Kỳ thi tháng vừa kết thúc, diễn đàn của trường học náo nhiệt trở lại.
Mấy tuần nay các trận thi đấu bóng rổ diễn ra liên tiếp, có hai trận đấu vòng loại trực tiếp và một trận đấu chung kết.
Mỗi bảng có 26 lớp, vòng loại trực tiếp đầu tiên 13 lớp vào vòng tiếp theo trong số 26 lớp, sau kỳ thi tháng là vòng loại trực tiếp thứ hai, 4 lớp được vào vòng tiếp theo trong số 13 lớp…!Nói là vòng loại trực tiếp thứ hai, nhưng thật ra không chỉ đấu một trận, 13 lớp chia thành ba nhóm, mỗi nhóm có 1 lớp được vào vòng tiếp theo trong số 4 lớp, có một lớp bốc được phiếu trắng nên được trực tiếp vào vòng sau.
Đến trận chung kết cuối cùng, trong số các lớp của bốn đội mạnh nhất của ba bảng, có một lớp giành chiến thắng.
Sau đó quán quân của lớp mười, lớp mười một, lớp mười hai đấu một trận bóng rổ nữa để quyết định huy chương vàng, huy chương bạc và huy chương đồng.
Trên trang chủ của diễn đàn trường có vài bài viết liên quan đến “trận đấu bóng rổ”.
Bài viết trên đầu trang vừa mới đăng lên là:
“Các anh em, mọi người cảm thấy lớp nào có khả năng giành quán quân nhất trong trận thi đấu bóng rổ năm nay của trường chúng ta?”
“Gấu trắng to: Vòng loại trực tiếp thứ hai còn chưa đấu mà, có phải chủ tus hỏi sớm quá rồi không?”
“Chủ nhiệm lớp 8: Làm bài thi tháng tốt à? Còn có tâm trạng đăng bài về trận đấu bóng rổ hả?”
“Tù trưởng Kenya: Cái này đoán thế quái nào được? So với việc ai giành được quán quân trong trận chung kết, tôi càng muốn biết lớp nào may mắn bốc được lá thăm vào thẳng vòng tiếp theo.”
“Vương Trung Vương: lầu trên +1”
“Chủ nhân của dòng chảy bóng đêm: thứ gọi là vận may quá siêu hình, bạn vất vả phải đấu đủ hai trận của vòng loại trực tiếp thứ hai, còn không chắc được vào vòng trong, người ta bốc thăm trực tiếp được vào vòng trong và là top bốn của giải đấu, có tức không chứ?”
“Ông nội cậu: Khối mười, khối mười hai thì không biết, khối mười một bốc được thăm trống là a2.”
“Cho thêm mật ong: Xin lỗi nhé, tôi ghen tị rồi.”
“Meo: Ủa? Lớp 11a2, không phải là chủ tịch của lớp đó à?”
“Ông nội cậu: Ghen tị cái rắm, nếu tôi nói là Bạc Tiệm bốc trúng thăm trống, thì cậu còn ghen tị không?”
“Cho thêm mật ong:???”
“Tiên nữ nhỏ ngọt ngào: Được chủ tịch bốc trúng à, vận may của chủ tịch tốt thế sao?”
“Vương Trung Vương: Trời, sao khắp nơi đều là Bạc Tiệm thế hả? Bạc Tiệm cút về bài đăng đầu tiên của lớp bên cạnh đi có được không?”
“Meo: Đáng ghét, lầu trên đừng ghen tị quá nhé.”
“Không bao giờ làm bài tập: Vậy nếu tôi nói Bạc Tiệm và Giang Hoài yêu nhau rồi thì các cậu còn ghen tị không?”
“Tiên nữ nhỏ ngọt ngào: Lầu trên câm miệng đi!!! Còn bịa đặt nữa là tôi sẽ tố cáo cậu đấy!!”
“A của A nhất:?? Yêu nhau con mẹ mày, anh Giang thuộc về tất cả các Alpha ở trường số hai.”
“Không muốn học chính trị: Hai đứa Alpha kia, có thấy ghê tởm không hả, sao mới sáng sớm mà đã ấn vào bài viết toàn thấy Giang Hoài thế.”
“Gấu trắng lớn: Chậc chậc, quả nhiên bất cứ nơi nào Giang Hoài xuất hiện sẽ có một cuộc chiến xé xác.”
“Không bao giờ làm bài tập: Tôi rảnh ngồi bịa đặt tin đồn làm gì? Chẳng phải điều này tương đương với chủ tịch Bạc và Giang Hoài thừa nhận rồi à? Bạc Tiệm không bỏ phiếu cho Giang Hoài sao?”
“Meo: Bỏ phiếu sao rồi? Alpha bỏ phiếu cho Giang Hoài không nhiều sao?”
“Không bao giờ làm bài tập: Những Alpha khác cũng tặng nước tặng quần áo cho Giang Hoài, ngày ngày dính nhau không rời?”
“Nước chanh: Nghe lầu trên miêu tả như thế, lẽ nào chủ tịch ở dưới sao?”
“Cho thêm mật ong:…!Logic của lầu trên thật tuyệt vời.”
“Vương Trung Vương: Ha ha ha ha ha ha ha nghe vui tai đấy, tôi cũng cảm thấy Bạc Tiệm không chch nổi Giang Hoài đâu.”
“Meo: Các cậu bị điên à?”
“Nước chanh: Nghiêm túc đấy, tôi đăng thêm một bài nữa, nếu chủ tịch ở bên cạnh Giang Hoài thật, các cậu cảm thấy ai trên ai dưới?”
“Ông nội cậu: Giang Hoài nhỉ.
Nhát dao đầu tiên của trường số hai nói đùa với cậu à?”
“A A nhất: anh Giang của tôi A là cái chắc.
Chủ tịch không bằng lòng thì để tôi đi, anh Giang chch tôi.”
“Gấu trắng lớn: Beta ngồi hóng drama.jpg.”
“Chủ nhân của dòng chảy bóng đêm: Đều là Alpha, chắc chắn ai thể lực tốt hơn thì người đó ở trên.”
“Chủ nhân của dòng chảy bóng đêm: Hừmmm, hình như chủ tịch không tham gia nhiều các hoạt động thể dục thể thao, nếu chỉ so sánh thể lực, chắc chắn thể lực của Giang Hoài tốt hơn.
Video lúc trước tên du côn tìm Giang Hoài đánh nhau các cậu đã xem chưa?”
“Via: Xem rồi.
Mạnh mẽ thật đấy.”
“Gốc số ba: Nghe nói Alpha có thể lực tốt, có thể ôm người ta ch*ch suốt đêm, sướng như lên mây.”1
“Meo:???”
“Chủ nhiệm lớp 8: Cái đám hư hỏng này, tôi sẽ báo cáo các cậu làm chuyện đồi trụy.”
“BT: Ừm.”1
“Ông nội cậu:???”
“Via:??? Có phải vừa nãy có ai trả lời không?”
“Chủ nhiệm lớp 8: Số của lầu trên có hơi quen mắt.”
“Cho thêm mật ong: Ôi vãi??”
“Đừng làm phiền tôi: Bạc Tiệm?”
Bật phim trong lớp âm nhạc.
Giang Hoài mở cửa sổ phòng vệ sinh ra, rít một hơi thuốc dựa vào trong buồng vệ sinh, khép hờ cửa.
Những lớp khác đang học, không có ai trong nhà vệ sinh cả.
Tối thứ bảy lão Tần lại gọi điện thoại cho Giang Hoài…!Thứ năm chiều nay có lớp học âm nhạc, chiếu một bộ phim cổ trang về hai cha con nương tựa vào nhau, Giang Hoài mới nhớ ra phải gọi lại cho Tần Dư Hạc…
Bảy giờ sáng, chắc lão Tần đã dậy rồi.
Giang Hoài: “Alo.”
Nghe máy khá nhanh, nhưng nghe rồi lại không nói gì.
Giang Hoài nhìn điện thoại, chắc chắn đang kết nối, nên cậu đeo tai nghe lên một lần nữa: “Tần Dư Hạc?”
“Tiểu Giang à.” Tần Dư Hạc dừng lại vài giây, nói: “Tôi gọi điện thoại cho cậu từ thứ bảy tuần trước mà thứ năm tuần này cậu mới gọi lại cho tôi à?”
“Thứ năm tuần này thì sao?”
Nói chuyện với Giang Hoài, Tần Dư Hạc tức giận: “Sao cậu không đợi năm sau rồi gọi lại?”
Ngoài cửa sổ trời đang mưa.
Tần Dư Hạc vén chăn lên, bước xuống giường, ánh sáng lạnh lẽo chiếu xuống sàn nhà kéo theo một cái bóng dài.
“Bộp bộp”, đèn trong phòng tắm cũng bật sáng.
Bạn nối khố của cậu ấy luôn rất tàn nhẫn: “Cậu có chuyện gì không, đừng nghe mà không nói gì…”
Tần Dư Hạc khàn giọng nói: “Giang Hoài, tôi muốn về nước rồi.”
Giang Hoài đột nhiên im lặng.
Rất lâu sau, cậu hỏi: “Cậu nhớ mẹ rồi à?”
Không biết tại sao Tần Dư Hạc cũng im lặng.
Tần Dư Hạc lại thở dài: “Tôi nhớ bố.”
“…!Mẹ cậu biết sẽ đau lòng đấy.”
Tần Dư Hạc: “Cậu câm miệng đi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không?”
Giang Hoài: “?”
Nghe âm thanh bên phía Tần Dư Hạc, chắc cậu ấy đang đi tắm.
Quen biết Tần Dư Hạc từ hồi tiểu học, Tần Dư Hạc luôn lảm nhảm, ríu ra ríu rít, nói những chuyện linh tinh với cậu, Giang Hoài nghe xong cảm thấy rất lãng phí thời gian.
Nghiêm khắc mà nói thì Tần Dư Hạc do Giang Hoài nhặt được trên đường.1
Ngày đầu tiên đi học tiểu học, cậu bé Giang Hoài ít nói nhặt được một cậu bé ít nói thứ hai bị ngã ở trước cửa lớp, chỉ bị rách một chút da, nhưng cậu òa khóc rất to.
Sau đó cậu bé ít nói ấy đã cùng trưởng thành cùng với cậu suốt sáu năm.
Từ nhỏ Giang Hoài rất khó gần, nhưng lúc nhỏ Tần Dư Hạc rất dịu dàng, sau này trưởng thành rồi lại trở nên khó gần giống Giang Hoài.1
“Vé máy bay của tôi bay vào ngày mười tháng mười hai, về nước đúng lúc vào thứ bảy…!Đến lúc đó cậu sẽ đến đón tôi chứ?”
Giang Hoài gảy tàn thuốc lá: “Không rảnh.”
“…”
“Đợi cậu về tôi mời cậu ăn cơm.”
“Cảm ơn bố!” Tần Dư Hạc nắm bắt đúng thời cơ: “Mở video đi.”
Giang Hoài cau mày: “Mời cậu ăn cơm và mở video có quan hệ nhân quả gì không?”
“…! Không có.” Giang Hoài không dễ bị lừa, Tần Dư Hạc dừng lại một lúc…! Không cần thể diện nữa.
Cậu giả vờ ngoan ngoãn nói: “Muốn ngắm nhan sắc của bố đó.”
Giọng điệu này khiến Giang Hoài rất vui.
Nhưng cậu nói: “Tôi đang trong nhà vệ sinh.”
“Không sao đâu! Tôi không chê thối!”
“…”
Bàn phía trước trống rỗng.
Trên màn ảnh, tình cảm cha con sâu sắc khiến mắt của nhiều bạn học đỏ hoe.
Bạc Tiệm rời khỏi diễn đàn trường học, không tập trung tựa đầu vào tay.
Ngòi bút dừng lại ở câu hỏi cuối cùng trên vở bài tập, diễn như kiểu đã viết ra được đáp án cuối cùng.
Lúc lâu sau, Bạc Tiệm đóng nắp bút, đứng dậy đi ra ngoài.
Vẫn chưa tan học nên hành lang không có một ai.
Cậu ngước mắt lên, Giang Hoài đang tựa vào cửa sổ, khuỷu tay chống vào mép cửa sổ, cửa sổ mở toang, câu rít một hơi thuốc, tai nghe đeo nghe, hình như đang chơi điện thoại.
Bạc Tiệm đi vào, Giang Hoài liếc một cái: “Cậu còn chuyện gì khác à?”
Bạc Tiệm khẽ cau mày, đi lướt qua Giang Hoài.
Nhưng hình như Giang Hoài đang gọi điện thoại, không nhìn cậu, nói: “Không, tôi dùng thuốc ức chế rồi, lần trước cậu ta đánh dấu tôi là sự cố ngoài ý muốn thôi…!Cậu có thể đừng hỏi tôi chuyện này nữa không hả?”
Bạc Tiệm đi qua, bóp điếu thuốc mà Giang Hoài đang ngậm dở: “Sự cố ngoài ý muốn gì cơ?”
Cậu nhìn xuống màn hình điện thoại của Giang Hoài, cau mày rồi bình tĩnh lại.
Cậu nhẹ nhàng hút đuối thuốc mà Giang Hoài vừa hút, hỏi: “Người này là ai thế, bạn à?”
Giang Hoài quay đầu: “?”
Giang Hoài đeo tai nghe, nên Tần Dư Hạc nói gì Bạc Tiệm đều không nghe thấy, nhưng Bạc Tiệm nói gì thì Tần Dư Hạc đều nghe thấy cực kỳ rõ ràng.
Cho dù cậu ấy không nghe thấy, thì cậu ấy cũng sẽ nhìn thấy người này lấy điếu thuốc mà Giang Hoài từng hút ra rồi rít một hơi.
Bạc Tiệm dập điếu thuốc, cẩn thận gói tàn thuốc vào giấy rồi ném tàn thuốc cùng với khăn giấy vào thùng rác.
Cậu nắm tay Giang Hoài giơ lên, ngửi ngón tay của Giang Hoài, không nhìn vào màn hình điện thoại nữa: “Rửa tay rồi quay về với tôi.
Tôi ra ngoài tìm cậu đó.”
Tần Dư Hạc: “?”
Giang Hoài nhướng mày, nổi da gà khắp cơ thể: “Bạc Tiệm, cậu…”
Tần Dư Hạc tăng âm lượng: “Đây con mẹ nó là Bạc Tiệm sao?”
Giang Hoài bị Tần Dư Hạc ồn ào một trận, rút tay ra, tiếp tục nói: “Cậu đi học rảnh quá à? Tôi…”
Tần Dư Hạc: “Tên chó Alpha kia vẫn dụ dỗ cậu à?”
Giang Hoài: “…”
Tần Dư Hạc: “Trời, cậu ta không cần thể diện nữa à?”
“Bạn tiểu học à?” Bạc Tiệm cong môi: “Bạn tiểu học mà lên cấp ba rồi vẫn liên lạc à?”
Cả hai người đồng thời mở miệng, Giang Hoài không hề nghe rõ một câu nào cả: “…”
Bạc Tiệm cụp mắt liếc nhìn màn hình điện thoại.
Tần Dư Hạc nhìn chằm chằm Bạc Tiệm.
Bạc Tiệm không nghe thấy cậu ấy nói gì, cậu ấy cũng không nói chuyện với Bạc Tiệm.
Tần Dư Hạc chỉ hơi hếch cằm lên, liếm răng dưới, giơ ngược ngón cái lên với camera.
Tần Dư Hạc là Alpha.
Cho dù là lần đầu tiên gặp, cho dù không thân quen thì cũng sẽ đoán ra điều này.
Kiểu tóc đầu cua này cực kỳ kén chọn mặt, nhưng đối với Tần Dư Hạc mà nói thì không có gì bất ngờ cả.
hốc mắt sâu, mũi cao, má lúm rõ ràng và đôi môi mỏng màu đỏ đậm.
Đó là bẩm sinh, khiến người khác không thể kìm chế được ý nghĩ xấu xa.
Cho dù là Alpha, gặp Tần Dư Hạc cũng sẽ khá khó chịu.
Nhưng bây giờ Tần Dư Hạc nhìn thấy Bạc Tiệm còn khó chịu hơn.
Cái nhìn đầu tiên, cậu đã biết người này chắc chắn là một rắc rối to lớn.
Bạc Tiệm không để ý đến sự khiêu khích của Tần Dư Hạc, mà chỉ lịch sự nhếch môi lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đều rất lạnh lùng.
Tần Dư Hạc muốn mua vé bay máy của hôm nay để về nước.
Cậu chắc chắn 100%, tên Alpha tên Bạc Tiệm này đã đánh dấu Giang Hoài một lần thì chắc chắn sẽ có lần hai, lần ba…!Vô số lần.
Tham lam vô độ.
Giang Hoài cảm thấy quá phiền phức, tháo một bên tai nghe ra: “Tôi cúp máy đây, lúc khác nói chuyện sau.”
Ngoài dự đoán, cuối cùng lão Tần cũng trưởng thành rồi, không ồn ào mà chỉ hơi tủi thân: “Cậu liên lạc với tôi nhiều hơn đó…!Đợi tôi về nước.”
Bạc Tiệm “hừ” nhẹ một tiếng.
Giang Hoài ngày càng khó chịu với Bạc Tiệm, quay đầu nói: “Cậu có thể ra ngoài được không?”
Bạc Tiệm thực sự không hề ồn ào một chút nào mà lại nhẹ nhàng trả lời: “Được.
Tôi ra ngoài cửa đợi cậu.”
Giang Hoài rửa tay xong, miệng nhai kẹo cao su đẩy cửa phòng vệ sinh nam ra, chủ tịch Bạc đang đợi ở góc hành lang cách đó vài mét, Giang Hoài bước tới: “Đợi thật à?”
“Không phải đã nói rồi sao?”
“Ừ.”
Giang Hoài không đáp lại nữa, Bạc Tiệm nói với vẻ mặt tự nhiên: “Cậu không cảm thấy bạn tiểu học của cậu quản quá nhiều chuyện của cậu à?”
Giang Hoài dừng chân lại: “Cậu nghe thấy cậu ấy nói gì à?”
“Không.”
Giang Hoài: “…”
Bạc Tiệm: “Đoán thôi.”
Giang Hoài liếc cậu: “Vậy cậu đoán được cái gì?”
Bạc Tiệm thản nhiên nói: “Chắc là liên lạc với cậu ta nhiều hơn, đi tìm cậu ta, đừng lạnh lùng với cậu ta…!Muốn hẹn cậu ra ngoài, muốn nghe ngóng tình hình gần đây của cậu.”1
Giang Hoài: “…”
Bạc Tiệm thật sự không nghe thấy cái mẹ gì sao?
Nói xong, chủ tịch Bạc đánh giá: “Vô liêm sỉ.”
Tác giả có lời muốn nói: lão Tần: Hừ!.