Hoàng Tước
Chương 1: Tiết tử
Biên tập: Nguyệt Vi Yên | Chỉnh sửa: Vũ Linh
Sở Hi không bao giờ ngờ rằng mới ngày hôm qua thôi Thẩm Tranh vẫn còn ở bên cạnh mình, thế mà hôm nay đã ra đi không một lời từ biệt, thậm chí còn chẳng có lấy một bức thư.
Hắn tùy tiện xuất hiện trong sinh mệnh của nàng rồi lại tùy tiện rời đi, giống như mọi chuyện trong quá khứ giữa hắn và nàng cũng chỉ là kính hoa thủy nguyệt (*) mà thôi.
(*) Kính hoa thủy nguyệt: hoa trong gương, trăng trong nước. Đây là mượn cảnh để diễn tả tâm sự, diễn tả một điều gì đó rất hư ảo, mông lung. Tưởng chừng là thật nhưng khi chạm vào lại dễ dàng tan biến như một giấc mơ. Từ này xuất xứ từ nhà thơ Bùi Hưu đời Đường “Tranh vanh đống lương, nhất đán nhi tồi, thủy nguyệt kính tượng, vô tâm khứ lai”.
#1
Thẩm Thanh biến mất đã hai tháng.
Sở Hi dốc hết toàn lực phái người đi tìm kiếm, gần như đã sắp lật tung hết cả Vụ Thủy quốc khổng lồ này lên rồi mà vẫn không có tin tức của Thẩm Thanh.
Sở Hi than nhẹ một tiếng.
“Sư muội vẫn còn vì chuyện của Thẩm Thanh mà phiền não sao?”
Bỗng nhiên, một người mặc bộ đồ màu xanh thẫm nhảy từ cửa sổ vào, Uyên Nguyệt xuất hiện ngay trước mặt Sở Hi. Uyên Nguyệt là sư huynh của Sở Hi, hai người có thể coi là thanh mai trúc mã.
Cung nhân xung quanh đã sớm quen với vị sư huynh không thích đi cửa chính này của công chúa nên cũng không cảm thấy kì lạ gì cả, rất ăn ý mà cùng nhau lui ra khỏi phòng.
Sở Hi liếc nhìn Uyên Nguyệt, sau đó ánh mắt lại dừng lại ở bức họa trên mặt bàn.
Bức họa này là nàng vừa mới vẽ xong.
Trên bức họa là một nam tử mặc cẩm bào, khí vũ hiên ngang, đây chính là người đã biến mất đã lâu – Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh là thế ngoại chi nhân (*), sống trong núi sâu. Trong một lần xuống núi, Sở Hi tình cờ quen biết được với Thẩm Thanh.
(*) Thế ngoại chi nhân: Người sống tách biệt với trần thế.
Sở Hi chưa bao giờ gặp một nam tử hoàn mĩ đến vậy. Trên thông thiên văn, dưới tường địa lí, giống như lên trời xuống đất, không có việc gì mà hắn lại không làm được cả. Còn Sở Hi lại là Trưởng công chúa Vụ Thủy quốc, nàng đẹp độc nhất vô nhị, khí chất ăn nói đều rất tốt. Hai người gặp gỡ chưa được bao lâu, rất nhanh đã cảm mến nhau.
Trầm Thanh không thích phô trương, cho nên Sở Hi cũng chưa từng nói với bất kì ai về sự tồn tại của Thẩm Thanh. Mỗi lần gặp Thẩm Thanh đều là lén lút chuồn ra khỏi cung.
Mãi đến tận khi bị Uyên Nguyệt bắt gặp, Sở Hi đành phải đem mọi chuyện ra kể cho hắn nghe.
Lúc ấy, hai má Sở Hi đỏ hồng, tựa như ánh nắng chiều kiều diễm lúc hoàng hôn.
Uyên Nguyệt nghe xong trầm mặc hồi lâu.
Về sau, mỗi lần Sở Hi gặp Thẩm Thanh, nàng đều nói hết cho Uyên Nguyệt, còn xin Uyên Nguyệt bày mưu tính kế cho mình. Nàng yêu Thẩm Thanh, nàng muốn Thẩm Thanh trở thành phò mã của mình. Thế nhưng loại chuyện này để một cô nương nói ra thì không thể tránh khỏi có chút ngại ngùng, thế là Sở Hi nhờ Uyên Nguyệt nghĩ kế hộ mình.
Nhưng không lâu sau, Thẩm Thanh lại mất tích.
Sở Hi hoàn hồn, nói với Uyên Nguyệt: “Sư huynh, ta không tin! Ta không tin chàng sẽ đối xử với ta như vậy! Rõ ràng chúng ta đã thề non hẹn biển rằng ‘phi khanh bất thú, phi quân bất giá’ (*) rồi mà. Chàng không thể nào tùy tiện biến mất khỏi thế gian này như thế được. Nhất định là do chàng có nỗi khổ tâm riêng.”
(*) Phi khanh bất thú, phi quân bất gả. “Khanh” ám chỉ người con gái, “Quân” ám chỉ người con trai. Ý nói “không phải nàng thì sẽ không lấy, không phải chàng thì sẽ không gả”.
Uyên Nguyệt nói: “Sư muội, muội chớ nên u mê không tỉnh ngộ. Một người nam nhân nếu đã thật lòng yêu muội thì sao có thể rời đi mà không nói một lời từ biệt như thế chứ? Mà cho dù có yêu thật lòng đi chăng nữa, nhưng cũng đã qua mấy tháng rồi, chẳng lẽ hắn không thể viết nổi một bức thư về cho muội được hay sao? Thế mà cả những chuyện như thế này, Thẩm Thanh đều không làm được.”
Ánh mắt của Uyên Nguyệt trở nên sâu xa, nói: “Sư muội, khắp chân trời này, nơi nào mà chả có hoa thơm cỏ ngọt. Hơn nữa muội còn là trưởng công chúa Vụ Thủy quốc, lo gì không tìm được nam nhân?”
Nàng nói khẽ: “Nhưng sư huynh ơi, không người nào có thể yêu ta được như Thẩm Thanh.”
“Ta…” Uyên Nguyệt dường như muốn nói gì đó, khóe miệng giật giật, cuối cùng lại chỉ nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
Sở Hi giương mắt, nàng yên lặng nhìn Uyên Nguyệt, hỏi: “Sư huynh muốn nói gì?”
Ánh mắt Sở Hi lộ rõ ý chờ mong, cuối cùng Uyên Nguyệt đành lên tiếng: “Sư muội, ta biết Thẩm Thanh đang ở đâu.”
#2
Bạch Cẩm là sư phụ của Sở Hi và Uyên Nguyệt, người đã dạy bọn họ kỹ thuật vẽ tranh.
Sở Hi rời khỏi hoàng cung, đi cùng Uyên Nguyệt tới cáo biệt Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm nhìn hai đồ nhi trước mắt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Sở Hi, ông nói: “Hi Nhi, tuy con nhập môn muộn hơn A Nguyệt ba năm, nhưng con trời sinh đã thông minh, tinh khí trong cách vẽ khiến người ta phải sửng sốt, là một hạt giống tốt. A Nguyệt, nếu con không cố gắng, chỉ sợ sớm muộn rồi cũng sẽ bị Hi Nhi vượt qua mà thôi. Vi sư nói vậy chỉ muốn vậy thôi, huynh muội các con tự thu xếp cho ổn thỏa đi.”
Uyên Nguyệt nói với Sở Hi, Thẩm Thanh đang ở biên giới phía Nam.
Biên giới phía Nam của Vụ Thủy quốc là một nơi vô cùng hoang vu. Đường xá từ kinh thành đến biên giới phía Nam rất xa, ít nhất cũng phải mất tới ba tháng. Vì muốn sớm đến được biên giới, Sở Hi bỏ xe ngựa, cùng Uyên Nguyệt tự thúc ngựa đi tới đó.
Tối đến, hai ngươi đốt lửa, ngủ trong rừng cây.
Vào buổi đêm.
Sở Hi dựa vào một gốc cây tùng, mượn ánh lửa, nàng hết sức chăm chú nhìn bức họa trong tay, không hề chớp mắt. Uyên Nguyệt dùng tay quơ quơ trước mặt nàng, Sở Hi cũng không có một chút phản ứng nào.
Uyên Nguyệt hít sâu một hơi.
Hắn biết rõ sư muội đang làm gì.
Sư phụ của bọn họ có một dị năng. Ngoài việc vẽ tranh, nếu như kết hợp được với cả tinh thần của mình thì còn có thể xâm nhập được cả vào bên trong bức tranh nữa. Những năm gần đây sư phụ đang tìm kiếm người có thể kế thừa năng lực này. Tìm kiếm nhiều năm, người có tinh khí trong cách vẽ tranh cũng chỉ có hai người là hắn và sư muội.
Hôm nay nhìn bộ dạng của sư muội, không cần suy nghĩ nhiều hắn cũng biết là sư muội đang tiến vào trong thế giới bên trong tranh.
Uyên Nguyệt cầm chặt tay trái của Sở Hi, dùng sức nắm lấy, đồng thời hai mắt hắn cũng nhắm lại. Đợi đến lúc hắn mở mắt ra, xung quanh đã không còn là đêm đen như mực, cũng chẳng còn tiếng ve kêu, mà lại là ban ngày sáng tỏ.
Hắn đứng trong một rừng hoa đào, gió thổi, hoa đào bay trong không trung. Cách đó không xa có hai người đang đứng dưới một cây đào.
Hai người thật giống kim đồng ngọc nữ. Không biết Thẩm Thanh nói gì bên tai Sở Hi mà nàng cười đến sáng cả mắt lên. Đột nhiên Uyên Nguyệt nắm chặt tay thành quả đấm, vẻ mặt tức giận lộ rõ trên đuôi lông mày đang nhướng lên. Hắn bước thật nhanh, gần như muốn ngay lập tức tách hai ngươi đang dính vào nhau ra.
Hắn trợn mắt nhìn Sở Hi.
“Sư muội, muội tỉnh táo lại đi! Thẩm Thanh đã không cần muội rồi! Muội còn thương nhớ hắn làm gì!”
Sở Hi sững sờ, một lúc sau mới hoàn hồn.
Nàng nói: “A Thanh sẽ không bao giờ không quan tâm đến ta! Chàng nhất định là có nỗi khổ tâm riêng!”
Bỗng nhiên Uyên Nguyệt nói: “Hắn đã sớm có niềm vui mới rồi. Đấy cũng là lí do tại sao ta lần lữa mãi mà không nói cho muội nguyên nhân.”
Thẩm Thanh nói: “Hi Nhi, ta không hề có người khác.”
Sở Hi dịu dàng chân thành nói với Thẩm Thanh: “Ừm, ta tin chàng.”
Vẻ mặt của nàng khiến tim Uyên Nguyệt đau nhói, trong lòng giống như có một đống thuốc pháo đang nổ tung. Uyên Nguyệt đẩy Thẩm Thanh ra, bắt lấy tay Sở Hi, hắn lẩm nhẩm nói một câu: “Ra.”
Chi trong khoảnh khắc, hoa đào bay trong gió biến mất, xung quanh hai người lại là bóng tối đen kịt.
Bức họa trong tay Sở Hi tan thành mây khói.
Nàng vung tay Uyên Nguyệt ra, hất mặt đi chỗ khác, quay lưng lại với hắn. Nàng lạnh lùng nói: “Sư huynh, từ giờ trở đi ta không muốn nói chuyện với huynh nữa.”
“Sư… Sư muội…” Uyên Nguyệt không biết phải làm sao.
Sở Hi không để ý đến hắn, tiếp tục im lặng.
Một lát sau, Uyên Nguyệt vòng đến trước mặt Sở Hi, hắn ngồi xổm xuống, nhìn vào hai mắt nàng, nghiêm túc nói: “Sư muội, vừa rồi là sư huynh không tốt, muội đừng giận nữa được không?”
Càng nói, giọng Uyên Nguyệt càng mang theo ý cầu xin. Từ nhỏ đến giờ hắn chỉ sợ làm sư muội tức giận, nàng mà nghiêm mặt thì hắn sẽ không biết phải làm thế nào.
Sở Hi rủ mắt, không nói lời nào.
Uyên Nguyệt nhìn bộ dạng quật cường của nàng, hỏi: “Rốt cuộc hắn có gì tốt cơ chứ? Chẳng qua mới chỉ có mấy tháng ngắn ngủi mà đã khiến muội phải như thế này vì hắn rồi à?”
Sở Hi giương mắt lên, nói: “Lúc ta đau lòng chàng sẽ dỗ dành ta, lúc ta đói chàng sẽ làm canh thang cho ta, chàng còn có thể vẽ lông mày cho ta, lúc ở bên chàng ta cảm thấy rất vui vẻ. Hơn nữa ở trong mắt chàng, ta cũng không phải là Trưởng công chúa mà chỉ là một cô nương bình thường mà thôi.”
“Những chuyện này ta đều có thể làm được.”
Sở Hi ngẩn ra.
Uyên Nguyệt nói: “Lúc muội đau lòng ta có thể dỗ muội, lúc muội đói ta cũng sẽ sẵn lòng nấu canh thang cho muội, ta cũng có thể vẽ lông mày cho muội nữa, những việc đó ta đều có thể làm được. Cho nên, sư muội, muội quên Thẩm Thanh đi được không? Hắn ta không đáng để muội phải như vậy đâu!”
Sở Hi yên lặng nhìn hắn, nàng nói: “Thế nhưng A Thanh yêu ta, sư huynh, huynh yêu ta à?”
Uyên Nguyệt mím môi.
Sở Hi rủ mắt, khẽ nói: “Đêm khuya rồi huynh nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta còn phải lên đường nữa.”
Tác giả nói suy nghĩ của mình: Ta lại viết đoản đây ~~ Ta là tiểu ong mật chăm chỉ ~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!