thâm cũng không để ý lắm, y và Nghiêm Tiêu Hàn đã ra mắt trưởng bối ở Hoàng Kim đài rồi, những người còn lại không đáng để lo. Người đi hết rồi, vừa khéo y cũng muốn rời đi sớm.

Tiệc mừng kéo dài đến tận khuya, chờ tiễn nhóm khách cuối cùng đi rồi, Nghiêm Tiêu Hàn bèn bảo với Phó Thâm: “Nơi này để cho hạ nhân dọn dẹp, ngươi đến ở trong phủ của ta đi.”

Hắn biết Phó Thâm chẳng có tình cảm gì với hầu phủ, sẽ không từ chối lời mời của mình. Ai ngờ Phó Thâm trầm ngâm chốc lát, vậy mà lại cự tuyệt: “Không cần đâu. Đáng ra ta phải báo trước với ngươi mới đúng, lúc nãy bận rộn nên quên mất. Sau khi thành hôn, ta định chuyển đến điền trang ở ngoại ô để an dưỡng, sau này sẽ gửi địa chỉ cho ngươi, nếu có việc gì, ngươi có thể đến đó tìm ta.”

Đồng tử Nghiêm Tiêu Hàn co lại, song thanh âm vẫn bình tĩnh: “Vừa mới thành thân đã ra ở riêng sao? Là do lúc trước ta tiếp đãi có chỗ nào không chu đáo ư?”

“Không phải thế, đừng nghĩ nhiều,” Phó Thâm nghiêng đầu, liếc nhìn ngoài cửa, nhỏ giọng nói, “Ta mang theo một toán Bắc Yến quân tới đây, đến chỗ ngươi ở hết thì sao mà được.”

Lòng Nghiêm Tiêu Hàn lập tức nhẹ nhõm đi phần nào, hắn không ngăn cản, song trong mắt hiện lên sự tiếc nuối sâu sắc: “Ở một đêm thôi cũng không được sao?”

Trái tim Phó Thâm bỗng lệch một nhịp, mềm đến độ sắp tan ra, y mỉm cười hỏi: “Luyến tiếc ta đến thế cơ à?”

Hai người thầm thì trong phòng cưới rực rỡ ánh nến đỏ, một người tận lực dụ dỗ, một người cố ý nhân nhượng, rõ ràng chỉ là trò chuyện bình thường, nhưng bầu không khí lại ngọt ngào đến lạ kỳ.

Nghiêm Tiêu Hàn nói: “Ta có chuẩn bị vài thứ, định bụng chờ ngươi trở về, có lẽ sẽ dùng tới….. Nhưng giờ xem ra, ta làm chuyện thừa thãi rồi.”

Mặc dù biết rõ lời từ miệng Nghiêm Tiêu Hàn nói ra chỉ tin được một nửa, sự cô đơn và sầu muộn mà hắn biểu hiện ra phần lớn là diễn trò, song Phó Thâm vẫn kìm lòng không đặng mà thỏa hiệp.

“Một phần tâm ý, sao có thể gọi là làm chuyện thừa thãi chứ?” Y cầm lấy tay Nghiêm Tiêu Hàn, thành khẩn nói: “Không nói trước cho ngươi biết là ta không đúng, vậy tối nay xin phép làm phiền nhé.”

Nghiêm Tiêu Hàn rũ mắt nhìn bàn tay bị y nắm lấy, “Ừ” một tiếng: “Cầu còn chẳng được.”

Đến khi nhìn thấy cổng Nghiêm phủ treo đèn lồng đỏ, Phó Thâm mới tỉnh lại từ trạng thái mù mờ chẳng rõ, y cảm thấy trước khi vào Phi Long vệ, Nghiêm Tiêu Hàn rất có thể là một tên bắt cóc buôn người. Có lẽ Phó tướng quân cũng không ngờ mình bất khuất kiên cường nhiều năm như vậy, ấy thế mà một khi khuất phục thì lại vâng lời đến thế, thậm chí còn chẳng ấp úng do dự.

Y và xe lăn cùng được đặt dưới hiên cửa của đình viện, Nghiêm Tiêu Hàn đẩy y, từ từ tiến về phía trước.

Hai người đến phòng chính song không dừng lại, Phó Thâm vừa định nhắc hắn trước mặt có bậc thang thì đã cảm thấy xe lăn xuôi theo chiều dốc, thuận lợi trượt lên.

Lòng Phó Thâm chấn động.

Y cuối cùng cũng phát hiện tòa nhà này chẳng còn giống lúc trước: Tất cả nơi có bậc thang đều được san phẳng, đổi thành sườn dốc thoải; ngưỡng cửa đều được dỡ bỏ, chỉ để lại sàn nhà bằng phẳng. Vừa nhìn là biết thiết kế riêng cho người đi lại bất tiện, phải dùng xe lăn thay đi bộ.

Đối với người bình thường mà nói, trong nhà có người tàn phế, chỉ chăm sóc thôi cũng tiêu hết tâm lực rồi, rất ít ai nguyện ý bỏ công lớn như vậy để sửa lại bậc thang và ngưỡng cửa. Ấy thế mà Nghiêm Tiêu Hàn biết rõ bọn họ thành hôn chỉ là hình thức, Phó Thâm sẽ không ở lại lâu dài, nhưng vẫn âm thầm sửa lại toàn bộ trạch viện.

Nhân tâm đều tạo thành từ máu thịt, nói không cảm động là giả.

Mặc dù đã bái đường, đã thề nguyện, nhưng Phó Thâm và Nghiêm Tiêu Hàn chỉ mới bước qua bước thứ nhất, giữa bọn họ còn có vô số bí mật và bất đồng, chẳng ai nói rõ được quan hệ của họ rốt cuộc là sao. Trong tình cảm này xen lẫn quá nhiều thứ, mà chút động tâm, chút chân thành ấy lại tựa như nhỏ nước xuống biển, nhỏ bé chẳng đáng kể chút nào.

Nhưng tình cảm nhỏ bé không đáng kể mà có thể làm được đến mức này ư?

Khác với bài trí qua loa của phủ Tĩnh Ninh hầu, Nghiêm phủ hiển nhiên đã được dọn dẹp cẩn thận, chỗ nào cũng tinh tế, vừa đẹp đẽ lại vừa thanh tĩnh. Phó Thâm thậm chí còn thấy được mấy chậu phong lan trong phòng, không khỏi nhớ tới phát hiện của mình ở tiểu trấn Bắc Yến, liền làm bộ vô ý hỏi: “Đã nhiều năm như vậy, thì ra Nghiêm huynh vẫn thích phong lan.”

Bàn tay nắm tay cầm xe lăn của Nghiêm Tiêu Hàn bất giác siết chặt, sau đó bình tĩnh nói: “Nếu không phải do thời gian eo hẹp, ta còn muốn chuẩn bị thêm cho ngươi một ao tịnh đế liên nữa.”

Phó Thâm bị lời này chọc chuẩn xác vào tim, càng không chịu nổi được nữa.

Như thể dẫn y đi tham quan, Nghiêm Tiêu Hàn đẩy y đi qua từng gian phòng, từng dãy hành lang, cuối cùng dừng ở một gian phòng nhỏ rất gần phòng ngủ.

Phó Thâm nhớ được nơi này. Đây là phòng tắm.

“Đi vào đây sao?” Phó Thâm ngẩng đầu hỏi hắn, “Phóng tắm thì có gì hay mà xem?” Không phải chỉ có một bức bình phong với vài cái thùng tắm thôi sao ——

Nghiêm Tiêu Hàn vươn tay đẩy cửa ra.

Ở cửa là một bức màn ngọc thạch sơn thủy, đi vòng qua, phía sau là một động thiên khác.

Mấy căn phòng được nối thông thành một gian lớn sáng sủa. Trong phòng trống trơn, không trang hoàng gì, chỉ có một bể tắm xây từ ngọc thạch ở ngay chính ngữa. Bây giờ chưa nấu nước nóng, bên trong chỉ có nửa bể nước, trong thấy cả đáy, nhờ nến thắp và ánh nước sóng sánh, có thể mơ hồ thấy được hoa sen chạm nổi và cá bơi sống động ở đáy bể.

“Đây…..”

Nghiêm Tiêu Hàn đẩy Phó Thâm tới gần: “Chân ngươi hoạt động bất tiện, không ai dìu sẽ dễ ngã, cho nên ta sai người sửa thành bể tắm này, không biết hầu gia có vừa ý không?”

Phó Thân vẫn chưa hoàn hồn từ hết “kinh hỉ” này đến “kinh hỉ” khác mà hắn mang đến. Không chờ y hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩa của bể tắm này, Nghiêm Tiêu Hàn đã từ phía sau đi tới trước mặt y, quỳ gối ngồi xuống, tầm mắt ngang bằng y, đỡ lấy đầu gối của y, nghiêm trang nói: “Kính Uyên, ta sửa xong đình viện rồi, ngô đồng đã trồng xuống, bây giờ….. chỉ còn chờ phượng hoàng đến nữa thôi.”[1]

Con “Phượng hoàng” không chỉ không đến mà còn muốn bay đi nơi khác: “…..”

Y bỗng muốn hỏi Nghiêm Tiêu Hàn, ngươi có biết cái gì gọi là “Diệp Công thích rồng”[2] không? Ngươi dựa vào đâu mà kết luận rằng ta chính là con phượng hoàng mà ngươi muốn?

Nhưng bậc thang được san phẳng, bể tắm rộng rãi, và cả sự nghiêm túc trong mắt hắn, đều không phải là giả.

“Như vậy không được, Nghiêm huynh,” Phó Thâm bỗng nghiêng người, đầu ngón tay man mát điểm một cái lên mi tâm hắn, mỉm cười nói, “Muốn gọi phượng hoàng tới, ngươi phải hát《Phượng cầu hoàng》[3]chứ.”

Nghiêm Tiêu Hàn ngước hàng mi dài, nhìn thẳng vào y như có điều suy nghĩ, ý tứ rất rõ ràng: Có kinh nghiệm thế cơ à? Vậy ngươi hát đi.

Phó Thâm cười to.

Giữa bọn họ chỉ cách một lớp cửa sổ, hai người đều ăn ý dừng lại, không chọc thủng nó. Sự cân bằng vi diệu trong đó, có lẽ chỉ người bên trong mới có thể nắm bắt chuẩn xác được —— Có thể là tình chưa đủ sâu, chưa đủ tự nhiên không câu nệ; cũng có thể là hai vị này đều có sức kiên nhẫn phi thường, nhất định phải thăm dò vô số lần mới tìm được đáp án chân chính.

Vì triều đình không cho động phòng, đêm đó hai người vẫn giống như trước, Phó Thâm ở phòng ngủ, Nghiêm Tiêu Hàn ngủ tại sương phòng. Mối quan hệ chủ khách đảo lộn này chẳng biết đã thành thông lệ từ bao giờ, trên dưới Nghiêm phủ cũng tập mãi thành quen. Rõ ràng tới hôm nay, danh phận đã định, Phó Thâm mới có thể xem như quang minh chính đại đăng đường nhập thất.

Âm thầm săn sóc là chí mạng nhất. Phó Thâm thời niên thiếu đã từng ăn quả đắng một lần bởi Nghiêm Tiêu Hàn, nhưng đáng tiếc đến giờ vẫn chẳng biết rút kinh nghiệm.

Hôm sau mới rạng sáng, hai vị chủ nhân của Nghiêm phủ còn đang ngủ say, cửa lớn đã bị người nện rầm rầm. Du Kiều Đình đứng ở ngoài cửa, thần sắc nghiêm nghị: “Xin phép quấy rầy. Ta có việc quan trọng, cần gặp hầu gia ngay lập tức.”

Quản gia mời hắn đến phòng khách chờ một lát, không bao lâu sau Nghiêm Tiêu Hàn liền đẩy Phó Thâm từ trong phòng tới. Khí sắc hai người đều rất tốt, có vẻ tối qua cũng không dây dưa ân ái gì. Nếu là bình thường, Du Kiều Đình nhất định phải trêu chọc mấy câu, nhưng hôm nay vừa thấy mặt, không đợi Phó Thâm hỏi hắn “Ăn chưa”, hắn đã nói với Nghiêm Tiêu Hàn: “Nghiêm đại nhân, ta có chút quân vụ quan rọng cần bàn với tướng quân.”

Nghiêm Tiêu Hàn thức thời nói “Xin lỗi không hầu chuyện được” rồi liền ra ngoài gọi người chuẩn bị cơm sáng.

Phó Thâm: “Xảy ra chuyện gì?”

Du Kiều Đình lấy ra một cái hộp gỗ to bằng bàn tay, dâng hai tay cho y: “Hôm qua ngủ lại hầu phủ, sáng nay hạ nhân tới tìm ta, nói phát hiện thứ này trong quà cưới.”

Phó Thâm vừa thấy đồ đằng liệp ưng trên nắp hộp thì lập tức hiểu ngay: “Đồ của Chá tộc.”

Du Kiều Đình: “Ngươi xem bên trong đi.”

Hộp không có cơ quan, Phó Thâm cạy một cái liền mở được nắp ra, bị mùi máu tanh xộc vào mặt, cau mày nói: “…..Đây là thứ gì?”

Trong hộp gỗ đựng đầy trân châu, số lượng khoảng chừng một nắm, trơn nhẵn sáng loáng. Mặc dù Phó Thâm không thích vàng bạc châu báu, song vì ở biên quan lâu năm, thường phải kiểm tra đồ tiến cống nên y liếc mắt một cái là nhận ra được, tất cả chỗ trân châu này đều mang cấp bậc cống phẩm.

Trân châu thượng hảo sản sinh tại vùng Đông Bắc nơi người Chá tộc tề tụ, vậy nên gọi là “Đông châu”, vô cùng quý giá. Có điều cái hộp trong tay Phó Thâm, trân châu vốn phải mang màu sữa trâu lại như bị vớt từ máu ra, khắp nơi loang lổ vết máu, lộ ra sự quỷ dị cực điểm.

“Có tra được là ai đưa tới không?” Vật này cũng chẳng có gì đáng sợ, chỉ khiến người ta chán ghét mà thôi, Phó Thâm nói, “Có giấy tờ gì kiểu như bái thiếp không?”

Du Kiều Đình lắc đầu nói: “Hôm qua nhận được quá nhiều thiếp, có lẽ có nhưng tạm thời chưa tìm ra được.”

Phó Thâm đậy nắp hộp lại, đưa hộp gỗ cho Du Kiều Đình, lạnh lùng giễu cợt: “Giả thần giả quỷ, tám trăm năm rồi mà còn chơi trò này. Không cần để ý làm gì, chắc là lũ rác rưởi này thấy ta kết hôn nên cố ý đưa tới để chọc tức đây mà. Ngươi cầm đi xử lý đi, đừng để Nghiêm Tiêu Hàn biết.”

Y trấn định như thường, Du Kiều Đình thoáng thả lỏng phần nào, song vẫn cảm thấy lo lắng. Hắn cẩn nhận cất hộp đi, Phó Thâm hỏi: “Chuyện ta giao đã làm xong chưa?”

Du Kiều Đình: “Tướng quân yên tâm. Hôm nay ngài sẽ khởi hành đến sơn trang sao?”

Phó Thâm thoáng trầm ngâm, sợ mình đi rồi Nghiêm Tiêu Hàn sẽ không vui, nhưng xét thấy không thể không đi, cuối cùng đành gật đầu nói: “Chuẩn bị một chút, hôm nay ta sẽ qua.”

Hai người Bắc Yến bên này không cho người khác quấy rầy, Nghiêm Tiêu Hàn bên kia cũng chẳng ăn được cơm sáng. Du Kiều Đình vừa vào cửa không lâu, thám tử Phi Long vệ cũng vội vã tìm tới: “Đại nhân, tối qua có người ở thôn Đông Vượng, huyện Tả Ninh tìm thấy một bộ thi thể không đầu trong giếng, báo lên phủ Thuận Thiên, sau khi xác nhận đã khẳng định là hữu Kim Ngô vệ tướng quân Mục Bá Tu vừa mất tích mấy ngày trước.”

Khoảng nửa tháng trước, mới đầu năm mới, tả Kim Ngô vệ tướng quân Mục Bá Tu đột nhiên mất tích, hoàn toàn chẳng có tung tích gì. Hắn biến mất vô cùng đột ngột, song lại không giống như không có chuẩn bị. Đồ vật tỏ rõ thân phận đều không mang đi, chỉ gói ghém vài bộ quần áo cũ và ít tiền bạc. Người nhà thậm chí còn tưởng hắn ra ngoài uống rượu với đồng liêu, mấy hôm sau thấy người vẫn chưa trở về, bấy giờ mới khóc lóc đi báo quan.

Ban đầu vụ án không hề khiến người khác chú ý, chỉ giao cho phủ Thuận Thiên điều tra. Vì việc này liên quan đến quan viên triều đình nên vụ án cũng được báo lên Phi Long vệ, Nghiêm Tiêu Hàn xem qua một lượt liền đặt sang bên. Không ai nghĩ một Kim Ngô vệ khỏe mạnh cường tráng sẽ bị đánh cướp hay mưu hại, có khi là nuôi tình nhân ở ngoài, vui đến quên cả trời đất nên mới rề rà chưa về nhà.

Nhưng hôm nay, thi thể không đầu của Mục Bá Tu lại được vớt lên từ một cái giếng cạn ở thôn trang tại ngoại thành.

Một vụ án mất tích và một vụ án mạng xảy ra với quan viên triều đình, mức độ nặng nhẹ đương nhiên không thể giống nhau.

Nghiêm Tiêu Hàn hỏi: “Đã tìm thấy đầu chưa?”

Thám tử nói: “Vẫn chưa ạ. Quan phủ địa phương đã sai người phong tỏa toàn bộ thôn, đang toàn lực tìm kiếm.”

Nghiêm Tiêu Hàn: “Đi điều tra hồ sơ ở phủ Thuận Thiên, đào hết ba đời nhà hắn lên. Ta lập tức tiến cung. Bảo Khương Thuật mang hai người đến thôn trang giám sát, chớ để lộ thân phận, điều tra trong tối là được rồi. Việc này liên quan đến Nam Nha, có lẽ bệ hạ không muốn để Phi Long vệ nhúng tay vào.”

Thám tử lĩnh mệnh rời đi. Nghiêm Tiêu Hàn gấp gáp tiến cung, chẳng ăn được bữa cơm đàng hoàng, ăn vội hai miếng điểm tâm liền đi thay quần áo ngay. Khi đã chuẩn bị sẵn sàng, đúng lúc Phó Thâm và Du Kiều Đình cũng nói chuyện xong, y trông thấy hắn như vậy thì kinh ngạc nói: “Ngươi phải ra ngoài à?”

“Có công vụ,” Nghiêm Tiêu Hàn giải thích ngắn gọn, lập tức khom lưng khẽ kéo y lại, ghé vào tai y nhẹ giọng căn dặn: “Ta biết hôm nay ngươi phải đi, bên ngoài có chuẩn bị sẵn điểm tâm, ăn xong hẵng xuất phát, đi đường cẩn thận. Đồ trong phủ thích cái gì thì cứ mang đi. Hôm nay không tự mình tiễn ngươi được, xin lỗi, chờ ta xử lý xong mấy chuyện này sẽ đến gặp ngươi.”

Phó Thâm giơ tay vỗ nhẹ lên vai hắn một cái, thở dài: “Ta thấy ngươi đừng làm công vụ gì đó nữa, tự nằm vào trong rương đi theo ta còn hơn.”

Hai người không hẹn mà cùng cười, Nghiêm Tiêu Hàn ngồi dậy, chắp tay thi lễ với Du Kiều Đình: “Ta xin phép đi trước, làm phiền tướng quân chiếu cố Kính Uyên.”

