Hoàng Thượng Đừng Nghịch! - Chương 8: Ký Túc Xá
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Hoàng Thượng Đừng Nghịch!


Chương 8: Ký Túc Xá


Edit + Beta: Như Heo.

Chương 8: Ký Túc Xá.

Sảnh tiệc đứng rất lớn, vậy nên không thiếu chỗ ngồi. Bàn ăn vuông bốn góc nhỏ được trải khăn vô cùng sạch sẽ.

Độc Cô Ám không biết tới từ lúc nào mà đã chiếm sẵn một chỗ gần cửa sổ, còn gom được rất nhiều đồ ăn ngon. Mấy món ăn được cắt tỉa hoa văn xinh đẹp đủ kiểu đã bị hắn gom hết vào dĩa, nào là củ cải tỉa trang trí trên tôm chiên vàng, cần tây rắc trên chân gà hầm tương, vừa ngon miệng lại còn đẹp mắt, đâu giống một đống hỗn tạp của mấy người kia.

Ngu Đường dẫn Tống Tiêu đi qua, để y nhìn mấy món ăn trên bàn: “Muốn ăn gì nữa thì tự lấy.”

Tống Tiêu thấy đồ ăn trên bàn đã chỉnh tề đầy đủ cả rồi cho nên chỉ lấy thêm chút trái cây tráng miệng.

Điều mà xã hội hiện đại làm cho Tống Tiêu cảm thấy hài lòng nhất chính là có đủ loại hoa quả ngon ngọt. Trước kia ở Đại Ngu không phải ngày nào cũng có thể ăn hoa quả, thậm chí khi y được lên làm hoàng hậu rồi thì cũng phải xem mùa nào hoặc là tuỳ vào đồ cống phẩm. Thường thường một quý chỉ có thể ăn vài ba loại trái cây ít ỏi. Không giống như bây giờ, chẳng cần biết mùa gì, chỉ cần muốn ăn là bỏ tiền ra mua.

Ngu Đường bưng ly Coca chậm rãi hút, ánh mắt thâm thúy, quý khí thiên thành, vừa nhìn còn tưởng hắn đang thưởng thức một chung rượu ngon.

“Là ai vậy? Đẹp trai quá…” Vị trí gần cửa sổ có vài nữ sinh năm hai đến dùng bữa tình cờ nhìn thấy thiếu niên tao nhã bên kia.

“Chắc là năm nhất, đó giờ chưa từng thấy,” Một nữ sinh ngồi cùng bàn khác nói, “Hân Nhiên, cậu có quen hắn không?”

Lời vừa nói ra, hai người đều nhìn về phía nữ sinh còn lại. Trình Hân Nhiên cầm khăn tay tao nhã lau miệng, sau đó mới nhìn về phía người bên cửa sổ, ánh mắt không thể kiềm chế mà hơi sáng lên một chút, rồi sau đó giả vờ hờ hững nói: “Hai cậu không thường đến đây nên không biết, cậu ta chính là đại thiếu gia Ngu gia, ngày nào cũng ngồi ở vị trí đó.”

“Cái gì? Ý cậu là Ngu gia kia hả?” Hai nữ sinh kinh ngạc há to miệng.

“Hừ, đừng có làm tớ mất mặt, ăn cơm đi.” Trình Hân Nhiên hạ giọng nhắc nhở.

“Đây mới đúng là trai đẹp năm nhất nha, so với cậu ta thì mấy “khúc cỏ khô” kia…” Lời nói còn chưa dứt, trong phòng ăn đột nhiên xôn xao hẳn lên.

Chỉ thấy bốn nam sinh dáng người cao kều không mặc đồng phục, tóc tai nhuộm vàng, dáng vẻ lạnh lùng như tảng băng.

“Oa—” Có nữ sinh nhịn không được nhỏ giọng hú hét.

Bộ phim đang thịnh hành trên cả nước, không chỉ nữ sinh mà nam sinh cũng xem, có người bắt chước ăn theo cũng không có gì lạ. Bốn nam sinh này là một nhóm con nhà giàu nổi tiếng trong trường, bắt chước giống như trong phim về bảo gia đình quyên tiền cho trường học để được phê chuẩn không cần mặc đồng phục.

Tống Tiêu lấy trái cây xong chuẩn bị trở về, nhìn thấy bốn người bọn họ không khỏi khựng lại, cảm thấy hình như đã gặp ở đâu rồi. Đầu bỗng nhiên choáng váng, bước chân lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, mấy miếng thanh long trong đĩa trượt ra ngoài.

“Vèo—” bên tai truyền đến thanh âm xé gió, Độc Cô Ám nháy mắt đã xuất hiện trước mặt y, đưa tay tiếp được chiếc đĩa, mấy miếng trái cây vừa rơi ra được hắn hứng trọn không sót miếng nào.

Tống Tiêu kinh ngạc, không khỏi nhìn Độc Cô Ám thêm vài lần. Công phu này nếu ở Đại Ngu thì ít nhất cũng thuộc hàng cao thủ nhất đẳng, nhưng theo y biết võ công tuyệt học cổ đại đã bị thất truyền từ lâu rồi cơ mà?

Tống Tiêu trở lại chỗ ngồi, Ngu Đường mấp máy môi định nói y đi lấy trái cây thôi mà cũng không xong, nhưng nhìn mặt Tống Tiêu xanh xao tái nhợt, câu trách cứ lên đến miệng lập tức đổi thành: “Làm sao vậy?”

“Không sao, lúc trước bị chấn động não đến giờ vẫn còn hơi choáng váng.” Tống Tiêu day day huyệt thái dương, quay đầu lại nhìn thoáng qua bốn nam sinh phô trương đằng kia.

Ngu Đường vẫn chưa ăn cơm mà chỉ ngồi uống nước, chờ Tống Tiêu cầm đũa lên rồi mới nói một câu: “Ăn đi.” sau đó động đũa.

Cảnh tượng quen thuộc như vậy khiến Tống Tiêu bât chợt hoảng hốt, giống như phản xạ có điều kiện tự nhiên gắp lấy mộy cái cánh gà bỏ vào bát Ngu Đường, mà Ngu Đường cũng thật tự nhiên gắp lên ăn, cắn một miếng mới kịp phản ứng, hai người đồng thời ngây ngẩn ra.

“Món cánh gà này nhìn rất ngon.” Tống Tiêu nhanh chóng gắp một cái cho mình, vùi đầu ăn.

Cảnh Nguyên đế không thích ăn chân gà, chỉ thích ăn cánh gà, thế nhưn g hoàng đế ăn cái này sẽ bị coi là bất nhã.

“Hoàng Thượng, ăn cánh gà đi.” Tại yến tiệc trong cung, thân là hoàng hậu phải tận chức tận trách gắp cho Hoàng Thượng những món mà người thích ăn.

Đại thần bên dưới nhìn thoáng qua nhưng lại rụt đầu không dám lên tiếng. Trong lòng thầm nghĩ hoàng hậu dám gắp cho Hoàng Thượng mấy món đầu thừa đuôi thẹo này, thật to gan.

Cảnh Nguyên đế nhìn cánh gà trong bát, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua hoàng hậu, dùng đũa gắp lên: “Tử Đồng gắp cho, trẫm đều ăn.” Sau đó vui vẻ gắp cho hoàng hậu một phần đầu cánh, một phần đuôi cánh.

Tống Tiêu gắp thức ăn cho hoàng thượng đã thành thói quen, nhất thời quên mất hiện tại đã là ngàn năm sau, Ngu Đường không giống Ngu Cẩm Đường lúc trước chờ y gắp đồ ăn cho. Bạn học vừa mới quen biết đột nhiên tự tiện gắp đồ ăn cho người ta, quả thực đường đột, chỉ mong người nọ sẽ không cảm thấy khó chịu.

Ngu Đường chậm rãi nhai cánh gà, song ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào lỗ tai đỏ bừng vì ngượng của Tống Tiêu: “Cám ơn.”

Bởi vì đang là mùa hè oi bức cho nên cơm nước xong học sinh có thể trở về ký túc xá nghỉ trưa khoảng hai giờ, Tống Tiêu cảm ơn Ngu Đường mời ăn cơm xong lập tức chạy đi tìm Tư Đạt Thư.

“Tiêu Tiêu, cuối cùng cũng tìm được cháu, đã ăn cơm chưa?” Tư Đạt Thư đầu đầy mồ hôi đứng chờ trước cửa ký túc xá, ông chủ với thầy hiệu trưởng nói đi là đi, bỏ lại một mình hắn chạy đông chạy tây đi làm thủ tục, dọn dẹp ký túc xá, thật vất vả thu dọn xong mới nhớ tới việc làm phiếu cơm cho Tống Tiêu, làm xong chạy lại thì phát hiện lớp học đã không còn bóng người.

“Ăn rồi.” Tống Tiêu nhận mấy tấm thẻ Tư Đạt Thư đưa, phiếu cơm, nước là chung một thẻ, thẻ ký túc xá, thẻ ra vào trường học, thẻ mượn sách ở thư viện… tổng cộng tới bảy tám cái. Tống Tiêu đem thẻ cất kỹ sau đó theo Tư Đạt Thư tham quan ký túc xá.

Điều kiện ký túc xá ở trường vô cùng tốt, mỗi phòng ngủ đều có nhà tắm và nhà vệ sinh riêng, bình thường hai người một gian. Bởi vì Tống Tiêu đến trễ cho nên bị phân tới phòng ngủ cuối cùng lớp năng khiếu 10-1, trong phòng đã có người ơr, chính là bạn học đeo mắt kính không chịu gội đầu xém chút nữa đã trở thành bạn cùng bàn của y ban sáng.

“Mắt kính huynh” ngồi trên giường liếc mắt nhìn Tống Tiêu hừ lạnh một tiếng, không nói tiếng nào. Bản thân hắn là dựa vào thành tích để vào được trường này, học toán siêu giỏi, có cơ hội đoạt giải Olympic cho nên được xếp vào lớp năng khiếu, đối với mấy đứa con nhà giàu bỏ tiền đi học có chút khinh thường.

“Chào cậu, Lý Bác Văn.” Tống Tiêu nhớ tên từng người trong lớp, mỉm cười chào “Mắt Kính huynh”.

Lý Bác Văn sửng sốt, không ngờ người này còn nhớ cả tên hắn, bạn học trong lớp không ai thích chơi với Lý Bác Văn, khai giảng đã được một tuần nhưng cũng chưa có người nào nhớ được tên hắn. “Mắt Kính huynh” bối rối gãi đầu, làm cho gàu bay tung tóe.

Trong một phòng ngủ khác, Ngu Đường nửa nằm nửa ngồi trên giường cầm chiếc mp5 chơi xếp gạch, Độc Cô Ám đứng kế bên.

“Đang ở đâu?” Ngu Đường xếp một thanh gỗ dài vào giữa khe trống, triệt tiêu một lúc bốn hàng, lúc này mới chậm rãi mở miệng hỏi.

“Phòng 531, cùng phòng với Lý Bác Văn.” Thanh âm của Độc Cô Ám không giống như vẻ ngoài âm trầm của hắn chút nào, ngược lại còn có chút du dương từ tính.

Ngu Đường tắt trò chơi, không khỏi cau mày, nghĩ tới sau này Tống Tiêu ở chung phòng với nam sinh khác, mỗi ngày bị người ta nhòm ngó thân thể, hắn liền cảm thấy trong lòng bực bội khó chịu.

“Ý, người hầu nhỏ lại tới gặp lão Đại nhà mình à?” Thanh âm huyên náo từ phòng tắm truyền ra, bạn cùng phòng của Ngu Đường – Tiền Gia Huy từ trong phòng tắm đi ra, vừa lau tóc vừa nói.

Cặp mắt đen thâm thúy chiếu vào trên người Tiền Gia Huy, khẽ híp lại.

Buổi chiều có ba tiết vật lý, hóa học, chính trị. Tống Tiêu nghe giảng vô cùng nghiêm túc. Cô Đinh từng giảng cho y nghe về chế độ thi cử ở hiện đại, thi đại học nhìn sơ qua thì giống như thi “cử nhân” thời xưa, đều là tổ chức thi trong “châu phủ” của mình, nếu thi tốt thì có thể vào trường cao đẳng do nhà nước thành lập học – hay còn gọi là đại học. Tốt nghiệp đại học rồi thì sẽ có “Thân phận cáng bộ”, cũng tức là đã có được công danh.

Không trúng cử thì sẽ không có công danh, thân phận vẫn là dân chúng bình thường. Có công danh, mới có thể thay đổi hộ tịch của chính mình.

Học vẹt suốt cả tháng trời, khó mà nắm vững được kiến thức chân chính. Tống Tiêu vẫn nghiêm túc ghi chép bài vở mặc dù Vật lý, Hóa học đối với y giống như nghe thiên thư. Đầu bút cứng lại thêm một phen hao công tốn sức, Tống Tiêu viết bài vô cùng chậm.

Đang viết, trước mặt xuất hiện một cây bút lông màu đen.

Tống Tiêu nhìn ngón tay thon dài nắm trên đầu bút tinh tế, nhịn không được hai mắt tỏa sáng, sau đó khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Đường.

“Dùng cái này.” Ngu Đường nhét bút vào tay y.

Tống Tiêu mở nắp bút ra, là một cây bút lông đầu mềm, nét bút mượt mà, có điều hơi nhỏ. Dùng cái này ghi chép quả nhiên thuận tay hơn nhiều, chữ viết cũng nhanh hơn.

Đang tính mở miệng cảm ơn Ngu Đường, người nọ đã đem tập của mình đưa tới: “Sẵn tiện chép dùm tớ luôn.”

Khóe miệng Tống Tiêu co rút, biết ngay người này không có lòng tốt vậy mà.

Qua một tiết học buổi chiều giống như đi trong sương mù, ba tiết học sau chính là tiết sinh hoạt lớp. Tiền Gia Huy ủ rũ đi tìm cô chủ nhiệm.

Lúc tan học, cô Cố gọi một mình Tống Tiêu đến văn phòng nói chuyện.

“Thành tích năm cấp hai của Tiền Gia Huy rất tốt, nhưng kể từ khi lên cấp ba thì lại có dấu hiệu không kịp thích ứng, muốn tìm một bạn học giỏi toán để giúp đỡ…” Cô Cố có chút khó xử nói với Tống Tiêu, “Cô đã phê bình em ấy nếu muốn đổi sao không chịu nói sớm, bây giờ em đã dọn vào rồi nếu như chuyển đi thì không tiện cho lắm. Cô tôn trọng ý kiến của em, nếu như em không muốn đổi thì cô sẽ đi hỏi những bạn học khác.”

“Không có việc gì thưa cô, em ở với ai cũng được.” Tống Tiêu tốt bụng nói.

“Vậy để buổi tối cô qua ký túc xá dọn đồ giúp em.” Cô Cố nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi thằng nhóc Tiền Gia Huy khóc lóc nỉ non mà tìm đến mình, một hai nhất định phải dọn qua ở cùng với Lý Bác Văn, khuyên như thế nào cũng không chịu nghe.

==========

Tiểu kịch trường:

Ngư Đường: “Vợ của trẫm, há có thể cùng giường với kẻ khác.”

Tiêu Tiêu: “Hoàng Thượng, giường là tách ra mà.”

Ngư Đường: “Như thế nào? Ngươi còn muốn chung giường sao? Ngươi như vầy là không giữ phu đạo!”

Tiêu Tiêu: “…”

[Heo: Tui phát hiện bạn Ngu Đường vô cùng mặt dày, vô cùng phúc hắc, haha… Bản biết hết trọi rồi mà còn bày đặt giả cừu giả nai =.=]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN