## Hứa Văn Dương hơi thất thần.
Dưới lập tức có bạn học “Wow..” lên, sau đó cả lớp hoan hô.
“Chủ tịch mời khách?”
“Wow cậu giàu thế?”
“Chủ tịch trâu bò!!”
“Ăn buffet, ăn buffet!”
Giang Hoài cũng sửng sốt, cậu quay đầu nhìn Bạc Tiệm.
Chủ tịch Bạc thoáng nhướng mày với cậu.
“Trật tự…!trật tự! Tất cả im lặng đã!” Hứa Văn Dương vỗ bàn trên bục giảng, hỏi người ngồi ở hàng cuối cùng: “Chủ tịch, cậu nói thật hả?”
Hàng loạt người quay đầu nhìn xuống.
Bạc Tiệm “ừ” một tiếng.
Hứa Văn Dương không nghĩ tới lớp liên hoan còn có thể gặp được kẻ có tiền mời khách…!Trong lớp ba bốn mươi người, ít cũng tốn những mấy nghìn tệ? Cậu ta hỏi lại lần nữa: “Chủ tịch cậu chắc chứ, nếu chọn buffet cậu sẽ mời cả lớp đi ăn?”
Bạc Tiệm nở nụ cười gật đầu, giọng nói ôn hòa: “Tôi muốn ăn buffet, cho nên nếu chọn buffet thì tôi mời.”
“Wow…”
Trong lớp lập tức trở nên ồn ào.
Hứa Văn Dương nhìn lão Lâm dùng ánh mắt dò xét chắp tay sau lưng đứng ở trước cửa, trong lớp ồn ào rất loạn, lão Lâm lại không giận, ngược lại còn cười hề hề.
Lá gan Hứa Văn Dương lập tức lớn hơn, cậu ta hắng giọng hô: “Có nghe thấy không! Chọn ăn buffet thì có ba bao…!Không muốn ăn buffet thì tự giác đứng lên!”
Rất lâu sau vẫn không ai đứng lên.
Có nam sinh dẫn đầu ồn ào: “Cảm ơn ba ba!”
“Ha ha ha ha!”
Đúng lúc đến giờ tan học, mọi người vui vẻ bá vai nhau thành tốp năm tốp ba rời đi.
Trên bục giảng, ban lớp trường cùng mấy lớp phó ở lại thảo luận cùng kim chủ ba ba buổi tối đi đâu ăn buffet.
Bạc Tiệm khẽ cúi đầu, cậu cao hơn các bạn học bình thường, đứng ở mép bục giảng, trên miệng là nụ cười quen thuộc, vừa tao nhã lại lễ phép.
Giang Hoài dựa vào bàn sau, xoay bút, nhìn Bạc Tiệm ngẩn người.
“Roẹt…”, Bên cửa sổ có bạn học vén rèm, đầu mùa đông ánh chiều tà chiếu vào phòng học.
Bạc Tiệm hơi nheo mắt, nghiêng đầu nhìn xuống dưới bục giảng.
Giang Hoài đánh rơi bút ‘cạch’ một tiếng.
Bạc Tiệm nở nụ cười.
Giang Hoài chẳng buồn nâng đầu lên, vội vàng nhặt bút, thu dọn sách vở trên bàn, vội vội vàng vàng đứng dậy đi ra từ cửa sau phòng học.
Vừa bước chân ra khỏi cửa, cậu dừng lại, gửi tin nhắn cho Bạc Tiệm: “Có chút việc, cứ thế đi.”
Hứa Văn Dương thấy Bạc Tiệm đang nhìn điện thoại: “Có người tìm cậu à?”
“Không.” Bạc Tiệm không chút để ý nói: “Tôi mời khách vậy thì để tôi chọn chỗ đi.”
Hứa Văn Dương sửng sốt, sau đó lập tức cười nói: “Được, cậu mời nên cậu quyết định…!cậu định đặt chỗ ở đâu?”
Bạc Tiệm cất điện thoại vào túi áo, mỉm cười đáp: “Tôi gửi địa chỉ vào group chat của lớp rồi…!tôi còn có việc, đi trước đây.”
“Ồ…! được, vậy cậu đi trước đi…” Hứa Văn Dương còn chưa kịp nói xong, chủ tịch Bạc đã đi trước rồi.
Cậu ta nhìn cửa phòng học sững sờ, lớp phó vào group chat của lớp xem tin nhắn mới nhất, kinh ngạc nói: “Mẹ kiếp, chủ tịch thật giàu quá!”
Hứa Văn Dương bị cậu ta làm cho hoảng sợ giật mình hỏi: “Có ý gì?”
“Khu nam tầng một của tòa nhà Vạn Thịnh…” Lớp phó đọc tên địa chỉ, sau đó giải thích: “Hồi nghỉ hè tôi có theo ba mẹ đến đó rồi, chia làm ba tầng, thấp nhất mỗi người phải 450 tệ, hải sản tự lấy…!rượu với mấy thức khác thì tính tiền riêng.”
Hứa Văn Dương kinh ngạc không thôi: “Đắt thế sao??”
…
Giang Hoài chuồn ra khỏi cổng trường, điện thoại trong túi quần rung lên.
Cậu lấy ra.
BJ: Cậu đi đến đâu rồi?
Giang Hoài nhìn hai ba giây, trợn mắt nói bậy.
Kẻ Mạnh Thật Sự: Về đến nhà rồi.
BJ:?
Bạc Tiệm nhìn đồng hồ, từ lúc Giang Hoài ra khỏi phòng học đến giờ không tới 10 phút…!Giang Hoài đi 10 phút là có thể về nhà à? Bạc Tiệm nở nụ cười, cậu đoán hiện tại Giang Hoài chỉ vừa mới tới cửa trường học.
BJ: Cậu muốn đi đón Tinh Tinh về đúng không?
Kẻ Mạnh Thật Sự: Ừm.
Bạc Tiệm vừa gõ “Tôi đến dưới lầu nhà cậu chờ nhé” còn chưa kịp gửi đi, Giang Hoài đã gửi một tin nhắn khác đến.
Kẻ Mạnh Thật Sự: Đừng gọi em gái tôi là Tinh Tinh.
Bởi vì buồn nôn.
Ngấy ngấy, Giang Hoài buồn nôn nhất là kiểu xưng hô AA này, mẹ gọi A Tài là Tinh Tinh.
cậu đã dựng tóc gáy rồi.
BJ: Hoài Hoài.
Giang Hoài: “?”
BJ: Tôi đến dưới lầu nhà cậu chờ cậu nhé, Hoài Hoài, lát nữa gặp.
Chỉ trong nháy mắt, Giang Hoài cảm thấy nếu cậu thích chủ tịch Bạc ít đi một chút, cậu đã có thể nói tạm biệt với cái tên BJ trong danh sách bạn tốt rồi.1
Giang Hoài đến trường tiểu học Minh Thành đón A Tài ra ngoài, trên đường cậu có nghía qua nhóm chat của lớp.
Lớp mới tan học được nửa tiếng đã 999+ tin nhắn, Giang Hoài không vào xem, cũng không ngoi lên trong nhóm chat tìm kiếm sự tồn tại.
Thành viên trong nhóm sẽ tự đổi nickname trong nhóm của mình.
Giang Hoài: Đi đâu ăn đấy?
Tin nhắn của Giang Hoài nhanh chóng được xem, nhưng hai ba giây sau.
Triệu Thiên Thanh: Má nó? Anh Giang xác chết vùng dậy hả?
Vệ Hòa Bình: Giang Hoài, cậu còn nhớ rõ lớp chúng ta có nhóm chat ư [ rơi lệ ][ rơi lệ ]
Tiền Lí: Lão đại xuất hiện, không dám lớn tiếng nói chuyện.
…
Kéo tin nhắn lên xem tầm nửa phút, mãi đến đoạn lớp trưởng nhắn.
Hứa Văn Dương: Khu Nam tầng một tòa nhà Vạn Thịnh, hải sản tự phục vụ, các bạn đến trước thì đứng chờ ở bên ngoài một lát, tiệc đứng tần 6 rưỡi mới mở.
Giang Hoài cúi đầu, nhìn A Tài đang cúi đầu nhìn đường đi: “Buổi tối có đi ăn hải sản không?”
A Tài đếm đầu ngón tay nói: “Không ăn…!tôm, không ăn cá, không ăn cua, không phải, không ăn vỏ cua…!đều không ăn!”1
A Tài không thích ăn hải sản.
“Buổi tối lớp anh có buổi liên hoan.” Giang Hoài nhíu mày: “Em không đi thì ở nhà một mình ăn cái gì?”
A Tài: “Mì ăn liền!”
Giang Hoài: “…”
Cậu vô tình kéo mũ của A Tài, dẫn người về phía trước: “Buổi tối anh làm ít đồ ăn cho em, nếu không thì em ra ngoài mua chút đồ ăn, sau này không được ăn mì ăn liền với xúc xích…” Cậu đè đầu A Tài răn dạy: “Ăn một gói mì ăn liền em sẽ thấp đi năm mươi phân đấy.”
A Tài học lớp ba nhưng mới chỉ cao bằng lớp một: “!”
Giang Hoài đưa A Tài về nhà, A Tài bị cậu đe dọa, dưới sự giám thị của Giang Hoài đã gọi cho mình một suất ăn dinh dưỡng dành cho nhi đồng bên ngoài.
Chờ đến lúc Giang Hoài xuống lầu, vừa đúng sáu giờ.
Trời đã tối, mấy cột đèn đường đã sáng lên.
Cậu không thay đồng phục, tay đút túi quần ra cửa, điện thoại đúng lúc rung lên.
BJ: Tôi ở dưới lầu chờ cậu.
Giang Hoài không nhìn, bởi vì trước khi cậu lấy di động ra cũng đã thấy người gửi tin nhắn cho mình.
Bạc Tiệm đứng ở dưới đèn đường, trên đất là cái bóng kéo dài, mờ nhạt.
Cậu cũng mặc đồng phục.
Giang Hoài ra khỏi nhà, cậu ngước mắt, cong môi cười: “Cậu xuống rồi.”
Giang Hoài cúi đầu, đá văng một cục đá trên đường, nơi nào đó trong lồng ngực không an phận đập loạn: “…!Đi thôi.” Giang Hoài cúi đầu nói: “Trí nhớ của cậu rất tốt…”
Bạc Tiệm đi đến, nghiêng mắt theo thói quen kéo cái tay luôn đút trong túi áo của Giang Hoài ra ngoài, nắm ở trong tay mình.
Giang Hoài chết lặng.
Hai người yên tĩnh đi về phía trước.
Sau một lúc, cậu lại đá văng một cục đá: “Đi qua đi, tôi gọi xe đến địa chỉ dưới lầu nhà tôi rồi.”
Bạc Tiệm: “…”
Giang Hoài rút tay về, tư thái lạnh lùng quay đầu trở về: “Trở về đi.”
“Không sao mà, tôi có thể bảo tài xế chờ ở bên kia.”
Giang Hoài thoáng dừng chân: “Cậu muốn để cho tất cả bạn học phải đến thăm chiếc Rolls-Royce cậu lái ra ngoài sao?”
“…”
Hai phút sau, Giang Hoài và chủ tịch Bạc cùng lên một chiếc xe taxi.
Giang Hoài quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời lạnh, hơi nước tạo thành một tầng sương làm mờ cửa kính.
Ánh đèn đường lóe sáng, hắt ngược bóng dáng mờ ảo của Bạc Tiệm trên thành kính.
Cậu nhìn bóng dáng ấy ngẩn người: “Nhà hàng buffet có đủ chỗ không?”
Bóng dáng kia khẽ chuyển động, dịch về phía Giang Hoài, ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói: “Cửa kính xe có gì đẹp?”
Bóng dáng nọ nhéo tay Giang Hoài một cái: “Cậu nhìn tôi đi.”1
Giang Hoài quay đầu, vành tai nóng bừng như thiêu đốt: “…!Ấu trĩ.”
Không biết có phải do từng có hai lần đánh dấu hay không mà Giang Hoài cực kỳ nhạy cảm với tin tức tố của Bạc Tiệm.
Rõ ràng Bạc Tiệm chỉ ngồi ở bên cạnh cậu…!nhưng cậu lại ngửi được tin tức tố của Bạc Tiệm.
Lành lạnh, lại khiến lòng người ngứa ngáy.
Bạc Tiệm thật sự cầm lấy tay Giang Hoài, sau đó phủ tay mình lên: “Không có mà.”
Giang Hoài đột nhiên nhớ tới một chuyện, im lặng một lúc lâu mới hỏi: “…!Có phải cậu đến kỳ dịch cảm rồi không?”
Bạc Tiệm nghiêng đầu tới.
Bác tài lái xe ở phía trước hết sức chuyên chú lái xe, không quay đầu lại.
Bạc Tiệm cúi người đến ghé sát vào bên tai Giang Hoài: “Suỵt.”
Xe rẽ ngoặt, không biết là cố ý hay vô ý, Bạc Tiệm đè đến, Giang Hoài cúi đầu, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ cảm thấy trên vành tai có thứ gì đó mềm mềm chạm khẽ.
Giang Hoài ngồi cứng đờ ở đó, hồi lâu sau: “Ồ….”
“Ngốc quá.”
“…!Cút.”
Tiệc đứng đúng 6 rưỡi mở cửa, nhưng Vệ Hòa Bình chưa tới sáu giờ đã cùng các anh em chạy đến rồi.
Bình thường khi tiệc chưa bắt đầu thì nhân viên phục vụ sẽ không để cho khách tiến vào, chỉ cho ngồi ở bên ngoài chờ.
Vệ Hòa Bình dứt khoát không vào trong, cùng mấy bạn học ngồi ở bên ngoài khoe khoang: “Này, đề thi giữa kỳ lần này không khó, nếu là chủ tịch có thể thi được hơn 730, vậy thì thi chính thức và thi cuối kỳ chắc chắn lọt vào tốp 3 rồi…”
“Nói đùa!” Bạn học đáp lại: “Ba Tiệm tiến vào tốp 3 còn không phải chuyện dễ như chơi sao, cuối kỳ trước không phải cậu ấy còn đứng nhất à?”
Người nào mời khách người đó là ba, chủ tịch mời khách, nghiễm nhiên trở thành một người ba thứ hai của bạn.
“Nực cười! Ba Tiệm thi xếp thứ nhất còn không phải chuyện chơi sao, đây không phải là đề thi chung của tỉnh, chứ nếu không ba Tiệm của tôi đã đỗ Trạng Nguyên rồi!”
Một nam sinh khác nghe không nổi nữa: “Con mẹ nó các cậu thật biết nịnh hót…!trật tự đi, ba Tiệm của mấy cậu còn chưa tới, có nịnh người ta cũng không nghe thấy, OK?”
“Ôi giời đừng nói đến kỳ thi này nữa, thi trượt nên tâm trạng rất kém…!mà các cậu tính xem bữa cơm này chủ tịch sẽ mất bao nhiêu tiền?”
“Cậu biết à?”
“Tôi biết thì còn bảo các cậu đoán làm gì.”
Hứa Văn Dương tính toán một hồi: “Không phải Tiền Lý nói một người hết 450 tệ sao, chúng ta có tổng cộng 36 người đến…!tầm một vạn sáu nghìn hai nhỉ?”
“Mẹ kiếp, chủ tịch là con ông cháu cha à? “
“Lão đại, thật sự là lão đại rồi, rất có thể diện.”
Lớp liên hoan, quét thẻ vào bàn.
Nhà hàng này có cách bày trí tương đối cách điệu, gam màu lạnh, trần nhà rất cao, treo khá nhiều đồ trang trí, nhìn từ cách trang hoàng là biết không phải nơi dành cho gia đình bình thường.
Nhưng quét thẻ vào bàn lập tức có cảm giác như đang đến căn tin trường.
Nhân viên phục vụ trả thẻ học sinh cho Giang Hoài, Giang Hoài “chậc” một tiếng, không quay đầu: “Cậu đúng là chú trọng, tốn kém rồi.”
Giang Hoài híp mắt, lườm Bạc Tiệm: “Tổng cộng bao nhiêu tiền? Tiền mời khách tôi và cậu chia đôi.”
Bạc Tiệm nở nụ cười: “Không cần.”
“Không cần ngại khi chia đôi với tôi.” Giang Hoài nói: “Coi như tôi và cậu cùng mời bạn trong lớp ăn cơm thôi.”
“Không phải xấu hổ.” Bạc Tiệm nhỏ giọng: “Tôi chỉ muốn mời cậu ăn cơm…!Những người khác có thể coi như tiện thể ăn theo cậu.”
Giang Hoài hơi khựng lại, cậu không nhịn được khẽ nhếch môi: “Mời một người tiện thể cho 35 người…!Tôi đi ăn quỵt sao?”
“Không, cậu chỉ cần mời lại tôi là được.” Bạc Tiệm cong môi: “Tôi không dẫn theo người khác.”
Giang Hoài hừ một tiếng.
Cậu lướt nhìn nhà hàng một vòng: “Hôm nay không có vị khách nào khác sao?”
“Không, đặt bao hết rồi.”1
Giang Hoài: “…”
Nhà hàng là kiểu hai người một bàn, đã dọn sẵn dao nĩa dụng cụ ăn.
Bạc Tiệm đứng bên cạnh một chiếc bàn hai người trước cửa sổ sát đất, khẽ cười nói: “Thưởng thức, xem trọng người thường thức chứ không thiếu tiền.”
Giang Hoài: “…”
Nhóm chat của lớp không đến 10 phút sau lại 999+ tin nhắn, nhà hàng rất lớn, có những khu đồ ăn riêng, khu bày cá tươi sò tươi, được cắt thịt tại hiện trường, khu đồ tươi sống và khu đồ chín được tách biệt rõ ràng, nói là tự chọn hải sản, nhưng bên cạnh đều là đồ ăn đã sơ chế, tôm cua thì được hấp trực tiếp trong nồi.
Cả một nhà hàng to như vậy chỉ có hơn ba mươi người dạo chơi.
Không ít bạn học đều cực kỳ hưng phấn: “Cha mẹ ơi còn có tôm hùm to luôn nè…!Bữa tiệc này sẽ tốn bao nhiêu tiền hả?”
“Chủ tịch trâu bò, từ hôm nay trở đi, chủ tịch chính là ba ba của tôi!”
“Cút đi chủ tịch thèm nhận đứa con trai như cậu sao?”
“Ây dô, hình như không cung cấp rượu hả…!một cơ hội tốt như vậy, không uống chút sao được?”
Lão Lâm tới muộn hơn chút, vừa tiến vào nhà hàng cũng rất kinh ngạc, ông ngoắc tay với Bạc Tiệm: “Bạc Tiệm, em tới đây một chút.”
Vệ Hòa Bình hai tay bưng bốn đĩa, thức ăn chất cao như núi, vẻ mặt hưng phấn đến tìm Giang Hoài: “Chủ tịch được đó, trâu bò quá…!Đúng rồi, anh có thấy rượu đâu không?”
Giang Hoài nhận ly nước trắng: “Cậu còn muốn uống rượu à?”
Vệ Hòa Bình nhất thời đổi thành bia.
“Không không không.” Vệ Hòa Bình vội vàng phủ định: “Em đương nhiên không uống rượu, em uống vào trở về mẹ em sẽ đánh chết em…!Là nhóm Triệu Thiên Thanh, Tiền Lý muốn uống.”
Giang Hoài nở nụ cười: “Uống trước mặt Lâm Phi sao?”
“Hây, không sao đâu!”
Triệu Thiên Thanh thình lình lên tiếng, Giang Hoài bị cậu ta làm cho giật mình.
Cậu quay đầu, Triệu Thiên Thanh cùng mấy nam sinh kề vai sát cánh: “Đều tan học rồi, lão Lâm làm gì quản những chuyện này…!lại nói chủ tịch mời khách, lão Lâm quản được sao?”
Hứa Văn Dương cũng chạy đến, hai người một bàn…!cậu ta và Vương Tịnh một bàn.
Lớp phó và Tiền Lý ồn ào: “Ái chà, sao lớp trưởng không ngồi cùng nữa…”
“Cậu đừng nói chuyện!” Hứa Văn Dương trừng lớp phó một cái, nói: “Vừa rồi tôi có đi hỏi quản lí, rượu muốn uống thì tự trả tiền, mặc dù rượu ở đây toàn loại đắt tiền, nhưng nếu chia đầu người thì…”
Giang Hoài uống một hớp: “Bạc Tiệm đã đặt bao hết rồi, tiền kia cứ để tôi mời đi.”
Bạc Tiệm có chút đầu đau, lần thứ tư nói ‘không sao’ với lão Lâm: “Không sao đâu thầy, em mời mọi người ăn cơm…”
Còn chưa dứt lời, đột nhiên bên kia vang lên tiếng hoan hô.
Cậu sợ run, quay đầu nhìn lại.
Giang Hoài mặt không cảm xúc, xung quanh trái lại vây kín một đống nam sinh, cũng không ai nhớ tới đây là một người không dễ chọc, tất cả đều vây quanh cậu, Triệu Thiên Thanh còn ôm lấy cổ Giang Hoài từ phía sau, người như Thái Sơn đè xuống, trông như chỉ hận không thể hôn lên miệng Giang Hoài.
“Mẹ kiếp…” Giang Hoài bị cậu ta ghìm chặt: “Mẹ nó, buông tay ra, cậu có biết cậu nặng lắm không hả??”
“Giang Hoài trâu bò!!”
Giang Hoài: “…”
Bạc Tiệm thoáng nhíu mày, quay đầu cười nói với Lâm Phi: “Thầy ơi, em đến xem tình huống bên kia trước.”
“Eo tôi sắp gãy rồi, Triệu Thiên Thanh, mẹ nó, buông tay!”
“A…! A…!A…, tôi buông tay tôi buông tay.” Triệu Thiên Thanh buông cổ Giang Hoài, trên mặt còn cười hì hì, tay muốn đặt lên lưng Giang Hoài: “Anh Giang cho em xoa thắt lưng cái đi?”
Nhưng cậu ta còn chưa kịp chạm vào eo Giang Hoài, Giang Hoài đã bị người ta lôi đi.
Giang Hoài sửng sốt, cúi đầu, hai ba giây sau, cậu kéo tay Bạc Tiệm ra.
Lão Lâm thấy nhóm bên này ồn ào còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, đang định kiễng chân xem thử thì đột nhiên lại bị tiếng hoa hô dậy đất thứ hai làm cho hoảng sợ.
Ây da, người trẻ hiện tại thật là…!Lão Lâm nghĩ, thật khiến người ta sợ hãi.
Lâm Phi thở dài, nghĩ thầm, dù sao Bạc Tiệm cũng muốn mời khách vậy thì để cho cậu mời khách đi, điều kiện gia đình của đứa nhỏ này cũng thật tốt…!anh ta không còn lo lắng nữa.
Lão Lâm đi đến một cái bàn trống, đang chuẩn bị gọi món ăn thì…
“Này vừa rồi cậu có thấy không?”
“Thấy cái gì?”
Hai bạn học ngồi ở phía xa nói chuyện.
“Chủ tịch và Giang Hoài nắm tay đó!!”
Lâm Phi: “?”
Nhân viên phục vụ mang ít nước ngọt và sâm banh lên, nhưng bởi vì đám học sinh không hứng thú lắm cho nên lại đổi sang bia đen nhập khẩu.
Chai sâm banh như pháo hoa phun cao, mọi người tụ tập vui đùa ầm ĩ.
Giang Hoài dựa vào cạnh cửa sổ, ném một lon bia đến: “Uống không?”
Bạc Tiệm đón được, Giang Hoài nói: “Mời cậu uống rượu.”
Bạc Tiệm đặt lon bia xuống bàn nói: “Tửu lượng của tôi không tốt.”
Giang Hoài như nghe thấy chuyện lạ, đặt lon bia lên bàn, ghé đến hỏi: “Cậu không uống được rượu?”
Bạc Tiệm rũ mắt: “Không biết uống.”
“Bia cũng không được?”
“Không phải không được.” Bạc Tiệm nhẹ giọng nói: “Là dễ say.”
Trái tim Giang Hoài bỗng nhiên đập thình thịch, cậu liếm răng, chính cậu cũng không biết mình đang nói nhảm cái gì: “Vậy thì say.”
“Giang Hoài!!”
Vệ Hòa Bình hét to quá, không khác gì mấy chị em đứng cửa thanh lâu gọi khách: “Tới đây chơi đi! Chỉ chờ mỗi anh với chủ tịch thôi đó!”
Giang Hoài cúi đầu nhìn Bạc Tiệm.
Bạc Tiệm nhìn cậu, uống một ngụm bia: “Đi thôi.”
Một bữa cơm ăn đến 8 rưỡi.
Đám người ban đầu còn ồn ào nói không say không về cuối cùng vẫn không làm được, mấy nam sinh kéo Triệu Thiên Thanh đến WC nôn mửa.
Thi thoảng lại kêu hô mấy tiếng, lời nghe được nhiều nhất là khen đồ ăn ngon.
Lão Lâm vẫn muốn duy trì trật tự: “Thời gian không còn sớm, đừng chơi đùa muộn quá.
Đến giờ rồi đứa nào về nhà đứa đấy đi, về nhà nghỉ ngơi, cuối tuần về sẽ phát bài thi.”
Cả đám kêu rên:
“Ôi trời ơi không nói thì em cũng quên mất là sắp thi giữa kỳ rồi!”
Lão Lâm trừng mắt lại: “Chú ý lời nói và việc làm!”
Giang Hoài tựa vào trước bàn, quay đầu nhìn Bạc Tiệm.
Tửu lượng của cậu vẫn ổn, uống cũng không nhiều, cơ bản không có mấy cảm giác.
Bạc Tiệm nói tửu lượng không được, cũng uống không nhiều lắm…! Bạc Tiệm đa phần đều uống nước ngọt có ga.
Độ cồn của nước ngọt thấp, bình thường sẽ không say.
Hiện tại Bạc Tiệm thoạt nhìn không giống say, mặt không đỏ tim không đập mạnh, vẻ mặt như thường.
“Đi chưa?” Giang Hoài hỏi.
Bạc Tiệm đột nhiên ôm lấy cổ Giang Hoài, Giang Hoài không đề phòng, tay chống trên bàn, cả người đổ nghiêng xuống…!Bạc Tiệm đỡ bả vai cậu, lại nâng cằm cậu lên, đặt một nụ hôn lên môi cậu.
Giang Hoài chết lặng.
Bạc Tiệm liếm môi cậu, thoang thoảng mùi rượu, giọng nói khàn khàn: “Đưa tôi về nhà.”.