Du tướng quân còn chưa ăn điểm tâm mà đã thấy no rồi, hắn ngây ngẩn nói: “Không có gì, không có gì.”

Cuối giờ Tỵ, một chiếc xe ngựa dừng tại trước cửa biệt nghiệp trên núi Sơn Nhạc ở ngoại thành.

Từ ngoài nhìn vào, tòa biệt nghiệp này không khác gì sơn trang bình thường, đều được non nước vây quanh, đẹp đẽ thanh tĩnh. Nhưng bước vào đại môn, một luồng khí tức sát phạt uy nghiêm lập tức phả vào mặt. Bên trong sơn trang đều là Bắc Yến quân mang đao tuần hành, ngày đêm tuần tra canh gác, vây bọc lấy tòa sơn trang như tường đồng vách sắt ở Bắc Yến quân doanh.

Lần này theo Phó Thâm hồi kinh, ngoại trừ Du Kiều Đình, còn có quân y Đỗ Lãnh và một đội thân vệ do Tiêu Tuân dẫn đầu, trên danh nghĩa mang cờ hiệu là “Đưa tiễn”, song thực tế là đến trông coi tòa sơn trang này.

Phó Thâm ngồi trên xe lăn, được Du Kiều Đình đẩy vào hậu viện. Tiêu Tuân mở cửa ngầm, hiện ra địa đạo tối tăm lạnh lẽo ở đằng sau.

Du Kiều Đình và Tiêu Tuân ở hai bên trái phải, nhấc xe lăn của Phó Thâm lên, đi xuống bậc thang đá dài. Từng ngọn đèn trên vách đá sáng lên, ánh sáng dần dần lan ra, kéo dài đến nơi sâu nhất trong địa đạo, soi sáng cảnh tượng âm u khiến người ta sợ hãi.

Nơi đó có một phòng giam, ba mặt tường đá, một mặt song sắt, nền đất ẩm ướt phủ rơm rạ mốc meo, một người chỉ mặc mỗi bộ đồ mỏng manh đang cuộn mình trong góc, đầu tóc xõa tung, lấy tay che mặt, bị ánh sáng đột ngột lóa đến nỗi không mở mắt ra được.

Xe lăn lướt qua mặt đất, phát ra tiếng vang lộc cộc, kèm theo tiếng bước chân nhẹ vô cùng, càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại phía trước song sắt.

“Thế nào, ở đây đã quen chưa?”

Tiếng cười khẽ của nam nhân vang lên trong địa lao, không nhanh không chậm, cũng chằng hề âm trầm, nhưng lại khiến tù nhân trong góc giật nảy như bị châm độc đâm trúng.

Hắn như thể bị dọa phát điên, răng đánh lập cập, run rẩy nói: “……Là ngươi?”

“Phải, là ta,” Phó Thâm ngồi ngay ngắn, ôn hòa nói, “Đã lâu rồi nhỉ. Xem ra Mục tướng quân vẫn còn nhớ ta.”

“Không đúng, phải nói là ‘Cố tả Kim Ngô vệ tướng quân, Mục Bá Tu’ chứ.”

******

★Chú thích:

[1]Phượng đậu ngô đồng: Khi xuất hiện, chim phượng hoàng chỉ đậu trên cây ngô đồng. Và khi phượng hoàng về đậu thì sẽ có thánh nhân ra đời.

[2]Diệp Công thích rồng: Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Câu này ý nói trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy, chỉ thích ra vẻ yêu thích ngoài mặt mà thôi.

[3]Phượng cầu hoàng: Đời Tây Hán có văn sĩ Tư Mã Tương Như đem lòng yêu mến góa phụ trẻ tuổi Trác Văn Quân nên gảy khúc “Phượng cầu hoàng” (Chim phượng trống tìm chim phượng mái) để tỏ lòng. Hai người sau này trốn đi cùng nhau rồi kết làm phu thê.

Nghe lãng mạn thế thôi chứ sau ổng phất lên có nhiều cô theo, quên mất vợ ở nhà:v Trác Văn Quân khôn khéo gửi thư rồi ổng mới biết đường mà về.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN