Hoàng Phi Giá Đáo: Minh Vương Cuồng Sủng Thê
Chương 10: Nhét Xương Vào Trong Trứng Gà?? Bí Ẩn Không Thể Giải? *
_______________________________
Chỉ thấy chủ quán không biết từ chỗ nào lấy ra một chiếc đèn lồng tinh xảo. Bên ngoài không biết dùng vật liệu gì để bao quanh, còn khắc lên đó rất nhiều hoa văn đẹp, màu sắc vàng óng kết hợp với mặt trời, phát ra hào quang chói sáng, không thể không nói, chiếc đèn lồng này đã đạt đến mức đỉnh cao. Mỗi một nét tựa hồ như có sinh mệnh linh động, để cho người ta nhịn không được đi theo nó đến tận cùng, căn bản không thể mở mắt ra, giống như đang tràn đầy ma lực.
Chỉ là…..
“Đây là chiếc đèn lồng do chính tay Huyền Lão chế tạo, có thể nói nó mang trọn tâm huyết của Huyền Lão! Đương nhiên, chiếc đèn hoa đăng này là độc nhất vô nhị trong thiên hạ, chỉ là không được hoàn mỹ cho lắm, mọi người có thể nhìn thấy chiếc đèn lồng này cùng những chiếc đèn lồng kia hoàn toàn khác nhau, chính là chiếc đèn này không có cách nào để đốt cháy ngọn nến từ bên ngoài.” Chủ quán tinh tế giới thiệu.
Mọi người lúc này mới chú ý tới, chiếc đèn lồng này, đẹp thì đẹp thật nhưng lại không có cách nào để đốt lửa. Nếu đã không thể nhóm lửa thì sao có thể gọi đó là đèn hoa đăng!
“Cho nên, câu hỏi của đề mục cuối cùng chính là, làm sao có thể thắp sáng ngọn nến bên trong đèn hoa đăng.”Chủ quán nói xong, lại có chút ý vị thâm trường nhìn về phía nam tử áo trắng : “Bắt đầu, thời gian dành cho câu trả lời của công tử là nửa nén hương.” Chủ quán nói xong, một bên, nén nhang trong lư hương để trên bàn bắt đầu cháy.
Thời gian nửa nén hương? Sợ là cả một đời có khi còn không giải được ấy!
Nam tử áo trắng lúc này sải bước đi tới chỗ chủ quán, thận trọng tiếp nhận chiếc đèn hoa đăng, cẩn thận ngắm nghía, lông mày thẳng tắp cũng bắt đầu nhíu chặt.
Mà ngược lại ánh mắt của Hoàng Bắc Hạ lại đặt ở trên người của chủ quán , không biết vì sao nàng cảm thấy vừa nãy chủ quán nói lời kia có chút cố ý, nhưng cũng không biết cố ý ở đâu, tất cả đều tỏ ra vẻ rất bình thường. Thế nhưng là trực giác nói cho Hoàng Bắc Hạ biết rằng chuyện này không bình thường chút nào, cộng thêm ánh mắt và hành động của chủ quán khiến Hoàng Bắc Hạ có chút để ý.
Nếu thật sự là tâm huyết của Huyền Lão thì vị chủ quán kia đáng nhẽ phải rất thận trọng, nâng niu chiếc đèn đó chứ nhỉ?
Những người phát minh ra một thứ gì đó thường thì sẽ đem đồ vật đó coi như kho báu của mình, thậm chí còn xem nó như sinh mệnh.
Nhưng nàng phát hiện, trên ngọn đèn hoa đăng kia có dính một chút cho bụi giống như là để từ lâu rồi không động đến vậy, còn có một số vết xước nhỏ, nếu không nhìn kỹ cũng sẽ không phát hiện được, chắc hẳn là do lúc di chuyển bị quệt vào đâu đó.
Tuy nhiên, những khuyết điểm nhỏ này không nên xuất hiện ở trên một vật phẩm quý giá như vậy, nếu như nó thật sự là đồ vật tâm huyết của Huyền Lão.
Mà lúc nam tử áo trắng chờ đợi tiếp nhận ngọn đèn hoa đăng trong tay chủ quán, chủ quán thậm chí một câu dặn dò cũng không có.
(Phong: Ý là nếu đây đã là đồ vật tâm huyết của Huyền Lão thì không thể nào có chuyện đèn lồng bị xước, bị bụi cả. Thường thường những đồ mình yêu quý thì sẽ nâng niu nó như châu như ngọc, sẽ không để nó bị bất cứ một vết xước gì dù là nhỏ nhất)
Đến cùng là có vấn đề chỗ nào?
Hoàng Bắc Hạ cau mày suy nghĩ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mọi người xung quanh cũng bắt đầu ngồi không yên.
“Đây không phải là cho xương vào quả trứng gà hay sao, quả thực chính là nhét xương vào trong quả trứng mà không được làm vỡ trứng , đây rõ ràng là chuyện không thể nào?” Không biết là ai trong đám người kia nhiều chuyện nói một câu.
Hoàng Bắc Hạ hai mắt đột nhiên tỏa sáng!
Bỏ xương vào trong trứng gà! Còn không được phép làm trứng gà vỡ!
Lời nói của người kia luẩn quẩn bên tai Hoàng Bắc Hạ, Hoàng Bắc Hạ đầu óc bắt đầu phân tích nhanh chóng, nàng có cảm giác nàng tựa hồ đã biết cách giải mã bí ẩn này rồi!
Rất nhanh nửa nén hương liền đã đốt đến cuối cùng, mắt thấy nén nhàng còn chút lửa dường như sắp tắt đến nơi, chủ quán khẽ lắc đầu, xem ra năm nay cũng giống như những năm trước, không ai có thể đoán được, Huyền Lão lại phải thất vọng rồi.
“Không biết công tử đã nghĩ ra chưa, thời gian, sắp hết rồi.”Chủ quán thức thời lên tiếng nhắc nhở.
Trong tay áo của nam tử áo trắng, tay nắm thành quyền, cho đến khi gân xanh nổi lên, hồi lâu mới bất lực buông ra. Bên trong đôi mắt là sự không cam lòng cùng tự trách, hơn thế nữa còn có sự thống khổ.
Bởi vì Hoàng Bắc Hạ vừa vặn đứng đối diện với nam tử áo trắng, cho nên nhất cử nhất động của hắn đều rơi vào trong mắt của Hoàng Bắc Hạ.
Hoàng Bắc Hạ tự nhận rằng bản thân không phải người hiểu chuyện nhưng nhìn thấy bộ dạng này của nam tử áo trắng, trong lòng vẫn có chút hiếu kì.
Đột nhiên, con ngươi của Hoàng Bắc Hạ đảo quanh trên người của nam tử áo trắng một vòng ánh mắt có chút tỏa sáng.
Có lẽ nàng có thể suy nghĩ một chút mà phá lệ giúp nam nhân này một tay.
Nam tử áo trắng nhìn thoáng qua đèn hoa đăng trong tay, ánh mắt u ám.
Nói thật, cái đèn hoa đăng này hắn đã nhìn rất lâu rồi, cố gắng tìm ra sai sót nhưng không có, đây vốn dĩ là đèn hoa đăng hoàn hảo không có nhược điểm nào, hắn căn bản nghĩ không ra bất cứ biện pháp giải quyết nào. Hoặc là nói hắn đã nghĩ hết biện pháp nhưng không thể giải được.
Hắn thậm chí hoài nghi, đây có phải là một trò lừa của Huyền Lão hay không.
“Ta….” nén hương chuẩn bị đốt hết, nam tử áo trắng đang chuẩn bị mở miệng nói “ta nhận thua” thì bị một thanh âm thanh thúy ngăn cản.
“Chậm đã!” Không sai, khi nam tử áo trắng chuẩn bị lên tiếng thì Hoàng Bắc Hạ bỗng đứng dậy.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung vào một người ăn mặc giản dị, thậm chí nữ tử này còn có chút kỳ lạ.
Dù sao, thời tiết bây giờ vẫn còn đang nóng, ai lại đi ra ngoài mà mang theo mũ rộng vành có mạng che! Hoàng Bắc Hạ đối với sự chỉ chỉ trỏ trỏ phía sau không có một chút dao động, mà vẫn như cũ bình tĩnh đi đến trước mặt nam tử áo trắng.
Rồi mới nhẹ giọng cười một tiếng, nói: “Nếu ta nói ta khả năng giúp đỡ công tử giải quyết cái vấn đề khó khăn này?”
Đối với sự xuất hiện của Hoàng Bắc Hạ ,nam tử áo trắng vẫn có chút sửng sốt .
Nữ tử trước mắt, ăn mặc khá bình thường, nhưng lại không che giấu được khí chất bình tĩnh, tự tin từ cơ thể của nàng tản ra, từ thời điểm Hoàng Bắc Hạ nhìn chằm chằm hắn, hắn đã phát hiện, nàng với những người khác có chút gì đó không giống nhau, nàng cứ như thế đứng đấy, nhưng cũng làm cho người ta không thể xem thường. Cho nên, mặc kệ nàng nhìn hắn vì lý do gì, hắn vẫn lễ phép đối với nàng nhẹ gật đầu.
Thanh âm của nàng thanh thúy như vậy, đặc biệt là tiếng cười của nàng, ngọt ngào mà ẩn chứa một tia kiên cường, cùng với những nử tử kệch cỡm kia khác nhau hoàn toàn, nghe rất thoải mái, cũng rất dễ chịu, tựa như dòng suối đang chảy vậy.
“Thế nào? Công tử không tin phải không?”Dưới khăn che mặt, Hoàng Bắc Hạ thấy nam tử áo trắng thật lâu cũng không có động tĩnh, nàng nhíu mày nói.
Nam tử áo trắng không thấy rõ biểu lộ của Hoàng Bắc Hạ, nhưng có thể tưởng tượng ra lúc này nàng có bộ dạng hoạt bát khiến chính hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
Nam tử áo trắng có chút hối lỗi cười nói: “Cô nương hiểu lầm rồi, nếu đã như vậy thì làm phiền cô nương giúp tại hạ giải mã đố đèn. Bất kể như thế nào, tại hạ đều vô cùng cảm kích!” Nam tử áo trắng nói nghiêm túc
Hoàng Bắc Hạ có chút hài lòng nhẹ gật đầu, nam nhân này không tệ lắm, đã không có ý xem nhẹ nàng, lại còn biểu lộ dù cho nàng không có đoán ra cũng sẽ không trách cứ, ngược lại còn cảm tạ. Như thế khiến Hoàng Bắc Hạ dễ chịu không ít, dù sao đi nữa thì nàng cũng đã bỏ trí thông minh ra mà.
Hoàng Bắc Hạ nhẹ gật đầu, ra hiệu cho nam tử đem đèn hoa đăng trong tay giao cho nàng .
Hoàng Bắc Hạ tại tiếp nhận hoa đăng, đi đến trước mặt chủ quán nói .”Lão nhân gia, đây không phải là do Huyền Lão làm a?”
Nếu chủ quán ngay từ đầu còn nghĩ Hoàng Bắc Hạ chỉ là nha đầu miệng còn hôi sữa, dám đứng lên làm càn, thì giờ phút này trong mắt ông tràn ngập sự không thể tưởng tượng nổi!
Hoàng Bắc Hạ nhìn thấy biểu cảm này của chủ quán, trong lòng càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình là đúng.
Mà nhìn chủ quán giờ phút này có mười phần kích động, ông làm thế nào có thể không kích động đây! Từ khi Huyền Lão ra đề này đến nay, thế nhưng không ai có thể giải ra được.
Lúc còn câu đố này còn oanh động (ý là hot), các nước láng giềng khác cũng tới tham gia náo nhiệt, nhưng đều không thể chân chính trả lời được vấn đề này. Dần dà, mọi người đều không còn để câu đố này vào trong mắt, dù sao mọi người cũng đều cho rằng đây là chuyện không thể nào nào được, nên chẳng ai nguyện ý tốn tâm tư đi nghiên cứu vấn đề này.
Cho nên…….
_____________
Cho nên mấy đứa chuẩn bị Tết nhất đến đâu rồiiiiiiii, hôm nay là 30 Tết rồi đó!
Bên wattpad follow truyện nhiều vô, cmt nhiều vô Phong mới có động lực dịch tiếp chớ huhu 😭😭
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!