Quan hệ của Kha Anh với con trai như bị đóng băng.
Bọn họ không cãi nhau, cũng không cần cãi nhau.
Cãi nhau chính là dùng ý nghĩ của mình để chỉ trích, thậm chí là công kích đối phương.
“Đừng vì tuổi trẻ không hiểu chuyện mà làm ra chuyện sau này khiến con phải hối hận.” Kha Anh nói: “Tuổi của con còn nhỏ.”
Bạc Tiệm ngước mắt: “Con chưa từng làm bất cứ chuyện gì khiến mình hối hận.”
“Bạc Tiệm, dừng ăn nói ẩn ý như vậy, cũng đừng chắc chắn như thế.
Hiện tại còn nói tương lai sẽ kết hôn với Giang Hoài: “ Kha Anh hỏi: “Nhưng vài năm sau con còn có thể nghĩ như vậy sao? Giang Hoài còn có thể nghĩ như vậy sao? Con mới bao nhiêu?”
“17.” Bạc Tiệm khẽ cười hỏi: “Mẹ cảm thấy con còn trẻ, cho nên không có tư cách, lời nói cũng không có sức tin cậy, đưa ra quyết định cho bản thân mình sao?”
Có người có kỳ hạn đồng ý cực kỳ ngắn, vừa đến đầu năm đã đổi ý, khi ấy liên miệng đổ tội cho hồi ấy còn trẻ.
Nhưng có người lại khắc ghi cả đời.
Thiếu niên cũng là độ tuổi mỗi người mỗi khác.
Kha Anh im lặng hồi lâu, nói: “Nói chung con cũng nên để cho mẹ thấy, năng lực quyết định tương lai của con.”
“Cái gì mới có thể quyết định năng lực tương lai của mình: “ Bạc Tiệm nhẹ giọng hỏi: “Đủ ưu tú sao?”
Đêm giao thừa đến gần.
Cuối năm, thời tiết lại ấm hơn, tuyết đọng dần tan chảy, những khu dân cư nhanh chóng lộ ra sân thượng cùng mái ngói.
Mỗi ngày A Tài làm cá mặn ở nhà, Giang Hoài thấy cô bé không phải xem hoạt hình trên TV thì cũng đóng cửa trong phòng cầm máy tính xem phim hoạt hình, vừa hỏi đến tiến độ bài tập thế nào là lập tức giả câm vờ điếc.
Nhưng Giang Hoài cũng không khá hơn cô bé là bao.
Nghỉ thả cửa gần một tuần, Giang Hoài làm được hơn một nửa phúc lợi công cộng do Phòng Giáo dục thống nhất ban hành:《Bài tập toán học nghỉ đông 》.
Gần đây cậu và Bạc Tiệm rất ít liên hệ.
Bởi vì gần đây Bạc Tiệm hình như cực kỳ bận.
Từ khi về nhà, một ngày gần như đều làm việc liên tục, có đôi khi là đang học, có đôi khi lại đang chuẩn bị thi đấu gì đó, hai ngày trước, Giang Hoài dậy sớm, hơn bốn giờ sáng gửi tin nhắn cho Bạc Tiệm…!Bạc Tiệm lập tức trả lời.
Giang Hoài không biết đây là do Bạc Tiệm cũng vừa mới dậy, hay là từ tối qua đến giờ vẫn chưa từng ngủ.
Cách đêm giao thừa còn một ngày, sáng sớm, Bạc Tiệm gửi tin nhắn đến.
BJ: Anh phải ra nước ngoài một tuần, hôm nay bay ●°^°●
Giang Hoài luôn dậy sớm, mới vừa sáu giờ đã dậy.
Trời còn chưa sáng hẳn.
Cậu dừng ván trượt, gửi lại cho Bạc Tiệm một dấu chấm hỏi: “?”
Kẻ Mạnh Thật Sự: Ngày mai là năm mới rồi, hôm nay anh còn ra nước ngoài sao?
BJ: Ừm.
Kẻ Mạnh Thật Sự: Vì sao? Mẹ anh ép anh đi à?
Tại sao lại có thể như vậy? Ngày mai là năm mới, hôm nay lại ra nước ngoài, bảo Bạc Tiệm ăn tết với người nước ngoài sao?
BJ: Không, là anh muốn vậy.
Giang Hoài sửng sốt.
BJ: Nhưng chờ anh đến nước ngoài, chuyện sẽ ít đi, năm nay ăn tết không thể đến tìm em, em phải tìm anh nhiều hơn đấy.
Giang Hoài đứng yên, không nhúc nhích, cũng không đáp lại.
Vài phút sau.
BJ: Chỉ một tuần, không cho em lén không thích anh ●° ^°●
Ngón tay Giang Hoài dừng lại rất lâu.
Kẻ Mạnh Thật Sự: Được.
Nhà Giang Hoài ăn tết luôn rất vắng lạnh, không có không khí ngày tết.
Trong đó bản nhân Giang Hoài chịu đến tám phần trách nhiệm, nhà họ Giang ít người chịu hai phần trách nhiệm.
Chủ tịch Giang làm việc ở xí nghiệp nước ngoài, lại đang trong thời kỳ sự nghiệp thăng hoa cho nên không dám xin phép, chính vì vậy tết âm lịch có trở về hay không đều là tùy duyên.
Cả đời này Giang Lệ cũng không thể quên được những ngày tháng nghèo nàn nhất của mình ở tuổi hai mươi.
Nếu không có tiền, ngay cả một môi trường sống tốt cũng không thể cung cấp cho con cái.
Mỗi khi đến tết âm lịch, Giang Hoài và Tần Dư Hạc chính là hai anh em cùng tiến cùng lùi.
Giang Hoài là mẹ cậu không ở trong nước, còn lão Tần là chính cậu ta không ở trong nước…!Tương đương với cả nhà bảy cô tám dì, anh chị em họ nội họ ngoại, còn cả cha mẹ ruột đều ra nước ngoài.
Sáng hôm ba mươi, Giang Hoài nhận được vài chục tin nhắn wechat chúc tết.
Wechat của cậu rất ít bạn, năm trước chỉ nhận được ba bốn tin, từ lão Tần, Vệ Hòa Bình, Nghê Lê, còn có mẹ cậu.
Nhưng năm nay Giang Hoài lại tiến vào danh sách chúc tết của không ít bạn bè.
Từ mấy ngày hôm trước chủ tịch Giang đã thường xuyên liên lạc với Giang Hoài và A Tài…!Chủ yếu là Giang Hoài, A Tài không được, chỉ biết xem phim hoạt hình, Giang Lệ chỉ có thể thuyết phục từ chỗ con trai, ở nước ngoài xa xôi chỉ huy cậu mua những thứ gì, làm sao để chuẩn bị bánh chẻo, trưa một bữa cơm, tối cũng một bữa cơm, chuẩn bị một cái tết đàng hoàng, thay vì mua đồ gọi ship, qua loa cho xong chuyện.
Giang Hoài vốn đã chọn xong món ăn mua ngoài, kết quả lại bị chủ tịch Giang ép chạy tới chạy lui giữa siêu thị và trong nhà, còn túm lấy A Tài cùng đi lau cửa sổ quét rác dọn dẹp vệ sinh, lại mua mấy vật phẩm có màu sắc rực rỡ dán đầy nhà.
Hai ngày cận Tết, nhóm lớp cũng rất sôi động.
Sáng 30 tết, Giang Hoài khó khăn lắm mới rút ra được chút thời gian, chống đầu tựa vào bàn học, câu được câu không, hiệu suất làm bài tập toán nghỉ đông cực kỳ thấp, đúng lúc này điện thoại rung lên.
Là Vệ Hòa Bình.
Đỡ Tôi Dậy Chơi: Anh Hoài, gần đây cậu có gặp mặt chủ tịch không vậy?
Giang Hoài lười biếng cầm di động đến gõ mấy chữ: “Không, sao vậy?”
Đỡ Tôi Dậy Chơi: Tôi nghe có vài người nói, chủ tịch ra nước ngoài tham gia cái gì mà hội nghị tài chính thanh niên gì đó, là thật hay giả thế?
Giang Hoài nhíu mày.
Đỡ Tôi Dậy Chơi: Nghe nói cái hội nghị kia trâu bò lắm, rất nhiều tổng giám đốc của các tập đoàn lớn trong và ngoài nước sẽ tham dự, hình như điểm vào đại học top 2 đã trực tiếp giảm xuống, ha ha ha, có vẻ như việc sinh viên tham gia vào một hoạt động trâu bò như vậy cũng không cần tham gia thi cử bình thường làm gì…!Chủ tịch có đi thật không?
Kẻ Mạnh Thật Sự: Không hỏi, chắc là vậy đi, hôm trước Bạc Tiệm mới bay.
Đỡ Tôi Dậy Chơi: Thế thì tám chín phần mười là thật rồi.
Đỡ Tôi Dậy Chơi: Ôi chao, chủ tịch không nói qua với cậu sao?
Là Giang Hoài không hỏi.
Bởi vì cậu không quan tâm Bạc Tiệm rốt cuộc tham gia hoạt động gì, những mục đích của những hoạt động này phần lớn đều giống nhau, để cho Bạc Tiệm làm một “học sinh tốt” danh xứng với thực.
Để khi người khác đề cập sự ưu tú của bạc Tiệm có thể thao thao bất tuyệt.
Nhưng Giang Hoài không quan tâm những việc này, cũng không quan tâm Bạc Tiệm có ưu tú hay không.
Cậu chỉ quan tâm Bạc Tiệm nghĩ gì.
Câki cảm thấy Bạc Tiệm mệt mỏi, muốn Bạc Tiệm thoải mái hơn chút.
Cậu là người đã quen tùy tâm sở dục.
Kẻ Mạnh Thật Sự: Không quan tâm lắm.
Đỡ Tôi Dậy Chơi:?Cậu đây là có ý gì?
Giang Hoài vừa lật xem tin nhắn chúc tết kỳ lạ mà người khác gửi cho cậu, nào là: “Cắt một tờ giấy cắt hoa, cắt đi một nỗi buồn’ rồi “Tay cầm bông tuyết, tay ôm ngọt ngào”, vừa tùy tiện trả lời: “Không có ý gì cả, không có hứng thú, không quan tâm, chưa hỏi qua.”
Vệ Hòa Bình chờ rất lâu, cuối cùng chờ được mấy chữ ‘không quan tâm’: “?”
Khoảng thời gian trước còn là “không liên lạc”, hôm nay trực tiếp là “Không quan tâm” rồi?
Qua năm mới, CP cậu chèo lại muốn BE sao?
Vệ Hòa Bình quyết định không cho phép chuyện thảm thiết này xảy ra.
Cậu mở nhóm chat của Omega lớp hai:
“Mấy chị em, hình như tôi phát hiện ra bạn thân chệch đường ray rồi, cơ mà đôi của bọn họ xứng đôi vừa lứa lắm, tôi phải thăm dò thế nào mới có thể biết được rốt cuộc bạn thân của tôi có thích bạn trai cậu ấy hay không? Hay là cậu ấy có tình mới rồi?”
Nhóm chat “Tề Thiên Vui Vẻ” chỉ cần 3 phút là sẽ 99+ tin nhắn.
Lập tức có một đống tin nhắn hiện lên.
Trong đó có một tin thế này: “Binh bất yếm trá, cậu đi lừa cậu ấy đi.”
Giang Hoài ném bút, ngã ngửa trên giường.
Cậu cầm điện thoại, ngón tay trượt xuống dưới đến cái tên.”BJ”.
Hôm nay là đêm giao thừa, tối hôm qua hơn mười một giờ: “BJ” vẫn theo lẽ thường gửi đến một tin nhắn “ngủ ngon”.
Nhưng cậu và Bạc Tiệm chênh lệch những 3 múi giờ, lúc cậu đi ngủ, bên Bạc Tiệm đang là ban ngày, lúc cậu tỉnh, chỗ Bạc Tiệm lại là đêm khuya.
Thật ra mới xa nhau cũng không lâu lắm, nhưng cậu lại muốn gặp Bạc Tiệm rồi.
Muốn chạm vào Bạc Tiệm, muốn sờ Bạc Tiệm.
Giang Hoài nhìn một lúc lâu.
Kẻ Mạnh Thật Sự: Ngủ rồi à?
Nếu Bạc Tiệm ngủ, cậu sẽ chia sẻ những tin nhắn chúc tết mình nhận được như “Cắt một tờ giấy cắt hoa, cắt đi một nỗi buồn’ hoặc “Tay cầm bông tuyết, tay ôm ngọt ngào” cho chủ tịch Bạc.
Một người bạn trai thành thục thì nên biết cách hỏi han ân cần.
Nhưng bất ngờ chính là, gần như ngay lập tức.
BJ: Vẫn chưa.
Giang Hoài thoáng khựng lại một hồi, tin nhắn chúc tết mắc kẹt ở dòng gửi đi, gửi đi thất bại.
Kẻ Mạnh Thật Sự: Thế là chuẩn bị ngủ?
BJ: Cũng không phải.
Giang Hoài chuyển người lại.
Kẻ Mạnh Thật Sự: Vậy bây giờ anh đang làm gì?
Không biết vì sao Bạc Tiệm trả lời chậm hơn bình thường rất nhiều.
BJ: Mới vừa tắm xong, có tiện nói chuyện điện thoại không?
Một tin nhắn thoại gửi đến.
Giang Hoài gọi điện lại.
Nhưng bên kia điện thoại im lặng, Bạc Tiệm không nói chuyện.
Giang Hoài cũng yên lặng một lát mới lên tiếng: “Nghe được không?”
Có lẽ là do cách một chiếc điện thoại, giọng của Bạc Tiệm cực thấp: “Nghe thấy rồi.”
Giang Hoài nhìn màn hình đen sì, chỉ có thể nhìn thấy bóng mình trên màn bình di động, cậu trầm tư nhíu mày: “Hiện tại anh có tiện gọi video không?”
Hình như Bạc Tiệm bật cười, giọng âm rung rung, có hơi khàn: “Bất cứ lúc nào anh cũng tiện…!anh lại chẳng có gì không thể cho em xem, chỉ nghĩ là em sẽ không muốn thôi.”
Giang Hoài không hiểu ý của Bạc Tiệm: “Có ý gì?”
“Không có ý gì: “ Tốc độ nói chuyện của Bạc Tiệm chậm dần, ngẫu nhiên còn hơi tạm dừng: “Gần đây…!có nhớ anh không?”
Giang Hoài dừng vài giây, ăn ngay nói thật: “Có nhớ.”
Bạc Tiệm hít thở một hơi thật sâu: “Nhớ thế nào?”
Có lẽ là vì chỉ nghe được giọng nói chứ không nhìn thấy mặt, Bạc Tiệm không nhìn thấy sắc mặt của cậu, cũng có lẽ là do thời gian dài không gặp mặt Bạc Tiệm cho nên đầu óc Giang Hoài nóng lên, nói hết lời thật lòng: “Muốn sờ anh.”
Bạc Tiệm hít sâu một hơi, sau đó thở hắt ra.
Giang Hoài không phải kẻ ngốc.
Cậu ngồi bật dậy: “Em…!con mẹ nó, Bạc Tiệm, anh đang làm gì thế?”
Bạc Tiệm không trả lời, cười khẽ nói: “Tiếp tục nói.”
Giang Hoài: “?”
Cách một tầng sóng âm rè rè, cậu dường như cảm nhận được Bạc Tiệm đang cười rộ lên, lồng ngực chấn động: “Em muốn sờ anh thế nào đây?”
Giang Hoài nói “sờ” chính là ôm một cái, nắm tay một cái, toàn là những hành vi của tình yêu tiểu học.
Nhưng hiển nhiên hiện tại Bạc Tiệm đang có những ý nghĩ vô liêm sỉ mà học sinh tiểu học không nên có.
Bạc Tiệm tựa vào đầu giường khách sạn.
Cậu khoác một chiếc áo tắm, dưới áo tắm không mặc gì khác.
Cậu cởi vạt áo trước có hơi vướng vận, nhẹ giọng nói: “Nói cho anh nghe một chút đi.”
…
Giang Hoài mặt không cảm xúc, xoay người xuống giường, vo cục giấy ném vào thùng rác.
Cậu liếc nhìn đồng hồ điện tử…!mẹ nó, đã hơn mười một giờ rồi.
Giang Hoài mở tủ quần áo, tùy tay lấy một chiếc áo T-shirt thay lên người, giọng đều đều hỏi: “Vui rồi chứ?”
Thoạt nghe tâm trạng của chủ tịch Bạc tương đối tốt: “Ừ.”
“Má nó.” Giang Hoài không nhịn được.
“Năm sau anh sẽ về, nhưng chờ anh về nước, có khả năng vẫn còn bận một thời gian.
”Bạc Tiệm chậm rãi nói: “Chờ đến lúc khai giảng mọi chuyện về cơ bản đều đã sắp xếp xong.”
“À….”
Bạc Tiệm: “Nhưng lúc em chuẩn bị bài lên lớp, có chỗ nào không hiểu, bất cứ lúc nào cũng có thể hỏi anh.”
Giang Hoài đang thay quần áo, bàn tay khẽ khựng lại.
Chủ tịch Bạc không nói…!cậu cũng quên mất cậu còn có một đống bài tập chưa làm xong.
Lại còn soạn bài lên lớp, bài tập kỳ nghỉ này cậu còn chưa làm hết nói gì đến soạn bài mới.
“Anh làm xong bài rồi hả?” Cậu hỏi.
“Làm xong rồi.” Bạc Tiệm đáp.
Giang Hoài: “?”
“Mẹ kiếp.” Giang Hoài hỏi: “Anh làm xong từ khi nào vậy?”
Bọn họ nghỉ còn chưa được mười ngày, Bạc Tiệm còn bận rộn này kia, thậm chí còn mất hai ngày chơi ở nhà cậu…!Tên chó má này làm bài tập khi nào vậy?
Bạc Tiệm: “Nửa tháng cuối kỳ lúc chưa phải thi ấy.”
Giang Hoài: “?”
Lúc ấy đã biết đường lên phòng giáo dục lấy bài về làm rồi cơ à?
Không nói đến lấy bài, người khác ngày đêm bận rộn ôn thi, tên này đã bắt đầu làm bài tập nghỉ đông rồi?
Chủ tịch Bạc như sợ Giang Hoài nghe không rõ, còn rụt rè bổ sung nửa câu còn lại: “Xin được đặc quyền.”
Giang Hoài: “…?”
Cái tên Bạc Tiệm này, cả ngày không thể nói được một câu tiếng người sao?
Bạc Tiệm nhẹ giọng cười nói: “Anh vốn muốn xin cho em một phần, nhưng nhìn em ôn tập cuối kỳ quá vất vả, cho nên không muốn tăng thêm áp lực cho em nữa.”
Giang Hoài: “…”
Mặt mày Giang Hoài không chút thay đổi thay quần đùi và áo T-shirt: “Bạc Tiệm, thận trọng từ lời nói đến việc làm.”
Bạc Tiệm nở nụ cười.
Cậu bỗng nhiên nói: “Chờ mùa xuân sang năm ra ngoài chơi Parkour, có thể cho anh đi cùng không?”
Bạc Tiệm đột nhiên nhắc tới Parkour, Giang Hoài nhíu mày: “Anh muốn đi cùng em sao?”
“Ừ.”
“Anh không quen chơi.” Giang Hoài nói: “Hai lần trước con đường đều rất đơn giản, nhưng việc này vẫn rất nguy hiểm, không đề nghị anh theo em đâu…!Vì sao đột nhiên lại nhớ tới Parkour thế?”
“Anh thích cảm giác này.” Bạc Tiệm nói.
Mất trọng lực, mất khống chế.
Giống như mất đi trói buộc.
Giang Hoài khẽ hừ một tiếng: “Thích kích thích, đề nghị đến công viên trò chơi chơi đùa xe.” Vừa kích thích lại an toàn, là một lựa chọn tuyệt vời.
“Anh đi chơi đua xe kia.” Bạc Tiệm hỏi: “Em sẽ đi cùng anh sao?”
Giang Hoài: “…!Chắc là không.”
Bạc Tiệm có vẻ nhéo mũi hừ khẽ một tiếng: “Còn không phải vậy sao, em lại không chịu đi cùng anh.”
Giang Hoài: “…”
Bạc Tiệm đứng dậy, không nhanh không buộc dây áo, chỉnh cổ tay áo.
Trên mặt cậu không có vẻ mềm mại tựa như làm nũng, cho nên trước kia Giang Hoài mới cảm thấy chủ tịch Bạc đi con đường đáng yêu đều là giả vờ.
“Anh không yếu ớt như vậy.” Bạc Tiệm khẽ cười nói: “Nhưng nếu em không cùng bạn trai em đến công viên trò chơi, lại sợ bạn trai em trượt chân trong môn Parkour, rơi lầu bỏ mình…!Thế thì chờ đến mùa xuân, cho bạn trai em đến xem em chơi Parkour chắc cũng được chứ?”
Giang Hoài lại nhăn mày: “Anh thích Parkour hả?”
“Không tính là thích.” Bạc Tiệm trả lời.
Chỉ là muốn cảm nhận được cảm giác nắm lấy tự do trong tay thôi.
Tình yêu của cậu đối với Giang Hoài, một phần bắt đầu từ khoảnh khắc Giang Hoài nhảy qua cửa cao lên lan can rỉ sét.
Giống như một chú chim bay lượn trong gió.
Khi đó cậu đã nghĩ, cậu muốn được như chú chim này.
Cậu thích Giang Hoài.
Chỗ nào cũng hợp tâm ý cậu, chỗ nào cậu cũng đều thích, thích vô cùng.
Cậu nhẹ giọng tựa như than thở nói: “Có lẽ do gần đây có hơi mệt đi.” Cậu hỏi ngược lại: “Vậy còn em? Em thích không?”
Giang Hoài im lặng một lát: “Thích.”
“Vì sao lại thích?”
Giang Hoài nhíu mày, giọng nói có hơi thấp, cố gắng tìm từ, để cho lý do của mình nghe qua không quá ngốc nghếch như mấy học sinh tiểu học ngây thơ: “Thích…!cảm giác trực tiếp vượt chướng ngại vật.
Em không thích đi đường vòng.”
Không thích ngoắt ngoéo ngoằn ngoèo tìm kiếm đường ra.
Giá như trên đời tất cả mọi chuyện đều có thể trực tiếp leo lên thì tốt rồi.
Bạc Tiệm thở dài, sau đó cười rộ lên: “Chờ mùa xuân tuyết tan, em chơi Parkour nhớ bảo anh, anh muốn xem em chơi.”
Yết hầu Giang Hoài khẽ nhúc nhích.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giữa trưa, ánh mặt trời sáng ngời…!thật ra tuyết đã tan rồi.
“Được.” Cậu đáp lại.
Vệ Hòa Bình đang lướt tin nhắn trong nhóm, nghe mấy người chị em chỉ chiêu “làm sao để tra ra bạn thân có…!đối tượng bên ngoài hay không”, ghi chú trên đỉnh “Giang Hoài” bỗng nhiên gửi tin nhắn wechat đến:
“Câu lạc bộ máy bay không người lái của trường có cameras thu nhỏ và thiết bị phát sóng trực tiếp không dây không?”
Ngoài ra còn một tin nữa:
“Nếu không có thì máy kỹ thuật số nhà cậu còn mở hôm nay không?”
Vệ Hòa Bình hoảng sợ, suýt nữa cho rằng sự việc đã bại lộ.
Nhưng sau khi nhìn kỹ lại, cậu trấn định hỏi: “Cậu chờ đã, để tớ đi hỏi cho cậu.
Sao lại đột nhiên muốn mượn thiết bị của bọn họ?”
Đêm ba mươi, đêm giao thừa.
Giang Hoài và A Tài trải qua năm mới.
Trong nhà bật tivi, âm thanh rất lớn, A Tài đang gọi video với chủ tịch Giang, năm nay chủ tịch Giang không về nước, nhưng trước 12 giờ vẫn gọi video như thường.
Giang Hoài nói không nhiều lắm, sau đó ném điện thoại cho A Tài, A Tài còn đang vui vẻ trò chuyện với mẹ.
Trong thành phố không cho phép bắn pháo hoa cho nên xung quanh vô cùng yên tĩnh, gió lạnh vù vù thổi đến mang theo tiếng đập cửa nhức óc.
Vào đông đêm dài ngày ngắn.
4 rưỡi, bóng đêm vẫn còn rất sâu.
Đồng hồ báo thức vang lên, Giang Hoài xoay người xuống giường.
Trong nhà im ắng, A Tài còn đang ngủ say: “Két…” cửa đóng lại.
Giang Hoài xách thiết bị xuống lầu, bắt taxi.
Thời điểm này không nhiều taxi lắm, chờ Giang Hoài đến nội thành cũ, đã gần 5 rưỡi, nhưng chân trời phía đông mới tờ mờ sáng.
Song chỉ cần tảng sáng, mặt trời mọc đã không còn xa.
Thời gian phá dỡ khu thành cũ đã được ấn định vào cuối năm, các hộ gia đình cũ vẫn chưa chuyển đi, quần áo màu đỏ tươi và xanh lá cây vẫn còn treo trên cột phơi quần áo, gần như đóng băng vào mùa đông.
Cách hơn 13 múi giờ, buổi chiều, Bạc Tiệm nhận được một tin nhắn wechat.
“Có máy tính trong tay không? Anh cài đặt phần mềm đi, muốn gọi video với anh.”
“Ở đây, sao vậy?” Bạc Tiệm hỏi.
Một lúc sau, Bạc Tiệm vẫn không biết Giang Hoài đang làm gì.
Mười mấy phút trôi qua, Giang Hoài đáp:
“Không phải anh muốn xem em chơi Parkour sao?”
Trong nước mặt trời còn chưa mọc, Bạc Tiệm không biết vào lúc này, Giang Hoài muốn trực tiếp chơi Parkour cho anh xem thế nào.
Sau một lúc lâu kết nối mạng, Bạc Tiệm thấy được góc nhìn đầu tiên của Giang Hoài.
Vị trí nằm trước ngực cậu.
Giang Hoài tựa vào trước cầu thang, bởi vì dậy sớm nên giọng nói có hơi khàn: “Thấy không?”
Yết hầu Bạc Tiệm khẽ nhúc nhích, nhìn chằm chằm màn hình máy tính: “Thấy rồi.”
Giang Hoài hình như nở nụ cười, qua tay vịn cầu thang nhảy xuống.
Không gian vẫn rất tối, lại chuyển góc cameras, trong tòa nhà tối om, chỉ có ánh sáng bên cạnh cameras, vô cùng mỏng manh.
Giống như ánh lửa duy nhất trong đêm tối.
Nhưng Giang Hoài lướt qua từng tầng lầu cũ kỹ, đèn hành lang cảm ứng của tòa nhà cũ không nhạy, tầng có tầng không, chiếu sáng những bức tường loang lổ, những bậc cầu thang thô ráp trong hành lang.
Rất giống game 3D.
Vọt lên nhảy xuống, vịn lan can băng qua bên kia, đứng vững.
Giang Hoài quen thuộc với mấy tòa nhà cũ này tựa như quen tay vậy.
Cậu biết cửa thoát hiểm ở đâu, biết có thể lên sân thượng từ đâu, biết khoảng cách giữa tòa nhà này và tòa nhà kia là bao nhiêu mét…!Tất cả đều do đích thân cậu đo lường.
Cậu sống ở nơi này mười năm.
Đời này Giang Lệ sẽ không muốn về nơi này xem một lần, nhưng cậu thì khác.
Cậu không lưu luyến nơi này, nhưng cũng không oán hận nơi này.
Cậu chỉ là lớn lên ở nơi này.
Cổ họng Bạc Tiệm khô khốc.
Từ góc nhìn thứ ba, đi theo phía sau Giang Hoài cùng cậu lên tầng là một chuyện, nhưng từ góc nhìn đầu tiên xem Giang Hoài làm thế nào vượt qua tất cả “chướng ngại vật” chắn trước mặt cậu lại là một chuyện khác.
Dưới chân cậu là tòa nhà mấy tầng.
Đạp hụt một cái không chết cũng bị thương.
Nhưng Giang Hoài lại quen thuộc tựa như đi qua con đường này cả ngàn vạn lần, thậm chí đến độ cao của dây phơi quần áo cậu cũng rõ mồn một.
Bí ẩn, nguy hiểm lại kích thích.
Cameras hơi lắc lư, nhưng thiết bị có chất lượng rất tốt, độ phân giải cao, động tác của Giang Hoài ổn định, tất cả cảnh tượng đều được truyền qua đoạn video này.
Bạc Tiệm chưa từng nghĩ tới, ngày hôm qua cậu nhắc tới ước hẹn mùa xuân sang năm, Giang Hoài sẽ thực hiện ngay ngày hôm sau.
Trên không trung đã có chút sáng, xua tan màu đen tối của bóng đêm.
Sắc trời dần sáng tỏ.
Tiếng hít thở của Giang Hoài bị đè nén rất sâu.
Bạc Tiệm thấy áo khoác của cậu bị gió thổi tung, lúc nhảy qua một tòa nhà, bàn tay chống lên nền xi-măng thô ráp, ngón tay bị đông lạnh trắng bệnh cũng dần nhiễm thêm sắc đỏ.
Đây là một con đường thẳng, không có ngã rẽ.
Đằng trước có lan can, leo lan can, đằng trước có tường, leo tường, đằng trước có tòa nhà, leo tòa nhà, chân đặt lên sân thượng, phía trước sẽ là một tòa nhà khác, cậu cứ thế lấy đà nhảy qua.
Bạc Tiệm đang ở trong hội trường.
Cậu ngồi ở khu nghỉ ngơi, hội trường nằm ở tầng cao nhất, sau lưng cậu là cửa sổ trong suốt, bên ngoài là thảm cỏ xanh bao la.
Bắc Mĩ vào Đông cũng ngày ngắn đêm dài.
Sau lưng cậu chính là đường chân trời, lệch nhau 13 múi giờ, bên chỗ Giang Hoài đang là mặt trời mọc.
Giống theo ánh sáng đang tản mạn phía sau cậu sẽ dần hiện lên sau lưng Giang Hoài.
Giang Hoài đứng dậy, vỗ bụi bẩn trên người.
Cậu thoáng nâng thanh ghi âm, tháo cameras cỡ nhỏ, ngồi vào bên cạnh lan can sân thượng.
Bạc Tiệm thấy được toàn cảnh mặt trời mọc.
Rất đẹp.
Dưới lầu dần có tiếng người tiếng động cơ lớn, mặt trời mọc, thành cũ như sống dậy.
Giang Hoài nhích về phía sau, tay chống trên nền đất, cậu không chê bẩn.”Trời đã sáng.” Cậu nói: “Năm mới vui vẻ.”
Bạc Tiệm im lặng.
Thật lâu sau cậu khẽ cười nói: “Năm mới vui vẻ, Giang Hoài.”
Giang Hoài lẳng lặng nhìn đường chân trời.
Bạc Tiệm yên tĩnh nhìn Giang Hoài.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại của Giang Hoài vang lên.
Bất ngờ bị tiếng chuông réo, Giang Hoài giật mình…!không biết ai lại gọi điện thoại cho cậu sớm như vậy.
Cậu lấy điện thoại ra xem thử, tên hiển thị trên màn hình là “Vệ Hòa Bình”, tuy có hơi sát phong cảnh, nhưng Giang Hoài vẫn nghe máy.
Thanh ghi âm của Giang Hoài vẫn đang đặt bên mặt, Bạc Tiệm rõ ràng nghe được giọng của Vệ Hòa Bình truyền đến từ trong điện thoại của Giang Hoài: “Anh Giang Hoài, hai ngày trước em thấy anh và một Omega lôi kéo tay nhau ở ven đường…!Người kia là ai vậy?”.