Hoàng Thượng Đừng Nghịch! - Chương 12: Thần đây!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Hoàng Thượng Đừng Nghịch!


Chương 12: Thần đây!


Chương 12: Thần đây!

Edit + Beta: Như Heo.

Tống Tiêu nắm chặt bút lông màu đen trong tay, cây bút này là ngày hôm qua Ngu Đường cho y, cũng giống như năm đó lúc hắn được đề bạt lên chức hộ bộ, Thất vương gia cũng tặng cho y một cây bút như vậy.

“Cho ngươi.” Ngu Cẩm Đường hai mươi ba tuổi, tiên y nộ mã, khí vũ hiên ngang, cưỡi con ngựa cao to đi ngang qua trước cửa hộ bộ, ném cho Tống Tiêu một cái hộp gấm, sau đó xoay người rời đi.

“Vương gia…” Tống Tiêu khó hiểu cầm chiếc hộp gấm, nhìn tuấn mã màu đen tuyệt trần đi xa. Tống Tiêu mở hộp gấm ra, bên trong là một cây bút lông thanh ngọc, cán bút xanh biết mượt mà mà đáng yêu. Chờ đến lúc y hồi gia mới phát hiện trong hộp còn có một tờ giấy nhỏ, bên trên chỉ viết năm chữ “Hạ Quân Trúc thiên tự”.

Năm đó Tống Tiêu thiên thư thông tuệ, tuổi trẻ trúng cử, mười lăm tuổi làm lễ trưởng thành, lấy tự Quân Trúc.

“… Những văn tự này thường được khắc lên trên mai rùa, khi đó chủ yếu dùng để bói toán cát hung…” Giáo viên lịch sử là một mỹ nữ trẻ tuổi, mặc một chiếc sườn xám cách tân, thoạt nhìn trông có vẻ rất phục cổ, vừa giảng vừa đi đi lại lại trong phòng học.

Tống Tiêu nhìn nhìn sách giáo khoa còn đang tới mở trang “Thời kỳ đồ đá” của Ngu Đường, lấy một tờ giấy nháp viết vài chữ nho nhỏ “Lịch sử cũng sẽ tái sinh”, viết xong, lại xé nát vo thành một cục quăng đi.

Y không thể thừa nhận một cách dọa người như vậy được!

Ba tiết học gian nan trôi qua, học sinh đều ra ngoài chơi đùa, chỉ có Tống Tiêu vẫn còn ngồi đó, nghiêm túc đọc sách Vật lý.

“Ngu Đường, chơi bóng không?” Vài nam sinh lớp khác từ ngoài cửa sổ thò đầu vào gọi Ngu Đường.

Ngu Đường ra hiệu với bọn họ, ý bảo bọn họ đi giành chỗ trước, sau đó đưa tay đóng quyển sách trên tay Tống Tiêu, kéo y chuẩn bị đi ra ngoài.

“Trời ạ, còn có chuyện này nữa sao?” Có nữ sinh ở phía sau thét chói tai, mặc dù mới tới hai ngày nhưng Tống Tiêu đã thích ứng được việc con gái nơi này thích đột nhiên hò hét như vậy, đặc biết hoạt bát.

Mấy đứa con gái chụm đầu lại cùng xem một tờ bái giải trí, có người trộm nhìn Tống Tiêu bên này, đột nhiên phát hiện người nọ sắp đi tới đây, khinh thường, bĩu môi lại cùng mấy chị em tiếp tục thì thầm.

“Hình như bọn họ đang nhìn tớ.” Tống Tiêu muốn đi đến nhìn xem đến rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Sau khi xác định được việc hoàng thượng cũng có có ký ức kiếp trước, Tống Tiêu đã thả lỏng hơn trước rất nhiều, không còn e dè cẩn thận như trước.

Ngu Đường đang kéo tay Tống Tiêu cũng dừng chân, nâng cằm hướng Độc Cô Ám.

Độc Cô Ám lách mình qua đó, rồi nhanh chóng trở về, nói nhỏ bên tai Ngu Đường mấy câu. Ngu Đường cau mày: “Mua một tờ về đây.”

Trên sân bóng rổ đã chiếm đầy người, mấy nam sinh vừa rồi gọi Ngu Đường đang đứng trên sân ôm bóng chờ hắn, nhìn thấy Tống Tiêu trắng nõn phấn nộn bị Ngu Đường lôi theo, nhịn không được cười hắn: “Ngu Đường, người hầu mới của cậu đấy à? Nhìn cũng ngon miệng ghê ha.”

Ngu Đường liếc nam sinh ăn nói lung tung kia một cái, ánh mắt lạnh băng không một chút ý cười, khiến giọng nói trêu chọc của nam sinh đó cũng ngưng bặt theo.

“Cậu đứng đây, đừng để bóng chọi trúng, khát nước thì bảo Độc Cô Ám đi mua.” Ngu Đường cởi áo sơ mi ném cho Tống Tiêu cầm dùm hắn.

Dáng người thiếu niên cao lớn tinh tế, lúc mặc quần áo thì nhìn có hơi gầy, nhưng cởi ra rồi thì hoàn toàn trái ngược, đường cong cơ bắp mượt mà trải rộng toàn thân, mặc dù so với Cảnh Nguyên đế năm ba mươi tuổi thì hơi có gầy một chút, nhưng vẫn vô cùng mạnh mẽ nam tính.

Tống Tiêu không kiềm lòng được bèn nhìn thêm mấy lần, chờ Ngu Đường đi ra sân bóng, Tống Tiêu lại ngoan ngoãn ôm quần áo đứng sau rổ bóng đợi hắn.

Có một số nữ sinh sinh cũng tụ tập xem bọn họ bóng, ban đầu đám người đang tranh cãi ầm ĩ, sau khi nhìn thấy Ngu Đường cởi đồ, cả đám đột nhiên im phăng phắc.

“Trời ơi, nam sinh đó là ai vậy?” Nhóm nữ sinh đứng trên sân bóng không khỏi ngây ra.

“Hình như là lớp trưởng năng khiếu 10-1 thì phải, hôm bữa lớp trưởng có chỉ cho tui một lần.” Một nữ sinh trong nhóm bình tĩnh đáp.

Mấy người tôi nhìn cô cô nhìn tôi, sau đó, đồng loạt nói thốt lên: “Đẹp–trai–quá!”

Không thét chói tai, cũng không nhảy bắn lên, mấy cô nàng ngây ra nhìn mĩ nam trước mắt. Ban đầu còn tưởng rằng tư sắc nhóm 4G đã là đệ nhất trường Thánh Mông, không ngờ…

Độc Cô Ám rất nhanh đã quay trở lại, còn cung kính đưa cho Tống Tiêu một tờ báo giấy.

Hiện giờ cuối cùng Tống Tiêu cũng hiểu lời Tống Tử Thành nói lúc trưa có ý gì rồi.

Lần trước xuất viện bị nhóm chó săn chụp được ảnh, những chuyện tai tiếng thế này, Tống Tử Thành đương nhiên phải tự mình giải quyết, sau đó biết được Khâu Minh Diễm là đưa đám chó săn tới thì đã tức giận một phen, nhưng dù sao chuyện thành nông nỗi này trước hết vẫn phải tìm người thu dọn càng nhanh càng tốt. Trước đó tuần san giải trí kia kiếm được lợi ích, luôn miệng cam đoan sẽ không để lộ tin tức, thế mà bây giờ tin tức vẫn bị phát tán ra ngoài.

Tiêu đề bắt mắt đặt ngay trên trang đầu <Khâu Minh Diễm lấy lòng con trai tình nhân, bị đối phương chế nhạo thân phận làm thiếp>, bên dưới còn có một tấm ảnh chụp thật lớn, trong hình chỉ chụp được bóng lưng của Khâu Minh Diễm, còn Tống Tiêu thì bị chụp ngay chính diện. Trong bức ảnh chụp Tống Tiêu hơi hơi nâng cằm, bài báo cho rằng động tác này của Tống Tiêu đã tỏ vẻ vô cùng ngạo mạn.

Tống Tiêu không khỏi cau mày, có cái gọi là việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, vậy mà chuyện nhà mình lại bị người khác đăng lên sách báo bày bán giữa đường, đúng là chẳng ra sao cả. Giống như bản thân mình là một thằng hề, đứng đó mặc cho người ta bình luận, tùy ý đùa cợt.

Giờ ra chơi chỉ có ba mươi phút, chưa kể thời gian từ phòng học đi đến sân thể dục, tính ra thì thời gian chơi bóng cũng không được bao lâu, nhưng mấy nam sinh chỉ cần sờ trái bóng trong chốc lát thôi cũng đủ cảm thấy thỏa mãn rồi.

Chơi được, Ngu Đường đi tới cầm lấy chai nước trong tay Độc Cô Ám uống một hơi, nhìn Tống Tiêu còn đang ngẩn người, hỏi: “Nhìn cái gì đấy?” Nói xong xích lại gần, còn nhân tiện còn cọ cọ mồ hôi lên vai Tống Tiêu.

Tống Tiêu cảm thấy bả vai hơi ngứa, thế nhưng cảm giác được hơi thở của Ngu Đường, cho nên cũng không phản kháng, mặc kệ hắn làm dơ áo mình: “Tờ báo này…”

Ngu Đường lấy tờ báo qua đọc, đọc xong cười nhạo một tiếng: “Tin tức nhảm nhí vô căn cứ.”

Có phải vô căn cứ hay không, thật ra mọi người không quan tâm, bọn họ chỉ thích xem náo nhiệt mà thôi. Trên đường trở về phòng học, người chỉ trỏ Tống Tiêu ngày càng nhiều.

Bài báo chụp rõ mặt Tống Tiêu như vậy, lại thêm việc dung mạo Tống Tiêu nổi trội hơn người, hấp dẫn không ít ánh mắt trong sân trường, người khác chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra y ngay.

Ngu Đường đối với việc hoàng hậu nhà hắn bị người ta nhìn chằm chằm tỏ ra rất khó chịu, đem áo sơ mi của mình còn chưa mặc vào trùm lên trên đầu Tống Tiêu.

“Làm gì vậy?” Tống Tiêu quay đầu nhìn hắn.

“Cho cậu mượn khăn voan này.” Ngu Đường nói một cách nghiêm túc.

“Hì hì…” Hai người đang đi trên cầu thang, đằng sau có hai nữ sinh cũng đang đi lên lầu nghe thấy, nhịn không được cười trộm.

Mặt Tống Tiêu đỏ lên, cái tên này, trước mặt công chúng mà dám đùa giỡn mình, một chút uy nghi đế vương cũng không có! Kéo góc áo sơ mi xuống dưới, vừa định ném lên trên mặt Ngu Đường, nhưng lại nghĩ việc ném đồ lên mặt đấng cửu ngũ chí tôn là đại bất kính, cho dù mình là hoàng hậu cũng không được. Tống Tiêu do dự một chút, rốt cuộc cũng không có hành động gì, yên lặng tức giận xoay người đi lên lầu.

Trở lại phòng học, mọi người đồng loạt quay lại nhìn Tống Tiêu, Tống Tiêu day day huyệt thái dương, cái này thật đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa tiếng dữ đồn xa, thời gian không bao lâu mà mọi người đều biết hết cả rồi.

Bài báo kia tuy rằng không viết rõ Tống Tiêu là ai, nhưng Khâu Minh Diễm là bạn gái ông chủ công ty giải trí Tinh Hải là chuyện mà mọi người đã bàn tán rất nhiều năm trước rồi, bây giờ tính ra cũng không còn là bí mật gì nữa, như vậy “con trai tình nhân” mà bài báo nhắc tới không phải đứa con trai độc nhất của Tống Tử Thành thì còn ai vào đây?

“Tống Tiêu, thì ra nhà cậu mở công ty giải trí!” Lưu Lộ quay lại nhìn y, hai mắt sáng rực.

“Ừm” Tống Tiêu không cảm thấy đây là chuyện quang vinh gì, đành trả lời qua loa cho vài tiếng.

“Là thật sao? Vậy cậu chắc chắn có quen Đại Vệ, giúp tớ xin chữ ký của cậu ấy có được không!” Lưu Lộ lôi trong ngăn kéo ra một cuốn sổ nhỏ xinh xinh, hai tay dâng lên Tống Tiêu, “Làm ơn làm ơn, tớ rất thích hắn, xin chữ ký dùm tớ nha.”

Kí tên? Tống Tiêu ngẩng người, không biết cô nàng xin chữ ký của Lý Vĩ Vĩ dùng để làm gì, không lẽ hiện tại xin chữ ký người khác là một phương thức biểu đạt sự yêu thích? “Tớ không thường gặp cậu ấy lắm, khi nào gặp sẽ xin giúp cậu.”

“Cám ơn cám ơn!” Lưu Lộ rất kích động, hào hứng đến nỗi phải nhéo Tiền Gia Huy mấy cái.

“Bà nội của con ơi, bà có kích động thế nào thì cũng đừng nhéo con chứ!” Tiền Gia Huy buồn bực.

Nhưng mà nữ sinh trong lớp không có thoải mái được như Lưu Lộ,

“Không ngờ cậu ta cay nghiệt như vậy, không biết tôn trọng con gái gì hết trơn.”

Bởi vì buổi chiều đã xảy ra rất nhiều chuyện, thế là chuyện “ước chiến” buổi trưa bị Tống Tiêu ném ra sau đầu, buổi tối tan học rồi trực tiếp cùng Ngu Đường trở về phòng ngủ.

Trăng treo giữa trời, cả nhóm 4G cùng với mấy tên đàn em bọn họ đứng tại một góc hẻo lánh trong sân thể dục bị phong hóa thành mấy pho tượng đá.

Tống Tiêu đi ngủ sớm, Ngu Đường thừa cơ buông quyển sách trong tay xuống đi đến bên giường y, nhìn hàng mi dày mềm mại bị ánh trăng đầu hạ rọi thành một cái bóng, nhịn không được chống tay hai bên đầu Tống Tiêu nhìn cho thật kỹ.

Chấp niệm đời trước, đến đời này vẫn là chấp niệm, không bỏ xuống được, cũng không muốn bỏ xuống.

“Quân Trúc…” Ngu Đường khẽ gọi một tiếng, một tiếng này không biết chất chứa trong đó bao nhiêu ưu thương.

Môi mấp mấy, cuối cùng cũng không thể nói ra thành lời, Ngu Đường không ngờ mình cũng có lúc lúng túng như vậy, chậm rãi thở dài, đưa tay cầm điều hòa chỉnh nhiệt độ cao lên một chút, đắp chăn lại cho Tống Tiêu, đứng dậy rời đi.

Tống Tiêu mở mắt ra, nhìn chằm chằm bóng dáng Ngu Đường, nhỏ giọng nói một câu: “Thần đây!”

==========

Tiểu kịch trường:

Ngư Đường: “Ngươi, ngươi nói cái gì?”

Tiêu Tiêu: “Hoàng Thượng, áo trong của ngươi rớt rồi kìa.”

Ngư Đường: “Nói bậy, trẫm còn đang mặc trên người đây!”

Tiêu Tiêu (khinh thường): “Sao ngươi không nói ngươi còn mặc quần lót luôn đi?”

Ngư Đường: “Ta cản bản không mặc.”

Tiêu Tiêu: “… Lưu manh!”

[Heo: Thượng Ẩn đã lên sóng rồi đó có ai coi chưa ta? Thật sự là quá hay, quá đáng yêu, mỗi tập tui coi đi coi lại phải đến mấy lần lun á. Hình như này là bộ đam mỹ chuyển thể ổn nhất của má Sài, diễn viên thì đẹp khỏi chê luôn từ chính cho tới phụ, đã vậy còn theo sát rạt nguyên tác nữa chứ. Má Sài tui yêu má quá đi à, moah moah moah~~~]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN