Hoàng Sủng
Chương 22: Phân cao thấp
Edit: A Cảnh
Beta: Tiểu Pi
Vài ngày sau, vừa lúc là sinh nhật của Nhị phu nhân Tần thị, tuy không phải chỉnh thọ[1], Chu lão thái quân cũng hạ lệnh cho hạ nhân trong phủ làm một hồi tiểu yến, mời thêm hai gánh hát đến góp vui.
[1]: Theo giải nghĩa trên baidu thì – Kỷ niệm “sinh nhật trọn ngày” còn được gọi là “chỉnh thọ”, ở một số nơi, còn được gọi là “bình thọ”. Bắt đầu từ 40 tuổi, cứ 10 năm một lần, nghĩa là, 50 tuổi, 60 tuổi, 70 tuổi, 80 tuổi, 90 tuổi, 100 tuổi trở lên, tổ chức một bữa tiệc sinh nhật lớn. Nhân danh pháp luật, 40 tuổi, 50 tuổi được gọi là “sinh nhật”, cho tuổi 60, 80 và lớn tuổi lớn đã tổ chức một lễ kỷ niệm sinh nhật, được gọi là “Đại thọ”.
Trong đại sảnh, hoa viên nhỏ cạnh bờ hồ bày vài bàn tiệc mà đối diện bên trong đình thủy tạ [2] đang ca hát, diễn vở “Bái Nguyệt Kí”[3].
[2]: Thủy tạ水榭 nhà xây cất bên cạnh hoặc trên nước, dùng làm nơi thưởng ngoạn hoặc nghỉ ngơi.
[3]: là một bộ phim do Trương Thiên Tứ, Từ Thiệu Thanh, Bành Lị Nông, và các diễn viên khác diễn vở tuồng được chiếu vào năm 1957 (nguồn: baidu).
Con hát xướng đến réo rắt thảm thiết, vài vị cô nương trẻ tuổi xem mà đỏ hốc mắt, Tiết Tĩnh Uyển chịu không nổi, liền nhắm mắt bịt tai lại, trong miệng lảm nhảm lải nhải nhắc mãi: “Không nghe không nghe, không nhìn không thấy……”
Lục cô nương tuổi còn nhỏ đối với loại kịch nỗi buồn chia tay biệt ly như thế này có xem cũng cái biết cái không, thấy Tĩnh Uyển như vậy, nàng tò mò hỏi: “Ngũ tỷ tỷ, tỷ làm cái gì vậy?”
Vốn Tiết Tĩnh Xu có chút xúc động, khi nghe tiếng thì quay đầu nhìn lại, nàng vui vẻ nói với sáu, bảy vị cô nương gần đó: “Các ngươi nhìn xem, muội ấy là đang bịt tai trộm chuông[4]”.
[4]: Yểm nhĩ đạo linh (掩耳盗铃) – Đây là một sự tích vào thời Tần, mọi người có thể tìm trên mạng. Ngụ ý rằng người đang nói dối cứ nghĩ rằng bản thân thông minh, người khác không thể biết được. Thật ra khi đang dối người, thì cũng là đang tự lừa mình vậy.
Lục cô nương càng thêm nghi hoặc, Thất cô nương lại cười: “Lá gan của Ngũ tỷ tỷ thật nhỏ, chỉ như vậy cũng không dám nhìn”.
Tiết Tĩnh Uyển nói: “Đó là bởi vì các ngươi xem đều không hiểu”.
Thất cô nương không phục: “Sao lại xem không hiểu, không phải là Vương Thượng thư ghét bỏ con rể là tú tài nghèo kiết xác, hủ lậu, muốn chia rẽ nữ nhi và con rể hay sao. Ta cảm thấy hắn làm không sai, nếu như ta có nữ nhi, cũng sẽ luyến tiếc không muốn gả nó cho tú tài để chịu khổ”.
Tiết Tĩnh Uyển nhíu mày, nghiêm túc nói: “Nhưng Thụy Lan và tú tài đã kết thành phu thê, tình cảm của bọn họ tốt như vậy, sao cha nàng lại có thể hứa gả nàng cho người khác chứ?”
Thất cô nương le lưỡi: “Tình cảm có tốt cũng không thể đổi thành cơm ăn”.
Tiết Tĩnh Uyển cũng biết hai người không cùng quan điểm, chỉ nói: “Cho nên ta nói ngươi cũng đều không hiểu, hừ”.
Con ngươi Thất cô nương đảo một vòng, bỗng nhiên cười nói: “Ta biết rồi, Ngũ tỷ tỷ là muốn lấy chồng, nếu không sao lại đồng cảm giống như chính bản thân mình trải qua vậy?”
“Cái đồ đầu thối nhà ngươi, dám cười nhạo ta!” Tiết Tĩnh Uyển đỏ mặt, làm bộ muốn đánh nàng.
Thất cô nương đứng lên chạy về bàn của những người lớn: “Nhị nương cứu mạng, Ngũ tỷ tỷ thẹn quá hóa giận, muốn đánh người kìa!”
Vài vị phu nhân cũng liếc mắt sang đây, bị hai người các nàng nháo một chỗ, chưa kịp có không khí gây nhau thì Tần thị liền kéo Thất cô nương ra sau lưng của mình, ngăn Tiết Tĩnh Uyển lại, vừa nói vừa chỉ vào cái tràn của nàng ta: “Ngươi đó, còn ra dáng của một cô nương hay không, cả ngày vui đùa ầm ĩ. Bắt đầu từ hôm nay, phải ở trong phòng học quy củ cho tốt đi. Không được ta cho phép, ai cũng không được để nó ra ngoài”.
Câu nói sau chính là nói với bà vú và nha hoàn bên cạnh Tiết Tĩnh Uyển.
Người hầu vội cúi đầu thưa “Vâng”.
Tiết Tĩnh Uyển mất hứng chu miệng.
Tam phu nhân Lâm thị kéo Thất cô nương đến bên cạnh mình, phí tâm của bản thân mình trách cứ nói: “Ngươi an phận một chút, đừng gây chuyện nữa”. Lại quay sang nói với Tần thị: “Tụi nhỏ trong nhà hoạt bát một chút cũng tốt, người hà tất gì phải dọa nàng chứ”.
Tần thị sửa sang lại xiêm y cho Tiết Tĩnh Uyển, bảo nàng quay trở lại chỗ ngồi, lúc này mới quay đầu lại thở dài: “Ta thật nặng lòng mà, ngươi nói xem nó cũng đã mười lăm, qua mấy tháng nữa là phải cử hành lễ cài trâm, sao lại giống với đám hài tử chưa lớn vậy chứ? Cứ như thế thì ta biết ăn nói với người ta sao đây”.
Lâm thị đưa mắt nhìn sang bàn tiểu bối một cái, mỉm cười đầy ngụ ý, nói: “Ngươi chỉ là lo bò trắng răng, chờ Tam cô nương tiến cung, còn sợ thân muội muội không tìm được người tốt hay sao?”
Tần thị chỉ cười lắc đầu, cũng nhìn thoáng qua bàn bên kia, không nói nữa.
Mà bên này Tiết Tĩnh Uyển đã ngồi trở lại, không muốn lại bị nhìn nữa, khèo khèo Tiết Tĩnh Xu nói: “Tam tỷ tỷ, chúng ta ra ngoài đi một chút đi”.
Đúng lúc Tiết Tĩnh Xu cũng không thích nơi ồn ào, nên đi sang bàn của trưởng bối cáo tội, dẫn theo Vân Hương rời đi với các nàng.
*****
Hai ngày nay tuyết đã có dấu hiệu sắp ngừng rơi, trên mặt đất vốn đã kết băng cũng bắt đầu tan dần. Đường mòn trong hoa viên có nước từ tuyết tan hòa với bùn, bị người hay lui tới dẫm ra càng lầy lội.
Sợ làm bẩn quần áo, mấy người chỉ tìm đến một cái đình gần đó ngồi xuống.
Tiết Tĩnh Uyển dựa vào lan can bên trong đình, bên tai còn nghe thấy âm thanh náo nhiệt từ cách đó không xa, cảm thán nói: “Tam tỷ tỷ, sau khi tỷ trở về có rất nhiều chuyện đã thay đổi”.
Tiết Tĩnh Xu nhìn nước nhỏ giọt rơi từ mái đình, hỏi nàng ta: “Thay đổi chỗ nào?”
Tiết Tĩnh Uyển liền bẻ đầu ngón tay bắt đầu liệt kê ra cho nàng nghe: “Những lần sinh thần trước kia của nương, đều chỉ đãi một bàn tiệc trong viện của người, Tam nương và Thất muội muội sẽ đến cùng ăn mừng, tổ mẫu cùng lắm là cho người đưa phân lễ tới thôi, cũng sẽ không làm đại tiệc ăn mừng náo nhiệt như thế. Còn có trước kia, trong phủ là do Đại nương làm quản gia, nhưng dạo gần đây, tổ mẫu cũng gọi nương đến hỗ trợ. Hiện tại mỗi ngày người đều phải xem sổ sách, nghe những quản sự báo cáo nội vụ. Hơn nữa rất nhiều lần ta đã nghe Tam nương nói, ta có một tỷ tỷ là tỷ, chắc chắn sau này có thể tìm được một nhà nhà chồng như ý”.
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, lại hỏi: “Ngươi cảm thấy thay đổi như vậy là tốt hay xấu?”
“Ta không biết”. Tiết Tĩnh Uyển nhíu mày, “Nhưng ta biết những thay đổi này đều có liên quan tới Tam tỷ, các nàng đối với chúng ta như vậy, là bởi vì sau này tỷ phải làm Hoàng Hậu, các nàng muốn nịnh bợ tỷ. Tam tỷ tỷ, ta cảm thấy có điểm biệt khác biệt trước kia khi tỷ còn ở trên núi, ta và nương chưa từng đến thăm tỷ, bây giờ lại muốn dựa vào tỷ, lợi dụng tỷ, ta không thích như vậy”.
Tiết Tĩnh Xu cười cười: “Đó đều là suy nghĩ từ một phía của người khác, các nàng cảm thấy đối xử tốt với ngươi, để nương làm quản gia, sau này ta sẽ nể mặt hai người mà cho bọn họ một ít đồ tốt, hưởng một chút đặc quyền, ngươi cảm thấy ta sẽ làm vậy không?”
Tiết Tĩnh Uyển có chút chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn lắc lắc đầu. Không biết vì sao, trong lòng nàng lại cảm thấy, tuy rằng Tam tỷ tỷ đều hòa ái thân thiện với tất cả mọi người, nhưng trên thực tế, người trong phủ này tỷ ấy đều không để trong lòng, mà tỷ ấy cũng sẽ không làm loại chuyện thiên vị người khác.
Tiết Tĩnh Xu cười khẽ: “Uyển Uyển, thật ra mọi chuyện ngươi đều hiểu, chỉ là có đôi khi ngươi không muốn nhiều lời cũng không muốn nghĩ nhiều thôi. Không nói nhiều là chuyện tốt, nhưng không nghĩ nhiều thì chưa chắc đã tốt đâu. Ngươi đã lớn rồi, có một số việc phải tự mình nghĩ kỹ, tự mình phán đoán thị phi”.
Tiết Tĩnh Uyển rầu rĩ mà gật đầu.
*****
Tiết Tĩnh Xu trở về Nghênh Xuân viện, hôm nay Liễu Nhi không có đi theo hầu hạ nàng, thấy nàng về sớm như thế, liền hiếu kỳ hỏi: “Diễn xướng đã xong rồi sao?”
“Chưa xong, ta cảm thấy có chút ồn ào nên về trước”. Tiết Tĩnh Xu ngồi lên trên giường, lấy cái khóa nghìn tầng, lại lo lắng tìm cách giải.
Liễu Nhi thấy nàng một lòng một dạ đều tập trung vào cái khóa kia, cũng không quấy rầy, quay đầu đi hỏi Vân Hương cảnh tượng náo nhiệt ở bên ngoài.
Tiết Tĩnh Xu nhíu đôi lông mày mảnh mai lại, rất nhiều lần đều cảm thấy thiếu chút nữa có thể tìm được cách giải, lại cảm thấy thiếu chút ít, không khỏi nhụt chí.
Nàng nhìn về ngăn tủ phía trên cùng có cái hộp nhỏ, rốt cuộc vẫn là không duỗi tay lấy xuống.
Đêm Nguyên tiêu hội đèn lồng đó, Hoàng Đế ngẫu nhiên hỏi nàng có biết cách mở khóa nghìn tầng không, nàng còn nói là không có, qua hai ngày lại tiến cung, Hoàng Đế liền cho nàng cái hộp này, nói cái khóa kia không tính là khó, bên trong phương pháp giải khóa mà hắn đã vẽ, xem vài lần sẽ hiểu ngay.
Tiết Tĩnh Xu vốn dĩ đã định từ bỏ, nhưng nghe hắn nói cái gì đơn giản, không khó này nọ, trong lòng nàng lại có vài phần không cam lòng, giống như muốn cùng ai phân cao thấp, đến nay cũng không mở hộp ra xem, đành tự mình giải cho tới khi ra mới thôi.
****
Ngày kế nàng lại tiến cung vấn an Thái Hoàng Thái Hậu, ngồi ở trên kiệu có cảm giác nhàm chán nên nàng đem theo cái khóa nghìn tầng, dù sao kích thước cũng không lớn, khi hạ kiệu vẫn có thể giấu ở trong ống tay áo.
Thần y Phan Tế vẫn luôn ở kinh thành chưa rời đi, sau lại tới khám hai lần cho Thái Hoàng Thái Hậu, hiện giờ lão nhân gia bà thân thể càng tốt lên, lúc đi lại bình thường cũng không cần cung nhân đỡ, trên mặt cũng hồng hào đôi chút.
Người ngoài không biết, đều cho rằng Thái Hoàng Thái Hậu chống đỡ qua lần này thì sau này sẽ sống lâu hơn. Nhưng Tiết Tĩnh Xu cùng Hoàng Đế lại rất rõ ràng, thực sự không còn nhiều thời gian cho lão nhân phúc hậu này nữa.
Theo thường lệ ở chỗ này của Thái Hoàng Thái Hậu dùng qua ngọ thiện, sau đó lão nhân gia bà sẽ ngủ trưa, Hoàng Đế và Tiết Tĩnh Xu cùng nhau rời đi.
Đi đến bên ngoài cửa Trường Nhạc Cung, Tiết Tĩnh Xu chuẩn bị cáo lui, Hoàng Đế lại nói: “Theo ta đi Sùng Đức điện, có việc thương lượng cùng ngươi”.
Vì thế nội giám lại theo hai người đi Sùng Đức điện.
Tới bên ngoài điện rồi nội giám tiến lên đáp lời, có vị đại nhân cầu kiến.
Tiết Tĩnh Xu nhìn mắt Hoàng Đế, nói: “Thần nữ đi trước qua bên Thiên điện chờ”.
Hoàng Đế gật gật đầu, phân phó Đức Lộc vài câu, mới nâng bước rời đi.
Đức Lộc cung thỉnh Tiết Tĩnh Xu vào Thiên điện, sai người dâng trà bánh, còn chỉ vào trong một bánh hạt sen Long Tĩnh nói: “Đây là món ăn mà Ngự Thiện Phòng mới sáng tạo ra, nương nương nếm thử có hợp khẩu vị hay không”.
Điểm tâm kia là một khối xanh xanh, có đều chỉ là một hai hình vuông lớn nhỏ nhìn rất tinh xảo đáng yêu.
Tiết Tĩnh Xu cầm một khối, để vào trong miệng lập tức tan ra, ở bên trong miệng liền tràn đầy hương trà thanh đạm, không khỏi tán thưởng: “Tâm tư của nhóm Ngự trù quả thật rất thông minh, đem trà cùng điểm tâm kết hợp ở một khối, trước đây chưa từng nghe thấy”.
Đức Lộc vội tranh công cho Hoàng Đế: “Là Bệ hạ biết được nương nương thích trà, sai người ở Ngự Thiện Phòng nghiên cứu chế tạo làm riêng”.
Tiết Tĩnh Xu cười cười.
Đức công công biết nói nhiều không tốt, liền thối lui đi đến ngoài điện.
Đợi hồi lâu không thấy Hoàng Đế xuất hiện, Tiết Tĩnh Xu lại đem khóa nghìn tầng ra suy nghĩ cách giải.
Nàng cúi đầu chỉ lo tập trung giải khóa, cũng không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên truyền đến một âm thanh ở bên cạnh: “Đừng động đến phần dưới”.
Hóa ra là Hoàng Đế tới.
Tiết Tĩnh Xu đang muốn đứng dậy, Hoàng Đế nói: “Như thế nào còn chưa mở được? Có phải không xem đồ ở trong hộp hay không?”
Nàng đứng dậy động tác dừng một chút, đứng lên lưu loát mà hành đại lễ: “Thần nữ bái kiến Hoàng Thượng”.
Hoàng Đế nâng nàng lên, khó hiểu nói: “Trước đây đã nói, từ nay về sau không cần hành lễ, ngươi đã quên?”
Tiết Tĩnh Xu nói: “Lễ không thể bỏ. Không biết Hoàng Thượng gọi thần nữ tới đây là vì chuyện gì?”
Hoàng Đế ngồi xuống, cầm lấy cái khóa nghìn tầng, làm vài cái liền tìm đến mấu chốt của một cây(kim) kia, lúc sau thủ pháp thành thạo đem toàn bộ hộp từng cây một cây tháo dỡ xuống, vừa mở ra vừa nói: “Cái khóa nghìn tầng này là một trong ba bộ khóa và đây là bộ đơn giản nhất, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể phát hiện ra điểm then chốt, ta cho ngươi đồ có lẽ là do vẽ không đủ kĩ càng tỉ mỉ cho nên ngươi mới không xem rõ”.
Tiết Tĩnh Xu liền bối rối cứ như thế mà trơ mắt nhìn cái khóa nghìn tầng của nàng hồi lâu, bị hắn gỡ hết cuống lại dễ như trở bàn tay, từng cây kim nhỏ được dỡ xuống ngay ở trước mắt nàng.
Hoàng Đế đem một cây cuối cùng buông xuống, nhìn nàng nói: “Cái này không có gì thú vị, ta còn có hai cái khác nữa, chút nữa về thì sẽ đưa cho ngươi”.
Tiết Tĩnh Xu cũng nhìn hắn một cái, rốt cuộc xác định là hắn thiệt tình cho là như vậy, mà không có ý bên trong lời nói.
Trong lòng của nàng có một sự cố chấp cảm thấy so với đánh lên bông rất giống nhau, mềm như bông đã không tiếng động vang lên, cũng không đáp lại, thậm chí đối phương căn bản cũng không biết.
Nàng chỉ phải bất đắc dĩ cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
****
Editor: Ôi chao ~ cặp này dễ thương ghê, y chang hai đứa nít (◕‿◕✿) mà ta thích.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!