Hoành Hành Yêu Thần Ký - Chương 29: Viễn Cổ pháp trận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Hoành Hành Yêu Thần Ký


Chương 29: Viễn Cổ pháp trận


Hưu!

Hai bóng mờ lướt đi như bay trong rừng rậm, phía sau là vô số yêu thú đuổi theo, từng tiếng rống giận liên tiếp vang lớn, chấn kinh vạn thú.

Đột nhiên bị người khác kéo đi, Lục Viêm hai mắt bắn ra tinh quang, nhưng sau đó liền chậm rãi thả lỏng người, lúc này không ai phát hiện miệng hắn đang nhếch lên nụ cười quỷ dị.

Bóng người đưa Lục Viêm ra khỏi khu rừng, theo một hướng mà đi, trên đường đi người này ẩn rất kỹ, không ai phát hiện ra được hắn.

Một dãy kiến trúc to lớn nối tiếp nhau kéo dài, từng cái lầu cao lóe qua trước mắt, Lục Viêm được bóng người kia đem tới một biệt viện không người, sau đó bố trí người tới trị thương cho hắn.

Trước khi đi, người này quay người nói với Lục Viêm: “Tương lai Quang Huy chi thành cần sự bảo vệ của ngươi, cho nên cố mà sống đi. Còn về thù gia tộc, ngươi tạm thời bỏ xuống đi”

Người này rõ ràng biết rất nhiều thứ liên quan đến hắn, bất quá lại không cách nào biết rõ Lục Viêm, càng không biết được mình bị người khác làm thứ chủ chốt trong ván cược.

Lục Viêm trước đó đã phát hiện có người đi theo, mà người này lại không có sát ý đối với hắn, theo như khí tức cảm nhận được, người này hẳn là một trong những người từng quan sát buổi dạy của Thẩm Tú trước kia.

Lục Viêm vốn định mặc kể kẻ này, nhưng sau khi gặp Âm Ảnh Liệp Báo hắn liền có suy nghĩ dụ kẻ này ra, dù có chút nguy hiểm, bất quá mọi chuyện cuối cùng vẫn như hắn nghĩ.

Ngoài muốn để kẻ này lộ diện ra, hắn còn muốn tìm một nơi an toàn để ẩn núp đám người Thần Thánh thế gia, mà kẻ này thực lực mạnh mẽ, thân phận chắc chắn sẽ không thua kém, nếu như hắn ở chỗ của kẻ này thì đám người Thần Thánh thế gia khó mà tìm ra được.

Bất quá, hắn cũng không dám chắc những suy đoán của mình là đúng, cho nên vẫn có chút do dự, bất quá hắn vẫn liều mạng một lần, nếu không thành công, hắn còn có thể dùng tới kim cầu để chạy trốn đám Âm Ảnh Liệp Báo.

Đây có thể nói là đánh cược, một ván đánh cược mà hắn không nắm chắc. Song lần đánh cược này hắn đã thắng. Hơn nữa là khá hoàn hảo.

Trong lúc Lục Viêm nằm dưỡng thương, ở một nơi khác. Hai bóng người đứng cho gió thổi.

Trong đó một người không ai khác chính là người đã cứu Lục Viêm ra khỏi đám Âm Ảnh Liệp Báo. Lão giả này chính là Diệp Sóc, một nhân vật thần bí, phụ trách chưởng quản đội quân bí mật của Phong Tuyết thế gia.

Diệp Sóc thường thường đi mấy địa phương như Thánh Lan học viện lựa chọn nhân tài mang vào phủ thành chủ bồi dưỡng, trong tay của hắn nắm giữ một lực lượng phi thường cường đại.

Lão chính là một trong ba lão giả quan sát buổi dạy của Thẩm Tú về Thánh Hỏa Minh Văn kia.

Diệp Tông âm trầm lên tiếng nói: “Tiểu tử này sát khí cũng quá nặng, lúc trước đã giết hơn mấy chục người, lúc này lại giết đi người của Thần Thánh thế gia, dù là thành chủ, ta cũng không thể đứng nhìn được”.

Nghe Diệp Tông nói vậy, Diệp Sóc suy nghĩ một chút rồi nói:

“Tuổi trẻ khí thịnh mà thôi, huống hồ gia tộc bị người ta diệt, coi như hắn có thể nhẫn thì như thế nào. Mà kẻ này cùng Tiêu Ngưng Nhi của Dực Long thế gia có quan hệ vô cùng thân mật, nếu biết được Tiêu Ngưng Nhi sắp cùng Thẩm Phi kết hôn, thì cho dù là ai cũng khó chịu nổi thôi”

Diệp Tông hừ lạnh, nói: “Cho dù là thế cũng không cần phải đ-ng vào Thần Thánh thế gia, một kẻ không thể nắm chắc mà lại đi báo thù, như vậy khác gì một kẻ ngu chứ”.

Nói rồi im lặng một lúc, sau đó lại nói: “Hắn có bị gì không?”

Diệp Sóc lắc đầu, nói: “Bị thương một chút nhưng không nặng, rất nhanh sẽ lành”

“Không bị gì là tốt rồi, Quang Huy chi thành trong ngoài đều nguy hiểm, mặc dù có Diệp Mặc đại nhân thủ hộ, nhưng Diệp Mặc đại nhân dù sao cũng thường xuyên không có ở đây, nếu như xảy ra chuyện gì thì thật sự khó mà về kịp được”

Diệp Tông đứng trên tường thành, nhìn ra ngoài xa, từng tiếng thú gầm vang lên liên tục, ánh mắt bình tĩnh không còn tức giận như vừa rồi, chậm rãi lên tiếng nói:

“Tiểu tử này tương lai không rõ, nhưng nếu thật sự có thể trở thành Truyền Kỳ, Quang Huy chi thành sẽ có thêm một vị Truyền Kỳ Yêu Linh sư thủ hộ, khi đó cũng không cần quá lo lắng nữa”

Diệp Sóc gật đầu, lại nghe Diệp Tông nói: “Tiểu tử Lục Viêm này đã có quan hệ thân mật với Tiêu Ngưng Nhi, lại còn muốn tới gần nhi nữ của ta, thật sự là đáng chết mà. Ngươi lần này đừng nói cho Tử Vân biết tin tiểu tử kia đang ở đây”

“Các ngươi nghe tin gì chưa? Chưa hả? Thế để ta nói cho mà nghe, ngươi biết Hắc Ám công hội không? Vậy ngươi biết trước đây không lâu Thẩm Phi bị một thiếu niên bắt đi chưa?”

“Không phải Thẩm Phi đã trở về rồi sao? Mà chuyện này có liên quan gì?”

“Ngu ngốc, tiểu tử bắt đi Thẩm Phi chính là người của Hắc Ám công hội, tiểu tử này chính là Đại Tam học ở Thánh Lan học viện”

“Không thể nào, ta biết người này, Đại Tam kẻ này chính là đệ tử của Ngân Hùng gia tộc, như thế nào lại trở thành người của Hắc Ám công hội?”

“Không biết còn lên tiếng, Ngân Hùng gia tộc không lâu trước đây đã mất tích, nghe nói chính là bị Sở thị gia tộc phát hiện có liên quan đến Hắc Ám công hội, cho nên bọn hắn liền trốn tới Hắc Ám công hội”

“Kẻ Đại Tam này lần trước bắt đi Thẩm Phi, nhưng lại bị Thần Thánh thế gia truy đuổi trốn vào rừng sâu”

“…”

Tại trong những tửu quán, trà lâu truyền ra tin tức này. Không ai biết bắt đầu từ đâu, nhưng chắc chắn người khơi lên tin tức này sẽ không có ý đồ tốt.

Trong một thời gian ngắn ngủi cả Quang Huy chi thành không ai không nghe qua một lần, có người xem đó là chuyện vui để nói, có người xem đó là sự thật, mà nhiều người trước đây bị Hắc Ám công hội bắt đi liền oán hận, có không ít người còn kết bè kết bạn đi vào rừng sâu để tìm kẻ Đại Tam này.

Nếu như để bọn hắn biết Đại Tam mà bọn hắn đang tìm ở phủ thành chủ, không biết liệu bọn hắn có phá thành mà giết vào hay không. Cái này thật sự khó nói.

Lục Viêm nằm dưỡng thương được nửa tháng, cuối cùng hoàn toàn khỏi, những ngày này hắn điều ở trong biệt viện tu luyện.

Sau vài ngày tu luyện, hắn cuối cùng cũng đột phá tới Bạch Ngân ngũ tinh, linh hồn hải bành trướng ra gấp bốn lần trước đó, mà càng lúc linh hồn hải hắn càng thêm vàng óng, tựa hồ bị kim cầu ảnh hưởng, làm cho linh hồn hải có thêm vài tia khí tức thần bí.

Lục Viêm khi biết mình ở trong phủ thành chủ thì rất muốn đi tìm Diệp Tử Vân để đỡ nhàm chán, nhưng lại bị ngăn cản, hắn thật sự rất bực mình, nhưng cũng không tiếp tục đi tìm Diệp Tử Vân.

Suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ ra trong giới chỉ có một cái linh đăng lấy từ Cổ Lan Thành di tích, hắn nhớ thứ này vô cùng quỷ dị, không biết ẩn giấu thứ gì bên trong.

Cầm linh đăng trong tay, Lục Viêm bỗng nhiên thấy hơi lạnh truyền vào tay, hắn đưa mắt nhìn kỹ thứ này, cảm thấy nó khá bình thường, chỉ là khi ánh mắt hắn rơi lên trên ngọn lửa của linh đăng, phát hiện bên trong có một đạo ánh sáng nhàn nhạt.

“Thứ này là thứ gì?”

Từng tiếng gào thét quỷ dị từ trong linh đăng truyền ra, Lục Viêm hơi nhíu mày, chợt đưa linh hồn lực vào trong.

Ngay khi linh hồn lực quấn lấy đạo ánh sáng kia, linh hồn hải Lục Viêm chợt chấn động, ngay sau đó một đầu Yêu Linh hiện ra ở linh hồn hải, sau đó lại biến mất ở trong kim cầu.

Tiếp đó linh hồn hải hắn khuếch trương ra, tốc độ tăng lên linh hồn lực cũng nhanh chóng vô cùng.

Lục Viêm không ngờ bên trong linh đăng kia lại giấu một yêu linh như vậy, chỉ là không biết yêu linh này là yêu linh gì.

Hắn thử dung hợp đầu yêu linh này, thân thể hắn liền hóa thành một làn sương đen, nhìn biến hóa trên người, Lục Viêm liền nghi hoặc, đây không phải là yêu linh kia, mà là Quỷ Thi: “Yêu linh kia đâu?”

Nghi hoặc mãi vẫn không tìm được đáp án, hắn lại bỏ qua, bất quá hắn vẫn có chút không hiểu là, tại sao yêu linh này không dung hợp được, nhưng linh hồn hải vẫn bành trướng lên khi hắn thu yêu linh kia?

Sau một hồi thử nghiệm linh tinh không có kết quả, Lục Viêm lại tu luyện.

Chỉ là tu luyện đến ngày thứ ba, hắn liền cảm thấy nhàm chán, muốn đi ra ngoài dạo một vòng, nhưng đi được một đoạn đã gặp Diệp Sóc.

“Ngươi muốn đi đâu?”

Diệp Sóc nhìn hắn nói.

“Ra ngoài hóng gió một chút mà thôi, không ảnh hưởng gì”

Lục Viêm khẽ lên tiếng nói.

“Ngươi tốt nhất vẫn là không nên đi, bên ngoài có rất nhiều người đang tìm ngươi, nếu ngươi ra ngoài, chắc chắn sẽ bị bọn hắn phát hiện. Mà những người kia đều xem ngươi là người của Hắc Ám công hội”

Diệp Sóc lạnh nhạt nói.

Lục Viêm cảm thấy thật oan ức, hắn biết chắc đây hẳn là do Thần Thánh thế gia rao tin đồn bậy, nhưng không thể làm gì. Chỉ là cảm thấy con mẹ nó khó chịu, rõ ràng Thần Thánh thế gia cấu kết Hắc Ám công hội, vậy mà đám người kia hắc nước bẩn lên người hắn.

Bất quá Lục Viêm cũng không muốn nói cái này cho đám người Diệp Sóc biết, không biết bọn hắn biết hay chưa, nhưng hắn không muốn nói ra để rồi bị nghi ngờ về chuyện Thẩm Phi.

Nhìn Lục Viêm sắc mặt thế kia, Diệp Sóc chợt nói: “Ở biên giới phủ phía tây thành chủ có một cái Viễn Cổ pháp trận, nếu ngươi nhàm chán có thể tới đó, nếu có thể từ đó giải được pháp trận kia thì sẽ có ít không nhỏ”

Nghe tới Viễn Cổ pháp trận, Lục Viêm liền nhướn mày, gật đầu nói: “Được rồi, vậy ta liền tới đó xem một chút”

Sau đó Lục Viêm được Diệp Sóc dẫn tới một nơi, Diệp Sóc giới thiệu một chút liền rời đi, để lại Lục Viêm một mình ở nơi này.

Nơi đây một tòa kiến trúc cổ xưa đứng sừng sững, theo năm tháng mưa gió cọ rửa, tường thành nơi đây để lại nhiều dấu vết xưa cổ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN