Hoàng Thượng Đừng Nghịch! - Chương 19: Thiếu gia
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Hoàng Thượng Đừng Nghịch!


Chương 19: Thiếu gia


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Như Heo.

Chương 19: Thiếu gia.

Bỏ qua chuyện phiền phức ban nãy, hai người từ tầng năm đi xuống trực tiếp ra quầy tính tiền, sau đó ra ngoài dùng cơm trưa.

Hoàng đế bệ hạ vẫn không hỏi Tống Tiêu muốn ăn gì, tự mình quyết định: “Đi nhà hàng Pháp.”

Độc Cô Ám ngồi ở vị trí phụ lái, yên lặng móc trong túi ra một quyển sách nhỏ bìa màu hồng nhạt, cái này sáng sớm hôm nay hoàng thượng vứt cho hắn, bảo hắn nhớ kỹ mấy nội dung bên trong, nếu như hoàng thượng lỡ quên thì còn nhắc hắn.

Cuốn sách to chừng lòng bàn tay, trên đó viết mấy chữ rồng bay phượng múa, mở ra đến mục dùng bữa, bên trên viết lần đầu tiên hẹn người yêu đi ăn, tốt nhất nên chọn nhà hàng Pháp.

Tống Tiêu chưa từng ăn món Pháp, nhìn thực đơn trước mặt toàn là tiếng Pháp, không biết nên chọn cái nào mới phải.

“Một phần A, cho cậu ấy, cho tôi phần B.” Ngu Đường dứt khoát gọi món.

“Qúy khách muốn dùng rượu gì trước bữa ăn ạ?” Anh trai bồi bàn mặc chiếc áo sơ mi tinh xảo, trên cổ áo còn buộc chiếc nơ nhỏ, cười thật ôn hòa.

“Lafite năm 82.” Sổ tay <Hướng dẫn tình yêu> có viết, nhất định phải uống rượu đỏ đắt tiền, nếu như đối phương uống say, còn có thể kiếm được lợi ích không tưởng.

“Xin lỗi quý khách, quý khách chưa thành niên không thể uống rượu, đổi qua nước trái cây có được không?” Anh trai bồi bàn cười híp cả mắt nói.

Tống Tiêu mím môi nhịn cười.

Ngu Đường cau cau mày: “Ngoại trừ nước trái cây còn có cái gì?”

“Còn có sữa chua.”

“… Vậy lấy nước trái cây đi.”

Phong cảnh trong nhà hàng này vô cùng thích hợp để hẹn hò, nhà hàng nằm trên đỉnh tòa nhà chọc trời, mỗi bàn ăn đều là một phòng riêng độc lập, ngoài cửa sổ nhìn ra chính là toàn cảnh thành phố rộng lớn. Bên trong nhà hàng còn có biểu diễn hòa tấu đàn dương cầm, nếu như thấp giọng nói chuyện, những bàn khác rất khó có thể nghe được.

Tống Tiêu nhìn nhà cao tầng bên ngoài san sát nhau, không khỏi cảm thán: “Không ngờ ngàn năm sau lại có nhiều biến hóa đến vậy.”

“Ừ.” Ngu Đường đáp một tiếng, chuyên chú nhìn Tống Tiêu.

Tống Tiêu quay đầu sang, hoàng thượng lại rũ mắt uống nước trái cây: “Cô phóng viên báo Thái Cực ngày hôm nay liếc mắt một cái đã nhận ra tớ, đây cũng không phải là chuyện tốt.”

Ngu Đường lắc nhẹ cốc thủy tinh trong tay, nước chanh óng ánh lay động bên trong, phảng phất dường như thứ hắn bưng không phải một ly nước ép trái cây, mà là rượu tiên nước thánh trong cung đình: “Ba cậu làm trong nghành giải trí, một khi chuyện như vậy bắt đầu, chỉ sợ khó tránh khỏi.”

Nói đến vấn đề này, Tống Tiêu cũng hơi ủ rũ: “Việc nhà nói ra chỉ khiến người ta chế giễu, nhưng nhà tớ lại mở “gánh hát”, căn bản là để cho người ta nhìn…”

Nghe đến hai chữ “gánh hát”, Ngu Đường nhất thời bị sặc nước trái cây, “Khụ khụ…” cầm lấy khăn lau khóe miệng, uống một hớp nước lọc, giương mắt nhìn vẻ mặt thành thật của Tống Tiêu, hoàng đế bệ hạ thở dài.

“Không sao cả, trẫm không chê ngươi,” Ngu Đường đưa tay nắm chặt tay Tống Tiêu đặt trên bàn, nói một cách nghiêm túc, “Gã cho trẫm, thân phận của ngươi sẽ thay đổi.”

Tống Tiêu chớp mắt mấy cái, đang muốn hỏi nhà hoàng thượng làm cái gì, món ăn nguội đã được bưng lên.

Theo thói quen ăn không nói cười ngủ không nói mớ, Tống Tiêu không tiếp tục nói nữa, bắt đầu chuyên tâm dùng bữa.

Hoàng thượng gọi cho Tống Tiêu phần A, món ăn chính là tôm hùm, ăn rất ngon, Tống Tiêu ăn thật vui vẻ.

Trong lúc ăn cơm, Tống Tử Thành có gọi một cuộc điện thoại, hỏi Tống Tiêu đang làm gì, biết y đang đi mua sách và dùng bữa với bạn cùng lớp, cho nên không hỏi gì nhiều, chỉ căn dặn Tống Tiêu không cần để ý tới phóng viên.

Tống Tử Thành để điện thoại xuống, xoa xoa mi tâm.

“Đoàn làm phim điện ảnh vừa mới gọi điện tới, biểu thị rõ ràng bọn họ không cần Khâu Minh Diễm nữa, bọn họ đồng ý trả phí bồi thường vi phạm hợp đồng.” Người đại diện của Khâu Minh Diễm nhanh chóng báo cáo tiến độ công tác của cô ta.

“Tối hôm thứ sáu người phụ trách mỹ phẩm Lôi Nhã cũng thông báo chúng ta chuẩn bị giải trừ hiệp ước phát ngôn, không những vậy còn muốn dựa theo dự tính tổn thất yêu cầu chúng ta bồi thường chi phí phát ngôn đã chi trả.” Người của phòng quảng cáo đặt một phần văn kiện thông báo trước mặt Tống Tử Thành.

“Boss, phương pháp ổn thỏa nhất bây giờ chính là cho đóng băng Khâu Minh Diễm, bây giờ cả giới truyền thông đều đang sôi sùng sục, căn bản không thể bưng bít được nữa đâu.”

Hội nghị đến giữa trưa, qua một giờ chiều mà vẫn chưa kết thúc, Khâu Minh Diễm đứng chờ bên ngoài lòng nóng như lửa đốt, không ngừng gửi tin nhắn cho người đại diện trong phòng họp.

Người đại diện của Khâu Minh Diễm cúi đầu liếc nhìn điện thoại, bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn vẻ mặt âm u bất định của Tống Tử Thành: “Boss, có lẽ còn một biện pháp nữa.”

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn qua, nhìn về phía người đại diện của Khâu Minh Diễm.

Người đại diện âm thầm lau mồ hôi, lời này thực chất không nên nói, nhưng Khâu Minh Diễm là do một tay hắn nâng đỡ, cứ như vậy bỏ đi thì thật đáng tiếc, thôi thì đành đánh cược một lần tình cảm của Tống Tử Thành đối với Khâu Minh Diễm vậy: “Nguyên nhân chuyện này bắt đầu từ việc Tống thiếu gia trách cứ Khâu Minh Diễm, trọng điểm lại là thân phận của Tống Tranh, chúng ta chỉ cần chúng minh Tống Tranh không phải con gái của ngài, sau đó lại để Tống Tiêu đứng ra làm sáng tỏ một chút thì…”

“Không được!” Tống Tử Thành không chút nghĩ ngợi liền phủ định, “Tiêu Tiêu còn đang đi học, không thể kéo nó vào những chuyện này.” Huống hồ trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, Tống Tiêu chắc chắn sẽ không đứng ra nói giúp Khâu Minh Diễm.

“Thiếu gia hiện tại đang rất được mọi người hoan nghênh, nếu như cậu ấy nguyện ý đến công ty chúng ta thì tốt rồi.” Mỹ nữ tổng giám đốc bộ xã giao vì muốn xoa dịu bầu không khí cho nên mới nói như vậy, thuận tiện đánh gãy chủ ý vừa rồi của người đại diện.

“Hoang nghênh?” Tống Tử Thành ngẩng đầu hỏi.

“Mọi người xem cái này đi.” Mỹ nữ tổng giám đốc kết nối máy chiếu với máy tính của mình, trên màn ảnh lớn lập tức xuất hiện một bài viết nóng hôi hổi <Hoàng tử Pudding>

Bài viết này được đăng sớm nhất là trên diễn đàn <Góc Bể xã khu>, bài viết tập hợp những bức ảnh liên quan tới Tống Tiêu, từ tấm ảnh của paparazi chụp cho đến những bức ảnh chụp lén trong sân trường, nổi bật nhất trong đó chính là tấm hình Tống Tiêu chụp chung với bạn cùng lớp.

Tống Tiêu trong ảnh trên tay cầm một chiếc bánh Pudding trái cây Nauy(*), ánh mặt trời vàng chói chiếu lên hàng lông mi thật dày của y, làm cho đôi mắt cười cong cong trở nên đặc biệt xinh đẹp. Mặc dù đang cười, nhưng trên khuôn mặt anh tuấn lại mang theo khí chất quý công tử rụt rè thận trọng, khí chất như vậy thực sự quá mức đặc biệt, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã có thể chinh phục được ánh mắt người xem, làm cho người ta không tài nào dứt ra được.

(*): Pudding Nauy nó như thế này đây ợ, nhìn ngon quá…

Bởi vì chiếc bánh Pudding kia, cộng thêm việc truyền thông hay gọi Tống Tiêu là “Tống thiếu gia”, thế là danh hiệu “Hoàng tử Pudding” chính thức ra đời.

Đại Vệ Là Mạng Của Ta: “Ngao ngao ngao, thiếu gia đẹp trai như vậy lại gặp phải hạng mẹ kế buồn nôn thế kia, thực sự là đau lòng!”

Mưa Gió Thét Gào: “Thiếu gia nhìn tui, thiếu gia đang nhìn tui kìa, a a, ánh mắt kia nhìn đến lòng tui tan chảy luôn rồi.”

Tiểu Lục Xanh Biếc: “Tôi muốn ăn bánh Pudding, mấy người đừng có cản tôi!”

Cư dân mạng hoàn toàn nghiêng về một phía khiển trách Khâu Minh Diễm, một mặt là vị loại chuyện kẻ thứ ba này làm cho đại chúng căm hận đến tận xương tủy, mặt khác nữa là nhờ vào khuôn mặt này của Tống Tiêu.

Tống Tiêu cứ như vậy mà trở thành người nổi tiếng trên mạng internet, thế nhưng đương sự lúc này còn chưa biết được, cho nên nên lúc ở rạp chiếu phim gặp phải đủ loại nữ sinh kỳ quái còn bị khiếp vía một phen.

[Heo: Còn 1c nữa nhé, tui đang mò đây, chắc khoảng 9h sẽ xong…]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN