Hoành Tảo Hoang Vũ - Chương 33: Thanh mi lộc (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
318


Hoành Tảo Hoang Vũ


Chương 33: Thanh mi lộc (2)


– Gia gia muốn ta tận dụng khả năng đổi đan dược tăng nhanh thực lực,
tranh thủ trong ba năm tiến vào Cương Khí cảnh, lại dùng ba năm cuối
cùng tích lũy điểm đổi một phần vũ kỹ cao cấp nhất!

– Nhưng gia gia căn bản không biết ta có được Hỗn Độn Dong Lô, căn bản không cần đan dược!

– Ngược lại nếu như là tài liệu, có được loại tốt như Thiên La Mục Kim
một khối đủ so hơn ngàn viên, thậm chí là vạn viên Tăng Nguyên đan! Đáng tiếc tài liệu chỉ nghe danh mà nhìn không thấy, bằng không ta có thể
biết làm sao lựa chọn!

– Đợi đem tổn thương dưỡng lành lại, ta
bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ đổi điểm, yêu hạch mang tới chỉ còn bảy
viên, rất nhanh đã dùng xong rồi!

Lâm Lạc điều dưỡng chừng mười
ngày trong doanh địa xương cốt mới khỏi hẳn, trong lúc đó Nam Nhược Hoa
từng đến thăm hắn một lần nhưng không lưu lại linh dược, điều này làm
Lâm Lạc thoáng có chút thất vọng.

Hắn đi tới chỗ dán bảng thông cáo của doanh địa, bên trên có dán thông cáo lĩnh nhiệm vụ.

Có khoảng chừng hai mươi mấy nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ thưởng điểm cao nhất là giết mãnh thú thập giai, điều này không khỏi làm Lâm Lạc oán thầm.
Hắn xem xuống dưới, quyết định chọn nhiệm vụ giết chết Thanh Mi Lộc.

Đầu tiên Thanh Mi Lộc có thực lực hậu thiên thất tầng, với một người không
thích liên thủ với người khác như Lâm Lạc mà nói có thể một mình đủ đánh chết. Thứ hai, nhiệm vụ chỉ cần nộp lên cái đuôi của Thanh Mi Lộc,
không cần yêu hạch, như vậy Lâm Lạc có thể lưu yêu hạch luyện hóa tu
hành.

Tuy rằng chỉ có một trăm điểm tích phân, nhưng dù sao có
thể từ từ tích lũy, hắn chỉ có thực lực hậu thiên thất tầng, không thể
mơ tưởng quá xa.

Lặng yên không một tiếng động, Lâm Lạc rời khỏi doanh địa.

Một ngày sau.

– Cha, tiểu tạp chủng Lâm Lạc đã trộm rời khỏi doanh địa!

Ánh mắt Lâm Đông Lưu thật oán độc hung hăng siết chặt nắm tay.

– Tiểu tử kia nhìn qua như cuồng ngạo, kỳ thật luôn thật cẩn thận, Thanh
Mông sơn lớn như thế, muốn tìm được hắn nói thì dễ mà làm quá khó!

Lâm Nghiễm Sâm nhíu mày.

– Cha, trên người của hắn có bảo vật nghịch thiên, đây là thuộc loại Lâm
gia chúng ta, tuyệt không thể để cho bất luận kẻ nào đoạt được!

– Hắn sẽ trở lại! Tiếp theo ta sẽ đích thân ra tay, đem Huyền Hồ Phấn tát lên người hắn, như vậy vô luận hắn trốn ở góc nào đều có thể dễ dàng
tìm được. Đến lúc đó, hắc hắc, Thanh Mông sơn mãnh thú hoành hành, chết
vài người là chuyện thường tình!

– Bên phía lão quỷ Lâm Hành Nam…

– Hừ, doanh địa Thanh Giao là địa bàn của Bạch Vân Tông, Lâm Hành Nam cho dù có mọc dài tay cũng không thò tới! Chỉ cần cướp lấy bảo vật trên
người Lâm Lạc, thực lực nhất mạch chúng ta sẽ đột nhiên tăng mạnh, một
lão cẩu có gì sợ hãi!

Nhiệm vụ có cung cấp vài địa
phương mà Thanh Mi Lộc thường xuyên ẩn hiện, Lâm Lạc đi suốt một ngày đã tới một sơn cốc u tĩnh, một dòng suối nhỏ xuyên thẳng sâu trong sơn
cốc.

Bên cạnh dòng suối nhỏ có một đầu Thanh Mi Lộc lớn như đầu
trâu rừng đang ăn thực vật không biết tên. Sừng của Thanh Mi Lộc thật
lớn, tản ra hàn quang như đao, đuôi to vung vẩy không ngừng.

Hậu thiên lục tầng, thật đơn giản!

Lâm Lạc nhìn ra hư thật của đầu Thanh Mi Lộc, lập tức nhảy ra hướng mãnh thú kia vọt tới.

Mặc dù mãnh thú này ăn thực vật, nhưng không phải hiền lành, phát hiện Lâm
Lạc tới gần nhất thời phát ra tiếng gào thét như tiếng rống, dạt ra bốn
vó dùng góc nhọn trên đỉnh đầu hướng Lâm Lạc đâm tới.

Lâm Lạc
cười dài một tiếng, thủy hỏa chân nguyên lực vận chuyển, Lôi Bạo Sát
cùng thất ảnh đồng thời phát động, hào quang lóe sáng hướng Thanh Mi Lộc oanh tới.

Lúc này hắn không cần giữ lại thực lực, toàn lực xuất thủ.

Oanh!

Quyền đầu cùng sừng nhọn va chạm nhau, lực lượng song phương công tới, tuy
rằng lực lượng mãnh thú mạnh mẽ nhưng kém một cảnh giới, dưới một kích
liền phân ra thắng bại.

Sừng của Thanh Mi Lộc bị nổ nát, thiết quyền của Lâm Lạc như chẻ tre trực tiếp nện vào đầu nó.

Ba!

Đầu của nó bị đánh vỡ, tứ chi run lên, ầm ầm ngã quỵ.

Cắt đuôi nai, lấy ra yêu hạch, Lâm Lạc lúc này mới chú ý thực vật mà nó ăn
khi nãy tản ra vầng sáng thản nhiên, hiển nhiên là loại linh thảo. Nhưng linh khí bên trong quá ít, so với nhất giai yêu hạch cũng không bằng,
đối với Lâm Lạc mà nói căn bản không có giá trị luyện hóa.

Trong
bốn ngày Lâm Lạc tổng cộng đánh chết hai mươi đầu Thanh Mi Lộc, trong đó có chín con là hậu thiên thất tầng, mười một con là hậu thiên lục tầng. Về hậu thiên ngũ tầng bởi vì độ dài của đuôi không phù hợp yêu cầu
nhiệm vụ, mà Lâm Lạc lại không cần dùng ngũ giai yêu hạch nên không cần
phải đi uổng phí khí lực.

Đương nhiên, ngoại trừ Thanh Mi Lộc hắn còn thuận tay giết vài mãnh thú cảnh giới hậu thiên thất tầng khác.
Mãnh thú hậu thiên bát tầng không phải hắn không muốn giết mà là không
giết được, bởi vì loại mãnh thú kia nếu đánh nhau thấy không thắng liền
chạy trốn, hiện tại Lâm Lạc còn chưa đủ năng lực truy đuổi mãnh thú hậu
thiên bát tầng.

Nhưng người khác muốn ở trong bốn ngày đồng dạng
hoàn thành nhiệm vụ này phải có vài người hợp đội đi săn giết, hoặc là
có được tu vi Cương Khí cảnh. Nhưng lập đội ngũ lại phải bị chia tích
phân, mà với thực lực Cương Khí cảnh lại chướng mắt trăm điểm tích phân
kiểu này, vì thế tốc độ thu tích phân của Lâm Lạc xem như khả quan.

Chạy suốt một ngày doanh địa Thanh Giao đã xuất hiện phía xa xa, nhưng Lâm Lạc lại đột nhiên dừng bước.

Bởi vì trước mặt hắn xuất hiện bảy thanh niên nam tử, tản ra thành hình quạt ngăn cản đường đi của hắn.

– Tiểu tử, nếu không muốn nếm đau khổ thì lưu lại toàn bộ thu hoạch của
ngươi! Nếu không chúng ta không để ý đánh cho ngươi một trận sau đó mới
lấy đi đồ vật trên người ngươi!

Một nam tử mặc quần áo hoa văn sặc sỡ dùng khẩu khí từ trên cao nhìn xuống nói.

Đánh cướp?

– Không sợ bị doanh địa trách phạt sao?

Lâm Lạc nhàn nhạt cười.

Tuy rằng trong bảy người này có ba người là hậu thiên thất tầng tu vi, bốn
người khác là hậu thiên lục tầng, nhưng trong ngày luận võ tế điển Lâm
Lạc từng dám một mình khiêu chiến chín người, mà trong đó có ba người
còn là hậu thiên bát tầng võ giả.

– Ha ha, không thể đấu với nhau là chỉ tính ở bên trong doanh địa, mà bên ngoài doanh địa chỉ cần đừng
làm ra tai nạn chết người đánh cho long trời lở đất cũng không có ai đi
quản!

Nam tử kia khoanh tay trước ngực:

– Hiện tại ngoan ngoãn đem đồ vật trên người ngươi giao ra đây đi!

Bảy người này đại khái chuyên làm mua bán chặn nửa đường cướp bóc, bởi vì
nơi này là quãng đường nhất định phải trải qua khi về doanh địa, bọn hắn chứng kiến người thí luyện nhân số ít ỏi sẽ ra tay cướp đoạt, đem nhiệm vụ mà người khác vất vả hoàn thành chiếm làm của riêng!

Nhưng có câu nói thường ngày bắn nhạn có ngày bị nhạn mổ mù mắt!

Lâm Lạc không khỏi cười nói:

– Hôm nay các ngươi đã cướp được mấy người đây?

Nam tử lộ ra vẻ không kiên nhẫn, quát:

– Sao lại nhiều lời vô nghĩa như vậy, mau nhanh đem đồ vật giao ra đây!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN