Hoàng Tử Là Nữ Nhi: Triệu Hồi Sư Nghịch Thiên - Chương 20: Bạn đồng hành
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Hoàng Tử Là Nữ Nhi: Triệu Hồi Sư Nghịch Thiên


Chương 20: Bạn đồng hành


“Nhìn vẻ mặt đó chắc là đúng rồi.”

Yang và Kang nhìn vẻ mặt Mặc Chi phán đoán.

“Làm sao mà huynh biết!” Mặc Chi không hóa đá nữa trở lại bàn tiếp tục ăn gà nói.

“Ta đoán!” Lưu Khải nở nụ cười, Mặc Chi thì ngả ngửa. “Trời!”

“À mà chắc lát nữa muội sẽ rời đi!”, “Nhanh như vậy ư?!” Yang tỏ vẻ tiếc nuối.

“Thời gian của muội không còn nhiều nên phải vậy thôi.” Mặc Chi cười đút miếng gà vào trong miệng Yang.

“Muội định đi đâu?”, “Chưa biết!” Ngay cả nàng bây giờ cũng không biết bắt đầu từ đâu.

“Ta nghe nói rằng ở đại lục Cốt Táng kế bên có rất nhiều lão sư, ta nghĩ muội có thể đến đó thỉnh giáo đồng thời tu luyện.” Lưu Khải giải thích cặn kẽ.

“Nghe có vẻ được nga!” Mặc Chi cũng hơi hứng thú về các vị tiền bối mà Lưu Khải nói.

Mặc Chi kết thúc cuộc trò chuyện trở về phòng của mình thu xếp hành lý. Nàng cho vào nhẫn không gian. Mặc Chi mặc y phục nam màu đen, khoác áo choàng đen và đeo mặt nạ quỷ. Và hai thứ chuông trói hồn và vũ tinh khóa đeo trên đầu không cần che giấu.

Mặc Chi từ biệt đám người của Kang rồi phi thân rời đi. Nàng tiến vào không gian Long mệnh.

“Lão già đưa ta đến đại lục Cốt Táng đi!”, “Đây là vẻ mặt xin xỏ à!” Huyền Ly hơi tức giận với lời lẽ ngang bướng này của Mặc Chi.

“Không gian này cũng có tuyền tống trận mà, ngươi thấy tấm gương đó không? Đi qua noa là được.” Huyền Ly lạnh nhạt quay ngươi đi ngủ.

“Nhưng làm sao để đi!”, “Phiền thật, tập trung vào nơi ngươi muốn tới nó sẽ đưa ngươi đi!” Huyền Ly lại lạnh nhạt đáp.

“Đạ tạ lão già thối.” Mặc Chi bắt đầu hiện lên trong đầu mình hàng chữ đại lục Cốt Táng rồi nó bỗng dưng phát sáng cuốn nàng vào.

“Trông như cầu trượt nga!” Trước mắt Mặc Chi là một không gian màu sắc lẫn lộn và nàng đang trượt trên một con dốc.

“Có ánh sáng!” Mặc Chi kéo mặt nạ xuống.

“Á!”

Mặc Chi đang rơi xuống với tốc độ tên lửa. “Trời! Không xuống đất thẳng mà phải rơi như vầy ư!” Mặc Chi niệm chú triệu hồi Yêu Nguyệt Cơ. Yêu Nguyệt Cơ vừa xuất hiện đỡ lấy nàng trên thân nó và giờ đang lơ lửng.

Mặc Chi thở một hơi dài ngồi xếp bằng trên Yêu Nguyệt Cơ.

“Nhưng mà hướng nào mới đi vào thành?!!” Mặc Chi đột nhiên nhớ tới rằng mình không có bản đồ lấy gì mà đi nơi này nơi nọ.

Mặc Chi hạ xuống cất chủy thủ Yêu Nguyệt Cơ bên hông bắt đầu suy nghĩ.

Trong lúc nhứt đầu suy nghĩ nàng thấy một thiếu niên và một cô nương tầm mười hai mười ba đang đi về phía này.

Hai huynh muội nhìn thấy Mặc Chi thì liền bật chế độ cảnh giác.

“Các hạ là ai? Không được động vào muội muội ta!” Thiếu niên đứng trước mặt che chở thiếu nữ đứng sau.

“Ta bị lạc đường!” Mặc Chi chỉ nói vỏn vẹn mấy từ rồi nhìn về phía đôi huynh muội kia.

Nhìn sơ lược thì cũng là nam thanh nữ tú. “Thực lực cửu tinh?” Mặc Chi đánh giá đôi huynh muội.

“Làm sao các hạ biết được!” Người muội muội đứng đằng sau nói.

“Đơn giản là ta và hai người không cùng đẳng cấp.”

Hai huynh muội đều nhìn bộ dáng kì quặc của Mặc Chi.

“Tại hạ tên Vương Nhất Hào đây là muội muội song sinh của ta Vương Tú Lệ. Năm nay mười ba. Còn các hạ?” Vương Nhất Hào nhìn Mặc Chi mà giới thiệu.

“Nhìn hai người ta lại nhớ tới ca ca song sinh của mình. Ta tên Mặc Chi, ta tám tuổi, hai huynh muội của Nhất Hào huynh đang đi đâu?”

“Mặc Chi muội cũng có ca ca song sinh sao? Vậy ca ca của Mặc Chi đâu?” Vương Tú Lệ dần hòa đồng hơn tiến về phía Mặc Chi hỏi.

“Chúng ta bị thất lạc a.” Nói đến đây Mặc Chi hơi buồn một chút. Vương Tú Lệ xin lỗi Mặc Chi vì nhắc đến nỗi đau này.

“Bọn ta đang đến học viện Thường Bách để báo danh. Sắp nổ ra một trận tranh giành ngôi vị giữa Thường Bách và hai trường nữa là Ngưng Tinh, Hà Hoàng cũng là ba nước Thạch Hầu, Chư Hoàng và Ngải Toa của đại lục này.” Vương Nhất Hào cặn kẽ giải thích.

“Vậy chúng ta đang ở lãnh thổ nước nào?”, “Mặc Chi không biết ư!?” Cả hai huynh muội đều bất ngờ trước câu hỏi này.

“Ta từ đại lục khác tới!”, “Sao Mặc Chi lại đeo mặt nạ?” Vương Tú Lệ tò mò hỏi.

“Tập tục thôi, không có gì cả!”, “Giờ chúng ta đã thành bằng hữu, Mặc Chi có thể cho chúng ta xem mặt?” Vương Tú Lệ cười khả ái nhìn chằm chằm mặt nạ quỷ nói.

Mặc Chi giở mặt nạ quỷ ra. Vương Nhất Hào hơi đỏ mặt khi nhìn thấy khuôn mặt kinh diễm này của Mặc Chi.

“Đôi mắt màu xanh thật đẹp a! Khuôn mặt này đúng là khó ai có thể cưỡng lại được.”

Mặc Chi lại đeo mặt nạ lên. “Tại sao?” Vương Tú Lệ không hiểu tại sao Mặc Chi lại đeo mặt nạ.

“Vì chỗ của ta có một lời nguyền không đeo mặt nạ sẽ bị trúng tà thuật.”, “Thật đáng sợ!”

Mặc Chi tỏ vẻ mặt ghê sợ u ám bắt đầu bịa chuyện. Nếu không đeo mặt nạ thì sẽ trở thành người bị chú ý mất.

“Mà vẻ ngoài của muội bây giờ cũng hơi nổi bậc đấy! Mặc một bộ hắc y như thế này thì…” Vương Nhất Hào nhìn bộ dáng Mặc Chi mà nói.

“Đúng thật!” Mặc Chi dở áo choàng ra, nàng mặc nam trang. Một bộ bạch y kèm theo mặt nạ quỷ. Tóc cột đơn giản.

“Nga! Muội như vậy tuấn mĩ thật đấy! Ngay cả ta cũng không cưỡng lại được.” Vương Tú Lệ tấm tắc khen ngợi hết lời.

“Không còn sớm! Mau vào thành tìm chỗ trọ rồi ngày mai đi báo danh.” Vương Nhất Hào nhìn sắc trời không còn sớm liền hối thúc muội muội và Mặc Chi lên đường.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN