Hoàng Phi Giá Đáo: Minh Vương Cuồng Sủng Thê - Chương 14: Chưa Từng Thấy Nữ Tử Nào Đẹp Như Thế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Hoàng Phi Giá Đáo: Minh Vương Cuồng Sủng Thê


Chương 14: Chưa Từng Thấy Nữ Tử Nào Đẹp Như Thế


“Nha, khẩu khí không nhỏ mà!”Lục hoàng tử ung dung đi đến trước mặt Hoàng Bắc Hạ, chỉ là khi thấy dung mạo của Hoàng Bắc Hạ, trong mắt lập tức hiện lên một tia chấn kinh, và rồi thay vào đó là một ham muốn nho nhỏ.

“Thì ra là một tiểu mỹ nhân!”Lục hoàng tử có chút hèn mọn, sờ lên cằm của mình, không ngừng dò xét Hoàng Bắc Hạ, thậm chí còn muốn vươn tay ra chạm vào mặt của nàng, nhưng bị Hoàng Bắc Hạ nhẹ nhàng tránh thoát, Lục hoàng tử cũng không giận, tiếp tục sắc sắc mị mị nhìn Hoàng Bắc Hạ hỏi: “Không biết phương danh của cô nương là?”

Hoàng Bắc Hạ đứng đấy cũng không nói lời nào, chỉ là lãnh ý trong mắt từ từ nồng đậm.

“Lục hoàng tử, có thật là đẹp như vậy không?” Thiếu gia nhà Lý thị lang – Lý Thành cũng bước tới phía trước nói, cũng chỉ một giây sau liền có chút chấn kinh đứng tại chỗ, nói: “Thì ra trên thế gian này còn có một nữ tử tư sắc như vậy a!”

“Lý Thành ngươi né ra, là bản hoàng tử nhìn thấy trước!”Lục hoàng tử tựa hồ có chút bất mãn với ánh mắt nhìn chằm chằm Hoàng Bắc Hạ của Lý Thành.

“Ha ha, Lục hoàng tử đừng nhỏ nhen như vậy chứ, bất quá cũng chỉ là nhìn chút thôi mà.”Nói xong liền ngượng ngùng lui trở về.

“Lục đệ, không nên ồn ào!”Tứ hoàng tử thấy Lục hoàng tử một mực không chịu đi, hơi thiếu kiên nhẫn nói.

“Tứ ca, ta không có ồn ào!”

“Nhanh đi về, nếu không một hồi nữa cửa cung cấm sẽ đóng, đến lúc đó rất phiền toái.” Tứ hoàng tử tiến lên muốn lôi kéo Lục hoàng tử đi. Khóe mắt lơ đãng đảo qua mặt Hoàng Bắc Hạ, chỉ một cái liếc mắt, liền đã dung mạo đó hấp dẫn.

Nữ tử trước mắt có làn da trắng như tuyết, lông mày lá liễu, lịch sự, tao nhã, ngũ quan xinh xắn, một đôi mắt phượng yêu diễm, mê người, chiếc mũi tinh xảo, lập thể hoàn mỹ không một chút tì vết, đôi môi như anh đào hiện ra sắc nhuận thủy, mái tóc đen dài chỉ dùng một sợi dây đơn giản cột về phía sau. Gió nhẹ thổi qua, tóc phất lên hai má của nữ tử phiêu dật tinh tế, còn nữa, trên người nữ tử tản mát ra khí chất đạm mạc, quả thực hoàn mỹ như tiên tử trong bức họa không chút bụi trần, khiến cho người ta nhìn một chút là bị hấp dẫn thật sâu!

(Đựu, qua miêu tả t cũng biết chị nhà là tuyệt sắc mỹ nhân, khuynh quốc khuynh thành rồi hic hic)

Đẹp! Thật rất đẹp!

Trong đầu Tứ hoàng tử chỉ hiện ra ba từ này!

Chí ít hắn từ trước tới nay chưa từng gặp qua nữ tử đẹp như thế đẹp.

“Nhìn đủ chưa?” Hoàng Bắc Hạ hơi không kiên nhẫn nói. Trong mắt khinh thường không chút nào che dấu

“Quấy rầy rồi.” Tứ hoàng tử bị Hoàng Bắc Hạ nói chuyện như thế, mới phản ứng lại, sắc mặt lập tức có chút xấu hổ.

A, Tứ hoàng tử này cũng thật thú vị. Thế mà lại không nhận ra nàng.

Thật ra cũng khá bình thường, trước kia Hoàng Bắc Hạ nhìn thấy Tứ hoàng tử là thẹn thùng hận không thể đem đầu chui vào trong đất bùn luôn cho rồi, cho nên nàng bây giờ và Hoàng Bắc Hạ ngày xưa khác nhau như vậy, đâu dễ nhận ra. Trong lúc nhất thời hẳn là sẽ không biết được.

Bất quá nàng thật đúng là muốn nhìn xem lúc Tứ hoàng tử biết nàng chính là Hoàng Bắc Hạ thì sẽ có biểu cảm như thế nào! Trong trí nhớ, Tứ hoàng tử không có thái độ nho nhã thế này đối với nàng a! Dù sao Tứ hoàng tử trước đó ghét bỏ nàng bao nhiêu, nàng một chút cũng không quên!

“Ta có thể đi được chưa?” Hoàng Bắc Hạ chỉ nói một câu.

Tứ hoàng tử có chút sững sờ, lập tức gật đầu một cái, ý là có thể.

Nhưng không đợi Tứ hoàng tử đồng ý, thân ảnh của Hoàng Bắc Hạ đã biến mất.

“Tứ ca, người sao lại cứ như vậy để nàng đi, ta còn chưa biết phương danh của nàng a!”Lục hoàng tử có chút tức giận nói.

Tứ hoàng tử không lên tiếng, ánh mắt nhìn thân ảnh của Hoàng Bắc Hạ từ từ đi xa, có chút nhíu mày lại, nữ tử này thật đặc biệt, chỉ là tại sao hắn lại cảm thấy quen thuộc như thế!

Rất nhanh, Hoàng Bắc Hạ nhẹ nhàng quen đường về tới nội viện của mình.

Xác định không bị ai phát hiện, nhanh chóng lách vào trong phòng.

Một đêm nữa lại trôi qua rất nhanh.

Trời vừa mới sáng, Hoàng Bắc Hạ đã dậy từ sớm. Không vì cái gì khác, mà bởi vì nàng biết, khẳng định Nhị phu nhân không kịp chờ muốn tới tìm nàng tính sổ!

Quả nhiên, Hoàng Bắc Hạ vừa vệ sinh cá nhân xong, liền nghe thấy âm thanh ồn ào phát ra từ bên ngoài.

“Các ngươi không thể vào, tiểu thư còn đang ngủ!” Nhược Thư thấy Lý ma ma mang theo hai gã sai vặt trực tiếp muốn xông vào gian phòng của Hoàng Bắc Hạ, nên lập tức ngăn ở cổng, nói.

Tiểu thư còn đang ngủ bên trong, nếu hôm nay cứ như vậy để bọn họ xông vào, thanh danh của tiểu thư sau này rất khó giữ được.

“Cút ra!” Lý ma ma hung thần ác sát nói, thấy Nhược Thư một mặt kiên trì chặn tại cổng, thế là nói vớu hai gã sai vặt bên cạnh: “Lôi ả ra cho ta!”

“Rõ!” Hai cái gã sai vặt đang muốn tiến lên bắt lấy Nhược Thư, chỉ nghe thấy cửa “kẹt kẹt” một tiếng được mở ra.

“Ai dám động đến nàng ấy!” Hoàng Bắc Hạ sắc mặt bình tĩnh nói, khiến cho người ta nhất thời nhìn không ra nàng đang hỉ hay nộ

Lý ma ma nhìn thấy Hoàng Bắc Hạ trong lòng vẫn có chút rụt rè, dù sao hôm trước bà cũng được tận mắt nhìn thấy Hoàng Bắc Hạ đối phó Nhị phu nhân như thế nào.

“Nhị, Nhị phu nhân mời đại tiểu thư tới đại sảnh một chuyến.”

“Biết rồi, một hồi nữa ta sẽ tới!” Hoàng Bắc Hạ thản nhiên nói.

“Nhị phu nhân mời đại tiểu thư đi ngay bây giờ.” Lý ma ma nói một cách cứng ngắc, da đầu bắt đầu nóng lên, Hoàng Bắc Hạ nếu không đi cùng bà, thì bà không có cách nào giao người cho phu nhân a!

Ánh mắt Hoàng Bắc Hạ lạnh lẽo, “Bản tiểu thư không muốn lặp lại lần thứ hai!”

“Ách, vâng vâng vâng. Vậy nô tỳ trở về hầu hạ phu nhân!” Lý ma ma nhìn Hoàng Bắc Hạ, đôi chân già chỉ kém chút nữa là sõng xoài trên mặt đất, sợ không dám nói lên lời a.

Thấy Lý ma ma vội vã chạy giống như vừa nhìn thấy quỷ, Nhược Thư có hơi do dự nói: “Tiểu thư, người nói Nhị phu nhân lại muốn làm gì gây bất lợi cho tiểu thư đây chứ.”

“Bà ta thì có thể làm gì để gây bất lợi cho ta chứ.” Hoàng Bắc Hạ có chút lạnh lùng chế giễu nói, lập tức quay người nói với Nhược Thư: “Một hồi nữa chính ta đi là được.”

“Tiểu thư!”

Nhược Thư còn chưa kịp mở miệng thì bị Hoàng Bắc Hạ xen ngang.

“Ta để em ở lại là thu dọn đồ đạc, chúng ta hôm nay chuyển đến Thanh Âm các.”

Thanh Âm các? Đây không phải là viện tử của phu nhân khi còn sống sao?

Tiểu thư muốn làm gì?

“Yên tâm đi, ở đây thu dọn đồ đạc cho thật tốt.” Hoàng Bắc Hạ nói xong liền bước ra viện tử, để lại Nhược Thư với khuôn mặt mờ mịt.

Trong đại sảnh.

Hoàng Dục cùng Nhị phu nhân ngồi ở trên sảnh, Hoàng Dục sắc mặt có chút khó coi, sắc mặt của Nhị phu nhân bên cạnh cũng chưa chắc đã tốt hơn.

“Hầu gia, nha đầu thế mà vẫn chưa đến! Có phải là Hầu gia căn bản không có cho người đi gọi!” Lưu Ngọc ngồi tại hạ sảnh có chút bất mãn nói

Nghĩ đến con trai bảo bối của mình hiện tại vẫn còn nằm ở trên giường, Lưu Ngọc liền hận không thể đem Hoàng Bắc Hạ xé nát. Ai mà không biết đương nhiệm Trấn Quốc phủ mãi đến lúc già mới hạ sinh được Lưu Vọng, bình thường nếu như Lưu Vọng muốn lấy mặt trăng trên trời, thì cả nhà ông cũng không chút do dự mà thoả mãn con trai. Có thể thấy được Lưu Ngọc đau xót cho nhi tử bảo bối đến tận xương tủy, mặc Lưu Vọng cả ngày chơi bời lêu lổng, không làm gì cả.

Nói tóm lại, Lưu Vọng là dòng dõi duy nhất của phủ Trấn Quốc Công, là người được toàn bộ phủ Trấn Quốc Công sủng ái. Nay lại tổn thương nặng nề như thế, Lưu Ngọc nói muốn thay nhi tử của mình đòi công đạo. Cô muội muội này của hắn đã không xử lý được, thì chỉ có thể đích thân người ca ca này tới cửa.

Đương nhiên, Lưu Ngọc sở dĩ tìm tới Hoàng Bắc Hạ, cũng là vì Nhị phu nhân tìm đến, ngay từ đầu Lưu Ngọc không tin cái bao cỏ Hoàng Bắc Hạ kia có thể làm ra chuyện này, cho đến hôm qua, khi Nhị phu nhân chạy đến phủ Trấn Quốc Công phủ đi kêu khổ, đem chuyện Hoàng Bắc Hạ bóp cổ nàng, vẫn còn lưu lại dấu ngấn của vết tích kia, lúc này mới tin là thật.

“Trấn Quốc Công không nên tức giận, ta đã phái người đi tìm nha đầu kia rồi, hẳn là đến ngay bây giờ đây!” Khuôn mặt Hoàng Dục không ngừng bồi tội, nhưng trong lòng thì hết sức bất mãn. Hắn so với Hầu gia ông, bất quá cũng chỉ là Trấn Quốc Công nho nhỏ nhưng mỗi lần Lưu Ngọc gặp hắn đều bày ra cái bộ dạng cao cao tại thượng, dựa vào cái gì! Cũng bởi vì năm đó kéo hắn một cái cho nên tới tận bây giờ vẫn muốn lấy chuyện này để làm nhục ông sao?

Nụ cười trên mặt Hoàng Dục không hề giảm, nhưng oán hận nơi đáy mắt lại tăng lên mấy phần, hắn đã sớm chịu đủ thái độ của Trấn Quốc Công rồi.

Chờ lấy, một ngày nào đó, ta sẽ để cho Trấn Quốc Công ngươi quỳ trên đất cầu xin ta!

______________________

Chương sau chị Hạ nhà ta bắt đầu chuyển mình trừng trị một vài thành phần ngaoschos :))) đọc mà sướng tê người luôn, mấy đứa nhớ đừng bỏ lỡ :v

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN