Kết thúc bài kiểm điểm, Bạc Tiệm khẽ khom lưng, quay người bước xuống bục
Giang Hoài thu tầm mắt lại, kéo kéo cổ áo, đi lên bục giảng.
Bạc Tiệm mắt không nghó nghiêng, bước xuống bục giảng.
Hai người vai chạm vai lướt qua nhau.
Dưới hàng trăm cặp mắt của hơn bốn mươi học sinh, còn có thầy Lâm đang nhìn bọn họ.
Chỉ có Giang Hoài biết, Bạc Tiệm đã nhanh như chớp dùng ngón tay út khều cậu rồi buông ra.
Giang Hoài thấy hưng phấn ngầm tột độ.
Cậu “chậc” một tiếng, nhưng cũng không thay đổi tầm mắt.
Cậu xấu xa, cậu biến thái nhưng cậu lại cảm thấy học sinh con ngoan trò giỏi này hàng ngày đều đang dụ dỗ cậu.
Không ở trong thời kỳ làm dấu cũng đang dụ dỗ cậu.
…!Thậm chí còn âm thầm dụ dỗ cậu.
Giang Hoài lên đài, hắng giọng: “Tiết thể dục thứ sáu tuần trước, tôi và Bạc Tiệm…”
Cậu hơi dừng lại, trái cổ trượt lên trượt xuống, nói tiếp: “Ở tòa nhà phía Đông của dãy lầu Học lễ…”
Bạc Tiệm trở lại chỗ ngồi của mình, ở hàng ghế áp chót, cách nhau khá xa.
Cậu chống đầu, cầm bút, thần thái quyện lại, hơi mất tập trung.
Cho đến khi ngước mắt lên, nhìn Giang Hoài, bốn mắt nhìn nhau, Bạc Tiệm mới mỉm cười, ở hàng ghế cuối, thầy Lâm ở cửa trước, cả lớp đều nhìn Giang Hoài, Bạc Tiệm không ngồi cùng bàn với bọn họ, cũng không ai thấy cậu.
Cho nên cậu đưa tay lên làm hình trái tim với Giang Hoài.
“…! Không tuân theo sự dạy dỗ tư tưởng đạo đức chính trí của chủ nhiệm… Giang Hoài nói đột nhiên lỡ lời: “Tôi và Bạc Tiệm cùng nhau nhảy xuống tòa nhà Học Lễ.”
Thầy Lâm chau mày: “Cái quái gì thế?”
Chuông vào lớp vang lên, hai mươi phút nữa phải làm bài thi thử giữa kỳ môn ngữ văn.
Bàn học trong lớp đã sắp xếp thành kiểu phòng thi, học sinh bắt đầu lục tục đeo cặp sách đi thi.
Các bạn học sinh ở lớp khác cố ý đến sớm đang chờ ở bên ngoài để chuẩn bị vào phòng thi.
Chắc chắn Bạc Tiệm ở phòng thi số một.
Trần Phùng Trạch không so với đám quái thú thành tích top đầu này.
Top hai mươi của khối mười cũng thi ở phòng học số một.
Cậu ta ở cửa sau đợi chủ tịch Bạc.
Nói thật là cậu ta không kìm được cơn ngứa ngáy, muốn hỏi tiến độ chuyện “yêu đương” gần đây của Chủ tịch Bạc với Giang Hoài…!Cậu ta không biết chuyện gì đang xảy ra.
Dù sao chuyện yêu đương của hai vị này đã tiến triển đến “Hợp đồng tình nhân của Ác quỷ Alpha” trên trang web trường rồi.
Còn đến đoạn sảy mất đứa con thứ ba rồi.1
Trần Phùng Trạch nhìn Giang Hoài.
Giang Hoài không có biểu cảm gì, khoác cặp sách lên vai, đá vào ghế đẩu dưới bàn, đi ngang qua bàn của Bạc Tiệm, Trần Phùng Trạch hơi hé mắt… sau đó Giang Hoài không thèm nhìn chủ tịch Bạc, cứ đi thẳng như vậy…
Chủ tịch Bạc cũng nhướng mắt nhưng không nói chuyện.
Hoàn toàn không giống như mối quan hệ đã mất ba đứa con.
Trần Phùng Trạch thấy Giang Hoài đi rồi, mới thấp giọng hỏi: “Cứ để như vậy à?”
“Không như thế thì sao?”
Trần Phùng Trạch hỏi: “Không phải hai người là một đôi ư?”
Bạc Tiệm đứng dậy, đẩy ghế đẩu xuống, nhẹ giọng hỏi: “Cái gì là một đôi? Đứng trước mặt đám bạn học hóng hớt ôm hôn thắm thiết sau cửa phòng giáo vụ à?”
Nhất thời Trần Phùng Trạch bị cậu nói móc đến nghẹn họng.
Bạc Tiệm chậm rãi đi qua bên người cậu ta, thở dài như đang lẩm bẩm một mình: “Gần đây bận quá.”
Phòng thi số bốn mươi là phòng thi được cải tạo từ phòng y tế không sử dụng ở dãy lầu phía đông.
Học sinh cá biệt không xứng được thi trong phòng học.
Phòng thi số một nằm trong dãy phòng học rộng lớn ở tòa nhà Học lễ.
Phòng thi một trăm người, đều thuộc top 100 của khối mười.
Nghe thôi cũng đủ hiểu có mặt mũi cỡ nào.
Giang Hoài vào chỗ ngồi theo mã số học sinh của mình, vẫn là hàng thứ hai từ dưới đếm lên.
Hàng thứ nhất từ dưới đếm lên, 1535, Triệu Thiên Thanh.
Bây giờ Triệu Thiên Thanh tự nhận cậu ta khá quen thuộc với Giang Hoài…! Bởi vì vừa mới khai giảng cậu ta thật sự rất sợ Giang Hoài.
Trước đây cậu ta cũng không biết Giang Hoài, nhưng hết cách, sau khi xảy ra một số chuyện vào năm lớp mười, cái tên Giang Hoài đồng nghĩa với “kẻ điên” trong trường học.
Mới khai giảng, khi Triệu Thiên Thanh vừa nhìn thấy chỗ ngồi của mình ngay cạnh Giang Hoài, suýt chút nữa đã đì tìm thầy Lâm.
Cậu ta nghĩ làn da non nớt của một Beta như cậu sao có thể chịu nổi sự hành hạ của Giang Hoài.
Nhưng bây giờ Triệu Thiên Thanh đã nhận ra thật ra Giang Hoài rất tốt, tuy ngoài mặt lạnh lùng, nhưng rất dễ sống chung.
“Haiz” Triệu Thiên Thanh than thở: “Giang Hoài… một hồi nữa nên thi thế nào đây?”
Bọn họ là anh em sướng khổ có nhau, trong phòng thi số bốn mươi này đừng nói đến chuyện chép bài của người khác, chưa chắc người đưa bài cho bạn chép đã làm đúng, cả phòng thi như một bầy gà.
Giang Hoài không quay đầu lại, vứt “bốp” món đồ cho Triệu Thiên Thanh từ phía trước.
Hai mắt Triệu Thiên Thanh sáng ngời, cậu ta nghĩ đó là công nghệ quay cóp cao siêu nào đó, nên vội vàng chộp lấy.
Nhưng mà nhìn kỹ…
Xúc xắc.
Kỳ thi thử hoàn toàn theo quy trình của kỳ thi giữa kỳ, đề thi giữa kỳ sẽ được bố trí giống như thi thử, khi kết thúc kỳ thi giữa kỳ, phòng giáo dục thành phố sẽ ra đề thống nhất.
Sau khi thi xong, sẽ thống nhất xếp hạng hơn chục trường trung học phổ thông trong toàn thành phố S.
Nhưng cũng vì như vậy mà người đứng đầu kỳ thi hoặc những người có quen biết như Giang Hoài mới có thể biết được thứ hạng của mình trong toàn thành phố.
Những người xếp hạng từ bốn mươi chín nghìn chín trăm chín mươi trong số năm mươi nghìn người thì không cần phải biết.
Đề thứ nhất là môn ngữ văn, thời gian làm bài là hai tiếng rưỡi.
Tổng điểm thành tích lớp mười của Giang Hoài xếp thứ 1534, nhìn chung thì không thấp hơn Triệu Thiên Thanh, một học sinh mà một ngày có bảy tiết thì hết sáu tiết ở phòng thể dục đang ngồi sau lưng cậu.
Trong số bảy trăm năm mươi câu hỏi, bình thường cậu cũng giải được một trăm năm mươi câu.
Nhưng không phải Giang Hoài giải được một trăm năm mươi câu từ kỳ thi đầu tiên năm lớp mười.
Kỳ thi đầu tiên năm lớp mười cậu thi được hơn năm trăm câu, xếp hạng bảy mươi tám trong khối, sau đó không có lần thi nào mà cậu tỉnh táo để làm bài.
Hai tiếng rưỡi thi môn ngữ văn thì cậu đã ngủ hai tiếng trước.
Nửa tiếng cuối cùng cậu mới chọn đại đáp án, còn phần tự luận thì viết lung tung.
Nếu nghiêm túc thi, phỏng chừng Giang Hoài có thể thi được ba trăm câu.
Nhưng có gì khác chứ? Vẫn không đậu môn nào, vẫn là hạng chót lớp.
Tiêm thuốc ức chế, thành tích sẽ bết bát như thế.
Giang Hoài đã biết điều đó từ kỳ thi đầu tiên khi cậu bước vào trường trung học với hơn 500 điểm.
Cậu bắt đầu phát triển các tuyến pheromone từ học kỳ hai năm lớp chín, và bắt đầu dùng thuốc ức chế từ học kỳ hai năm lớp chín.
Nhưng trên cơ bản, học kỳ hai năm lớp chín đều là ôn tập, vì vậy Giang Hoài có ngủ nhiều thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến thành tích thi lên cấp ba.
Kỳ thi đầu tiên năm lớp mười là kỳ thi tệ nhất của Giang Hoài.
Cậu không phải là một học sinh rất cố gắng, Giang Hoài thuần túy chỉ là dựa vào năng khiếu cũng có thể khoe khoang với cái bạn khác.
Lần đầu tiên nhìn thấy bảng xếp hạng hơn hơn bảy trăm của mình, Giang Hoài tự nghĩ chắc sau này sẽ còn tệ hơn.
Quả nhiên không sai, trong các kỳ thi tiếp theo, Giang Hoài không bao giờ đạt quá hai trăm điểm.
Thi nghiêm túc cũng như vậy, không bằng ngủ cho sướng.
Ban ngày cậu đi học đã buồn ngủ rồi chứ đừng nói chi tới lúc đi thi.
Như thường lệ, Giang Hoài rất muốn gấp tờ giấy và phiếu trả lời lại rồi lót xuống phía dưới ngủ…!Nhưng khi gấp mặt trước lại, Giang Hoài thấy câu hỏi đầu tiên của đề thi môn tiếng Trung là câu hỏi tìm từ từ sai trong câu thành ngữ.
Cuối tuần trước, Bạc Tiệm ăn cơm ở nhà cậu.
Bạc Tiệm kén ăn tới mức xoi mói đủ thứ.
Không ớt, không tỏi, không hành, không gừng, không tiêu, thậm chí không ăn cả rau mùi.
Chỉ thích ăn canh suông như thế.
Mãi đến khi Giang Hoài bị Bạc Tiệm làm phiền đến mức bảo Bạc Tiệm một là cút đi mua một gói nước muối sinh lý để uống, hai là im miệng.
Sau khi ăn xong, Bạc Tiệm lại bắt cậu làm xong bài tập ngữ văn.
Đèn bàn phản chiếu khuôn mặt ấm áp của Bạc Tiệm, khiến người ta có ảo giác dịu dàng.
Bạc Tiệm nhìn Giang Hoài, xoa đầu cậu nói: “Tuần sau cố gắng thi.”
Chùm sáng của đèn bàn sáng rực rỡ trong mắt Bạc Tiệm, Giang Hoài bỗng thấy trống ngực đập thình thịch.
Giang Hoài biết làm đề bài này.
Trong giờ làm bài tập cuối tuần, tình cờ gặp phải đề bài này, Giang Hoài không nhìn ra nhưng Bạc Tiệm đã khoanh lại giúp cậu.
Giang Hoài khoanh vào câu trả lời B.
Lâu rồi Giang Hoài chưa từng làm bài thi nghiêm túc như vậy.
Câu thứ nhất làm được, chắc chắn câu thứ hai sẽ qua.
Giang Hoài làm lần lượt từng câu, nếu do dự, cậu thường vẽ một vòng tròn vào số câu hỏi để đánh dấu, đây là thói quen của cậu thời cấp hai.
Từ sau khi lên cấp ba, Giang Hoài chưa từng chăm chỉ như vậy.
Những cảm giác thi cử quen thuộc từ từ hiện lên, tập trung cao độ, gặp phải câu hỏi không hiểu thì từ từ suy nghĩ, do dự bất an.
Mỗi lần trả lời được một câu là Giang Hoài có cảm giác thành tựu nho nhỏ đến độ không nhỏ hơn được nữa.
Không tới một giờ, Giang Hoài lại mơ màng buồn ngủ.
Cậu ngáp một cái, vặn nắp chai nước uống một ngụm sau đó lại ngẩng đầu tiếp tục giải đề thi.
Triệu Thiên Thanh vò đầu bứt tai quăng hai lần bút.
Cậu ta ném xúc xắc Giang Hoài cho lên bàn…!Số lẻ viết tự luận, số chẵn làm phần đọc hiểu trước.
Được, 3, số lẻ.
Viết tự luận trước.
Triệu Thiên Thanh sốt ruột phần từ luận trên phiếu đáp án, lén lút liếc nhìn Giang Hoài trước mặt…!Giang Hoài chống đầu, dường như đang giải bài thi, mấy phút liền vẫn không nhúc nhích.
Giang Hoài cứ thế mà ngủ à?
Nếu không tại sao không thấy cậu đổ xúc xắc?
Giang Hoài đặt dấu chấm cuối cùng cho bài tự luận, cậu ngẩng đầu, còn mười phút nữa thu bài.
Thường thì có hai kiểu học sinh làm bài thi nhanh.
Một là dạng có trình độ cao, chỉ lướt nhìn câu hỏi.
Một dạng khác chính là loại cá biệt trong phòng thi số bốn mươi này.
Câu nào không biết thì bỏ qua, cuối cùng nộp giấy trắng.
Còn nửa tiếng nữa là chuông reo báo hết giờ làm bài thi.
Phòng thi số bốn mươi bắt đầu không an phận rồi.
Hai giám thị phòng thi đi tới đi lui canh chừng, cảnh cáo xét kỷ luật.
“Reng reng reng…” Tiếng chuông thu bài vang lên.
“Đã hết giờ thi, tất cả để bút xuống nộp bài! Học sinh cuối cùng của mỗi hàng thu phiếu trả lời từ sau ra trước!”
Triệu Thiên Thanh đến thu phiếu đáp án.
Cậu ta liếc mắt nhìn phiếu trả lời của Giang Hoài… Ôi, đầy chữ? “Anh Giang, anh thi môn ngữ văn thế nào?” Triệu Thiên Thanh hỏi nhanh như gió.
Giang Hoài ngáp một cái: “Thường thôi.”
Triệu Thiên Thanh: “Anh Giang khiêm tốn quá…!Phiếu trả lời của anh không còn chỗ viết nữa rồi!”
Phiếu trả lời viết đầy chữ chính là mục tiêu cuối cùng của học sinh phòng thi số bốn mươi theo đuổi.
Giang Hoài mỉm cười, lắc đầu.
Buổi sáng thi xong ngữ văn, vẫn phải trở về phòng tự học một tiếng, tự do ôn tập.
Tòa nhà phía Đông có hai phòng thi là số ba mươi chín và bốn mươi.
Ba mươi tám phòng thi còn lại đều ở tòa nhà phía tây.
Khi Giang Hoài vừa bước qua hành lang tòa nhà phía tây, đám đông ồn ào chen lấn nhau lên lầu và xuống lầu.
“Cậu thi thế nào?”
“Này phần điền vào chỗ trống của bài thơ cổ: Ba tuổi đói ăn, câu sau là gì nhỉ?”
“Thôi, các người đừng so đáp án với nhau nữa.
Tôi không muốn nghe!”
Cãi nhau.
Giang Hoài đột nhiên cảm thấy những cuộc thảo luận xung quanh trở nên rất sôi nổi, khiến cậu cảm thấy bản thân hòa nhập vào trong đó chứ không phải đứng thờ ơ, lạc lõng một mình.
Bởi vì cậu nghiêm túc làm bài, nên khi những học sinh khác so đáp án với nhau cũng liên quan tới cậu.
Cậu không bị cô lập.
Giang Hoài trở về lớp học, đặt cặp xách xuống rồi đi đến nhà vệ sinh nam.
Có rất nhiều người đứng chen chúc ở nhà vệ sinh nam.
Thậm chí ngay cả dội nước bồn tiểu còn phải xếp hàng.
Nhà vệ sinh nam cũng đang so đáp án: “Cậu chọn đáp án nào cho câu số sáu?”
“Câu số sáu sao? Câu bị lỗi à? Tớ chọn đáp án C.”
“Ơ đệch? Tớ chọn A!”
“Các người xong chưa? Mợ nó ông đây đã trốn đến nhà vệ sinh rồi mà còn không tránh được các người so đáp án nữa à?”
“Thì đó.
So đáp án làm gì? Nói chủ đề khác được không?”
“Haiz, Hứa Văn Dương, tớ nghe nói hôm qua Bạc Tiệm bị chủ nhiệm lớp các cậu xách đi làm kiểm điểm phải không? Chủ tịch hội học sinh cũng có lúc làm kiểm điểm sao? Cậu ấy phạm lỗi gì thế?”
“Á đù? Thật sao? Bạc Tiệm viết kiểm điểm ư?”
Hứa Văn Dương cười gượng… chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lan xa ngàn dặm.
Cậu ta thờ ơ nói: “Là có viết, nhưng không phải chuyện gì to tát, chỉ là không học tiết thể dục thôi…”
Bất chợt một giọng cười sắc bén lạnh lùng ngắt ngang “Đó chỉ đơn giản là không học tiết thể dục sao?”
Hứa Văn Dương nhíu mày nhìn Lưu Sướng.
Có người tò mò: “Haiz, rốt cuộc đã xảy ra việc gì? Không phải tôi nói chứ dù Bạc Tiệm phạm lỗi, chỉ cần không phải là lỗi lớn, bình thường đối với với học sinh giỏi như cậu ấy, thầy cô sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, đúng chứ?”
“Lâm Phi đúng là muốn thiên vị học sinh xuất sắc của ông ấy.” Lưu Sướng quái gở nói: “Nhưng nếu ông ấy đã thiên vị Bạc Tiệm, không phải cũng nên thiên vị Giang Hoài sao? Hai người bọn họ đều bị chủ nhiệm bắt trọn.
Lâm Phi kia có địa vị gì, có thể bao che cho Bạc Tiệm được sao?”
“A đù? Có liên quan tới Giang Hoài sao?”.