Hoàng Thượng Đừng Nghịch! - Chương 14: Cùng giường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Hoàng Thượng Đừng Nghịch!


Chương 14: Cùng giường


Edit + Beta: Như Heo.

Chương 14: Cùng giường.

Mọi người trong lớp đều trợn mắt, chuyện gì xảy ra vậy?

“Thả ra.” Bởi vì đội ngũ vẫn đang di chuyển lên phía trước, Tống Tiêu không thể dừng lại được, chỉ có thể nhỏ giọng kháng nghị.

Ngu Đường làm bộ như không nghe thấy, tay vẫn tiếp tục nắm chặt không tha, hai người vừa giùng giằng vừa chạy, nháy mắt đã chạy xong hai vòng liền. Cuối cùng mọi người đều giải tán, nhưng Ngu Đường vẫn chưa có ý định buông tay, mặt không đổi sắc lôi kéo Tống Tiêu đi về hướng phòng học.

“Hoàng thượng…” Tống Tiêu nhỏ giọng kêu, nắm tay nhau chạy bộ thì thôi đi, có thể cho rằng là lớp trưởng giúp đỡ bạn học yếu, nhưng mà bây giờ đi bộ cũng nắm tay thì còn ra thể thống gì nữa.

“Sao nào?” Nghe được tiếng xưng hô quen thuộc, Ngu Đường cảm thấy lòng hơi rục rịch, giọng nói cũng vô thức nhu hòa đi mấy phần. Tối hôm qua sự thật bại lộ, hắn không dám hỏi nhiều vì sợ Tống Tiêu nhắc lại chuyện cũ, nhưng mà cho đến bây giờ Tống Tiêu cũng chưa bày tỏ ý oán hận hắn, điều này làm hắn cảm thấy rất vui mừng.

Tống Tiêu muốn nói gì đó, đột nhiên bị người ta mạnh mẽ xô một cái từ phía sau, cả người lập tức ngã sang một bên. Ngu Đường cảm giác bàn tay đang nắm tay mình tự nhiên siết chặt, theo bản năng mà vươn tay, một tay ôm lấy đối phương kéo vào lồng ngực.

Độc Cô Ám theo sau hai người ra tay như chớp, trước lúc hung thủ kịp thời đào tẩu đã xuất ra tuyệt chiêu, hai ba chiêu thức đã tóm được người nọ ấn trên mặt đất.

“Oa!” Có người nhìn thấy được thủ pháp của Độc Cô Ám, ngạc nhiên thành tiếng, nhóm người chuẩn bị trở về phòng học cũng dừng lại, sôi nổi nhìn qua bên này.

Ngu Đường kiểm tra Tống Tiêu từ trên xuống dưới, xác định y không bị thương, lúc này mới kéo Tống Tiêu ra sau lưng mình, cau mày nhìn người bị Độc Cô Ám đè trên mặt đất, không ngờ người đó lại là một nữ sinh!

“Á… mấy người muốn làm gì…” Nữ sinh này có một đôi mắt tam giác, nhìn rất sắc sảo, nhưng dù sao cũng chỉ là một cô nhóc, bị Độc Cô Ám dùng lực vặn cánh tay như thế, nháy mắt đã òa khóc.

“Tại sao muốn đẩy cậu ấy?” Ngu Đường lạnh giọng hỏi. Trong sân trường ngoại trừ sân thể dục và đường xe chạy, còn lại đều là mặt đường trải đá cuội, đá nhọn lổm chổm, nếu như Tống Tiêu bị ngã sấp xuống đây, chắc chắn sẽ bị thương.

“Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi đẩy cậu ta?” Nữ sinh kia bị khí thế của Ngu Đường dọa sợ, không chút nghĩ ngợi mà lập tức phủ nhận, cô ta còn đang bị đặt trên đường đá, mình mẩy trầy xước, chỉ muốn nhanh chóng bỏ chạy.

“Loại người tàn dư phong kiến như cậu ta, đẩy một cái thì có làm sao?” Cô nàng đi cùng nữ sinh kia khẽ hừ một tiếng.

“Nhắc mới nhớ, cậu ta luôn miệng nói thiếp thất gì đó, bộ tưởng mình là đại quan cổ đại chắc?” Những người khác nghe nói như thế cũng phụ họa theo, lúc này những người đang xem náo nhiệt cũng nhận ra, Tống Tiêu chính là người trên tờ báo giải trí ngày hôm qua.

Tất cả đều vì sinh hoạt ở trường trung học quá nhàm chán, một quyển tạp chí địa lý bình thường cũng có thể lật đi lật lại mấy lần, huống chi loại báo giải trí có lưc ảnh hưởng lớn như thế này, tất nhiên là sẽ lan truyền đi khắp cả trường rồi.

Người vây xem càng ngày càng nhiều, bốn người ở giữa bị vây cứng bên trong.

“Bắt nạt con gái thì có bản lĩnh gì chứ!” Có người ồn ào đứng ra.

Ngu Đường hất cằm, ý bảo Độc Cô Ám buông nữ sinh đó ra, Độc Cô Ám vừa mới buông ra, nữ sinh kia lập tức khóc còn thương tâm hơn ban nãy, cảm thấy mình chưa từng chịu nhiều ủy khuất đến vậy.

“Tôi đã nhớ mã số của cậu.” Ngu Đường có hơi cau mày, nhìn thoáng qua bảng tên của nữ sinh đó.

Cô nàng hừ một tiếng, cho rằng Ngu Đường nói như thế là để nàng có thể tìm đến hắn đòi bồi thường, thế nhưng lại bị câu nói kế tiếp của hắn làm cho tức giận đến thiếu chút nữa ngất xỉu.

“Nếu sau này bạn tôi xảy ra bất cứ vấn đề gì, tôi sẽ đến tìm chủ nhiệm lớp cậu.”

Đám người bị lời nói kinh người này chấn động đến mức im phăng phắc, thấy thế nào cũng đều là hắn khi dễ con nhà người ta đi, vậy mà còn muốn người bị hại bồi thường…

Thừa dịp mấy phút yên tĩnh ngắn ngủi, Tống Tiêu nhìn về phía mấy cô gái ầm ĩ lớn tiếng nhất: “Các bạn cảm thấy hứng thú đối với việc nhà tớ như vậy chắc là do đồng bệnh tương liên với thiếp thất và thứ nữ nhà tớ có phải không? Tớ chưa bao giờ sỉ nhục… tiểu tam hay con riêng gì cả. Xin mọi người bao dung.”

Dừng một chút mới nhớ ngày hôm qua Lưu Lộ có nói cho mình biết, người phụ nữ phụ thân tìm ở bên ngoài gọi là “Tiểu tam”, chưa lập gia đình mà đã sinh con thì gọi là “Con riêng”.

Ngu Đường nhìn Tống Tiêu nghiêm trang nói xin lỗi với người khác, nhịn không được giơ nắm tay lên miệng, che miệng cười. Chỉ có một mình hắn biết hoàng hậu nhà mình đang nói thật, không phải cố ý mắng người.

“Cậu…” Mấy nữ sinh lập tức sưrng sốt, cái kiểu mắng người này thật sự quá độc ác, tuy rằng không mang theo nửa chữ thô tục, nhưng lại ngầm nói bọn họ chính là một đám Tiểu Tam và con riêng.

“Xảy ra chuyện gì?” Thầy chủ nhiệm nghe nói nơi này có học sinh tụ tập, thế là tức tốc chạy đến đây.

“Thưa thầy, bạn Đinh Ninh lớp 10-8 mã số 20060108003 vừa có ý đồ sát hại cậu ấy.” Ngu Đường bình tĩnh nói, sau đó chỉ sang Tống Tiêu bên cạnh.

“Cái gì!” Thầy chủ nhiệm sợ hết hồn, sát hại? Ổng không nghe lầm đấy chứ?

“Thầy có thể xem lại băng theo dõi.” Ngu Đường tỏ vẻ thành khẩn nói, “Cậu ấy vừa mới xuất viện không lâu, chấn động não còn chưa khôi phục, nếu như lại bị đập đầu lần nữa, có khả năng sẽ biến thành người thực vật.”

Tống Tiêu chớp mắt, nhìn Ngu Đường cãi chày cãi cối, nhịn không được nhếch môi cười khẽ. Người này ở trước mặt mình ăn nói chã ra sao, thế nhưng lúc cãi tội lại không ai sánh bằng, nếu không lúc trước đã không thể đánh bại một đám huynh đệ đoạt được ngôi vị hoàng đế rồi.

Thầy chủ nhiệm bảo nhóm học sinh giải tán hết, sau đó nhớ kỹ mã số của bốn người họ, bảo bọn họ nhanh chóng về lớp, còn chuyện này để theo dõi sau.

“Lớp trưởng, hôm nay bảnh thiệt nha!” Mới vừa về lớp, Hoa tỷ đã nhào tới dùng ánh mắt sùng bái nhìn Ngu Đường.

“Nếu như mọi người gặp phải chuyện như vậy, lớp trưởng cũng sẽ dũng cảm đứng ra giúp các cậu.” Tống Tiêu cười cười, ở dưới gầm bàn khẽ đá Ngu Đường một đá.

“Ừ.” Ngu Đường tuỳ tiện đáp.

“Trời ạ, có một lớp trưởng như vậy thiệt là quá hạnh phúc quá đi!” Hoa tỷ hào hứng không thôi, sau đó còn chạy đến bên cạnh Độc Cô Ám, “Độc Cô đại hiệp, chiêu thức hôm nay của cậu làm như thế nào vậy, có thể dạy người ta không, để người ta phòng lang(*)!”

(*): Là yêu râu xanh đó.

“Đúng rồi ha, chiêu đó ngầu quá xá!”

“Cậu họ Đôc Cô, có phải là Độc Cô Cửu Kiếm không?”

“Có phải lão tổ tông nhà cậu gọi là Độc Cô Cầu Bại không? Hả? Hả?”

Các nữ sinh rất nhanh đã bao vây Độc Cô Ám, bắt hắn phải biểu diễn lại mấy chiêu thức kia cho bằng được. Kế đó, xếp sau Ngu Đường và Tống Tiêu, Độc Cô Ám đột nhiên trở thành người nổi tiếng, trở thành nam sinh được hoan nghênh nhất lớp.

Độc Cô Ám có chút mờ mịt.

Hắn là người Hồ di cư, họ kép là Độc Cô, cái này thì có quan hệ gì với Độc Cô Cầu Bại chứ?

Trò khôi hài ban sáng cũng đã làm cho mọi người hiểu rõ được lập trường của Tống Tiêu, cũng có rất nhiều người đồng ý với quan điểm của Tống Tiêu, đặc biệt là những người cũng chung cảnh ngộ với y.

Internet tại Hoa quốc vừa mới nổi lên mấy năm gần đây, ít người quản chế, cho nên nơi nơi đều xuất hiện anh hùng bàn phím. Tin tức ngày hôm nay rất nhanh đã được tung lên mạng, bắt đầu khai hỏa.

“Con nhà giàu đúng là không coi ai ra gì, ngay cả con gái mà cũng bắt nạt!”

“Nhìn sơ là biết nhân phẩm thằng nhóc này không bằng mèo chó, lớn lên khẳng định là cái thứ bắt nạt đàn ông chọc ghẹo đàn bà, sao không để nó chết luôn trong bệnh viên đi cho rồi?”

“Lan Châu Bánh Nướng giám định xong xuôi!”

“Dám mắng nữ thần của tao, đánh cho mày đến cả cha mẹ cũng không nhận ra luôn!”

“Bây giờ là thời đại gì rồi mà vẫn còn người tư tưởng phong kiến như vậy, nhà người có tiền thế giới chúng ta không hiểu nổi.”

Buổi tối Ngu Đường dựa vào đầu giường, lấy máy tính xách tay ra truy cập internet, sắc mặt âm trầm.

Tống Tiêu tắm xong, từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Hoàng Thượng đang dùng biểu cảm khi xem tấu chương lên mạng, hình ảnh này có chút không phù hợp, nhưng điều quan trọng hơn là…

“Sao cậu lại ngồi trên giường tớ?”

“Hôm nay mười lăm.” Ngu Đường cũng không ngẩng đầu lên mà nói.

Tống Tiêu chán nản, đêm mười lăm trăng tròn, Đế hậu phải cùng tẩm(*).

(*): xxoo á!

“Giường chật lắm…” ý đồ phản kháng.

Đây là trường học, không phải hoàng cung, cùng cái gì mà tẩm!

“Không sao, trẫm không ngại,” Ngu Đường khép máy tính lại, sau đó năfm dịch, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, “Lại đây.”

==========

Tiểu kịch trường:

–Ngày đầu tiên–

Ngư Đường: “Hôm nay mười lăm, lại đây thị tẩm.”

Tiêu Tiêu: “… Được rồi.”

–Ngày hôm sau–

Ngư Đường: “Hôm nay mười lăm, trăng vẫn tròn kìa.”

Tiêu Tiêu: “Xem như người lợi hại.”

–Ngày thứ ba–

Ngư Đường: “Nhớ lầm rồi, hôm nay mới là mười lăm.”

Tiêu Tiêu: “… Cút đi!”

[Heo: Tui tính đổi lịch post từ 3 ngày/1c thành 4 ngày/2c mấy bn thấy được hôn? Tính ra thì mấy bn lời rồi nhá_______ (^0^)/]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN