Kết quả của kỳ thi toàn quốc năm nay được công bố vào đầu tháng bảy, từ khi có kết quả thi đến nay đã trôi qua hai ngày nhưng hiện tại nhà trường vẫn chưa hoàn thành công tác tổ chức.
Đây là kỳ thi cuối cùng của lớp mười một, nhưng so với các kỳ thi cuối học kỳ trước đó thì kỳ thi lần này có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút, đám học sinh cảm thấy nó không quá quan trọng còn giáo viên cũng không nhấn mạnh quá nhiều.
Theo cách nói của lão Lâm thì mục đích của kỳ thi lần này là “làm bài thi thật tốt, vẽ nên một dấu chấm tròn hoàn hảo nhất cho năm lớp mười một của các em.”
Nói thì nói vậy, nhưng bản thân lão Lâm lại không hề giao bài tập hay ép buộc bọn họ nghiêm túc ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ.
Thời gian dần trôi, từ năm lớp mười đến lớp mười hai rồi đến khi hoàn thành chương trình học, chuyện đầu tiên và quan trọng nhất là bắt kịp tiến độ sau đó hoàn thành chương trình học của lớp mới càng sớm càng tốt, kết thúc nghiên cứu sớm để không bị lỡ lần ôn tập tiếp theo.
Môn sinh học đã đến giai đoạn ôn tập, còn các môn như vật lý, toán và hóa học cũng hoàn thành hết những bài cuối cùng trong sách giáo khoa ở môn tự chọn.
Kết quả của kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay được công bố vào ngày hai mươi ba tháng sáu, cho nên trước kỳ thi cuối kỳ Giang Hoài bèn đứng xem bảng thông tin tuyển sinh đại học dành cho học sinh tốt nghiệp lớp mười hai đang được dán trên bảng thông báo khen thưởng trước tòa nhà Học Lễ.
Trường số 2 có tỉ lệ trúng tuyển rất cao, trước khi Giang Hoài vào học đã nhìn thấy dòng chữ màu đỏ “Ngôi trường với tuổi đời trăm năm, tỷ lệ trúng tuyển đạt 100% suốt mười năm liền” được in trên tờ rơi của trường số 2.
Bảng thông báo được làm bằng kính có treo dán một tờ giấy màu đỏ in chữ vàng, lần lượt từ trên xuống là họ tên, điểm số và ngôi trường trúng tuyển của những học sinh tốt nghiệp cấp ba có thành tích tốt trong năm nay.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Giang Hoài nhìn thấy trường số hai treo cái gọi là “đề tên trên bảng vàng” một cách thô thiển như vậy, nhưng lại là lần đầu tiên…!cậu cảm thấy mỗi câu mỗi chữ trên đó lại nặng nề đến thế.
Cậu đếm từ đầu đến cuối đếm ra năm mươi hai cái tên, không có cạnh tranh, không có đặt trước, không có tiến cử, không có tự nhận, năm mươi hai cái tên với thành tích hoàn toàn trung thực cũng chính là năm mươi hai suất trúng tuyển vào đại học P và đại học T.
Sinh viên cuối cùng của danh sách trúng tuyển vào Đại học P với bài thi khách quan đạt 688 điểm.
Lần đầu tiên Giang Hoài có một mục tiêu rõ ràng như vậy, nhưng có lẽ mục tiêu rõ ràng này lại quá xa vời hoặc cũng có thể nói là nó hoàn toàn không liên quan gì đến cậu, bởi vì cậu nhớ rõ thành tích bài thi cuối kỳ hồi lớp mười của cậu ở trường số hai chỉ có 388 điểm.
Ve sầu kêu khản cả giọng.
Bởi vì thời tiết nóng bức nên lòng bàn tay của Giang Hoài hơi đổ mồ hôi, tuy nhiên cổ họng lại khô khốc.
Cho dù đó có là thứ gì, chỉ cần cậu muốn cậu chắc chắn sẽ làm tới cùng, làm cho đến khi đạt được mới thôi.
Mặc kệ có bao nhiêu trở ngại, cậu vẫn sẽ tiến về phía trước.
Thời gian thi cuối kỳ đã được quyết định sẽ tổ chức vào ngày tám tháng bảy, kỳ thi sẽ tiến hành trong hai ngày là ngày tám và ngày chín, đến ngày mười hai trở về phát giấy tờ, phát sách giáo khoa, phát bài thi cuối kỳ và cuối cùng là chính thức bước vào kỳ nghỉ hè.
Những ngày cuối cùng trước kỳ thi, có lẽ gần đây quá bận rộn với việc xếp lịch ôn tập ở trường nên đến lúc lấy lại tinh thần thì kỳ thi cuối kỳ cũng đã qua, mọi người trong lớp đều thả lỏng không mấy tập trung nữa.
Trước đây cậu phải uống thuốc ức chế đều đặn mỗi tuần, ngày ngày không có gì để làm là cứ cảm thấy ngày cũng như đêm mà đêm cũng như ngày, về cơ bản thì lúc nào trong đầu Giang Hoài cũng nghĩ tới một số chuyện…!đôi khi sẽ nghĩ về một vài chuyện liên quan tới bản thân, đôi khi lại là một vài chuyện liên quan đến Alpha và Omega.
Cậu vẫn luôn che giấu chuyện mình là một Omega bởi vì cậu sợ bị người khác xem thường, mỗi ngày cậu đều cố gắng dồn sự chú ý vào những thứ khác để không phải luôn suy nghĩ về vấn đề giới tính giữa “Alpha và Omega”, dần dần cậu mới phát hiện Omega không hề yếu đuối như cậu nghĩ, chỉ có điều tất cả mọi người đều muốn bước đến giẫm một cước để ép cậu phải cúi đầu thừa nhận mình là đồ vô dụng.
Trong lớp có một Omega tên là Vương Tịnh, bởi vì cô ấy rất giỏi toán nên được lão Lâm khá xem trọng, các bạn học khác cũng rất tôn trọng cô ấy.
Sự tôn trọng đó xuất phát từ mối quan hệ giữa học sinh bình thường với nhau, hoàn toàn không liên quan đến bất cứ thứ gì khác.
Có một chuyện mà Giang Hoài đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn chưa dám quyết định, cậu cũng không nói chuyện này với Bạc Tiệm, nhưng trước khi thi cuối kỳ một ngày chủ tịch Bạc lại đề nghị Giang Hoài học trực tuyến qua video, trong lúc lơ đãng cậu thuận miệng hỏi một câu: “Anh cảm thấy Alpha và Omega có gì khác nhau không?”
“Đương nhiên là khác.” Chủ tịch Bạc khẽ nâng mắt, có vẻ không quá hài lòng với câu hỏi này: “Anh đến ngủ với em em sẽ đuổi anh đi, nhưng nếu em đến ngủ với anh anh sẽ không từ chối em.”
Giang Hoài: “…”
Chuyện chết tiệt này thì có liên quan đến AO, mỗi ngày đi học Bạc Tiệm đều không hề học đến tối lại không chịu ngủ, còn cậu có làm bài tập suốt cả ngày cũng không làm xong thì sao có thể so với Bạc Tiệm chứ?
“Nhưng nếu là chuyện khác thì…” Bạc Tiệm cười khẽ lại có cảm giác như cậu chỉ thở dài một hơi.
“Giang Hoài, trên đời này luôn có một vài người cố chấp luôn cho mình là đúng, nhưng tiếng nói của họ không phải đại diện cho tất cả mọi người, bọn họ có hò hét với âm thanh lớn nhất cũng không có nghĩa là bọn họ chiếm số đông.
Bọn họ nói từ khi sinh ra Omega đã định sẵn phải trở thành nô lệ cho Alpha, vậy em có tin mấy lời đó không? Em cảm thấy chuyện này sẽ trở thành sự thật sao?”
Con ngươi của Bạc Tiệm có màu rất nhạt, cậu lẳng lặng nhìn Giang Hoài.
Giang Hoài giống như đứng trước một chiếc gương, trong gương là hình ảnh phản chiếu của chính mình, cậu nói: “Em hiểu rồi.”
Chủ tịch Giang trở lại sớm hơn dự kiến, đã thống nhất là trước tháng tám nhưng không ngờ chỉ mới ngày mười một tháng bảy máy bay của chủ tịch Giang đã đáp xuống thành phố B.
Giang Hoài còn nghi ngờ mẹ cậu đã hỏi thăm Lâm Phi trước, vừa nghe nói sẽ phát phiếu điểm vào ngày 12 đã vội vàng đặt chuyến bay trở về nước trước một hôm để tranh thủ đến tham gia cuộc họp phụ huynh của cậu.
Từ lúc vào cấp hai đến giờ, Giang Hoài chưa bao giờ phải lo lắng về cuộc họp phụ huynh, bởi từ nhỏ đến lớn cậu không để cho Giang Lệ đi họp phụ huynh được mấy lần.
Nhưng nếu ngẫm lại thì trong lúc Giang Lệ ngồi trong lớp lắng nghe lão Lâm nói về điểm số của các bạn cùng lớp, ánh mắt sẽ dõi theo từng người, có đôi lúc sẽ nói với Giang Hoài một hai câu về suy nghĩ của mình.
Giang Hoài cảm thấy đây cũng không phải chuyện gì lớn, bởi vì nhiều năm qua Giang Lệ không hề đi họp phụ huynh cho cậu mà vừa trở về nước lại bề bộn nhiều việc nên cậu càng không nói đến, cậu không nói A Tài cũng không nói, có lẽ chủ tịch Giang cũng đã quên mất chuyện này rồi…
Hai người bọn họ cùng nhau đến sân bay, cậu và A Tài đều đã thi cuối kỳ xong nhưng buổi họp phụ huynh lại cách nhau một ngày, buổi họp phụ huynh của lớp A Tài là vào chiều nay còn của lớp cậu là chiều mai.
Sau ba tháng không hề gặp mặt, lúc nhìn Giang Lệ đang kéo hành lý đi ra khiến Giang Hoài có cảm giác dường như Giang Lệ đã có chút thay đổi, không phải về vóc sáng mà là về khí chất.
Vì mệt mỏi nên lúc nào Giang Lệ cũng nhíu mày dần dần trên mặt đã hình thành một nếp nhăn, ngay cả lúc cười cũng giống như đang đè nén chuyện gì đó ở trong lòng, nhưng lần này về nước Giang Hoài lại cảm thấy có vẻ chủ tịch Giang đã thoải mái hơn trước, lúc nói chuyện cũng không vô thức nhíu mày nữa.
Mẹ và con vừa gặp lại nhau trước tiên sẽ hỏi han cuộc sống hằng ngày một chút, không ai nhắc đến chuyện họp phụ huynh, Giang Hoài không nhắc, A Tài không nhắc, chủ tịch Giang cũng không hề nhắc tới khiến Giang Hoài và A Tài thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ có lẽ lần này vẫn nói dối qua chuyện được…
Nhưng đến lúc lên xe, Giang Hoài vừa mở cửa phụ định bước vào thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của chủ tịch Giang ở phía sau vang lên: “Giang Hoài, không phải con nói con thi xong rồi à? Ngày mai họp phụ huynh sao? Mẹ nhớ chiều nay lớp của Tinh Tinh tổ chức buổi họp phụ huynh đúng chứ?”
Giang Hoài: “…”
A Tài: “…”
Giang Hoài nhớ kỳ thi lần này A Tài chỉ đứng thứ ba từ dưới đếm lên.
A Tài chết chắc rồi, riêng Giang Hoài còn có thể miễn cưỡng sống sót.
Ngày 12 trở lại trường, buổi sáng phát bài thi đến buổi chiều sẽ đón phụ huynh.
Đã vào giữa hè nên trời sáng rất sớm, Giang Hoài dậy lúc sáu giờ, cậu cố gắng di chuyển nhẹ nhàng không phát ra tiếng để tránh làm ồn đến người nhà.
Chủ tịch Giang mới về nước ngày hôm qua vẫn chưa thích nghi với việc lệch múi giờ nhưng trước tiên vẫn sắp xếp đi tham dự buổi họp phụ huynh của A Tài, lớp A Tài mở họp phụ huynh sớm nên cô bé đã rơi vào trạng thái suy sụp đến mức ngã xuống giường từ hôm qua.
Vào đúng sáu giờ rưỡi sáng, trong không gian yên tĩnh chợt vang lên tiếng “lạch cạch”, cậu ngậm một miếng bánh mì trong miệng sau đó dùng một tay vặn nhẹ chốt cửa, một tay cầm túi đi ra ngoài.
Hôm qua cậu đặt ván trượt ở hành lang tầng dưới.
Cậu lướt ván với tốc độ khá nhanh để cảm nhận tiếng gió rít gào ở xung quanh, đáy ván nhấp nhô trên vỉa hè không bằng phẳng, áo sơ mi bị gió thổi lất phất lộ ra phần eo phẳng lì, Giang Hoài rất thích cảm giác có thể trượt ván một cách tự do thế này.
Điện thoại trong túi quần chợt rung lên, nhưng cậu không hề dừng lại mà chỉ với một tay vào trong lấy điện thoại ra.
Là tin nhắn của Bạc Tiệm.
BJ: Chào buổi sáng.
Giang Hoài bật cười, lòng bàn chân khẽ giẫm xuống ván trượt để nó tạm thời dừng lại.
Cậu trả lời: “Mới dậy à? Em sắp đến trường rồi.”
Thật ra cũng không tính là muộn vì hiện tại chỉ mới bảy giờ rưỡi thôi, là do cậu dậy sớm.
Thầy Lâm nói hôm nay phải đến lớp trước tám giờ, bây giờ mới bảy giờ ba mươi nên cậu vẫn còn thời gian.
Bạc Tiệm trầm ngâm một lúc rồi mới chậm chạp nhắn lại một câu.
BJ: Không đi được.
Giang Hoài hơi nhướng lông mày, cậu chưa kịp hỏi “sao thế” thì Bạc Tiệm đã gửi cho cậu một bức ảnh hơi mơ hồ, có vẻ cậu đang ở trong phòng tắm, bàn tay của Bạc Tiệm được chụp rất rõ ràng, ngay cả khi cậu không để lộ mặt Giang Hoài vẫn nhận ra đó là tay của cậu.
Ở trong hình Bạc Tiệm hơi vén vạt áo lên một chút, quần của trường số 2 là quần Tây tiêu chuẩn nên tổng thể khá rộng, nhưng như vậy càng lộ rõ thứ căng phồng nào đó ở bên trong.
Kẻ mạnh thật sự:?
Kẻ mạnh thực sự: Em có thể báo cảnh sát mạng không?
BJ: Em không quan tâm anh ●° ^°●
Kẻ mạnh thực sự:…
BJ: Lát nữa gặp lại ở trường.
Kẻ mạnh thực sự: Đừng đến muộn.
BJ: Anh sẽ không đến muộn đâu, ngoan ngoãn ở đó đợi đi.
BJ: Đang nghĩ đi đâu đó? Đầu óc em đen tối quá nha.
Kẻ mạnh thật sự:…?
Giang Hoài muốn dùng điện thoại của mình chụp màn hình bức ảnh đen tối này sau đó dán vào mặt của chủ tịch Bạc, nhưng hiện tại chỉ mới bảy giờ ba mươi, mà chủ tịch Bạc thì lúc nào cũng đến lớp đúng giờ hơn nữa còn nghiễm nhiên bày ra dáng vẻ đứng đắn, hoàn toàn không nhìn không ra cậu học sinh ngoan ngoãn và nho nhã này mới sáng sớm đã gửi cho cậu một bức ảnh khiêu dâm của mình.
Giang Hoài xoay bút, nhìn thoáng qua phía sau một cái mới khẽ hừ một tiếng.
Chủ tịch Bạc vẫn như thường lệ, cậu kéo ghế đặt cặp sách xuống sau đó mới sắp xếp qua loa các loại sách và đề ôn tập, cậu khẽ giơ ngón tay lên nhưng không đụng vào mái tóc của bạn trai mà đặt nó xuống bàn.
“Đã có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ hè chưa?” Bạc Tiệm hỏi.
Giang Hoài hơi ngửa người ra sau: “Kế hoạch gì?”
“Kế hoạch học tập.”
Giang Hoài trầm mặc một lát sau đó thành thật nói: “Có lẽ thiếu chỗ nào sẽ bổ sung chỗ ấy, đến kỳ nghỉ đông cũng sẽ như vậy.
Hiện tải chỉ còn lại kỳ nghỉ hè cuối cùng này thôi, em phải tranh thủ ôn tập từng môn học.”
“Ồ.” Bạc Tiệm dùng đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, thanh âm cũng theo đó trở nên nhỏ nhẹ: “Vậy sau kỳ nghỉ hè thì sao?”
Giang Hoài không đáp: “Sau kỳ nghỉ hè thì đến trường ôn tập lại một lượt, nếu không còn có thể làm gì?”
“Không phải, ý anh nói là chỗ ở.” Chủ tịch Bạc nói.
Giang Hoài: “…”
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy chủ tịch Bạc đang mỉm cười như có như không: “Anh học ngoại trú nên không ở lại, nhưng nếu em muốn ở mà không tìm được bạn cùng phòng thì anh có thể có thể cân nhắc chuyện mua một chiếc giường đôi và sống trong căn phòng VIP…!Em thấy thế nào?”
Cậu không ngờ Bạc Tiệm lại có thể mặt dày đến mức nói được mấy lời vô nghĩa thế này với cậu: “Gia đình nghèo khó, kiếm tiền rất cực khổ.”
“Ồ.” Nhưng dường như da mặt của người nào đó vẫn chưa đến mức quá dày, chủ tịch Bạc không cố gắng thuyết phục Giang Hoài dọn ra sống cùng cậu trong ký túc xá của trường nữa, cậu dừng một chút hỏi ra một vấn đề có vẻ không liên quan: “Chiều nay mẹ em đi họp phụ huynh cho em sao?”
“Ừ.” Giang Hoài liếc cậu một cái: “Anh muốn làm gì?”
Bạc Tiệm bật cười: “Không làm gì cả, hỏi bừa thôi.”
Buổi sáng chưa có kết quả, phiếu trả lời và đáp án đúng của từng môn được phát riêng nên hiện tại trong tay học sinh chỉ có tờ đề.
Giang Hoài tính sơ sơ điểm số của mình, có lẽ bài thi cuối kỳ cậu làm tương đối tốt nên buổi sáng vừa tan học đã lập tức về nhà.
Hai giờ chiều sẽ có buổi họp phụ huynh nên một số học sinh lựa chọn ở lại trường đợi phụ huynh đến họp phụ huynh cho mình rồi cùng về nhà, nhưng Giang Hoài cảm thấy lần này mình làm bài khá tốt, tuy không đứng đầu nhưng cũng không đến mức khiến chủ tịch Giang quá mất mặt, vì vậy cậu thu dọn cặp sách vác theo hai mươi mấy cân sách giáo khoa và bài tập hè đi về nhà.
Lúc đến trường là trượt ván tới, còn lúc về thì bắt xe về.
Từ trước đến nay, ngoài chuyện học tập ra thì Giang Hoài không hề để tâm gì đến công việc của hội học sinh trong trường, sáng nay lão Lâm đã chủ động mở danh sách bạn học tình nguyện ở lại lớp học vào chiều nay để hướng dẫn các vị phụ huynh ngồi vào chỗ, cũng như giải đáp thắc mắc của họ.
Cuộc họp phụ huynh kéo dài từ hai giờ đến bốn giờ.
Dù sao đây là ngày nghỉ hè đầu tiên, Giang Hoài cũng không siêng đến mức sẽ lập tức làm bài tập, vừa về đến nhà cậu đã nhanh chóng thu dọn hai mươi mấy cân sách giáo khoa và bài tập hè, sau đó đội mũ lấy ván trượt ra một công viên gần đó chơi.
Chưa đến bốn giờ ba mươi Giang Hoài đã trở về, cậu vừa mở cửa đi vào đã nhìn thấy Giang Lệ đang ngồi uống nước bên bàn trà, hình như bà cũng vừa về tới.
Cậu cởi mũ, thay giày, xỏ dép rồi bước vào rót một ly nước: “Họp phụ huynh xong rồi ạ?”
“Xong rồi.” Giang Hoài nhìn sang thấy tâm trạng của chủ tịch Giang có vẻ không tồi: “Kỳ thi lần này con làm rất tốt, lão Lâm của con nói kỳ thi tháng trước con được 600 điểm, giỏi lắm.
Con vừa ra ngoài chơi hả?”
Nghe chủ tịch Giang nói như vậy, cậu đoán điểm số của bài thi đợt này cũng sẽ nằm trong khoảng sáu trăm, số điểm này nằm trong dự tính của cậu bởi vì lần này cậu vẫn phát huy như bình thường.
Đề thi lần này đơn giản hơn đề thi của tháng trước, có người nói nếu chỉ xét về độ khó thì đề thi đại học sẽ khó hơn đề thi giữa kỳ, cuối kỳ và đề thi hàng tháng của trường, độ khó tương tự như kỳ thi vào tháng ba năm sau.
“Vâng.” Giang Hoài đáp.
“Mẹ để bảng điểm và tài liệu mà thầy giáo đưa cho con ở đây, lát nữa con cầm về phòng đi.”
Giang Hoài: “Vâng.”
“Trong buổi họp phụ huynh lần này, lão Lâm còn đặc biệt khen con có tiến bộ vượt bậc.
Mẹ nghe thầy nói kỳ nghỉ hè này rất quan trọng nên rất nhiều bạn nhỏ tận dụng thời gian này để bắt kịp tiến độ, nếu con muốn tăng điểm số thì có thể tranh thủ khoảng thời gian này tuy nhiên đừng để mình quá áp lực, phải biết cân bằng giữa học tập và nghỉ ngơi, con tự sắp xếp cho tốt đi.”
Giang Hoài: “Vâng.”
Cho dù thế Giang Hoài cũng chỉ qua loa “vâng” một tiếng, chủ tịch Giang vẫn luyên thuyên không ngừng: “Mẹ về sớm nên mấy hôm nay nếu con không có việc gì thì cứ yên tâm ở nhà đi, chuyện nấu cơm mua đồ ăn hai anh em các con đừng bận tâm nữa, mẹ biết trong lúc mẹ không ở trong nước lúc nào hai đứa con cũng ăn bên ngoài, không giống như…”
Giang Hoài đặt bình nước xuống sau đó nhìn xuống hỏi: “Mẹ, hiện tại mẹ đã từ chức rồi à?”
Thật ra Giang Hoài không nhất thiết phải hỏi, cậu biết có thể trở về thì chắc chắn một trăm phần trăm đã từ chức rồi, làm gì có công ty nào lại cho nhân viên nghỉ một năm mà không có lý do chứ?
Giang Lệ khá sửng sốt, từ biểu cảm của bà Giang Hoài có thể nhìn ra bà có chút không được tự nhiên: “Vẫn chưa, cũng không tính là từ chức, chức vụ vẫn còn nhưng bởi vì…!thôi bỏ đi, con không cần quan tâm chuyện này đâu.
Một năm ôn thi đại học sắp tới mẹ nhất định sẽ ở cạnh con, chỉ cần con cố gắng làm chuyện mình muốn làm để sau này đừng hối hận là được.”
Giang Hoài hơi nhíu mày, không hiểu ý của Giang Lệ: “Nếu mẹ không từ chức thì trở về bằng cách nào?”
“Chuyện này…!con không cần lo, hiện tại không phải lúc nói cho con biết.”
Giang Hoài im lặng.
Im lặng hồi lâu Giang Lệ mới thở dài một hơi rồi nói: “Đứa nhỏ Bạc Tiệm này thật sự rất ngoan.”
Giang Hoài: “Hả?”
“Chẳng những học giỏi, lễ phép mà còn rất nhiệt tình, cực kỳ hăng hái.” Chủ tịch Giang nói: “Lúc mẹ vừa bước vào lớp cậu nhóc đã chủ động nói chỗ ngồi của con cho mẹ biết, còn giúp mẹ lấy nước, lấy một vài thứ linh tinh, uống một ngụm lại gọi một tiếng dì.
Lúc thấy hành lang có rác cũng chủ động nhặt lên ném vào thùng rác, còn giúp thầy giáo chuyển tài liệu và lau bảng, bất cứ phụ huynh nào đến hỏi thăm cậu ấy cũng vô cùng kiên nhẫn, vừa chịu khó lại có tinh thần trách nhiệm với lớp.
Đứa nhỏ Bạc Tiệm này đúng là, ầy.”
Giang Hoài: “…?”
Chủ tịch Giang vẫn đang tiếp tục thở dài: “Hôm nay họp phụ huynh, Bạc Tiệm bước lên giới thiệu kinh nghiệm học tập của mình.
Phụ huynh như mẹ có ai mà không biết Bạc Tiệm chứ? Nhưng buổi họp phụ huynh hôm nay phụ huynh Bạc Tiệm không đến, Bạc Tiệm nói bố mẹ của cậu đang đi làm nên không có thời gian chú ý đến cậu, vì vậy cậu đã tình nguyện đến giúp đỡ buổi họp phụ huynh coi như tự đi họp phụ huynh cho bản thân, quá hiểu chuyện rồi.”
Giang Hoài: “??”
Bạc Tiệm hoài nghi Bạc Tiệm mà cậu quen với Bạc Tiệm mà mẹ cậu nhìn thấy là cùng một người chứ?
Không nói tới chuyện từ lúc vào cấp ba đến nay, Bạc Tiệm chưa từng tham gia bất kỳ hoạt động nào của trường cũng như không được đánh giá cao trong các hoạt động tập thể.
Cậu chỉ muốn hỏi cậu ấm nhà họ Bạc đây một câu, bố mẹ cậu bận đi làm khi nào vậy?
Nhưng Giang Hoài chưa kịp hỏi thì Giang Lệ lại thở dài một tiếng: “Bố mẹ bận rộn không có thời gian quan tâm tới cậu nhóc, cho nên Bạc Tiệm nói cậu nhóc dự định lớp mười hai sẽ trọ ở trường…!”.
Chủ tịch Giang liếc mắt nhìn con trai: “Nhưng Bạc Tiệm vẫn chưa tìm được bạn cùng phòng thích hợp, vì vậy cậu nhóc mới hỏi mẹ liệu mẹ có thể cho con dọn đến ký túc xá với cậu nhóc không? Giờ tự học buổi tối, nếu con có vấn đề nào không hiểu vẫn có thể về ký túc xá hỏi lại.”
Giang Hoài: “…?”
“Mẹ cảm thấy chuyện này rất tốt nên tạm thời đồng ý giúp con rồi, như vậy hai đứa có thể ở một ngày học một ngày, cũng sẽ thuận tiện trên nhiều phương diện.” Chủ tịch Giang ngừng lại một lúc mới nói tiếp: “Nhưng mẹ cảm thấy nếu con muốn ở cùng với người ta…!thì phải hoà đồng một chút, đừng có ức hiếp người ta.”.