Lần đầu tiên bà Kha nghe con trai mình nói sẽ sống trong ký túc xá của trường là vào đầu năm lớp mười hai, trước ngày nhập học một ngày bạn cùng phòng vẫn là Giang Hoài, lúc hay tin này bà còn cho rằng mình đã nghe nhầm.
Hoặc là bà nghe lầm hoặc là đầu óc của người chồng vừa mới nói chuyện với bà không được bình thường.
Kha Anh: “…Anh vừa mới nói gì?”
Thế là chồng bà lặp lại lời vừa nói với bà thêm một lần nữa: “Sau khi nhập học vào tháng chín Bạc Tiệm sẽ đến ở trong ký túc xá của trường, nó nói chương trình học rất bận, ở trường sẽ tiện hơn.” Bạc Hiền ho một tiếng sau đó bình tĩnh nói: “Bạn cùng phòng của nó là Giang Hoài.”
Kha Anh: “…”
Bà không biết tại sao chồng bà lại có thể diễn đạt một chuyện chấn động như vậy mà vẫn có thể tỏ ra bình tĩnh cho được.
“Thế sao đến tận bây giờ anh mới nói với em? Anh đã đồng ý rồi hả?” Giọng của bà thoắt cái đã thay đổi một trăm tám mươi độ: “Nó còn nhỏ không hiểu chuyện, anh cả bó tuổi rồi mà còn hùa với nó làm bậy à?”
Bạc Hiền ho khan hai tiếng, trầm giọng nói: “Là thế này, anh cảm thấy…”
“Anh cảm thấy thế nào?” Bạc Tiệm giữ bí mật không nói nhưng lần này ngay cả Bạc Hiền cũng không hề đáng tin khiến bà Kha tức đến bĩu môi: “Anh không biết bọn nhỏ có quan hệ thế nào sao? Thế mà anh còn dám để bọn nó ở chung cho được, không sợ có chuyện hả?”
Bạc Hiền giả vờ hồ đồ,mượn gió bẻ măng nói: “Em nghĩ nhiều rồi, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Hai Alpha, hai Alpha đang yêu nhau mà một trong số đó còn rất giỏi đánh đấm, anh nghĩ xem sẽ xảy ra chuyện gì?
Kha Anh không muốn nói ra mấy lời thô tục, bà nhìn chằm chằm vào Bạc Hiền, nhưng tức tới mức có tìm suốt nửa ngày cũng không nghĩ ra từ nào để mắng ông.
Giọng Bạc Hiền dần hoà hoãn, ông khẽ an ủi: “Thật ra em cũng đừng quá lo lắng về chuyện này, cứ để bọn nhỏ làm điều tụi nó thích đi.”
Kha Anh trừng mắt nhìn ông: “Em là mẹ nó, sao có thể không lo lắng được đây?”
“Em cứ lo lắng Bạc Tiệm sẽ làm ra những chuyện sai trái mà vốn dĩ nó không nên làm, nhưng Bạc Tiệm không bồng bột như em nghĩ.” Bạc Hiền thở dài: “Nó rất có trách nhiệm, nó sẽ tự chịu trách nhiệm cho việc làm của mình.
Một số chuyện mình chưa từng trải qua nên không thể biết được đâu là đúng đâu là sai, em chỉ cần tôn trọng ý kiến của nó và để nó tự lựa chọn con đường của mình là được.”
Kha Anh cảm thấy lời của Bạc Hiền rất đúng nên có chút dao động.
Bạc Tiệm khoác vai vợ: “Bây giờ con nít trưởng thành rất sớm, em không cần quá lo lắng đâu.
Lúc anh ở tuổi của Bạc Tiệm, anh đã có thể làm việc bán thời gian để nuôi sống bản thân rồi.” Bạc Hiền ngập ngừng trong chốc lát lại nói tiếp: “Hơn nữa, cho dù hai đứa bọn nó có thật sự làm ra chuyện gì đó thì em cũng phải nghĩ đến hướng tích cực chứ, là hai Alpha, ít nhất chúng ta không cần phải lo lắng bọn nó sẽ xảy ra tình trạng mang thai ngoài ý muốn đúng không?”
Lúc mới nghe đoạn đầu bà Kha còn cảm thấy đúng, nhưng đến đoạn sau thì…
Kha Anh: “Bạc Hiền, anh nói lại lần nữa thử xem?”
Kỳ nghỉ hè này lớp của bọn họ có tổ chức học phụ đạo do ban cán sự lớp và lão Lâm đứng ra phụ trách, bọn họ dùng một phần tiền học phí thuê một phòng trống ở gần trường để học phụ đạo, trong kỳ nghỉ nếu học sinh có thời gian rảnh có thể đến lớp học.
Thỉnh thoảng lão Lâm sẽ ghé qua một chút, đa phần là đến để giải đáp thắc mắc của đám học sinh.
Mỗi tuần Giang Hoài sẽ đến đó một hoặc hai ngày, cậu có rất nhiều kế hoạch cho kỳ nghỉ hè này, nên nếu có thể dồn vào bảng kế hoạch hàng ngày của mình thì cậu có thể làm rất nhiều, rất nhiều chuyện.
Giữa tháng tám lão Tần trở về, lần này trở về Trung Quốc, Tần Dư Hạc sẽ ở lại nước này hơn một tuần, vé đi vé về đều đã được đặt trước.
Tính tình của lão Tần vẫn như trước, cái tính cà lơ phất phơ rất giống như một con cún lớn thích bổ nhào lên lưng người khác, nhưng có lẽ gần đây con cún lớn này đã dần bước vào tuổi xế chiều nên nó không còn bổ nhào vào người Giang Hoài nữa.
Ba người họ là Giang Hoài, lão Tần và Vệ Hoà Bình cùng nhau đi ăn một bữa.
Giang Hoài và Tần Dư Hạc đều đẹp trai còn Vệ Hoà Bình cũng coi như dễ nhìn, nhưng cạnh hai người kia lại không đủ bắt mắt, lúc ba người đi ăn, mọi người đều đến bắt chuyện hoặc xin WeChat của Giang Hoài và Tần Dư Hạc.
Giang Hoài không muốn người ta mất mặt nên đặt điện thoại di động lên bàn sau đó nói: “Tôi không có điện thoại, không có WeChat, không thể cho được.”
Sắc mặt lạnh lùng cộng với lời nói không hề dễ nghe của của cậu khiến đa phần đều oán hận rời đi.
Còn Tần Dư Hạc hừ một tiếng tiếp đó tùy tiện khoác vai người ngồi bên cạnh, mà người này thường là Giang Hoài, cậu ta ôm Giang Hoài sau đó nhướng mắt nói: “Đây là bạn trai của tôi, cậu ấy không muốn tôi cho.”
Nhưng đây đã là chuyện của một năm về trước, bây giờ vẫn đang trong kỳ nghỉ hè.
Lúc ba người mua cà phê đột nhiên có một thanh niên đang ngồi trên ghế cao, vừa nhìn Tần Dư Hạc vừa mỉm cười nói: “Anh trai, kết bạn WeChat đi?”
Vệ Hoà Bình đang suy nghĩ xem mình nên uống một cốc caramel macchiato hay một cốc caramel lemon macchiato thì vai cậu ta đột ngột chùng xuống, cậu ta quay đầu lại nhìn thì phát hiện mặt Tần Dư Hạc không chút biến sắc đang khoác vai cậu ta, vẫn là câu văn mẫu quen thuộc kia: “Đây là bạn trai của…” Biểu cảm của Vệ Hòa Bình cứ như gặp quỷ, lão Tần hơi dừng lại nhưng vẻ mặt vẫn như cũ: “Của anh họ tôi, không thể cho, cảm ơn.”
Vệ Hòa Bình: “…”
Khuôn mặt của chàng trai trẻ rất đặc sắc.
Giang Hoài vừa bưng cà phê từ quầy bên kia sang, cậu nhìn thoáng qua thấy Tần Dư Hạc đang trò chuyện với một chàng trai trẻ lạ mặt nào đó.
Lúc cậu đi qua thì đúng lúc bị Tần Dư Hạc chỉ thẳng vào mặt: “Đây là con trai của tôi và vợ trước.”
Giang Hoài: “…”
“Tần Dư Hạc.” Cậu buồn bực nói: “Cậu còn cần cái tay này không?”
Chuyến bay của lão Tần là vào ngày hai mươi tám tháng tám.
Giang Hoài ra sân bay tiễn cậu ta, ngoài Giang Hoài còn có chị Tần, lão Tần có một người chị gái lớn hơn cậu ta khoảng bảy hoặc tám tuổi cũng là Alpha.
Tần Dư Hạc ôm Giang Hoài một lát, trời sinh giọng của cậu ta đã hơi khàn, hơn nữa cậu ta còn nghiện thuốc lá nặng, Giang Hoài chỉ mới đứng ở một bên đã ngửi thấy mùi thuốc rồi.
“Chúc cậu năm sau sẽ trúng tuyển vào đại học T.” Cậu ta nói
Giang Hoài mỉm cười không thèm khách khí với lão Tần: “Nhờ hết vào lời chúc của cậu.”
“Tôi đi đây.”
“Ừm.”
Cuối năm nay lão Tần sẽ không trở lại.
“Năm sau gặp lại.”
Giang Hoài mỉm cười: “Năm sau gặp lại.”
Bóng lưng Tần Dư Hạc dần khuất bóng, Giang Hoài và chị gái của lão Tần cũng ra khỏi sân bay.
Alpha chiếm một phần năm dân số, nhưng số Alpha nữ đặc biệt hiếm, chị gái của lão Tần cao gần một mét tám, tay chân thon thả, đeo một cặp kính gọng bạc càng tôn lên đường nét và thần thái..
Cô thản nhiên nói: “Trước giờ chị vẫn luôn cho rằng Dư Hạc là gay.”
Lối ra vào sân bay rất ồn ào nên Giang Hoài không thể nghe cô nói gì, cậu nhíu mày quay đầu lại nói: “Hửm?”
“Không có gì.”
Trong thời gian nghỉ hè ở nhà, chủ tịch Giang đảm nhiệm nhiệm vụ ba bữa ăn một ngày, chỉ sau hai tháng khuôn mặt của A Tài đã được nuôi đến căng bóng tròn trịa, nhưng Giang Hoài lại không béo lên.
Tiểu Giang chăm chỉ ngày đêm thức khuya học bài, buổi sáng còn ra ngoài leo lên trên sân thượng của tòa nhà kia để đi dạo nên sau kỳ nghỉ hè cậu đã sụt mất hai cân.
Trong thời gian nghỉ hè, thủ tục đăng ký ở ký túc xá đã liên hệ trước với lão Lâm, nhà trường đã ra thông báo chính thức học sinh đăng ký ở ký túc xá phải về trường trước ngày một tháng chín để chuyển hành lý và thu dọn ký túc xá.
Có hai loại phòng, phòng đôi và phòng bốn người.
Phòng đôi mắc hơn nhưng có 2 giường đơn và phòng tắm riêng ở trong phòng, còn phòng 4 người thì rẻ, có 4 giường và phòng tắm nhỏ, thế là phòng đôi đắt nhất bị chủ tịch Bạc giành trước.
Ngày ba mươi mốt tháng tám chính là lúc đến lớp ký tên xác nhận.
Giang Hoài sáng sớm đã đi ký tên còn hành lý thì buổi chiều sẽ mang đến sau, trong va li chỉ bao gồm quần áo, chăn, đệm, gối và những thứ cần mang theo để dùng trong sinh hoạt.
Hôm nay là một ngày nắng nóng, Giang Hoài đội một chiếc mũ bóng chày màu đen để tránh nắng, chiếc cặp trên vai trống rỗng không có gì ở bên trong nhưng vừa mới bước chân ra khỏi cổng khu dân cư thì mồ hôi trên lưng cậu đã ướt đẫm chiếc áo đồng phục.
Hôm qua Bạc Tiệm nói cậu sẽ dọn hành lý vào sáng nay.
Giang Hoài sợ nóng không sợ lạnh, cuối cùng không chịu được nữa đành thu ván trượt bắt một chiếc taxi, vừa lên xe đã gửi tin nhắn cho cậu: “Anh đến trường chưa?”
Bạc Tiệm trả lời tin nhắn rất nhanh: “Đến rồi.”
Giang Hoài: “Anh đang ở ký túc xá à?”
Bạc Tiệm: “Ừm.”
Giang Hoài: “Ừm, em đã báo cáo vào buổi sáng rồi, chiều mới dọn hành lý qua ký túc xá.”
Bạc Tiệm: “Tại sao chúng ta phải tách ra?”
Giang Hoài: “Ký túc xá không có máy điều hòa chỉ có hai cái quạt nhỏ đã hỏng, nóng quá không dọn dẹp được nên đợi qua năm giờ đi.”
Bạc Tiệm: “Em qua đây đi, anh gọi người đến lắp điều hòa.”
Giang Hoài: “?”
Trước khi Giang Hoài kịp trả lời tin nhắn, cậu Bạc đã gửi sang một tin nhắn nữa.
BJ: Anh cho lắp điều hòa cho toàn bộ các phòng của ký túc xá trong trường, vì thế em đừng lo lắng chuyện điều kiện trong ký túc xá bị nói là được đặc cách.
Giang Hoài sửng sốt.
Kẻ mạnh thật sự:?
Bạc Tiệm nói vậy là có ý gì? Không chỉ lắp điều hòa ở phòng của mình mà còn lắp cho tất cả các phòng của ký túc xá trong trường sao?
Đây là thế giới của người có tiền đấy à.
BJ: Ngoài ra anh đã thay đổi điều kiện vật chất trong ký túc xá một chút, đại khái là đổi giường và bàn, lắp thêm vòi hoa sen trong phòng tắm nhưng sẽ không thay đổi quá nhiều.
Kẻ mạnh thật sự:?
BJ: Em biết đó, anh không thích dùng những thứ mà người khác đã từng dùng qua.
●° ^°●
Kẻ mạnh thật sự: Chi bằng anh dở luôn ký túc xá bên cạnh để anh sống một mình một cõi luôn cho rồi.
BJ: Không được đâu, làm vậy thì quá kiêu ngạo rồi, sau khi kết thúc cuộc sống ở ký túc xá anh còn phải tìm người xây lại trường.1
Kẻ mạnh thực sự:…
Không ngờ lúc còn sống cậu lại có thể nghe được mấy chữ “ quá kiêu ngạo” từ trong miệng của Bạc Tiệm.
Nếu nói về chuyện này thì cách đây một thời gian, cậu đã kiên quyết đòi tổ chức sinh nhật một lượt cho đỡ mất công, cậu “không kén chọn gì cả”, “cái gì cũng được”, “không cần suy nghĩ quá nhiều’ về việc tặng quà.
Kẻ mạnh thật sự: AA?
BJ: Không.
Kẻ mạnh thực sự: Sau này anh chỉ cần thay đổi đồ anh cần dùng thôi không cần đổi luôn đồ của em đâu, em không ngại việc dùng lại đồ của người khác.
BJ: Không đời nào, em không ngại nhưng anh ngại.
Kẻ mạnh thật sự:?
BJ: Anh muốn ngủ trên giường của anh, cũng muốn ngủ trên giường của em.
Kẻ mạnh thực sự:…
Kẻ mạnh thực sự: Anh đừng qua, tự ngủ trên giường của mình đi, ok?
BJ: Nhưng anh muốn nắm tay em đi vào giấc ngủ mà.
●)ゞ
Giang Hoài hít một hơi thật sâu, cố gắng để phớt lờ đòn chí mạng của chủ tịch Bạc.
Kẻ mạnh thật sự: Có phải hôm nay mặt anh dày quá rồi không?
BJ:?
BJ: Không hề nha, là ngại ngùng vì nhìn lén em đó ^°●)ゞ
Giang Hoài:…
Đúng là ngứa da.
Nói một cách nghiêm túc thì chủ tịch Bạc không được tính là quá kỹ tính, cậu yêu sạch sẽ và thích sự ngăn nắp nhưng không đến mức là kỹ tính, gọi một cách chính xác là ám ảnh cưỡng chế.
Như thường lệ, Hứa Văn Dương vẫn là người phụ trách báo cáo về ngày khai giảng, báo cáo ở lớp xong mới đi đến khu ký túc xá của trường, cậu ta ở tầng hai của tòa nhà số 3.
Giang Hoài đẩy cửa bước vào phòng, bên trong chật kín người nào là thợ đến lắp điều hòa, người dọn bàn giường, người sơn sửa, thay toilet, lát gạch nền.
Nếu như Bạc Tiệm chỉ mới yêu cầu lắp đặt thì đoán chừng suốt nửa tháng trời cậu sẽ không thể sống ở đây được.
Nhưng nào ngờ hành lang dài trên lầu hai rất yên tĩnh, cậu ở phòng 211 ở đầu hành lang của ký túc xá, phòng cách âm nên không nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài.
Giang Hoài khoác cặp sách lên vai bước đến mở cửa ký túc xá, cửa không bị khóa, cậu vừa đẩy cửa vào đã thấy Bạc Tiệm ở bên trong.
Chiếc bàn dài sạch sẽ được đặt trước cửa sổ, cửa sổ khép hờ lộ ra một khe hở vừa đủ để ngắm nhìn cây cối xanh tốt đang chen chút bên ngoài ký túc xá, Bạc Tiệm mặc một chiếc áo sơ mi trắng dựa người vào bàn, phủi lá cây rơi trên khung cửa sổ sau đó chuẩn bị đóng cửa sổ lại.
Không có người quản lý cũng không có mùi nước sơn gay mũi, có lẽ đồ đạc đã thay đổi nhưng đều là đồ mới còn có mùi thơm nhẹ.
Cậu quay đầu nhìn về phía Giang Hoài: “Em đến rồi à?”
Học kỳ mới của lớp mười hai, Giang Hoài nhớ đến khoảng thời gian này năm ngoái, cậu chưa từng nghĩ tới ngày sang năm sau mình sẽ được ở cùng ký túc xá với Bạc Tiệm.
Cậu bước tới hít sâu một hơi: “Anh sửa ký túc xá từ khi nào thế?”.