Hoàng Tộc Đại Chu - Chương 46: Khiếp Sợ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Hoàng Tộc Đại Chu


Chương 46: Khiếp Sợ


Thấy hai chữ này, lỗ mũi của Phương Vân đau xót, trong lòng có lệ rơi không nên lời. Phương Vân cũng không nhớ rõ là đã bao lâu rồi chưa thấy phụ thân. Đây là lần đầu tiên hắn nhận được thư của phụ thân.

Không có trách móc nặng nề, cũng không có nhiều lời dặn dò, chỉ có hai chữ đơn giản ‘Cố lên’. Toàn bộ tình phụ tử đã không cần nói nhiều nữa, tất cả đã được áp súc vào hai chữ đó.

Thấy phong thư này, Phương Vân đã biết, phụ thân tuyệt đối sẽ không âm mưu tạo phản!

Nho gia vẫn người nhìn chữ đoán người, một người có tâm tính như thế nào có thể từ chữ viết của hắn mà đoán ra. Phương Vân tuyệt đối không tin, một người có lòng mưu phản lại có thể viết ra hai chữ ẩn chứa cỗ hơi thở mãnh liệt mênh mông như vậy.

“Phụ thân, con tuyệt đối không để ngài thất vọng. Nếu như để con biết ai ở trong bóng tối hại phụ thân, nhầm hãm hại Phương gia chúng ta, con tuyệt đối sẽ bầm thây hắn vạn đoạn!”

Trên mặt Phương Vân lộ ra nét ngoan độc. Hít một hơi thật sâu, Phương Vân cẩn thận để thư của phụ thân vào trong ngực, cất đi.

Trong sương phòng im ắng, Phương Vân từ trong ngực lấy ra một quyển võ phổ. Trên bìa trang cách cổ có viết mấy chữ ‘Tử Ngọ Lưu Tinh Công’. Cuốn võ phổ này chính là phần thưởng mà Phương Vân lấy được khi đạt được vị trí thứ nhất thi võ. Cuốn võ học này không phải là quyền phổ, cũng không phải là pháp môn tu luyện nội lực, mà là một môn ngưng tụ nội lực, giúp phát huy uy lực công kích gấp mấy lần.

Dựa theo những lời trên cuốn võ phổ này, Tử Ngọ Lưu Tinh Công được luyện khi mặt trời lên cao lúc giữa trưa. Sau khi luyện thành có thể ngưng tụ được khí của mặt trời, hóa thành lưu tinh, công kích địch nhân nhanh như điện chớp, địch nhân có muốn trốn cũng không được.

“Lợi hại, loại pháp môn ngưng tụ nội lực này có thể làm cho nội lực lên gấp mấy lần. Lấy nội lực hiện tại của ta, nếu như sau khi luyện thành rồi phát ra Tử Ngọ Lưu Tinh Công có thể trực tiếp đánh tan trận pháp phòng ngự của cao thủ Trận Pháp cấp, làm họ phải trọng thương.”

Phương Vân thấy vậy liền cảm thấy hưng phấn, từ sau khi bước vào Khí Tràng đỉnh phong đến nay đã qua hơn mấy tháng, nhưng Phương Vân cũng chưa cảm thấy có dấu hiệu đột phá đến Trận Pháp cảnh. Bước đến tầng này, ngoại trừ công lực đã đủ còn cần phải có pháp môn tương thích mới được. Coi như là đại ca Phương Lâm của Phương Vân, cũng phải dừng ở Khí Tràng đỉnh phong thật lâu. Nếu như không phải nuốt được Hoàng Kim Giác Mãng sắp hóa thành rồng thì cho dù có tự mình tìm hiểu lâu hơn cũng không thể đột phá được đến Trận Pháp cảnh.

Dưới tình huống cảnh giới trì trệ không thể tiến xa được nữa thì có một quyển pháp môn có thể tăng cường uy lực công kích thì còn hơn xa những cái gọi là viễn cổ công quyết nhiều. Đối với Phương Vân bây giờ thì quyển pháp môn này có lợi ích rất nhiều.

Trong lúc luyện công không cảm thấy được thời gian. Vô hình trung đã đến giờ thân rồi.

Cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên, âm thanh của lão quản gia Phương phủ Lương Bá ở bên ngoài vang lên.

– Thiếu gia, Trung Tín hầu phủ cùng với Thần Tiễn hầu phủ tới đưa lễ!

Phương Vân dụi dụi mắt, buông quyển võ phổ xuống. Người tới tặng lễ hôm nay rất nhiều, cánh cửa cổng của Phương phủ cũng muốn bị đập nát rồi.

– Lương bá, mấy lễ vật đó đưa đến cho phu nhân được rồi, không cần nói cho ta biết.

Phương Vân nói như vậy nhưng cũng không hiểu vì sao Lương bá lại nói chuyện này cho mình.

– Thiếu gia, người đưa lễ của Trung Tín hầu phủ cùng với Thần Tiễn hầu phủ tới là hai vị thiếu gia Trương Anh cùng Chu Hân. Lão nô thấy hai người bọn họ cũng có quen với thiếu gia nên đã tự ý mời bọn họ vào rồi.

Lão quản gia nói.

– Cái gì? Hai người bọn họ tới rồi.

Phương Vân trong lòng vui mừng, nhanh bước đứng dậy, mở cửa ra. Chỉ thấy hai người Trương Anh, Chu Hân đã đứng ở ngoài cửa, ánh mắt của hai người bọn họ thỉnh thoảng nhìn len lén Trương Bá, thần sắc có chút mất tự nhiên.

– Mau vào đi, Lương bá, nhờ người nói bọn người dưới mang một bình trà đến đây. Hai người bọn họ để ta chiêu đãi là được rồi.

– Vâng, thiếu gia.

Chờ Lương bá vừa đi, hai người Trương Anh, Chu Hân lập tức khôi phục lại thần thái, hưng phấn nhảy vào giữa phòng.

– Phương huynh, chúc mừng a. Đồng thời đạt được vị trí đệ nhất của thi văn lẫn thi võ.

Trương Anh chắp tay, lời nói cao hứng phát ra từ nội tâm.

Phương Vân cười cười.

– Cứ ngồi xuống đi. Đúng rồi, Trung Tín hầu phủ cùng với Thần Tiễn hầu phủ làm sao lại để hai người các ngươi tới đưa lễ?

– Phương huynh, người còn không biết sao. Ngươi hiện tại đã là người có đại danh ở kinh thành, đồng thời đạt được vị trí đệ nhất của văn võ, thật không biết làm cho biết bao người phải hâm mộ a.

Vẻ mặt Chu Hân hâm mộ nói.

– Ngươi vừa cảm thấy ngạc nhiên là vì sao nhà của chúng ta lại để cho chúng ta tới tặng lễ phải không? Thành thật mà nói, thật ra vào lúc buổi sáng, ta cùng với Trương Anh nghe nói ngươi đạt được vị trí thứ nhất thì đã cùng hẹn nhau sẽ đến chúc mừng ngươi. Nhưng thật không ngờ, còn chưa tới cửa thì đã thấy hai vị Hàn Lâm Học Sĩ Trương đại nhân cùng với Đại Tướng Quân Lý Ký. Hai người chúng ta hỏi một chút thù mới biết là hai vị đại nhân này cầm lễ thiếp của Vũ Mục cùng Thái Phó tới! Hai người chúng ta suy nghĩ một chút thì không dám đi vào, sau đó trở về phủ.

– Phương huynh, lần này ngươi thật sự rất là nổi danh a. Được Thái Phó đại nhân tán thưởng cũng không nói đi, nhưng thật không ngờ ngay cả Vũ Mục đại nhân cũng đưa lễ thiếp tới a. Phải biết rằng, Vũ Mục chính là người được so với thần, dậm chân một cái thì ngay cả Trung Thổ Thần Châu cùng với Ngũ Hoang phải chấn động. Tin tức Vũ Mục đại nhân đưa lễ thiếp tới Tứ Phương hầu phủ thì lập tức làm cho toàn bộ quan lại lẫn thế gia ở kinh thành phải chấn động a.

Vẻ mặt của Chu Hân sợ hãi, than nói.

– Phương huynh, ngươi không biết rầm rộ thế nào đâu. Không từ mà biệt, lúc ta quay về phủ thì phát hiện các vị di nương, thị thiếp, hộ vệ, lão mụ tử, nha hoàn cùng với các tùy tùng được đại phu nhân dẫn đầu ở cửa chờ ta. Đại phu nhân nói, ta và ngươi quen biết nên hi vọng ta sẽ đem lễ tới tặng cho ngươi, làm cho quan hệ hai nhà gần gũi hơn! Ta ở trong phủ nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên đại phu nhân nói chuyện với ta mà lại khách khí như vậy đó.

– Uhm, lúc ta về phủ thì cũng như vậy.

Trương Anh phụ họa nói.

Phương Vân nghe như vậy thì trong lòng lại chắc lưỡi không thôi, nếu không có lễ thiếp của Vũ Mục thì sẽ không có ảnh hưởng lớn đến như vậy. Hắn còn nhớ rõ, ngày săn thú ở Đông Giao, hai vị thế tử hai nhà này còn quát mắng Trương Anh, Chu Hân không nên rảnh rỗi lo chuyện người khác.

Cùng lúc này thì nha hoàn cũng đã bưng lên một bình trà thơm qua. Phương Vân vừa rót trà cho hai người, vừa bắt chuyện.

“Phương gia chúng ta ở kinh thành cũng chỉ là một mình chống đỡ, nếu có thể mượn uy thế của Vũ Mục, rồi củng cố quan hệ với Trung Tín hầu, Thần Tiễn hầu thì sẽ là chuyện vô cùng tốt. Ít nhất, có mối quan hệ này, sau này mẫu thân ở kinh thành cũng sẽ có người nói chuyện cùng.”

Đối với sự chuyển biến như vậy của Thần Tiễn hầu cùng Trung Tín hầu, Phương Vân cũng vô cùng cao hứng. Mối quan hệ với hai người bằng hữu ở kiếp trước cũng đã tăng thêm một bước.

– Một lát nữa, ta sẽ nói với mẫu thân tự tay viết một phong thư để cho hai ngươi mang về nộp cho đại phu nhân trong phủ. Như vậy, tình cảnh của các ngươi sau này ở trong phủ cũng sẽ tốt hơn nhiều.

Phương Vân suy nghĩ một chút nói.

Trương Anh, Chu Hân liếc nhìn, mừng rỡ nói.

– Như vậy thì tốt quá.

Ở cùng với Phương Vân mấy tháng nay, địa vị của hai người ở trong phủ cũng bay thẳng lên. Cùng với đó, địa vị của mẫu thân hai người cũng tăng lên. Đối với Phương Vân, hai người cũng vô cùng cảm kích cùng kính phục từ đáy lòng.

Ba người vừa uống nước trà, vừa trò chuyện chút ít kinh nghiệm võ đạo, cùng với các chuyện trong kinh thành. Ba người thành tâm tương giao, lời nói thật vui. Vừa nói, ba người liền hàn huyên tới đề thi văn của tết Nguyên Tiêu.

– Lần thi văn tết Nguyên Tiêu vừa rồi, tám người Trương Kế thất bại thật thảm hại. Vị trí thứ nhất bị ngươi lấy không nói đi, không ngờ ngay cả vị trí thứ hai, thứ ba cũng không lấy được.

Nói đến tám tên đời sau thường vênh váo tự đắc trong học cung của tám văn thần, Trương Anh hơi có chút giận dữ.

Phương Vân cười mà không nói, nhưng trong lòng thầm nghĩ: “Cả đời này, bởi vì ta trọng sinh mà vận mệnh của ta không những không ngừng biến hóa mà những người khác cũng có chút thay đổi. Hai người khác cũng có thể vì lý do này mà lấy được vị trí thứ hai và thứ ba.”

Trương Anh tiếp tục nói.

– Ngày hôm nay thì ba đề thi văn của tết Nguyên Tiêu năm nay cũng đã được công bố rồi. Hiện tại tất cả mọi người đều đang bàn luận ba đề thi này. Nhất là những câu văn ‘Tượng Kỳ’ kia của Phương huynh, mọi người hiện tại đều đã biết đây là đề mục mà Thái Phó ra, hơn nữa Thái Phó còn khen Phương huynh làm thơ hay nối liền nhau.

Phương Vân cười nhạt một tiếng, thuận miệng hỏi một câu.

– Đề thi văn thứ hai cùng thứ ba là đề mục gì?

Mấy ngày qua hắn ở trong phủ cho nên cũng không biết về chuyện này, mà bình thường hắn cũng không có quan tâm mấy.

Trương Anh tranh nói trước, trước tiên nói về đề văn thứ ba, đây là một bài lấy chủ đề cây mai, người làm cũng làm rất tốt. Nói xong đề mục thứ ba, Trương Anh mới nói đến đề mục thứ hai:

– Đề thi thứ hai lại có chút đặc biệt. Đề mục này không hoàn toàn là thơ, mà là nói về cảnh ‘ban đêm’. Mặc dù đề mục không khó lắm, nhưng cũng hơi khó làm, mà người đạt được thứ hai lại làm vô cùng tốt.

Chỉ nghe Trương Anh ngâm nói.

Thiên môn khai tỏa vạn đăng minh, chính nguyệt trung tuần động thượng kinh. Tam bách nội nhân liên tụ vũ, nhất tiến thiên thượng trứ từ thanh!

– Cái gì!

Nghe bài thơ này, Phương Vân bị chấn động vô cùng, dường như nhịn không được mà vỗ lên: ” Đây không phải là bài thơ ta đã làm kiếp trước sao?”

Bài thơ này Phương Vân đã quá quen thuộc, vào kiếp trước, hắn chính là dựa vào bài thơ này mà lấy được vị trí thứ nhất của cuộc thi văn, lần đó như là tát một cái bạt tai thật mạnh vào tám người Trương Kế, làm cho thể diện của bọn họ mất sạch.

Câu thơ này, Phương Vân nhớ rất rõ, chính mình đã phải suy nghĩ rất lâu mới có thể đưa ra một câu thơ chỉnh như vậy! Nếu như lần này không phải mình khổ công suy nghĩ nhiều hơn, phát huy thật tốt, ra được câu thơ đối chỉnh với đề mục của Thái Phó thì chắc hẳn vị trí thứ nhất của cuộc thi văn Nguyên Tiêu năm nay đã thuộc vào người làm bài thơ trên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN