Bạc Tiệm thích ôm dính lấy người khác.
Nguyên nhân chủ yếu khiến Giang Hoài không muốn ngủ chung giường với Bạc Tiệm là bởi vì Bạc Tiệm vừa ôm cậu, cậu đã muốn làm những chuyện đó.
Cả đêm muốn rồi không muốn, không muốn rồi lại muốn, rất có hại cho ý chí con người.1
Tắt đèn, ký túc xá tối om.
Chiếc giường đơn một mét hai có hai cậu con trai tay dài chân dài ngủ có vẻ chật chội.
Giang Hoài quay lưng lại với Bạc Tiệm, hơi cúi đầu và nhắm chặt hai mắt.
Hai tay Bạc Tiệm vòng qua eo ôm lấy cậu, điều hòa đang bật ở nhiệt độ thấp, mũi và tóc cậu đều lạnh, nhưng lưng lại áp vào lồng ngực nóng bỏng.
Ngón tay của Bạc Tiệm gầy và mảnh khảnh hơn so với phần lớn nam sinh Alpha, nhìn cũng không mập mập thô thiển, giống như bàn tay sinh ra là để lật sách và viết chữ vậy.
Cậu dùng ngón tay giữa có vết chai mỏng nhẹ nhàng xoa eo Giang Hoài, liên tục hôn gáy Giang Hoài.
Lá hương bạc hà thoang thoảng, mát lạnh.
Giang Hoài cuối cùng cũng lên tiếng, có chút khàn khàn: “Anh có thể trở về giường của mình không?”
“Mới vừa đánh dấu lâm thời đã trở mặt.” Tiếng cười của Bạc Tiệm làm lồng ngực hơi run lên.
Giang Hoài bất giác cúi đầu lần nữa.
Bạc Tiệm nửa đứng dậy, cụp mắt hôn lên mặt cậu, thì thầm vào tai cậu: “Lại một lần nữa.”
…
Vào ngày đầu tiên ở lại, Giang Hoài suýt chút nữa đã cạn kiệt sức lực.
Cậu nghi ngờ rằng Bạc Tiệm muốn cậu ở lại với mục đích cố tình dụ dỗ cậu.
Vừa khéo cậu lại là một người không thể cưỡng lại sự cám dỗ của thế giới người lớn.
Kỳ thi tuyển sinh đại học năm tới, trường kỹ thuật đối diện của trường đại học T khá được mong đợi.
Nhưng điều ngoài ý muốn là trong tuần còn lại, chủ tịch Bạc vô cùng an phận thủ thường, không đến ngủ với cậu nữa.
Giang Hoài nghĩ là có thể Bạc Tiệm cũng kiệt sức rồi, không thể chịu đựng được ngày nào cũng làm loạn như vậy, chuẩn bị chấm dứt chiến tranh.
Nhưng Giang Hoài không biết rằng điều mà chủ tịch Bạc đang nghĩ là “ngủ với Giang Hoài cần phải đạt được sự phát triển bền vững, tuyệt đối không được tát ao bắt cá”.
Nuôi lợn một cách khoa học để làm giàu.
Trong tuần đầu tiên của năm học, cuộc vận động vị trí hội sinh viên.
Giang Hoài không quan tâm đến cuộc bầu cử hội sinh viên năm ngoái.
Cậu không quen biết ai trong hội sinh viên, quyền bỏ phiếu trong cuộc bầu cử cho vị trí hội sinh viên cũng không dành cho tất cả sinh viên trong trường, kết quả bầu cử cuối cùng chỉ phụ thuộc vào ý kiến của lãnh đạo trường và số phiếu bầu của các sinh viên tham gia ứng cử vào vị trí hội sinh viên.
Bạc Tiệm đã liên nhiệm làm chủ tịch hội học sinh vào năm ngoái.
Thông báo về cuộc bầu cử hội học sinh được đăng trên diễn đàn mạng của trường.
Theo các tỷ lệ bỏ phiếu khác nhau được công bố vào năm ngoái, tỷ lệ tái đắc cử của Bạc Tiệm với tư cách là chủ tịch hội học sinh là 81%.
Kết quả của cuộc bầu cử năm nay cũng được đăng trên diễn đàn của trường.
Gần đây, diễn đàn của trường rất náo nhiệt.
Học sinh cũ ra trường, học sinh mới vào cấp Ba.
Theo “quy ước” của trường Trung học số 2, học sinh lớp Mười không chỉ cần huấn luyện quân sự mà còn phải lên trang web của trường để tìm hiểu về “phong tục tập quán” của trường Trung học Số 2.
Rất hiếm khi Giang Hoài đăng nhập vào tài khoản diễn đàn của trường tám trăm năm không đăng nhập.
Lần này cậu không kéo xuống dưới, mà trực tiếp bấm vào thông báo màu đỏ dán trên cùng:
“Thông báo về kết quả bầu cử cán bộ hội học sinh học kỳ mùa thu”.
Ở phía trên, cậu nhìn thấy Bạc Tiệm.
Bạc Tiệm.
Lớp Mười Hai.
Mã số sinh viên 0001.
Chủ tịch hội học sinh của trường, với 98% phiếu bầu.
Bạc Tiệm liên nhiệm ba năm.
Ánh mắt Giang Hoài dừng lại trên dãy số học sinh vài giây.
Khi mới bước vào năm thứ ba cấp ba, bộ sắp xếp lại sĩ số học sinh theo kết quả thi cuối học kỳ II năm lớp Mười Một.
Bạc Tiệm vẫn là 0001.
Cậu là 0474.
Giang Hoài đóng bài đăng và chuẩn bị đăng xuất khỏi tài khoản mạng của trường.
Nhưng ngay khi cậu vừa mới nhấp vào “X”, diễn đàn của trường đã chuyển trang và tự động làm mới.
Một bài mới nhảy ra:
“Chương 1 của “Alpha trong hôn nhân ngục giam tình yêu: Thực cốt triền miên”: Buông ra! Giang Đao, anh làm vậy là cưỡng hiếp trong hôn nhân đó! Đêm đó, anh nước mắt đầm đìa trên giường, không ngờ lại rơi vào lưới tình vô biên mà anh ta giăng cho anh! Mới nhập học, các đàn anh đàn chị, định dạng của em có đúng không QAQ”1
Giang Hoài: “…”
Cậu thề, trước khi tốt nghiệp cấp Ba, cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ mở lại diễn đàn trường Trung học số 2.
Mặt sau “Kế hoạch nghỉ hè của Tiểu Giang” bị Giang Hoài vứt ở nhà không mang đến trường, còn có thêm mấy con số.
Nhiều thêm 0474 và một 10.
0474 là mã số học sinh cấp Ba của cậu, 10 là mã số phòng thi của cậu cho bài kiểm tra hàng tháng vào tháng tới và bài kiểm tra giữa kỳ của học kỳ cuối cấp Ba.
ACậu sẽ làm bài kiểm tra ở phòng 10.
Sau khi công bố kết quả thi giữa kỳ, phòng thi cuối kỳ sẽ được sắp xếp lại theo kết quả của kỳ thi giữa kỳ.
Phòng thi 1 có đúng một trăm người.
Nếu muốn vào phòng thi số 1 thì phải lọt vào top 100.
Từ thứ Hai đến thứ Sáu, cuộc sống hàng ngày giống như Ctrl + V, dán và sao chép, chẳng có gì hay mà kể.
Tự học, lên lớp, ôn tập, nghỉ học, lên lớp, lên lớp, lên lớp, lên lớp…
Nhưng Giang Hoài lại nhạy cảm cảm nhận được rằng dường như có thứ gì đó khác đang cách cậu ngày càng gần.
Mọi thứ trong cuộc sống trở nên thưa thớt, sự chú ý sẽ được chuyển sang các chi tiết của cuộc sống.
Giang Hoài dần nhận ra rằng cậu sẽ chú ý nhiều hơn đến những cành lá vàng úa khô héo của hàng cây bên đường, bụi rơi trên những bụi cây thường xanh, hình dạng của những đám mây bị gió thổi bay trong ánh chiều tà, ánh sao lấp lánh khi trời quang mây tạnh ban đêm.
Xong buổi tự học tối, Bạc Tiệm lặng lẽ nắm tay cậu đi về phía ký túc xá, lòng bàn tay của hai người đều có chút thấm ướt mồ hôi.
Có thể là làm đề quá nhiều, viết dàn ý cũng không ít, Giang Hoài nhớ tới một mệnh đề thô tục:
Nhiệt tình yêu thương cuộc sống.
Trình tự thời gian thay đổi lặp đi lặp lại, mùa hè lặng lẽ trôi qua.
Trường trung học số 2 trồng rất nhiều cây bạch quả, những chiếc lá vàng tươi hình nan quạt lấm lem bùn đất dưới mưa.
Trong kỳ thi tháng Mười, Giang Hoài đạt điểm cao nhất kể từ khi vào cấp ba.
Kỳ thi sơ khảo lần trước điểm của cậu cũng cao, nhưng bởi vì đề thi sơ khảo đều là trực tiếp lấy ra từ bài tập hè về nhà, độ phổ biến toàn cấp cũng cao, bình quân điểm đều là hơn sáu trăm.
Bây giờ sáu môn Văn, Toán, Tiếng Anh, Vật lý và Hóa học đã bắt đầu một đợt rà soát.
Thời khóa biểu của lớp Mười Hai là bảy tiết một ngày, các môn Văn, Toán, Anh, Lý và Hóa đều được sắp vào, mỗi ngày ít nhất một tiết.
Duy chỉ còn lại là hai tiết thể dục mỗi tuần.
Bài kiểm tra hàng tháng này là các giáo viên của các bộ môn ra đề theo độ khó của bài kiểm tra tuyển sinh đại học năm ngoái.
Tuy nhiên, do phần lớn học sinh ở khối lớp mười hai mới bắt đầu ôn tập, chưa nắm được nhiều nội dung nên các câu hỏi của kỳ thi tháng này tương đối khó.
Giang Hoài đã phát huy xuất sắc, vượt xa người thường trong kỳ thi này.
Sáu trăm bốn mươi bốn điểm.
Xếp hạng một trăm lẻ một toàn khối.
Trường trung học số 2 có rất nhiều học sinh mũi nhọn, điểm thi vào đại học trên sáu trăm bốn mươi điểm đa phần không tới một trăm người.
Nhưng lần này, toàn khối đều không thi tốt trong trong kỳ thi hàng tháng này.
Sau kỳ thi hàng tháng, chủ nhiệm các bộ môn tổ chức nhiều ngày họp với lãnh đạo và giáo viên các bộ môn của khối, cả khối từ giáo viên đến học sinh đều u ám.
Ngoại trừ Giang Hoài.
Nói không kích động là nói dối, mặc dù Giang Hoài từng cho rằng mình là người đàn ông trưởng thành mạnh mẽ, núi lở trước mặt cũng sẽ mặt không đổi sắc, nhưng sau khi có kết quả kỳ thi hàng tháng này, Giang Hoài phá lệ cúp hai tiếng buổi sáng, đứng nhìn bảng điểm trước bảng thông báo gần hai mươi phút.
Lần này, bài thi văn của cậu trong kỳ thi hàng tháng cũng được chọn làm bài mẫu cho toàn khối, bài viết được in ra và phát cho tất cả các lớp trong khối…!Tất nhiên, bài mẫu không chỉ có của cậu, tổng cộng hơn mười bài.
Bài văn này của cậu còn được giáo viên Ngữ văn trong lớp đặc biệt nói đến.
Trích nguyên văn lời của cô giáo dạy Văn: “Bởi vì bài văn này, ai cũng thấy chữ viết không được đẹp lắm, phải trừ điểm trình bày, nhưng cuối cùng vẫn có thể được năm mươi lăm điểm.
Cô cảm thấy cấu trúc bên trong tương tự như của một số danh ngôn của danh nhân, rất đáng học hỏi.”
Bài văn của chủ tịch Bạc đương nhiên cũng được đưa vào làm bài mẫu, là bài mẫu có cấu trúc và chữ viết xuất sắc, tổng điểm là năm mươi chín…!Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến Giang Hoài, trong hơn mười phút khi giáo viên Ngữ văn giảng chuyên sâu về bài văn của Bạc Tiệm, cậu luôn say mê bài văn được in ra của mình.
Bạc Tiệm liếc xéo cậu, dùng khuỷu tay huých nhẹ vào người cậu: “Hay như vậy sao?”
Giang Hoài, người mà núi có sụp trước mặt cũng không hề đổi sắc, nói: “Đâu chỉ hay, em còn định đóng khung đây này.”
Bạc Tiệm cười: “Dán ở đầu giường ký túc xá?”
“Đóng khung hai bản.” Giang Hoài nói: “Một bản để ở đầu giường ký túc xá, bản còn lại mang về nhà dán…” Cậu dừng một chút, lại nói tiếp: “Dán lên bàn của em.”
Giang Hoài vốn định nói dán lên album ảnh, lại đột nhiên nhớ tới mặt trước của album ảnh đã mục nát, phía sau dán thêm một bức nữa cũng vô dụng.
Cậu nói: “Đọc thuộc toàn bộ.”
Trong lòng Bạc Tiệm bắt đầu ngứa ngáy, kéo cánh tay Giang Hoài ra khỏi mặt bàn, siết chặt tay cậu: “Khoe khoang quá mức.”
Giang Hoài không khách khí rút tay về, nhếch môi phủ nhận: “Không có.”
Gần đây, Giang Hoài đang suy nghĩ về món quà sinh nhật mà cậu sẽ tặng cho Bạc Tiệm vào ngày sinh nhật.
Đây là tuổi mười tám của cả hai.
Thành thật mà nói, đối với Giang Hoài, sinh nhật lần thứ mười tám của cậu không có ý nghĩa gì cho mấy…!Trừ khi làm chút chuyện gì đó phạm pháp, cậu không nghĩ ra có gì khác biệt giữa hôm qua mười bảy tuổi và ngày mai mười tám tuổi.
Nhưng Giang Hoài không muốn đối xử quá qua loa với tuổi mười tám của Bạc Tiệm.
Nhiều người trong trường biết sinh nhật của Bạc Tiệm là vào ngày hai mươi tư tháng chín.
Hôm đó Bạc Tiệm không xin phép, từ sáng đến tối, cứ mỗi giờ ra chơi là có người đến lớp tìm Bạc Tiệm để tặng quà sinh nhật.
Bạc Tiệm biết nhiều người, người biết Bạc Tiệm còn nhiều hơn.
Giờ này năm ngoái cậu không quen Bạc Tiệm nên cũng không để ý lắm.
Bạc Tiệm đã quen với lớp mặt nạ không chê vào đâu được của một học sinh giỏi, lễ phép và lễ độ, khiến người ta lầm tưởng rằng tất cả những gì họ tặng cho cậu đều sẽ được trân trọng, đồng thời họ cũng là những người bạn rất thân của cậu.
Đây không phải là lần đầu tiên Giang Hoài phát hiện ra sự giả dối của Bạc Tiệm.
Nhưng nhìn tên súc sinh Bạc Tiệm một giây trước vẫn cười với người ta, giây sau đã ném bưu thiếp vào thùng rác sau khi người ta rời đi, cậu vẫn không nhịn được hỏi: “Sao con người anh lại dối trá như vậy?”
“Anh dối trá sao?” Bạc Tiệm nghiêng đầu hỏi.
Giang Hoài: “Anh nói xem?”
Bạc Tiệm im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói: “Anh dối trá.
Nhưng người khác có thể nói, em thì không được.”
Giang Hoài tức quá hóa cười: “Vậy anh muốn em nói cái gì?”
Ngón cái của Bạc Tiệm cọ cọ vào lòng bàn tay Giang Hoài: “Nói thích anh đi.”
Đến tháng Mười Một, Giang Hoài vẫn chưa quyết định sẽ tặng món quà nào cho tuổi mới lớn của Bạc Tiệm nhân dịp sinh nhật lần thứ mười tám của cậu.
Vì cậu ấm Bạc không thiếu tiền, thích thứ gì cũng có thể tự mua cho mình, dùng đồ còn kén chọn, cứ như có chứng cưỡng chế vậy.
Bình thường đều dùng bút cùng một nhãn hiệu, mực cũng dùng nhãn hiệu đó, đối mực khác thì nói mùi mực không đúng, không dễ ngửi, không quen.
Giang Hoài thầm nghĩ, có thể khiến cho cậu chủ nhà giàu này ngày nào cũng dùng cây bút gel năm nhân dân tệ mua ở cửa hàng tiện lợi của trường chấm bài đúng là tổ tiên nhà họ tích đức.
Làm sao để mua quà sinh nhật cho một người khó trị thế này đây?
Giang Hoài cảm thấy rằng chỉ có một cách để thoát khỏi vấn đề này.
Chính là đến hỏi bản thân người được mừng sinh nhật, cho người được mừng sinh nhật được chọn quà tặng cho chính mình, phiên bản giới hạn cũng được, mẫu mới chưa ra mắt cũng không sao, chỉ cần có thể mua được, Giang Hoài sẽ mua cho cậu.
Nhưng đến hỏi, chủ tịch Bạc nói “đều được”, “sao cũng được” và “không thành vấn đề”.
Nhưng một câu “Anh muốn em tặng anh món quà gì” đổi thành “Em tặng anh một cuốn sách thì sao”, “Em tặng anh một cây bút thì sao”, “Em tặng anh một món đồ thủ công được không”, câu trả lời của chủ tịch Bạc lại trở thành “không cần”, “không thiếu”, “Đồ thủ công do em tự làm à”.
Cái rắm.
Cậu cảm thấy mình đã dành kiên nhẫn cả đời cho Bạc Tiệm.
Bạc Tiệm không muốn thứ gì, cậu bèn hỏi tiếp: “Vậy anh muốn gì?”
Bạc Tiệm: “Cái gì cũng được.”1
Giang Hoài: “…”
“Nếu không muốn chia tay…” Cậu ngoài cười nhưng trong không cười: “Em khuyên anh nên trả lời câu hỏi này lại một lần nữa.”
Chủ tịch Bạc dường như hơi bị đe dọa.
Cậu yên lặng nhìn Giang Hoài một lúc, khẽ cười nói: “Anh không có đáp án, em cho anh cái gì anh cũng sẽ lấy… sinh nhật của anh không quan trọng, anh chỉ muốn chúc mừng sinh nhật em.
Em mười tám tuổi tuổi rồi.”
Giang Hoài cũng trầm mặc một lát: “Nhưng em cũng nghĩ như vậy.”
Cậu cũng nghĩ rằng sinh nhật của mình không quan trọng.1
Cậu muốn tổ chức sinh nhật cho Bạc Tiệm.
Bạc Tiệm sửng sốt một chút, cụp mắt xuống hôn lên mắt Giang Hoài: “Vậy em cứ luôn thích anh là tốt rồi.”
Món quà sinh nhật anh muốn là bản thân em.1.