Hoàng Tử Muốn Bỏ Cô Bé Lọ Lem
Chương 7-1
Bọn họ trần truồng nằm trên sàn nhà, Tưởng Vĩ Nhân gối lên khuỷu tay của Lương Duy Nặc, lắng nghe tiếng tim đập của anh, Lương Duy Nặc không hề cử động.
Cuộc hoan ái qua đi một lúc, hai người đều im lặng, nghe tiếng thở dốc của nhau từ từ ấm áp, cuối cùng tiếng hít thở nhẹ nhàng cũng đã không còn nghe được.
Không khí càng ngày càng lạnh lẽo, Lương Duy Nặc chuyển động thân thể, rút cánh tay ra một cách cẩn thận, ngồi dậy tìm quần áo lộn xộn trên sàn nhà.
Sau đó, anh kéo Tưởng Vĩ Nhân dậy, im lặng mặc lại nội y cho cô, lấy cái áo sơ mi anh mới kéo hỏng lúc nãy khoác lên người cô, cuối cùng giúp cô mặc cái váy ngắn vào.
Giúp Tưởng Vĩ Nhân mặc quần áo thỏa đáng xong, anh mới bắt đầu mặc lại quần áo của chính mình.
Đèn của phòng khách, vẫn chưa bật. Gian phòng vẫn u tối, hai người nhìn nhau không nói gì cả.
Một phút, hai phút…..năm phút đồng hồ…..Một lúc lâu sau đó, Lương Duy Nặc sờ sờ gương mặt của Tưởng Vĩ Nhân, lòng anh vô cùng áy náy, nhưng mở miệng cũng rất lạnh lùng, giống nhưkích tình thân mật vừa rồi chưa từng xảy ra.
“Đi tắm đi, nghỉ sớm một chút. Anh đợi một lúc nữa rồi phải ra ngoài.”
Lý trí đã trở về toàn bộ, đã đến thời điểm cô đối mặt với sự hối hận.
Tưởng Vĩ Nhân cảm thấy rất khó chịu, càng cảm thấy cô không kiên cường như mình nghĩ, ngồi bất động giống như vĩnh viễn không đứng lên nổi, nước mắt sắp tràn lan.
Cô cố gắng, trong nháy mắt nhịn xuống sự đau lòng, không muốn khóc, không muốn yếu thế trước mặt Lương Duy Nặc.
Tại sao anh có thể sau khi muốn cô, làm như không có việc gì ra khỏi nhà đến chỗ hẹn một người khác, cô tại sao lại khóc vì một người đàn ông như vậy?
Có gì đáng phải khóc? Không có, cô không cần dáng vẻ lãng phí nước mắt như vậy!
“Anh coi tôi là cái gì hả?” Giọng của cô vô cùng bình thản, giống như đang hỏi “Hiện tại trong phòng bao nhiêu độ”?
“Thực xin lỗi. Anh là đàn ông bình thường, chúng ta còn chưa ly hôn, biết em thân thiết với người đàn ông khác, anh sẽ có cảm giác. Đây chỉ là…..thời kì quá độ thôi.”
“Cho nên vừa rồi anh chỉ muốn thông báo rõ rằng, anh có tất cả quyền đối với tôi?”
Máu toàn thân cô, có phải không chảy tới lòng bàn chân hay không? Tại sao cô lại cảm thấy thân thể khỏe mạnh này trở nên lạnh lẽo?
Âm thanh Tưởng Vĩ Nhân thật bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn toát ra sự đau thương.
Lương Duy Nặc rất đau lòng, thà rằng anh bị cô gào thét chỉ trích, mắng anh vô sỉ, thốt nát, khốn kiếp, hoặc đá anh, giẫm đạp anh, đánh anh nhừ tử, những điều này còn tốt hơn so với sự đau thương bình tĩnh như vậy.
Anh làm cô tổn thương chồng chất, đây cũng là kết quả anh muốn.
Vậy mà kết quả này, lại khiến cho trái tim anh vô cùng đau đớn, ngay cả sức lực ở lại một phút đồng hồ cũng không có.
Anh không trả lời, hoặc là không có hơi sức trả lời. Lướt qua Tưởng Vĩ Nhân, anh muốn nhanh chóng rời khỏi nhà.
“Em và Uông Gia Úy…..” Tưởng Vĩ Nhân hít sâu, tự nói với bản thân sau khi nói ra, sẽ phải ép buộc chính mình giết chết tình yêu dành cho Lương Duy Nặc.
Lương Duy Nặc quay lưng về phía Vĩ Nhân, dừng bước, chờ lời cô chưa nói hết.
“….Em và anh ta chỉ hôn nhau. Em cho rằng em có thể cùng anh ta xảy ra gì đó, nhưng ngay khi em chủ động hôn anh ta thì em không lừa được bản thân mình, hiện tại trong lòng em, không có bất kì người đàn ông nào có thể thay thế anh, mà anh ta thì không phải anh. Rất đau xót, đúng không? Anh đối với em như vậy, nhưng em lại không thể lấy vị trí của anh trong trái tim em giao cho người khác. Đúng vậy, đây là tình yêu. Ở trong tình yêu, luôn luôn phải có một bên rơi vào thế hạ phong. Lần này, em chỉ có thể nói, đáng tiếc thay em đã ở vị trí hạ phong đó. Dùng Uông Gia Úy giận dỗi anh, em chẳng cảm thấy vẻ vang gì. Cho dù anh mất hết lý trí chiếm đoạt em….nhưng một chút cảm giác thắng lợi cũng không có, chỉ cảm thấy rất đau xót, bản thân mình vậy mà phải dùng loại thủ đoạn này, mới có thể khiến anh thân thiết với em….Hơn một tháng anh không chạm qua em, vào những lúc anh không nói yêu em nữa, em nên tỉnh táo rồi mới phải. Đàn ông nếu không phải thay lòng đổi dạ, làm sao có thể bỗng nhiên yêu lạnh lẽo như vậy…..”
Tưởng Vĩ Nhân cảm thấy may mắn vì cả phòng tối đen, may mắn vì họ lưng đối lưng với nhau. Lương Duy Nặc nghe thấy cô thừa nhận thất bại, nhưng không nghe được âm thanh cô rơi nước mắt!
Chí ít thì cô có chuyện này là lợi hại, có thể chảy nước mắt khi nói chuyện, nhưng không nghe thấy nức nở nghẹn ngào.
Lương Duy Nặc nắm chặt hai tay thành quả đấm, nếu như có thể, anh muốn đánh ông trời một trận
Anh rất muốn xoay người, ôm lấy cô thật chặt, nói chuyện với cô mấy trăm, mấy nghìn lần “anh xin lỗi”.
Nhưng anh không thể, anh phải hạ quyết tâm độc ác.
“Anh yên tâm đi, tôi sẽ nhanh chóng kết thúc việc tôi tự mình đa tình với anh. Tôi tin sẽ nhanh thôi, tôi có thể thay đổi vị trí của anh. Đến lúc đó, tôi không cần miễn cưỡng bản thân mình, là có thể xảy ra quan hệ với …..người đàn ông khác không phải anh.”
Tưởng Vĩ Nhân chuyển bước đi lên tầng hai.
Lương Duy Nặc cũng cất bước, mở cửa.
Sau khi bước lên mười bậc thang, cô nghe thấy âm thanh cửa bị dùng sức đóng lại.
Cô không ngừng rơi nước mắt, bắt đầu chấp nhận sự thật.
Sự thực là, chưa cần ký tên, vào giờ khắc này cô đã xác định hôn nhân của cô tuyên bố tan vỡ.
Tưởng Vĩ Nhân chậm rãi đi lên tầng hai, tiến vào phòng tắm, cởi tất cả quần áo Lương Duy Nặc mặc lên giúp cô, đi tới phía dưới vòi hoa sen, mở nước đến mức lớn nhất.
Theo dòng nước lạnh chảy xuống, cô bắt đầu khóc lớn thành tiếng.
Vì hôn nhân của cô, vì tình yêu của cô, cô khóc lớn tiếng vô cùng…..
**
Gần đây, Tưởng Vĩ Nhân và Uông Gia Úy “hẹn hò” ngày càng nhiều….
Ngày hôm qua bọn họ đến phía Bắc ăn cơm, tắm suối nước nóng, ngày chủ nhật hôm trước, Uông Gia Úy lái xe ô tô thể thao tới , chở cô tới đó.
Thời gian này, khoảng bốn, năm ngày cô và Uông Gia Úy thăm thú hết các danh thắng của miền Bắc. Cô cảm thấy làn da của mình ngày càng đẹp, nhưng lòng của cô lại giống như hoa đã nở rộ hết mức, từ từ khô héo.
Nhưng mà ngược lạicô phát hiện, Uông Gia Úy bây giờ và trước đây không giống nhau, ít lỗ mãng hơn, chững chạc hơn.
Hôm nay anh ta nói, kể tên các suối ôn tuyền nổi tiếng khác, nên đổi địa điểm.
Vì thế, anh ta đưa cô tới núi Dương Minh trước xem cảnh đêm, sau đó lái một vòng đưa cô đi uống trà. Anh ta mang theo trà quan quân, nghe nói một cân phải mấy vạn đồng.
Về trà, cô không hiểu biết. Nhưng nhìn dáng vẻ Uông Gia Úy ngồi đối diện cô pha trà, từ tỉnh trà cho đến lúc ngửi thấy mùi thơm, mỗi động tác đều rất lưu loát trôi chảy, cô kinh ngạc vì anh ta giống như rất hiểu trà.
“Anh thay đổi rất nhiều.” Nhìn anh ta nâng trà nóng đến trước mặt cô, cô không nhịn được nói ra nhận xét qua mấy ngày đi chung với nhau.
“Anh còn tưởng em không chú ý đến anh cơ.” Uông Gia Úy nâng chén, thưởng thức hương thơm ly trà, nói như không có việc gì.
“Làm sao lại không chú ý đến chứ? Thời gian này mỗi ngày chúng ta đều gặp mặt mà!”
“Đúng vậy. Cho nên ngày ngày anh đều nghe thấy tên của Lương Duy Nặc, nghe đến mức tai sắp nhiễm trùng rồi.”
“Khôngphải em mỗi ngày đều nhắc tới anh ta!” Tưởng Vĩ Nhân phủ nhận thẳng thừng.
“Không phải sao? Có muốn anh nhắc lại cho em không? Ngày hôm qua em kể lúc bọn em quen nhau, em nói anh ta cởi áo khoác tây phục xuống, mặc dù hoàn toàn không biết em, chỉ bởi vì sợ em lạnh.”
“Bởi vì hôm qua anh làm động tác tương tự, cho nên mới khiến em nhớ tới anh ta.” Vĩ Nhân thở dài.
“Cái này không phải là trọng điểm, trọng điểm là ngày hôm qua em nhắc tới anh ta.”
“Vậy không thể chứng minh ngày nào em cũng nhắc đến được. Em không thể mỗi ngày đều nói tới anh ấy, làm gì có nhiều chuyện để nói như vậy!”
“Ngày hôm trước, em nói anh ta không biết bơi—”
“Bởi vì lúc đó anh nói anh được giải quán quân môn lặn dài!” Tưởng Vĩ Nhân giải thích.
“Hôm kia, em nói vào cái đêm thất tịch đầu tiên bọn em ở cùng nhau, anh ta xin thầy chế tạo pháo hoa bên Nhật bản, làm một cái pháo hoa “SamlovesMisty’, đốt tình yêu đối với em vào bầu trời đêm.”
Uông Gia Úy hừ một tiếng tức giận ra khỏi mũi, anh thực sự không muốn thừa nhận, nhưng Lương Duy Nặc đúng là rất lãng mạn.
Cô không nói cho Uông Gia Úy biết, lúc ấy Lương Duy Nặc còn hát tình ca cho cô, là bài “and I love you so” của DonMcLean.
Anh hát không biết bao nhiêu lần, sau đó nói, anh chọn bài hát này là bài ca của bọn họ…..
Tưởng Vĩ Nhân vội vàng xua đuổi kí ức, lại giải thích: “Đó là vì anh hỏi em lễ tình nhân vào đêm thất tịch của tháng sau muốn như thế nào, cho nên em mới—”
“Ngày hôm trước nữa, em hỏi anh. Hồng Hi Vân thực sự có sức quyến rũ hơn em sao? Tại sao Lương Duy Nặc lại chọn cô ta?”
“Làm ơn! Bản thân bị thương nặng, cũng phải cần thời gian 1,2 ngày mới bình phục được chứ!” Cô giải thích lần thứ tư. (bị thương ý là bị Lương Duy Nặc đá )
“Còn có ngày hôm trước hôm trước nữa, em nửa đêm gọi điện bảo anh ra ngoài, không nói lời nào khóc đến kinh thiên động địa, vừa khóc vừa nói em chưa bao giờ yêu một người đàn ông nào như vậy, tại sao anh ta lại muốn tổn thương em?”
Đêm hôm đó, thực sự, Uông Gia Úy bị giật mình. Tưởng Vĩ Nhân trong trí nhớ của anh, không phải là một người phụ nữ khóc thầm như vậy. Cô nhào vào lòng anh cất tiếng khóc, khóc đến yếu ớt như đứa trẻ.
Khoảng khắc đó, anh thực sự ghen tỵ Lương Duy Nặc muốn chết, bởi vì Lương Duy Nặc đã chiếm được tình yêu chân chính của Tưởng Vĩ Nhân. Điều này cũng chứng minh, Uông Gia Úy anh chưa bao giờ được Tưởng Vĩ Nhân yêu thực sự. Quả thật là cho anh hiểu rõ đau lòng!
Nhưng cũng vì khoảng khắc đó, anh càng khẳng định thêm anh muốn Tưởng Vĩ Nhân. Giờ phút đó, anh động lòng với cô.
Không thể nói ra được tại sao, có lẽ là ý muốn bảo vệ, một Tưởng Vĩ Nhân yếu ớt, đều khiến anh nảy sinh ý nghĩ muốn bảo vệ cô, cũng có thể là do lòng hiếu thắng, anh không muốn thua Lương Duy Nặc.
Uông Gia Úy nói không sai, bọn họ ở cùng một chỗ năm ngày, thực sự mỗi ngày cô đều nhắc đến Lương Duy Nặc!
Tưởng Vĩ Nhân im lặng, lần này cô không giải thích nữa.
“…..Ít nhất, hôm nay em không nói đến anh ta.” Cuối cùng, cô giãy dụa nói.
“Thời gian ngày hôm nay chúng ta ở chung với nhau còn chưa kết thúc, em vẫn có cơ hội nhắc tới anh ta.”
“Em sẽ không nhắc tới anh ta nữa!” Thay vì nói là cô đang đảm bảo với Uông Gia Úy, chi bằng nói cô đang đảm bảo với chính mình.
Uông Gia Úy cười như không cười, nhìn ánh mắt có chút kì lạ của cô, một lúc sau, anh nói: “Bây giờ chúng ta, không phải là đang nói anh ta sao?”
Tưởng Vĩ Nhân ngẩn người, mở miệng kêu lên: “Đó là do anh nói trước!”
“Vâng! Là lỗi của anh, ai bảo anh bị em đầu độc năm ngày, nhiễm một loại độc tên là Lương Duy Nặc, không những vậy còn khó có thể khỏi trong một thời gian ngắn. Em chắc chắc không biết, anh cực kỳ ghen tỵ với anh ta.”
“Anh không cần phải ghen tỵ anh ta, dần dần, em sẽ không thương anh ta nữa!” cô nói có chút buồn rầu.
“Sau đó thì sao? Chờ em không thích anh ta nữa, có thể yêu anh sao?” Uông Gia Úy nhướng mày.
“Em….có lẽ chúng ta có cơ hội làm người tình.” Tưởng Vĩ Nhân lúng túng nhìn Uông Gia Úy. Thẳng thắn mà nói, mấy ngày đi chung với nhau này, cô thực sự cảm thấy anh đã trở thành một người đàn ông tốt. Nếu như sớm mấy năm, có thể cô yêu anh. Nhưng còn bây giờ không phải là thời gian thích hợp, không chưa chuẩn bị nhảy vào một đoạn tình cảm khác.
Uông Gia Úy nhìn cô một cái, suy nghĩ sâu xa, sau đó vẻ mặt nghiêm túc mở miệng: “Vĩ Nhân, anh không giống như trước đây nữa. Trước đây còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, chỉ muốn chơi bời, biết rất rõ có em là đủ, nhưng vẫn….Tóm lại, trước đây anh sai rồi, không nên tổn thương em như vậy. Nhưng bây giờ, anh không muốn chỉ là tình nhân của em, anhh muốn ổn định, anh muốn em làm vợ anh, anh muốn em yêu anh giống như yêu Lương Duy Nặc vậy.”
“Em….”
Tưởng Vĩ Nhân nói không nên lời, cô vẫn cho rằng chẳng qua Uông Gia Úy ở Đài Loan quá buồn chán, muốn tìm một người “đồng hành tạm thời”, hoặc là một đoạn nhân duyên giống như yêu đương ngắn ngủi mà thôi.
Cô không ngờ, Uông Gia Úy lại muốn cưới cô? Anh ta hỏng đầu óc sao?
Vĩ Nhân chợt nhớ tới bố mẹ của Uông Gia Úy, khi hai người dang đi học ở nước ngoài thì bố mẹ anh biết bọn họ đang qua lại, từng tìm một mình cô tới “nói chuyện”.
Cô nhớ bọn họ nói như vậy: bây giờ Gia Úy nhà chúng tôi chỉ vui đùa một chút mà thôi, cô phải làm các biện pháp ngừa thai, đừng nghĩ đến việc chưa cưới đã sinh con, thì cho rằng chúng tôi sẽ bất đắc dĩ đồng ý cho cô gả vào Uông gia….
Còn nhiều nữa, tất cả đều nói nhảm đến việc nhà họ Uông của bọn họ cao quý! Vậy mà bây giờ, anh ta lại muốn kết hôn với cô?
Uông Gia Úy không thể nào không biết, cặp mắt của bố mẹ luôn mọc trên đỉnh đầu anh chắc chắn sẽ không đồng ý.
Lúc trước khi bọn họ vẫn là sinh viên, bố của cô còn chưa phá sản, mà cô đã bị bố mẹ anh coi thường như vậy, cho nên bọn họ bây giờ càng không thể nào đồng ý.
Tưởng Vĩ Nhân suy nghĩ sau một lúc, rốt cuộc nói: “Chúng ta không thể nào kết hôn. Thứ nhất, là em không muốn; thứ hai, bố mẹ anh cũng không thể đồng ý cho anh cưới một người phụ nữ đã ly hôn.”
“Bố mẹ không có quyền can thiệp vào hôn nhân của anh, bọn họ tán thành hay không tán thành không quan trọng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!