Giang Hoài cảm giác như mồi lửa đốt đến đỉnh đầu.
Cậu vô thức lăn yết hầu… Yết hầu động nhẹ, cái vòng cổ gắn lục lạc bị động vang “leng keng” một tiếng.
“…” Giang Hoài không động đậy.
Bạc Tiệm cũng không cử động, cậu chậm chạp buông tay nắm cửa ra.
Hai người đều không nói gì.
Giang Hoài lên tiếng trước, cổ họng khô khốc: “Cảm giác… rất kỳ lạ.”
Giọng nói Bạc Tiệm rất nhỏ: “Muốn anh giúp em không?”
“Anh…”
Giang Hoài không nói lên lời, trơ mắt nhìn Bạc Tiệm đi về phía mình, đến trước mặt mình, cụp mắt xuống nhìn mình, tay nghịch ngợm sờ chiếc kẹp tai thỏ trên đầu Giang Hoài.
Tai thỏ mềm mại rủ xuống, bị sờ cho ngã trái ngã phải.
“Đã nhét vào chưa?” Cậu khàn giọng hỏi.
Giang Hoài không trả lời.
Lòng bàn tay cậu vuốt ve eo Giang Hoài: “Quay người lại cho anh xem một chút.”
Không thể kiểm soát được, tin tức tố lạnh lẽo dày đặc nổi lên.
Kỳ phát tình lần đầu tiên đã kết thúc, mấy tháng sau hầu như là liên tục đến kỳ phát tình, về cơ bản Giang Hoài đã dần quen với tin tức tố của Bạc Tiệm.
Theo thói quen coi Bạc Tiệm là Alpha của cậu.
Giang Hoài cụp mắt suy nghĩ, tay ôm lấy cổ Bạc Tiệm: “Đừng quyến rũ em.”
Cậu chỉ hơi cử động, cái chuông trước cổ liền vang lên âm thanh lanh lảnh.
Ngón tay Bạc Tiệm sờ ra đằng sau, gỡ dây thừng ra.
Cậu hôn nhẹ lên khóe môi Giang Hoài: “Lần này không phải là anh quyến rũ em.”
Là em quyến rũ anh.
Lúc lưng đặt xuống giường, Giang Hoài bỗng nhìn xuống ngăn cuối cùng trên giá sách của Bạc Tiệm, ở chỗ kín đáo không ai để ý đến có một quả bóng rổ được bày ở đó như vật trang trí.
Trong phòng của Bạc Tiệm có rất nhiều đồ trang trí nên cậu chưa từng để ý đến nó.
Bạc Tiệm hung hăng cắn vào cổ và vai cậu: “Nhìn gì thế?”
“Nhìn…” Bóng rổ.
“Nhìn anh đi.”
Giang Hoài: “…”
Đầu tiên Giang Hoài cởi áo lông trên người ra trước.
Nếu không hôm nay cậu sẽ phải mượn quần áo của Bạc Tiệm để về nhà.
Chủ tịch Bạc chăm chỉ, thích tắm rửa, Giang Hoài lười, không thích tắm ở nhà người khác… Nhà bạn trai cũng không thích lắm, vì thế cậu chỉ dùng khăn ướt đơn giản lau qua, đi rửa tay tiện thể rửa sạch mặt.
Chủ tịch Bạc muốn mời Giang Hoài đi tắm, lại bị từ chối.
????????uyệ???? hay luô???? có ????ại == ????????u???????? ????uy????????.???????? ==
Đến giờ Giang Hoài vẫn giữ thói quen nhét một hộp thuốc vào cặp sách hoặc trong áo khoác đồng phục.
Nhưng lúc thay quần áo, lấy được một hộp thuốc từ trong túi áo khoác đồng phục thì cậu mới nhớ đến… Hình như lâu rồi cậu không hút thuốc.
Cậu hút thuốc, nhưng không bạo lực.
Trước kia những khi buồn bực, mất ngủ, hay khi quá căng thẳng do uống thuốc ức chế thì cậu mới hút.
Lão Tần bị cậu ảnh hưởng, sau đó còn hút nhiều hơn cậu.
Vệ Hòa Bình từng trêu hai người bọn họ là cặp song tử tinh bị ung thư phổi ICU.
Giang Hoài dùng ngón tay mở hộp thuốc lá ra, không tìm thấy bật lửa.
Lâu lắm rồi không hút, cái bật lửa cũng không biết ném đi đâu rồi.
Không có lửa thì không hút được.
Nhưng vì tôn trọng “điếu thuốc sau”, Giang Hoài vẫn tượng trưng ngậm điếu thuốc không cháy trên miệng.
Chủ tịch Bạc vẫn đang tắm, Giang Hoài ngậm điếu thuốc, rảnh rỗi đi loanh quanh trong phòng.
Không giống như phòng của cậu, phòng ngủ của Giang Hoài trang trí rất đơn giản, vừa nhìn đã thấy phòng ngủ của Bạc Tiệm tràn ngập cảm giác của kẻ có tiền.
Không tính nhà vệ sinh, ba căn phòng liền nhau, để giường, để sách, phòng thay đồ.
Giang Hoài ngồi xổm xuống, lấy quả bóng rổ ở ngăn cuối giá sách ra.
Bóng rổ không bị xì hơi cũng không bám bụi.
Cậu dùng ngón tay cọ dọc theo quả bóng… ngón tay bẩn.
Quả bóng này đã qua sử dụng.
Giang Hoài bỏ bóng lại chỗ cũ.
Bàn học của Bạc Tiệm vẫn gọn gàng như vậy, Giang Hoài thong thả đi qua, mở bàn học của Bạc Tiệm ra.
Bức tranh Trương A Tài vẽ nguệch ngoạc vẫn được đóng trong khung ảnh nhỏ, đặt trên bàn của Bạc Tiệm.
Bạc Tiệm có rất nhiều sách, chưa tính giá sách, chỉ riêng kệ sách bên cạnh bàn học đơn đã chất đầy sách, được sắp xếp phân loại.
Có đủ loại đề luyện tập thi đại học, đề luyện thi, còn có mấy cái ký tự gì đó, không hiểu ý nghĩa là gì, chắc là mấy bản dịch của độc giả trong ngoài nước.
Giang Hoài mở quyển “tư bản luận” trên giá sách ra.
Không biết đây có phải là quyển mà Bạc Tiệm nói không, là cái quyển gia sư tiểu học năm cậu học lớp sáu đưa cho cậu đọc.
Chắc là không đâu.
Với tính kén chọn của Bạc Tiệm thì có lẽ sau đó cậu sẽ tự đi mua một quyển có bìa hợp ý mình.
Giang Hoài bỗng muốn… Bạc Tiệm lúc còn nhỏ sẽ không ngày nào cũng bị bắt học đàn dương cầm, học tiếng Anh, học đánh cờ, học toán, không được chơi bóng, không được ra ngoài chơi, chỉ được ở nhà đọc mấy loại như bàn về tư bản đấy chứ?
Cậu hơi cau mày, bỏ sách lại chỗ cũ.
Trên bàn Bạc Tiệm còn có mấy cặp văn kiện nặng trịch và một xấp giấy dày được xếp gọn.
Giang Hoài tiện tay lấy một cái, lật ra xem.
Mấy trang giấy đều đính kèm tiếng Anh.
Tiếng Anh của Giang Hoài cũng bình thường, nhưng cậu biết hầu hết 3500 từ ở trường cấp 3.
Là một số thông tin về trường đại học nước ngoài.
Có cái là thông tin của trường học, cũng có cái là thông tin ứng tuyển, Giang Hoài đọc không hiểu nên không biết.
Lúc này Bạc Tiệm vừa ra khỏi phòng tắm.
Cậu liếc nhìn Giang Hoài, Giang Hoài đang lười biếng ngồi trên ghế, miệng còn ngậm điếu thuốc, trong tay còn lật mấy tờ giấy.
Cậu đi đến: “Xem gì thế?”
Giang Hoài cắn mẩu thuốc không châm lửa, hơi nhướng mắt nhìn: “Anh chuẩn bị thi đại học nước ngoài à?”
Bạc Tiệm rút điếu thuốc trong miệng cậu ra, cúi đầu xuống hôn cậu.
Không có thuốc, trên môi Giang Hoài vẫn có một mùi thuốc lá rất nhạt.
“Không, anh không định đi.”
Trong lòng Giang Hoài không ngờ đến.
Chỉ là kỳ vọng và mong muốn của người khác với cậu mà thôi.
“Nhưng nếu như anh ra nước ngoài học,” Khóe môi Bạc Tiệm hơi gương lên: “Em có nhớ anh không?”
Giang Hoài liếc cậu, không trả lời.
Chủ tịch Bạc cau mày, cầm lấy tài liệu trong tay Giang Hoài: “Có nhớ anh không?”
Nửa ngày sau, Giang Hoài mới trả lời: “Tùy tình hình.”
Bạc Tiệm: “?”
Giang Hoài lấy lại tập tài liệu, chậm chạp nói: “Không, em đang nghĩ, nếu anh chuẩn bị ra nước ngoài học, lại đúng lúc đến Anh hoặc Bắc Mĩ… Sau này em có thể đi thăm Phát Tiểu hoặc mẹ, tiện thể đến thăm anh.”
Bặc Tiệm: “…??”
Giang Hoài: “Rất tiết kiệm thời gian đó.”
Bạc Tiệm: “…”
“Anh chỉ là tiện thể thôi sao?” Chủ tịch Bạc hỏi.
Giang Hoài nghĩ một lát, nghiêm túc trả lời: “Cũng không tính là vậy… Bởi vì trừ phi bọn họ bắt em đi, nếu không thật ra không có chuyện gì thì em cũng không rảnh rỗi mua vé máy bay đi thăm bọn họ làm gì.”
Bạc Tiệm: “…”
Cho nên ý là muốn Giang Hoài tiện đường qua thăm cậu cũng không khả thi lắm sao?
Bạc Tiệm kéo tay Giang Hoài đặt lên bàn: “Đừng thăm bọn họ, đến thăm anh nhiều hơn đi.”
Giang Hoài nhíu mày, trả lời qua loa… Tất cả không như mong đợi của chủ tịch Bạch, ví dụ như “Em nhất định sẽ đến thăm anh nhiều hơn một chút”, “Chắc chắn em sẽ rất nhớ anh”, “Em thích anh như vậy sao mà có thể không đến thăm anh được” các thứ, ai ngờ lại qua loa cho có lệ như thế.
Giang Hoài: “Đợi anh ra nước ngoài rồi nói, đừng coi như thật có được không?”
Chủ tịch: “…”
Giang Hoài kiểm tra điện thoại di động, hơn bảy giờ ba mươi rồi.
Cậu cúi người, lấy cặp sách trên cái ghế bên cạnh: “Sau này muốn chơi bóng rổ thì có thể tìm em, em rất rảnh… Em đi trước đây.”
Bạc Tiệm ở sau lưng cậu khẽ cười, nói: “Hay đêm nay em đừng đi, ở lại ngủ với anh đi.” Cậu nói: “Anh ngủ ở nhà em một lần, em ngủ ở nhà anh một lần, hòa nhau nha.”
Dưới ống tay áo của Giang Hoài nổi đầy da gà, không quay đầu lại mà mở cửa phòng Bạc Tiệm ra: “Dẹp đi, ai thèm hòa với anh.”
Lông mày Bạc Tiệm khẽ cau lại, không nói gì, nhã nhặn nghiêng đầu, thấy Giang Hoài đi cũng không có ý định giữ lại lắm.
Năm phút sau.
Có khi còn chưa tới năm phút, cùng lắm là ba phút.
Giang Hoài đột nhiên mở cửa quay lại, “rầm” một tiếng đóng cửa, lòng vẫn thấy sợ hãi: “Mẹ anh sao đã về rồi?”
Nói xong Giang Hoài mới cảm thấy lời vừa nãy như có ý khác, nói lại: “Mẹ kiếp, sao mẹ anh đã về rồi?”
Bạc Tiệm làm động tác “suỵt” bên môi, nói: “Nói nhỏ thôi, đừng để mẹ anh ở ngoài nghe thấy.”
Phòng ngủ của cậu cách âm rất tốt, nhưng cậu không nói.
Vừa nãy Giang Hoài xuống tầng, chưa đi đến góc cầu thang đã thoáng nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi cạnh lò sưởi ở tầng dưới… Cậu chưa từng nhìn thấy mẹ của Bạc Tiệm, nhưng người cô đó vừa nhìn đã biết không phải là bảo mẫu hay nhân viên làm thêm rồi.
Đầu óc Giang Hoài phản ứng nhanh hơn chân, nhân lúc mẹ Bạc Tiệm chưa phát hiện ra đã vội vàng chạy về.
Giang Hoài nhìn Bạc Tiệm chằm chằm: “Anh biết trước mẹ anh đã về rồi sao?”
“Ừm.” Bạc Tiệm gật đầu.
“…”
Giang Hoài yên lặng hồi lâu, hỏi: “Vậy sao anh không nói cho em biết?”
Bạc Tiệm: “Em có hỏi đâu.”
Giang Hoài: “…”
Vừa nhìn thấy mẹ Bạc Tiệm, Giang Hoài hơi chột dạ.
Có thể là do cậu yêu sớm với đứa con trai giỏi nhiều mặt của người cô đó.
Giang Hoài không nói gì.
Bạc Tiệm đi tới, đặt tay lên tay nắm cửa, nói thầm: “Mẹ của anh rất dữ, em tuyệt đối đừng để mẹ anh nhìn thấy em.”
Yết hầu Giang Hoài khẽ lăn nhẹ.
Bạc Tiệm thở dài: “Mẹ anh vẫn luôn rất nghiêm khắc với anh, không cho anh yêu sớm, không cho anh có quan hệ thân thiết với các bạn nam là omega.” Cậu bỗng dừng một lát, liếc nhìn Giang Hoài: “Cũng không cho anh có quan hệ thân thiết với các bạn nam là alpha.”
Giang Hoài dựa vào cửa, khoanh tay nói: “Thật sao?”
Nói dối.
Nếu như phu nhân Kha Anh ở dưới tầng nghe thấy lời con trai mình nói chắc sẽ ngạc nhiên với trình độ một alpha mà có thể trợn to mắt nói dối.
Thừa kế nghiệp cha, cùng chung dòng máu, cha truyền con nối.
Bà chỉ nghiêm khắc với Bạc Tiệm lúc cậu còn bé, nhưng từ khi đứa con trai giỏi nhiều mặt lên cấp hai thì bà cũng không quản cậu làm gì nữa.
Bà đã chuẩn bị một đống tài liệu giới thiệu các trường đại học nước ngoài cho Bạc Tiệm, cuối cùng tất cả đều bị ném vào thùng rác.
Mặt Bạc Tiệm không thay đổi: “Anh đã lừa em bao giờ chưa?”
Trong đầu Giang Hoài chỉ toàn là “Mẹ của Bạc Tiệm đang ở ngay dưới tầng” và “Bạc Tiệm nói mẹ anh ấy rất dữ, mẹ anh ấy siêu hung dữ”, thậm chí còn không ngờ mẹ Bạc Tiệm là một người mẹ bình thường, tại sao lại phải hạn chế sự “tiếp xúc thân mật” giữa con trai alpha có tính hướng bình thường với bạn nam alpha làm gì.
Cậu im lặng một lúc lâu, sau đó lên tiếng hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Cũng giống như lần trước, nhảy ra từ cửa sổ phòng ngủ Bạc Tiệm à?
“Lạnh thế này, dưới tầng cũng đóng băng rồi.” Bạc Tiệm nhìn thấu suy nghĩ của Giang Hoài, cậu cụp mí mắt xuống, hít một hơi trên cổ Giang Hoài… Chỗ đó còn có dấu vết của cậu: “Nếu muốn thì ở đây ngủ với anh.”.