Hoành Hành Yêu Thần Ký - Chương 11: Diệp thắng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Hoành Hành Yêu Thần Ký


Chương 11: Diệp thắng


Khoái lạc truyền đến làm Ngưng Nhi như muốn bay bổng, hai người ôm lấy nhau ngay cả một tờ giấy cũng không xen vào được, dường như muốn nhập vào nhau.

Lục Viêm vô cùng vui sướng, cũng ra sức hơn, lưỡi mềm tiến vào trong miệng nhỏ của Ngưng Nhi, một hương thơm ngọt ngào khiến hắn sung sướng không thôi.

Một tay vô thức hạ xuống, vuốt vẻ kiều đồn mềm mại của nàng, chậm rãi xoa nắn. Tay còn lại thì đưa lên ngực nàng, tùy ý vuốt ve, xoa bóp, cảm giác mềm mại thật khiến người ta khó mà khống chế được. Cảm giác như muốn trầm luân vào trong vậy.

Mặc dù Ngưng Nhi chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng đã phát dục vô cùng rồi, nơi ngực nhô lên, tựa như một ngọn núi nhỏ, cảm giác mềm mại, đàn hồi làm Lục Viêm yêu thích không thôi.

“Ân…” Ngưng Nhi rên rỉ một tiếng, thở gấp từng trận, sắc mặt hồng nhuận xinh đẹp mê người, đôi mắt mê ly nhìn Lục Viêm, nơi nhạy cảm bị hắn xoa nắn làm cả người nàng nóng ran.

Cánh tay Lục Viêm từ kiều đồn dần dần tiến vào giữa hai chân nàng, theo từng cái vuốt ve, Ngưng Nhi run rẩy không ngừng, hô hấp như dừng lại, thật lâu sau mới run rẩy lên tiếng: “Đừng… đừng a. Muội… muội không thể”.

Lục Viêm ngấu nghiến như con sói tham lam, sau đó chậm rãi thả ra, hướng lên tai của Ngưng Nhi, nhả một luồng khí nòng khiến nàng run lên, hắn cắn nhẹ vành tai, âm thanh nhẹ nhàng dụ hoặc nói: “Hôm nay… nàng là của ta… chúng ta tiếp tục chơi đùa a”

Ngưng Nhi không chịu được, lắc lắc đầu, run rẩy nói: “Đừng… đừng mà”. Nàng chỉ là một thiếu nữ, chưa có kinh nghiệm nam nữ, huống hồ nàng còn xấu hổ, đừng nói là làm chuyện kia, chỉ hôn không nàng cũng đã ngượng ngùng muốn chết đi được rồi.

Lục Viêm không nói gì, vẫn tiếp tục làm việc của mình, hai tay hai chỗ không ngừng chuyển động, tay phải nắm lấy ngực nàng nhẹ nhàng nắn đủ hình dạng, thỉnh thoảng chạm nhẹ lên hạt đào nhỏ trên đỉnh, khiến Ngưng Nhi run lên như bị điện giật. Tay còn lại thì luồng vào giữa chân nàng, chậm rãi vuốt ve.

“Aa!” Ngưng Nhi đột nhiên hét lớn, đẩy Lục Viêm ra ngoài, sau đó chạy vào phòng, cả người run rẩy ngồi bịch xuống sàn nhà, đầu cúi xuống, khóc nức nở.

Bị đẩy ra, Lục Viêm hơi sững sờ, nhưng khi quay vào thấy Ngưng Nhi ngồi trên sàn khóc nức nở thì không khỏi thở dài, có chút hối hận, hắn quên mất tuổi của nàng ta rồi, dù sao nàng cũng chỉ mới lớn mà thôi.

“Ta… ta xin lỗi” Lục Viêm ôm lấy Ngưng Nhi đang run rẩy vào lòng.

Ngưng Nhi cũng không vùng vẫy mà để hắn ôm lấy, sau đó nức nở nói: “Không, không phải… là do vừa rồi… có người”

Lục Viêm ồ một tiếng, thì ra là tiểu ny tử này bị người thấy nên xấu hổ. Hắn liền cười thầm một tiếng, nói: “Vậy hai chúng ta tiếp tục…” Nói rồi hắn ôm lấy nàng ta, tay bắt đầu hoạt động.

“Không… không được” Ngưng Nhi lắc đầu, đẩy mạnh hắn ra, khiến hắn ngã nhào xuống: “A, không bị làm sao chứ”

Nàng cảm thấy không đúng, đáng lẽ là không nên đẩy hắn ra mới phải, nhưng lúc đó nàng thật sự bị dọa sợ, cho nên mới đẩy hắn ra. Chỉ là không biết vì sao, giờ phút này giữa hai chân nàng chợt lạnh lẽo, trong nội tâm có chút hơi mất mát.

“Là ta sai, lần sau ta sẽ không làm vậy nữa” Lục Viêm thầm thở phào trong lòng một hơi, lên tiếng nói. Đương nhiên lời này sẽ không phải là thật rồi, nếu muốn đợi nữ nhân chủ động, thì đi gặp gái thanh lâu a, còn không thì đợi tới già, tới chết nha con.

Ngưng Nhi gật gật đầu, cảm kích nói: “Huynh thật tốt”. Nói rồi lại cúi đầu, nghĩ tới tình cảnh vừa rồi, quả thật là rung động lòng người. Nàng không nghĩ tới sẽ có ngày mình lại cùng với một nam nhân làm ra chuyện vô cùng xấu hổ này.

“Ta tốt sao?” Lục Viêm cười cười trong lòng, sờ mũi, đột nhiên nhớ ra cái gì, từ trong giới chỉ lấy ra một cái vòng cổ khảm bảo thạch lam sắc.

Ngưng Nhi nhìn trên cổ một vòng bảo thạch lam sắc, bảo thạch nhan sắc xán loá mắt, bên trong bảo thạch như là có tinh vân lưu chuyển vậy, nàng có thể cảm giác được bảo thạch này bên trong ẩn chứa lực lượng, không khỏi lên tiếng hỏi: “Đây là thứ gì?”

“Thứ này là ta lấy được trong một di tích, trong đó có ẩn chứa lực lượng, có thể giúp người mang nó tùy khắc tẩm bổ linh hồn lực, tốc độ tu luyện sẽ tăng lên gấp ba bốn lần” Lục Viêm đưa vòng cổ cho Ngưng Nhi: “Thứ này ta tặng muội”.

Nhận lấy vòng cổ, Ngưng Nhi thập phần vui vẻ, sau đó chợt nhớ tới lời hắn vừa nói, mới nghi hoặc hỏi: “Huynh lấy nó trong di tích? Di tích nào?”

“À, nói mới nhớ, di tích này chính là lần trước ta bị cái con súc sinh cự viên kia đuổi giết, may mắn rơi vào, thứ này chính là lấy từ được từ dưới chỗ đó. Muội biết chỗ đó không?” Hắn nhớ tới cỗ thạch quan thần bí ở dưới di tích kia, không khỏi muốn tìm hiểu một chút. Hắn kể lại một chút địa hình nơi đó, trong đó là một chỗ hạp cốc, nơi đó là một phế tích rộng mấy trăm dặm.

Ngưng Nhi nghe hắn nhắc đến lần trước bị đuổi giết liền nhớ lại ngày đó, không khỏi nắm chặt tay hắn, sau đó thấy hắn hỏi, nàng mới nói: “Muội cũng không rõ, nhưng theo như huynh miêu tả, muội nghĩ đó hẳn là Cổ Thành di tích rồi. Bởi xung quanh đây cũng chỉ có nó mà thôi. Huống hồ, nơi chúng ta lần trước tới cũng đúng là nơi gần di tích đó”.

“Cổ Thành di tích?” Lục Viêm ghi nhớ một chút, hắn muốn đi tìm một chút cổ thư để tìm hiểu xem quá khứ di tích này, hắn muốn biết tại sao nơi đó lại có nhiều thi cốt như thế, cũng muốn xem tại sao những nơi đó lại trở thành phế tích như vậy.

“Muội biết Hắc Ám công hội không?” Lại nghĩ tới đám hắc y nhân kia, hắn lại hỏi.

“Hắc Ám công hội?” Ngưng Nhi chợt hét lên, sau đó thấy hơi thất thố liền ngượng ngùng.

“Sao vậy?” Lục Viêm nghi hoặc hỏi, tại sao nàng ta lại thất thố như vậy, chẳng lẽ công hội này khủng lồ, có thể khiến tiểu thư của đại thế gia như nàng thất thố?

“Không có gì, là muội thất thố rồi”. Ngưng Nhi xấu hổ một hồi rồi lại nghiêm mặt nói: “Hắc Ám công hội chính là một công hội không việc xấu gì không làm, thường xuyên bắt cóc đệ tử thế gia để lấy tiền chuộc từ những thế gia đó”.

“Thì ra là vậy” Lục Viêm đã hiểu rõ những gì xảy ra hôm nay.

Ngưng Nhi nhìn hắn, không hiểu nói: “Là sao?”

“Muội có muốn biết tại sao hôm nay ta lại không về kịp không?” Lục Viêm nhìn nàng, trầm giọng nói ra: “Chính là bị bọn hắn đuổi giết”

“Hả?” Ngưng Nhi lo lắng nhìn hắn: “Huynh không sao chứ?”

“Sao thì có sao, nhưng người có sao thì là bọn chúng” Lục Viêm cười lạnh, lạnh lùng nói.

“Hô, không sao là tốt rồi”. Ngưng Nhi thở phào một hơi, sau đó hơi hối hận vì lúc trước bản thân lại tức giận Lục Viêm vì hắn không về kịp, làm nàng đợi hắn thật lâu, thì ra là hắn bị người ta đuổi giết mới không về kịp, thật là, bản thân mình đúng là đáng giận mà.

Nhìn ra bên ngoài, trời cũng đã tối rồi, Lục Viêm cười quỷ dị nói: “Tối nay, ta ở lại nha”

Nếu hắn ở đây, không biết chuyện gì xảy ra. Ngưng Nhi lắc đầu không đồng ý, kiên quyết nói: “Không được, nếu lỡ như bị người khác phát hiện thì chúng ta sẽ bị đuổi khỏi học viện đấy”

Nói xong liền đẩy Lục Viêm ra ngoài, rồi đóng cửa lại, không cho hắn tiến vào. Lục Viêm bất đắc dĩ cười, ny tử này còn xấu hổ a, bất quá nàng còn nhỏ tuổi, tạm thời nên nuôi béo rồi ăn thì tốt hơn, dù sao hắn còn thời gian rất nhiều.

Đang cười nhạt đi dạo xung quanh, chợt hắn cảm thấy một cảm giác khác lạ, Lục Viêm xoay người, quát lớn một tiếng: “Đã tới rồi thì đi ra đi, sao còn trốn trốn tránh tránh!”

Âm thanh xuyên suốt vọng ra xung quanh, trong không gian đêm tối yên tĩnh này, âm thanh hắn rung động cỏ cây.

Mà khi Lục Viêm vừa dứt lời, không khí chợt chấn động, một bóng người mờ ảo từ trong bóng đêm đi ra, có chút tán thưởng nói: “Không ngờ ngươi lại nhạy cảm như vậy, rất tốt rất tốt”

Bóng người này cũng không có tức giận hay xấu hổ vì bị phát hiện, bởi vì hắn cũng có ý để tiểu tử này phát hiện, cho nên hắn nghĩ là do hắn, chứ không phải do Lục Viêm hoàn toàn phát hiện được hắn. Bất quá, như vậy cũng ghê rồi, hắn mới chỉ hơi lộ ra một chút đã bị tiểu tử này nắm bắt, nếu đổi lại kẻ khác sợ rằng khó mà được như vậy.

Nhìn bóng người đi ra, Lục Viêm nhíu mày, chợt trầm giọng nói: “Ngươi chính là phó viện trưởng, Diệp Thắng?”

Bóng người này đúng là Diệp Thắng, chỉ là không ngờ tới tiểu tử này lại nhận biết hắn, liền cười nói: “Ngươi biết ta?”

“Diệp Thắng phó viện trưởng đại danh đỉnh đỉnh, sao không biết được chứ” Qua loa giải thích, Lục Viêm lại nhíu mày, lạnh lùng nói: “Không biết Phó viện trưởng có gì muốn chỉ bảo?”

Lời nói rõ ràng không có chút sợ hãi, ngược lại càng lạnh lùng hơn, người này là Phó viện trưởng, vậy mà không biết xấu hổ lại đi theo dõi học sinh của mình, thật sự là mất mặt.

“Nói chỉ bảo thì không có. Chỉ là muốn nói với ngươi một chút” Diệp Thắng vuốt râu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn, nói: “Các ngươi tuổi còn nhỏ, tốt nhất nên chuyên tâm tu luyện đi, đừng để tình cảm nam nữ mà lỡ việc tu luyện. Tiêu Ngưng Nhi thiên phú không tồi, nếu chuyên tâm tu luyện, tiền đồ không hạn lượng. Ngươi cũng thế”

Hắn trước đó phát hiện Tiêu Ngưng Nhi cùng tiểu tử này không biết xấu hổ ôm ấp hôn hít, khiến hắn thật sự khó chịu.

Nghe lời này Lục Viêm liếc khinh thường nhìn lão, nhưng cũng không để lão phát hiện, liền cười bồi: “Phó viện trưởng yên tâm, đệ tử biết nặng nhẹ”.

Nghe lời này Diệp Thắng cũng yên tâm đôi chút.

“Tốt a, ta đi đây” Nói xong Lục Viêm xoay người rời đi, Diệp Thắng hơi ngẩn người, hắn còn chưa nói xong mà kẻ này đã bỏ đi, cái này làm cho Diệp Thắng tức hộc máu, mặt cũng co giật liên hồi, thật sự muốn đem tiểu tử này đánh một trận, lại dám bỏ qua lời hắn như vậy.

!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN