Hoàng Tộc Đại Chu - Chương 17: Tả Thanh Long Tham Trảo Bát Thế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
210


Hoàng Tộc Đại Chu


Chương 17: Tả Thanh Long Tham Trảo Bát Thế


– Thấy không, chỉ cần ngươi có bản lãnh, thì cứ tới đây lấy.

Thanh Sưởng công chúa đem Địa Cấp châu thu vào trong ngực, vừa đi xuống, từ bên hông lấy ra một cây trường tiên đỏ rực. Dùng sức đánh ra, chát một tiếng, trường tiên lay động để lại từng vết lửa màu đỏ, không khí giống như là bị đốt.

– Phương Vân, lấy vũ khí của ngươi ra đi.

Thanh Sưởng công chúa ngẩng đầu lên, vẻ mặt cao ngạo, nhìn Phương Vân, quát.

– Tích lũy của nhà Vương hầu sao có thể so với hoàng thất. Công chúa muốn chiến, ta xin dùng đôi tay này!

Phương Vân vừa nói, vừa bước lên nhập vòng chiến.

Thanh Sưởng công chúa ngẩn ngơ, lời nói này của Phương Vân có ý rất rõ. Ta không phải là không muốn dùng binh khí, mà thật sự là bảo bối trong nhà không có như hoàng thất các ngươi, nếu như ngươi da mặt đủ dày thì ta dùng hai quả đấm này để đối phó với trường tiên của ngươi.

Ánh mắt mọi người chung quanh trong lúc nhất thời khác đi. Trường tiên trong tay Thanh Sưởng công chúa có uy lực như thế nào ai cũng biết. Nàng vốn là công chúa hoàng thất, tu vi so với Phương Vân cao hơn, trận ước đấu này vốn không có gì đáng hồi hộp. Nhưng nếu Thanh Sưởng công chúa còn muốn đem binh khí này ra sân thì cũng có chút quá khi dễ người, cũng không có chút hình dáng công chúa nữa.

– Hừ, ngươi đã không cần binh khí, ta cũng sẽ không lấy binh khí mà ép ngươi.

Cổ tay của Thanh Sưởng công chúa run lên, lại đem trường tiên dắt vào hông.

Sĩ tử chung quanh lúc này mới gật đầu. Võ đạo của Đại Chu cực thịnh, mọi người căn bản đều biết một khi cảnh giới võ đạo đã đạt đến Cương Khí cấp, chỉ cần cương khí quấn quanh hai tay thì hai tay sẽ lợi hại như đao kiếm, thổi lông qua đều đứt, chém sắt như chém bùn cũng không phải là chuyện nói chơi. Thanh Sưởng công chúa bỏ đi trường tiên, đối với nàng cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn.

– Tên tiểu tử dối trá giỏi thật, chỉ nói ba xạo vài câu đã bỏ đi ba thành chiến lực của Thanh Sưởng công chúa!

Trong đình, thế tử Sơn Hà Hầu Cao Vi mặt bộ cẩm y màu tím, hơi thở cô đọng lại như núi cao vực sâu, hai mắt mở trừng, trên mặt hiện ra cảm xúc vô cùng đặc biệt.

Người khác không biết chứ Hứa Quyền lại hiểu rất rõ, hơn phân nữa tu vi của Thanh Sưởng công chúa đều tập trung ở trên cây trường tiên làm từ gân mãng xà ấy. Bỏ qua cây trường tiên, Thanh Sưởng công chúa giống như mãng xà bị mất nhanh, hổ mất trảo, thực lực đại giảm.

– Tiểu tử, cao minh.

Thế tử Văn Khúc Hầu ánh mắt tràn ngập sự tán thưởng, ngắm nhìn Phương Vân.

Thanh Sưởng công chúa vuốt vuốt tay áo, lộ ra bàn tay dài trắng nõn. Bước chân vào trong vòng chiến, đứng trước Phương Vân khỏi hai trượng.

– Phương Vân, ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm. Ba tháng trước, ta đã sớm lấy được bộ ‘Hám Thế hoàng quyền’ từ chỗ phụ hoàng. Ngươi muốn đấu quyền pháp với ta, chỉ là tự chuốc khổ vào mình mà thôi.

– Cái gì? Hám Thế hoàng quyền?

Thế tử Sơn Hà hầu Cao Vi, thế tử Cẩm Tú hầu Thái Phong nghe vậy thần sắc liền chấn động, lấy học vấn thế gia bọn hắn, tự nhiên hiểu biết hơn các vương hầu bình thường khác rất nhiều.

Hám Thế hoàng quyền, chính là do đương kim Nhân Hoàng sáng lập lúc còn làm thái tử. Bộ quyền pháp này thâm sâu rộng lớn vô cùng, khi luyện đến chí cảnh, thì quyền phát ra như long ngâm, quyền khí tụ lại hóa thành Ngũ trảo kim long, chính là một ngọn núi Thái Sơn cũng có thể đánh tan!

“Nhân Hoàng lại có thể đem bộ quyền pháp này truyền lại cho nàng!”

Hứa Quyền trong lòng khẽ kinh ngạc, bộ quyền pháp này thông thường không phải là hoàng tử thì sẽ không truyền. Là bộ tuyệt học do Nhân Hoàng sáng tạo ra, bộ Hám Thế hoàng quyền này nếu so với các quyền pháp của các vương hầu Đại Chu thì còn cao minh hơn nhiều.

– Không nghĩ tới Thanh Sưởng công chúa còn tuyệt học bậc này của hoàng thất, Phương Vân không còn hi vọng.

Thế tử Văn Khúc hầu Nghiêm Luân trong lòng hơi trầm xuống, bản thân Nghiêm Luân hiểu rõ sự bá đạo của bộ quyền pháp này, lập tức cảm thấy tỷ lệ thắng của Phương Vân xa vời.

– Đã như vậy, hãy để cho ta cảm nhận được một chút Hám Thế hoàng quyền của công chúa đi sao!

Phương Vân trên mặt không có chút động tĩnh nào, giống như là chưa bao giờ nghe qua Hám Thế hoàng quyền.

– Cô lậu quả văn, không biết trời cao đất dày là gì. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là uy nghiêm của hoàng thất!

Thanh Sưởng công chúa trong lòng tức giận, cũng không khách sao. Hai chân dùng sức đạp một cái, động tác nhanh nhẹn, lập tức đến trước Phương Vân ba thước.

– Phương Vân, đón chiêu thứ nhất, Hoàng Long Chấn Thế!

Chỉ nghe thấy một tiếng Long Ngâm, không khí xung quanh ba trượng của Thanh Sưởng công chúa liền nổ tung, một luồng sóng không khí như mặt nước đang rung chuyển, phát ra một lực lượng hấp dẫn cường đại. Tay phải của công chúa từ trong gợn nước đấy lộ ra, xung quanh bàn tay trắng nõn còn có một tầng cương khí màu vàng, năm ngón tay hóa trảo, hóa thành một long trảo khổng lồ, chụp về phía Phương Vân.

– Mãng Ngưu Bôn Trì!

Phương Vân phản ứng cực nhanh, Thanh Sưởng công chúa vừa mới bức tới gần, lập tức bả vai thắng lên, thắt lưng cong xuống, cước bộ đạp một cái, tránh thoát ra ngoài. Tốc độ cực kỳ nhanh, lập tức từ luồng khí lưu xung quanh Thanh Sưởng công chúa thoát ra ngoài.

– Không trách được lại có tự tin, thì ra đã luyện thành chân khí rồi!

Thanh Sưởng công chúa cảm giác thấy phương hướng của Phương Vân, lập tức liền biết rằng Phương Vân đã luyện thành chân khí.

Hoàng Long chấn thế, ý cảnh của chiêu này đúng là lấy lúc Hoàng Long xuất hiện, phá đất trời kinh, làm cho vạn thú đều kinh sợ. Một võ giả Nguyên Khí cấp, đối mặt với chiêu này, đừng nói là xoay tay xoay chân, mà ngay cả động cũng không động được. Cũng chỉ có tu vi đến Nguyên khí cấp, trong cơ thể sinh ra chân khí lưu chuyển, sinh ra lực lượng vô cùng cường đại, mới có thể nhanh nhẹn thoát ra ngoài.

– Phương Vân, ngươi muốn trốn ở đâu!

Thanh Sưởng công chúa hét lớn một tiếng, đổi cầm thành chụp, trở tay là một chưởng tung ra. Một chưởng này, hơi thở mênh mông cuồn cuộn, mang theo khí thế lôi đình.

– Mãng Ngưu Trùng Chàng!

Phương Vân bình tĩnh, hai cánh tay chấn động. Chiêu mạnh nhất của Mãng Ngưu quyền đã tung ra. Một chiêu này của Phương Vân vừa xuất ra, cả Vân Mộng Đình liền trở nên chấn động kịch liệt. Âm thanh của Mãng Ngưu vang lên, giống như đang có vô số đầu mãng ngưu đụng nhau. Tu vi đạt tới Chân khí cấp, lực lượng thân thể phối hợp với chân khí, uy lực của một chiêu này của Phương Vân đã tăng gấp 10 lần.

Phanh! Phanh!

Chỉ nghe thấy hai tiếng động vang lên, quyền khí màu xanh của Phương Vân chạm vào trên Long trảo khổng lồ, chỉ chắn được long trảo trong một chốc lát, đã bị một chưởng của Thanh Sưởng công chúa bẻ gãy.

Ầm! Ầm!

Phương Vân lùi liên tục, lợi dụng quyền phong sinh ra lúc ngăn cản trảo đã kéo dài khoảng cách với Thanh Sưởng công chúa ra một chút.

– Thanh Sưởng công chúa, chiêu thứ nhất đã xong.

– Còn có hai chiêu, ngươi tiếp luôn đi sao! Hám Thế hoàng quyền, thức thứ hai, Hoàng long nộ ngâm!

Thanh Sưởng công chúa cũng không có nhiều lời, biến chưởng thành quyền, một quyền tung ra. Một chiêu này vừa hiện, bên ngoài Vân Mộng Đình, chỉ cảm thấy cuồng phong gào thét, kim quang đầy trời, dường như là không có cách nào hô hấp được. Chỉ thấy, bỗng có một con rồng màu vàng mang theo uy áp vô tận phá không mà ra, đánh về Phương Vân.

– Cơ hội tới, đúng là chờ chiêu này của ngươi!

Một quyền của Thanh Sưởng công chúa phá không mà ra, Phương Vân cũng không có kinh sợ mà còn mừng rỡ, chân khí trong cơ thể tuôn trào, đột nhiên một tiếng hét vang lên.

– Thanh Sưởng công chúa, ngươi cũng tiếp ta chiêu này! Chiêu thứ nhất, Tả Thanh Long bay lên không giơ vuốt!

Ngâm!

Phương Vân mạnh mẽ bay lên, thân thể hiện ra lên không trung, chân khí quanh thân xông ra, hóa thành một con cự long dài đến ba trượng, đầu đuôi đều có, tay chân đầy đủ. Bốn chân ngoặt một cái, đột nhiên vẽ thành một đạo vòng cung trên không trung, khó khăn lắm mới tránh né được Hoàng Long nộ ngâm của Thanh Sưởng công chúa.

Ầm!

Thanh Long đột nhiên gập xuống, đáp xuống, móng trái khổng lồ lộ ra, mạnh mẽ cào vào trên người Thanh Sưởng công chúa. Chỉ nghe thấy một tiếng ầm, Thanh Sưởng công chúa bay lên mấy trượng, loạng choạng lui về phía sau đến mấy bước rồi mới dừng lại. Bộ ngực nàng phập phồng kịch liệt, một đôi mắt đẹp bất khả tư nghị nhìn Phương Vân.

– Chiêu thứ hai, ngươi thua!

Thanh Long rơi xuống đất, lại hóa thành Phương Vân.

Toàn trường đều im lặng, ánh mắt mọi người đều mở to, không thể tin nhìn Phương Vân. Hiển nhiên không nghĩ tới, Phương Vân lại có thể đánh ra chiêu này. Mạnh mẽ như Hứa Quyền lúc này cũng khiếp sợ không thôi.

Tả Thanh Long tham trảo bát thế, chính là tuyệt học mà năm đó Tứ Phương hầu Phương Dận làm khiếp sợ thiên hạ, sĩ tử khắp kinh thành hầu như không ai không biết. Bộ tuyệt học này một khi được thi triển đến tận cùng, có thể hóa thành một con cự long dài đến mấy chục trượng, cào núi rách biển không gì không làm được.

Nhưng cũng không phải nói Tả Thanh Long tham trảo bát thế mạnh hơn tuyệt học của hoàng tộc. Hám Thế hoàng quyền một khi được thi triển đến tận cùng cũng có thể băng thiên diệt địa, có thực lực chém thần giết ma. Sự khác nhau trong chuyện này, chính là tu vi võ đạo cùng với kinh nghiệm của người thi triển ra.

Văn Khúc Hầu Thế Tử Nghiêm Luân trong lòng cũng là cực độ khiếp sợ, hơi nghĩ ngợi, đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười: “Phương Vân tu vi không kịp Thanh Sưởng công chúa là không nghi ngờ chút nào. Nhưng mà lúc hắn đánh tả Thanh Long tham trảo bát thế lại nắm đúng thời cơ, không có do dự chút nào. Vào lúc quyền kình của Thanh Sưởng công chúa đánh tới, chính là lúc hắn bay lên trời. Nếu như chậm trễ một chút, hoặc là nhanh hơn một chút thì e rằng sẽ không có kết quả này mà là Thanh Long bị chém eo ngay không trung.

Sự bá đạo của Hám Thế hoàng quyền là không thể bàn cãi, nhưng xét về mức linh hoạt ở không trung thì còn không bằng Tả Thanh Long tham trảo bát thế.

“Nhưng mà, đúng là mỗi loại tuyệt học đều có thiếu sót, nhưng những thiếu sót này thông thường chỉ lóe lên rồi biến mất. Chỉ có lần thứ hai mới thấy mới có thể nắm bắt được. Võ học của Hoàng thất cực kỳ hiếm tháy, bộ Hám Thế hoàng quyền này cũng là lần đầu tiên Thanh Sưởng công chúa sử dụng. Ngay cả ta trước kia cũng chưa từng thấy. Tên Phương Vân này, hắn vì sao mà lại biết được! Chẳng lẽ thiên phú chiến đấu của hắn lại kinh hãi thế tục, vượt xa chúng ta sao?” Nghiêm Luân suy nghĩ trong lòng mà vẫn không nghĩ ra được.

“Một tháng khổ tu cùng với sự chuẩn bị cuối cùng thật không uổng phí. Đáng tiếc tu vi của ta quá thấp so với nàng, không thể phá được phòng ngự cương khí của nàng!” Phương Vân thầm nghĩ trong lòng. Nghiêm Luân cũng là không biết, bộ Hám Thế hoàng quyền này, vào kiếp trước Phương Vân đã từng thấy Thanh Sưởng công chúa thi triển một lần.

Chính là ỷ vào kiến thức của kiếp trước, ngày đó Phương Vân mới dám đáp ứng cuộc ước đấu của Thanh Sưởng công chúa. Phương Vân dùng lời lẽ làm cho Thanh Sưởng công chúa vứt trường tiên dùng quyền, chính là muốn nàng dùng bộ Hám Thế hoàng quyền này!

Thanh Sưởng công chúa sắc mặt một mảnh tái nhợt, không thể tin nhìn Phương Vân, cơ hồ mất đi năng lực suy tư.

“Làm sao có thể! Làm sao có thể! Tuyệt học của hoàng thất chúng ta làm sao có thể thua võ học của bình dân!”

Bị thua hiệp vừa rồi,một chiêu tả Thanh Long tham trảo bát thế vừa rồi của Phương Vân tuy không phá vỡ cương khí của nàng, nhưng lại phá đi tín niệm vô địch của nàng, cũng phá đi hình tượng võ học của hoàng thất là cao nhất trong nội tâm của nàng.

“Không thể nào, nhất định là may mắn, nhất định là may mắn! Võ học của Tứ Phương hầu làm sao có thể cao hơn tuyệt học hoàng thất ta!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN