Hoàng Quý Phi Kỳ Duyên Truyện! - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Hoàng Quý Phi Kỳ Duyên Truyện!


Chương 12


Hải Đường sải chân đi lại chỗ Nguyên Ân đang vui đùa cùng với bọn trẻ, đưa ngọn đèn hoa trước mặt chàng khiến chàng có chút ngạc nhiên nhìn nàng. Nàng nhẹ giọng đáp:

“Cho người đấy, hãy thắp nến rồi cầu nguyện điều mình muốn, sau đó thả xuống sông cho trôi đi về một nơi nào đó thật xa…”

Nguyên Ân nhận lấy cái đèn với nét mặt lạnh lùng, im lặng không nói gì hướng mắt về phía dòng sông với vẻ vô định. Làn gió thổi thoảng khẽ làm bay bay tóc chàng làm lộ đường viền hàm gần như hoàn hảo, những cánh hoa bằng lăng khẽ rơi xuống tạo nên khung cảnh huyền ảo.

“Huynh ơi, giúp muội hái chùm hoa bằng lăng trên đầu huynh được không?”

Một bé gái ngước đầu lên nhìn Nguyên Ân đáp, với ánh mắt ngây thơ hồn nhiên, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay chàng.

Nguyên Ân nhìn cô bé với ánh mắt đen huyền lãnh đạm, đưa tay xoa đầu nhỏ sau đó bế nhỏ lên để nhỏ với tay hái chùm hoa đó rồi thả nhỏ xuống.

“Đa tạ huynh, huynh thật tốt!” Nhỏ đáp với giọng trong veo.

Nguyên Ân khụy xuống khẽ nở nụ cười nhìn nhỏ, một nụ cười hiếm thấy mà lần đầu tiên Hải Đường nhìn thấy từ Nguyên Ân. Trước giờ nàng toàn thấy chàng với vẻ mặt lạnh tanh cùng với ánh mắt sắc lạnh, bề ngoài sắc đá như tảng đá vô tri vô giác nhưng thực chất chàng lại rất ôn nhu.

“Huynh có nụ cười đẹp thật đấy!” Nhỏ lại thốt lên với ánh mắt sáng long lanh vô tư ôm chầm lấy anh.

“Huynh ơi, chơi cùng với bọn em nữa nhé!”

Bất chợt có một đám trẻ ùa tới bao vây lấy Nguyên Ân nhốn nháo cả lên, không biết chàng đã làm khiến bọn trả lại thích mình đến vậy, có lẽ đây chính là điều mà chàng cảm thấy vui vẻ xua tan mọi lo lắng, chỉ tiết là mai phải rời xa nơi này.

Hải Đường chỉ biết đứng mỉm cười nhìn họ chơi với nhau, nàng quay sang nhìn Tử Thiên, ngài ấy đang cùng với mọi người nghịch những con rối đồ chơi, trong khi vương gia Tử Khuynh với Đằng Vân thì ngại ngùng trò chuyện đôi ba câu.

Đôi khi cuộc sống chỉ như thế này là đủ, bình dị với những tiếc cười nói rôm rả, yên bình thoải mái. Vậy mà nàng đã cầu nguyện khi thả ngọn đèn xuống dòng sông rằng: “Mình hy vọng sẽ trở về gặp lại gia đình, bạn bè. Thật sự mình rất nhớ nhà!”

Thật ra nàng rất muốn trở về thời hiện đại nhưng không nỡ rời xa nơi này vì nàng cũng đã quen với lối sống ở Ngũ Thiên Quốc lạ lẫm này, suy cho cùng thì nàng vẫn muốn về vì nàng vốn dĩ không thuộc về nơi đây.

Ngày hôm sau từ Quốc Châu Tự trở về, Hải Đường đã lập tức trở về phủ của phụ thân mình để rõ ngọn ngành về dòng máu bất tử của mình, thật sự ở cái thời đại này nàng mang dòng máu hiếm thế này kiểu gì cũng có kết cục không hay thôi.

“Hải Đường, con về rồi sao?… Cái con bé này, còn lại gây ra chuyện gì nữa phải không? Sao hoàng thượng lại có thể sắc phong cho con làm Hoàng Quý Phi dễ dàng như vậy?”

Thừa tướng Đồ Tăng hỏi dồn dập, vui mừng khi thấy đứa con gái chuyên gây chuyện của mình trở về phủ, nhưng ông không quên gõ lên đầu nàng một cái, khiến nàng kêu lên:

“Đau quá đi mất, sao phụ thân cứ cốc đầu con hoài vậy? Còn nữa hoàng thượng không có sắc phong cho con làm Hoàng Quý Phi đâu, chỉ là giả thôi!”

“Giả gì ở đây, tin đó lan truyền khắp hoàng cung rồi đấy. Không có lửa thì sao có khói!”

Ông gằn giọng nói, nhíu mày thắc mắc nhìn Hải Đường.

Hải Đường thở phắt một cái, nhìn ông với ánh mắt nghiêm túc đáp:

“Bỏ qua chuyện đó đi, con muốn hỏi phụ thân một chuyện. Có phải phụ thân cũng biết con mang dòng máu bất tử phải không?”

Nghe Hải Đường hỏi vậy ông có phần bất ngờ khi nàng biết được điều bí mật này, ông khẽ vụt ra tiếng thở dài, đến lúc này ông cũng không giấu nàng nữa đành nói sự thật:

“Thật ra, lúc con còn nhỏ khoảng tầm tám tuổi. Vì nghịch ngợm ham chơi để bị lạc trong rừng sâu, mọi người ráo riết đi tìm con thì phát hiện con bị một con hồ ly chín đuôi cắn ngay bả vai, nó định ăn thịt con đấy…”

“Ăn thịt?”

Hải Đường thốt lên với nét mặt vô cùng ngạc nhiên khi đang nghe ông ấy kể chuyện tuonrg chừng như ảo tưởng.

“Ta cùng với một số người chạy tới giết chết nó, vội đưa con về cứu chữa, nhưng kì lạ thay vết thương chảy máu rất nhiều trên người con lại lành lại không một vết tích gì.”

“Ơ, theo khoa học đây chẳng phải là biến đột gen, thay đổi sắc tố trong máu sao?” Hải Đường nghĩ thầm, nhíu mày khó hiểu. Thật sự nàng cảm thấy vấn đề này có chút mơ hồ và mông lung như một trò đùa vậy.

“Trong một lần khác, có một vị pháp sư lạ mặt tới phủ của chúng ta nhìn con nói rằng, con đang trong mình dòng máu bất tử có thể chữa lành vết thương cũng như bách bệnh, làm tái sinh vạn vật. Nhưng điều đó sẽ mối tai họa đối với con khi những người mang dòng máu này đều đã ấn định sẽ làm vật cúng tế cho bọn quỷ khi thực sự chúng thức tỉnh và đại nạn xảy ra với Ngũ Thiên Quốc. Chính vì thế ta mới giấu con, giấu mọi người vì ta sợ lỡ như họ biết được sẽ bắt con lấy máu uống để được trường sinh bất tử đấy.”

Ông nói rõ sự việc cho Hải Đường nghe với ánh mắt lo lắng khôn nguôi, vì lo sợ ngày đó không xa sẽ đến với con gái của mình. Ông nghĩ rằng, đưa Hải Đường vào trong hoàng cung sẽ an toàn hơn khi ở ngoài thành, vì có quá nhiều kẻ đang lục lọi tìm kiếm người có cái bớt hình hoa dạng niên đỏ ở phía sau cổ.

“Không thể nào! Sao lại là con chứ?”

Hải Đường nói giọng run run, bắt đầu cảm thấy có chút bất an và lo sợ.

Ông khẽ đi lại ôm lấy nàng vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng nàng trấn an:

“Không sao đâu con, mọi thứ sẽ ổn thôi! Đừng để ai biết tới chuyện này là được, cũng đừng để họ thấy vết bớt hoa dạng niên phía sau cổ của con… thì mọi thứ sẽ yên ổn cả thôi!”

Hải Đường quay trở lại hoàng cung với tâm trạng bất ổn nhưng nàng cố gắng quên đi, dù sao thì tới đâu hay tới đó. Bất chợt có một đoàn người ồn bước vào điện Phù Dung, mà người đi trước vô cùng kiêu hãnh chính là Du Chiêu nghi và tiệp dư Huyền Trân cùng với một số phi tần khác.

Tất cả đều cúi đầu hành lễ trước mặt Nguyên Ân và Hoàng Thái hậu, chờ cái gật đầu của chàng mới được ngồi xuống, nét mặt chàng thật sự quá đổi lạnh lùng khiến cho bầu không khí ở đây trở nên căng thẳng, không một ai dám lên tiếng.

“Tỷ củ cải đường, sao không vào trong điện mà đứng thẩn thờ ngoài đây nhìn vậy?”

Tử Thiên không biết từ đâu chui ra nói, khoác lấy vai Hải Đường, khiến nàng giật mình đẩy mạnh ngài ra gằn giọng nói:

“Làm ta giật cả mình, mà đi đâu đây?”

“À ta tới gặp tổ mẫu với hoàng huynh. Tiện đường chúng ta vào trong điện thôi!”

Nói rồi, Tử Thiên lôi Hải Đường đi vào trong điện Phù Dung gặp mọi người làm nàng chẳng kịp phản ứng lại gì, cứ thế mà đi thôi.

“Vấn an tổ mẫu, hoàng huynh! Hôm nay có chuyện gì đông vui thế?”

Tử Thiên vừa cười vừa nói.

Hải Đường cung hành lễ cho cho phải phép. Sự xuất hiện của nàng sau tin tức được sắc phong làm Hoàng Quý Phi gây sự chú ý, có ngạc nhiên, có ganh ghét lẫn đố kỵ, chẳng có ánh mắt nào thiện cảm dành cho nàng cả.

“Chỉ là chuyện đang rầm rộ trong hoàng cung thôi, ta thật sự chẳng muốn dính dáng đến chuyện này!”

Nguyên Ân chán ghét lườm mắt nhìn Du Lan khiến nàng ta không dám ngước mặt lên nhìn chàng.

“Có phải chuyện huynh sắc phong cho tỷ Hải Đường làm Hoàng Quý Phi phải không?”

Tử Thiên đáp lại với giọng đều đều.

Hải Đường chỉ biết im lặng không nói gì rồi cùng Tử Thiên tới chỗ ghế còn trống ngồi xuống, nàng thầm nghĩ: “Nếu không Du Lan bỏ thuốc vào bánh với trà, thì không đến nỗi nào tôi lại nói bừa như vậy đâu. Cũng lỗi tại mình, ham ăn làm chi, khổ!”

“Bệ hạ, không thể phong cho nàng ta nàng Hoàng Quý phi được!

Huyền Trân đứng phắt dậy nói một cách thẳng thắn, không một chút suy nghĩ gì.

“Sao không thể?” Tử Thiên quay sang nhìn Huyền Trân đáp, với ánh mắt không ưa gì nàng ta, ngài tiếp lời: “Tỷ ấy giúp người dân ở làng Quốc Châu Tự trồng cây gì trên khu đất bùn bỏ hoang kia, đồng thời còn cứu hoàng thượng trong lúc bọn sát thủ tấn công. Huyền Trận tiệp dư đây nói tỷ ấy không xứng đáng, vậy thì tỷ xứng đáng hơn chắc? Đến nấu ăn còn không bằng tỷ củ cải đường mà cứ thích so đo!”

“Ngươi muốn làm Hoàng Quý Phi sao?”

Nguyên Ân trầm giọng nói nhưng chứa đựng sự ám chỉ, ánh mắt lạnh tanh trừng lên nhìn Huyền Trân. Lúc trước chàng còn nể tình gọi tỷ còn giờ thì không.

Sắc mặt Huyền Trân như tái nhợt hẳn đi, nàng ta chỉ dám lí nhí: “Thần thiếp không dám!”

“Giờ bệ hạ hãy nói rõ cho ta biết rõ chuyện này đi!” Hoàng Thái hậu lên tiếng đáp với vẻ mặt nghiêm nghị.

“Tổ mẫu, việc này…”

“Tiểu nữ sẽ nói ra chuyện này!” Hải Đường bất ngờ đi ra chính giữa đối diện với Nguyên Ân và Hoàng Thái hậu lên tiếng đáp, cắt ngang lời nói của Nguyên Ân. Nàng tiếp lời:

“Thật ra chuyện sắc phong Hoàng Quý phi là không có thật, chỉ là do tiểu nữ bị dồn vào thế ép buộc nên buộc miệng nói ra thôi, không ngờ miệng đời thế gian lại ghê gớm đến vậy.”

“Ngươi cũng to gan lớn mật lắm đấy Hải Đường, ngươi đừng nghĩ là con gái của đại thừa tướng nắm giữ quân có quyền nói mình này nọ.”

Hoàng Thái hậu cáu gắt, nét mặt khó chịu lẫn bực tức khi nghe Hải Đường nói vậy. Hải Đường chỉ biết cúi gầm mặt nhận lỗi, bậm môi cảm thấy có chút mất mặt.

Du Lan nhếch môi cười khinh khi nghe nàng tự thú nhận, những phi tần khác cũng bịt miệng lại cười tủm tỉm cho rằng nàng tự kiêu, khi tự nhận mình là Hoàng Quý Phi.

Nguyên Ân thở phắt một cái, thật sự muốn rời ngay khỏi đây, chẳng muốn giải quyết cái chuyện phi tần này, chàng buông một câu mạch lạc:

“Chuyện này coi như cho qua đi không nhắc lại nữa. Còn nữa, vì Hải Đường tiểu thư giúp ta giải quyết vấn đề ở Quốc Châu Tự nên ta sẽ giữ lời hứa, cho ngươi đi lại tự do trong cung. Không dưới quyền của ai cũng không được ai sai bảo Hải Đường ngoại trừ ta!”

Dứt lời Nguyên Ân rời khỏi đây một cách nhanh chóng với vẻ mặt lạnh lùng sau khi hạ lệnh. Điều đó khiến mọi người như đơ ra, đặc biệt là Du Lan và Huyền Trân, cả hai người dù giữ có chức vị cao thì cũng không có quyền nói này nọ sai bảo gì Hải Đường, chẳng khác nào là ngang hàng cả.

Hải Đường ngồi ở trong bếp hoàng cung cùng với Tử Thiên và Hồng Quân, gục đầu lên bàn than thở với vẻ mặt ỉu xìu như bông hoa úa tàn không được tưới nước vậy.

“Chán quá đi, biết vậy ở làng Quốc Châu Tự chơi luôn cho rồi! Không internet, không điện thoại để nghe nhạc lướt facebook, xem phim chán chết đi được.”

Hải Đường thở dài nói trong sự mệt mỏi, Tử Thiên và Hồng Quân bơ ra chẳng hiểu nàng đang nói gì chỉ biết là nàng đang rất chán và cũng vậy.

Tử Thiên lên giọng đáp: “Hay là tỷ nấu mấy món lạ lạ cho chúng đệ ăn đi! làm vậy cho đỡ chán!”

Hải Đường khua tay, nhẹ giọng đáp nhanh: “Thôi mấy ăn mấy món cao lương mỹ vị đi, không thì ăn đại rau luộc chấm nước mắm với cơm không đi. Tỷ làm biếng lắm không muốn làm đâu!”

Nàng lại nhớ những nam thần soái ca mà nàng hâm mộ, lâu lâu ngâm nga vài câu hát mà nàng vẫn thường hay nghe lúc ở thời hiện đại: “Make me feel so high I”m so crazy… na na na…”

Bất chợt nàng đứng bật dậy khi nãy ra một ý tưởng, ánh mắt liếc nhìn Tử Thiên với nụ cười mỉm đầy ẩn ỷ, nàng đáp: “Sao mình làm cosplay thần tượng mình thích nhỉ?… Tử Thiên, lần này tỷ sẽ biến hóa đệ thành một cool boy chính hiệu… Hồng Quân mau chuẩn bị cho tỷ một sắp vải trắng, một sắp phải mà dày dày màu đen, kéo, thước dây và phấn màu ra đây…”

Hải Đường kéo Tử Thiên ra ngoài trời, ấn vai ngài ngồi xuống ghế, tháo phắt dây cột tóc ra, làm tóc ngài xõa dài là phà dưới mặt.

“Tỷ định làm gì vậy?” Tử Thiên lên tiếng thắc mắc hỏi.

“Ngồi yên, tỷ sẽ làm đệ trở nên đẹp trai nhất kinh thành này.” Hải Đường đáp nhanh, cầm cái kéo vắt trán suy nghĩ: “Nên cosplay ai đây ta? Ji Chang Wook, G Dragon hay là Lee Min Ho nhỉ? Thôi cắt đại cho rồi!”

Sau một hồi suy nghĩ không biết nên cosplay ai nên cầm kéo cắt đại theo gu thẩm mỹ của mình. Từng chùm tóc dài đen như than rơi xuống đất.

Một lúc sau, sau khi hoàn thành sự nghiệp làm thợ cắt tóc của mình, nàng cảm thấy vô cùng đắc ý và trầm trồ trước diện mạo mới của Tử Thiên. Nàng khẽ thốt lên:

“Trời ơi, đệ đẹp trai quá đi mất thôi! Công nhận mình cũng khéo tay lắm chứ!”

Tử Thiên đưa tay sờ lên đầu tóc của mình, cảm thấy hoảng hốt khi làn tóc dài khi xưa đã biến mất, giờ chỉ còn lại mái tóc ngắn. Nét mặt ngài nhăn nhó gân cổ lên đáp:

“Tỷ đã làm tóc của ta vậy hả? Sao giờ nó ngắn quá vậy?”

“Đẹp mà! Chứ để tóc dài như nữ vậy, là thanh niên phải để tóc ngắn mới nam tính chứ? Yên tâm đi, chị sẽ thiết kế trang phục cho đệ, không lâu đâu! Đảm bảo đẹp 100 %!”

Hải Đường mỉm cười đáp, thật sự nàng đang mê mẩn vẻ đẹp mỹ miều của Tử Thiên có phần thư sinh, ngây ngô của thanh xuân vườn trường.

Đúng lúc Hồng Quân mang vải tới theo yêu cầu của Hải Đường, nhóc chợt ngớ người ra khi nhìn thấy diện mạo kì lạ của Tử Thiên khi tóc của ngài lại bị biến thành tóc ngắn không giống ai.

“Lần này mình sẽ may những bộ quần áo thật đẹp cho coi!”

Hải Đường nhanh tay lao vào cắt vải may vá đủ kiểu.

Sau một hồi khòm lưng, căng mắt may vá lại những gì còn sót lại để thành bộ quần áo hoàn hảo nhờ có sự giúp đỡ của các cung nữ ở đây. Nàng đưa tay lau mồ hôi mỉm cười đứng dậy mỉm cười nói:

“Cuối cùng cũng xong rồi!”

Hải Đường đem đồ qua bỏ vào tay Tử Thiên tiếp lời: “Mau vào trong thay đi, tỷ cũng sẽ thay đồ để mặc tông xoẹt tông với đệ!”

“May mấy thứ này sao tỷ?” Tử Thiên nhíu mày nói.

“Ừ! Mau đi đi!”

Hải Đường hối thúc đùn đẩy Tử Thiên nên buộc ngài phải đi trong sự ép buộc, còn nàng thì háo hức cầm bộ váy nàng tự thiết kế riêng cho mình nhanh chóng chạy đi thay.

Một lúc sau, nàng bước ra trong sự nhìn ngắm của mọi người có mặt ở bếp hoàng cung, ai nấy đều trố mắt khó hiểu với gu ăn mặt kì lạ của nàng. Nàng nở nụ cười thật tươi nhìn họ, trông nàng thật sự kiêu sa kiều diễm trong bộ đầm xòe màu trắng trễ vai đuôi tôm, để lộ xương quai xanh trắng nõn. Tóc được nàng xõa dài để mái lệch, vén một phần tóc lên bên tai còn đội thêm cái vòng hoa xinh xắn trên đầu.

“Good evening! Mọi người thấy tôi mặc có đẹp không hả?”

Hải Đường đang tự sướng trước những ánh mắt tròn xoe đang nhìn mình.

Đúng lúc Tử Thiên bước ra càng khiến mọi người một phen ngỡ ngàng khi diện mạo bề ngoài của ngài quá khác, đến nỗi họ không nhận ra đây là Tử Thiên hoàng tử mà họ thường hay nhìn thấy.

Hải Đường trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn Tử Thiên từ trên xuống dưới, nàng đáp:

“Trời ơi, nhìn đệ đẹp còn hơn cả những nam thần Hàn Quốc, Trung Quốc nữa đấy! Giống như ma cà rồng vậy! Đúng là nam thần sơ mi trắng mà…”

“Tỷ ơi, thật sự mặc cái này thoải mái, kỳ kỳ làm sao đấy? Nhưng không sao, đỡ hơn mặc mấy lớp áo, nóng thấy mồ đi được.”

Tử Thiên cười đắc ý có chút hài lòng về bộ y phục kì lạ này, nhưng hơi ngần ngại xấu hổ trước mặt mọi người.

Tử Thiên mặc chiếc áo sơ mi trắng cổ trụ cùng với quần ống suông màu đen, thật sự rất vừa vặn với ngài khi Hải Đường đã phải đo rất kĩ lưỡng mới có thể may được như vậy, đôi giày lười màu đen với chất liệu vải được nàng vẽ ra đưa cho thợ gia công. Thật sự nhìn ngài vô cùng lãng tử với mái tóc ngắn nam tính, cùng bộ quần áo hiện đại cực chất.

Hải Đường đi lại khoác tay Tử Thiên bước đi, nhìn hai người như một cặp tình nhân trong truyện ngôn tình bước ra vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN