Học Ngoan - Chương 24: C24: Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Học Ngoan


Chương 24: C24: Chương 23


Chương 23: Gọi ba đi. 

Nói hết lời thì cậu tạm dừng một lúc, lại nói tiếp: “Không đúng, không phải chỉ một đề, tôi muốn cả sau này cậu cũng dạy tôi làm đề.”

Tôn Thành nhìn cậu, mặt đầy bình tĩnh, nghe xong thì xoay người đi.

Lâm Thiên Tây sải một bước dài, đứng ra đằng trước chắn đường: “Thế là ý gì?”

Tôn Thành dừng lại nói: “Cậu đừng có trêu tôi.”

Lâm Thiên Tây chỉ chính mình: “Đệch, tôi trêu cậu chữ nào cơ?”

“Mỗi một chữ.”

“Đệt mẹ nó…” Bấy giờ Lâm Thiên Tây mới phát hiện ra căn bản là hắn còn chẳng tin lời cậu: “Cũng không phải là cậu chưa từng thấy tôi ngồi làm bài tập mà, cái này chẳng lẽ còn xạo được chắc?”

Tôn Thành ngẫm nghĩ một lúc: “Ừm, là thật.”

“Vậy cậu…”

“Không dạy.”

“Tại sao chứ?” Lâm Thiên Tây buột miệng hỏi.

“Phiền,” Tôn Thành đáp: “Tôi cũng không nhàn rỗi đến mức ấy.”

“……” Lâm Thiên Tây cào tóc một lúc, không còn lý do nào để phản bác nữa, cậu nhìn hắn: “Thương lượng một tí không được à?”

Tôn Thành khoác cặp sách lên vai, phóng tầm mắt ra sau lưng cậu: “Cậu ra kia mà thương lượng.”

Lâm Thiên Tây vừa quay đầu lại thì thấy thầy giám thị từ tòa giáo vụ đi tới: “Bạn học đằng kia, làm gì thế! Sáng sớm mà đã chặn đường người ta à!”

“Đệt.” Cậu quay lên, Tôn Thành đã đi trước, đi về phía tòa giảng dạy.

Cậu đuổi theo.

Không đuổi kịp, Tôn Thành lên tầng vào A9 rồi.

“Mẹ nó…” Lâm Thiên Tây nhụt chí, không ngờ rằng vừa mới mở miệng đã bị từ chối ngay tắp lự.

Quý Thải nói đúng, người này quá vô tình, chẳng có chút tình nghĩa nào.

Tiếng chuông reo, giờ truy bài kết thúc, Lâm Thiên Tây chỉ có thể về A8.

Bạn học trong lớp đã cầm sách lục tục rời khỏi phòng học.

Cậu vừa ngồi, Đào Tuyết đã quay xuống nhỏ giọng nhắc nhở: “Lâm Thiên Tây này, tiết Hóa hôm nay vẫn phải lên phòng thí nghiệm học, thầy Hóa muốn tập trung mọi người để nói trọng điểm đề thi.”

Lâm Thiên Tây ngẩng đầu: “Vẫn học cùng A9 à?”

Đào Tuyết “Ừ” một tiếng.

Lâm Thiên Tây nghe xong thì bỗng bật cười, chắc là người nọ chẳng đến mức giờ học cũng không lên đâu nhỉ?

Cậu lục tìm sách Hóa, đứng dậy rời phòng học, lướt qua cửa sổ như một cơn gió.

Đinh Kiệt nghe thấy phải học cùng A9 là không muốn nhúc nhích nữa, hết cách rồi, hôm nay Chương Hiểu Giang thông báo tất cả đều phải có mặt, lại thấy Lâm Thiên Tây chạy nhanh như thế thì không hiểu mô tê gì: “Đm, hôm nay ảnh đế Lâm bơm loại máu gà nào thế.”

Trương Nhậm đáp: “Bơm loại máu gà nào cũng vô dụng thôi, bà mẹ nó cái này đến Như Lai phật tổ cũng đếch độ cho nó ở lại nổi.”

Thời điểm phòng thí nghiệm đã chật kín người, Tôn Thành mới bước vào.

Hắn bước xuống cuối theo thói quen, đi đến chỗ ngồi lần trước, ngước mắt lên, nhìn thấy chỗ ấy đã có người.

Lâm Thiên Tây ngồi ở đó, ánh mắt đã dính chặt trên người hắn từ lâu, rồi giơ tay vỗ xuống chỗ ngồi trống không bên cạnh mình một cái, ý bảo đến ngồi đi, giữ chỗ tốt cho cậu đó.

Khương Hạo đi đằng sau hắn, thấy hắn bất động thì thò đầu lên: “Sao thế?”

Tôn Thành và Lâm Thiên Tây lẳng lặng đối mặt nhìn nhau, sau đó hắn đi đến bàn bên trên Lâm Thiên Tây rồi ngồi xuống, đặt sách trong tay lên bàn.

Khương Hạo len lén liếc Lâm Thiên Tây phía dưới rồi mới ngồi xuống cùng Tôn Thành, nhỏ giọng hỏi: “Hai cậu làm sao đấy?”

“Không làm sao cả.” Tôn Thành mở sách Hóa ra, vô cảm xoay bút trên tay.

Lâm Thiên Tây ngồi đằng sau nhìn chòng chọc cái gáy của Tôn Thành, cách gần đến mức có thể thấy rõ cả chân tóc hắn, đáng tiếc là không có cơ hội nói gì.

Cậu định cầm bút chọc vào lưng hắn, tay còn chưa kịp đưa ra, Tôn Thành đã hơi đổ người về trước, vai lưng thẳng tắp, cách một khoảng siêu lớn.

Này mẹ nó….Lâm Thiên Tây đành buông bút, chịu thua.

Cuối cùng Đinh Kiệt cọ tới cọ lui rồi mới ngồi xuống cạnh cậu, chủ yếu là vì chỗ này không có ai dám ngồi bừa, mà cũng không còn chỗ trống nào khác nữa.

Thầy dạy Hóa bước vào, lớp học dần dần yên tĩnh lại.

“Thi cuối kỳ có liên quan đến việc xếp lớp của các em đấy, nên ghi chép thật kỹ vào, thi hỏng thì không có cơ hội làm lại đâu.”

Trên bục bắt đầu vào vấn đề chính, học sinh bên dưới cặm cụi ghi ghi chép chép.

Tôn Thành vẫn luôn không quay đầu, mặc dù đều là bài hắn đã nhớ kỹ từ lâu, nhưng lúc nào cũng duy trì tư thế nghiêm túc nghe.

Khương Hạo ngồi cạnh chợt thì thầm: “Đậu má, thế mà cậu ta lại chép bài kìa.”

Tôn Thành đưa mắt theo hướng Khương Hạo nhìn, quả nhiên là nói Lâm Thiên Tây ở đằng sau.

Hắn xoay bút trong tay thêm lần nữa, hơi chếch đầu xuống, lia nhanh một cái là có thể thấy đỉnh đầu đen nhánh của Lâm Thiên Tây, là thật.

Suốt cả giờ học, Tôn Thành liếc nhìn về sau đến mấy lần, Lâm Thiên Tây đều ngồi tại chỗ ngoan ngoãn ghi chép.

Cho đến khi thầy giáo thông báo hết tiết.

Hắn cầm sách đứng lên định đi ngay lập tức, vậy mà lại phát hiện đường ra ở chỗ Khương Hạo bị chặn.

Lúc Khương Hạo không thể dịch ghế ra mới biết, bèn quay đầu xuống nhìn.

Là Đinh Kiệt, cậu ta nằm bò ra bàn ngủ, nửa bên bàn hơi dịch lên đằng trước, người bò trên mép bàn, hai chân duỗi ra, một chân giẫm thẳng lên cái chân ghế của Khương Hạo, như thể đang ngủ rất say, không hề nhúc nhích.

Khương Hạo gọi: “Dậy đi, hết tiết cmnr còn ngủ, cản đường quá đấy.”

Đinh Kiệt vẫn bất động.

“Ê Đinh Kiệt,” Lâm Thiên Tây bỗng nhiên mở miệng: “Con mẹ mày nhường đường cho người ta nhanh.”

Thầy Hóa trên bục còn chưa rời đi, Lâm Thiên Tây biết Đinh Kiệt ỷ có thầy nên cố ý bày trò, cái chiêu của học sinh tiểu học này cũng chỉ còn mỗi cậu ta là chơi được.

“Có nghe thấy không?” Cậu đá một cước lên bắp chân Đinh Kiệt: “Thu chân lại.”

Đinh Kiệt vẫn không động đậy.

Lâm Thiên Tây gọi cậu ta không nghe, thế là cậu dùng sức thẳng tay kéo cổ áo cậu ta ra đằng sau.

Cả Đinh Kiệt lẫn ghế ngồi đều bị trượt về sau một khoảng lớn, hai tay vội vàng bám lại bàn mới không bị ngã, lập tức rút chân lại, vô cùng tỉnh táo mà trợn trừng mắt nhìn Lâm Thiên Tây.

Lâm Thiên Tây buông cậu ta ra, nói với Tôn Thành: “Cậu qua đi.”

Tôn Thành nhìn cậu một cái, sau đó một tay cầm sách rời khỏi chỗ ngồi, đi cùng Khương Hạo ra ngoài.

Đinh Kiệt phẫn nộ: “Đệt mịa mày Lâm Thiên Tây, khuỷu tay mày sao lại xoay ra bên ngoài(*), mày cùng lớp với ai đấy?”

(*) Khuỷu tay xoay ra bên ngoài 胳膊肘朝外拐: nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không phải tính cho người nhà.

Lâm Thiên Tây thu dọn sách rời đi: “Tao cùng lớp với đứa nào có ích. Mẹ nó mày bị đánh vẫn còn quá nhẹ đúng không, muốn để cậu ta đánh cho què chân mới thấy sướng à.”

Có lẽ khoảnh khắc bị Tôn Thành khủng bố lại ùa về nên Đinh Kiệt không lên tiếng nữa, chính xác là đến chết vẫn phải sĩ diện, trừng trừng nhìn cậu.

Lâm Thiên Tây nào có để ý đến cậu ta, vội vội vàng vàng chạy khỏi phòng học, thế mà vẫn chậm một bước, Tôn Thành đi từ lâu rồi.

Khương Hạo đến cửa A9 mới hỏi Tôn Thành: “Vừa nãy Lâm Thiên Tây làm gì thế, rối rít giúp cậu đó hả?”

Tôn Thành nói xạo không chớp mắt: “Bạn học hỗ trợ lẫn nhau.”

“Đệch, không thể dùng lời này để miêu tả Lâm Thiên Tây được, diễn hài chắc.” Khương Hạo thật sự bị chọc cười.

Sau giờ Hóa cũng chẳng còn tiết nào để hai lớp học chung nữa, Lâm Thiên Tây không bắt được Tôn Thành.

Mấy lần trống hết tiết, Lâm Thiên Tây cất công quanh quẩn đứng phục ở cửa lớp A9 mãi vẫn không bắt được hắn, mẹ nó người này quá cứng rắn, không dạy là không dạy.

Trong giờ Lâm Thiên Tây phiền muộn vì bài tập, hết giờ lại phiền muộn vì Tôn Thành, não bị hai bên chen chúc xô đẩy đến nhức cả đầu.

Cuối cùng tiếng chuông tan học cũng vang lên, kết thúc một buổi học.

Cậu cất điện thoại di động, cầm cặp lên, nhanh chóng rời khỏi lớp.

Lúc đi qua A9 cậu lại lia mắt nhìn, quá kinh khủng, quả nhiên lại chuồn mất rồi.

Tôn Thành đi trên đường, điện thoại rung một tiếng.

Một tay hắn vòng qua vai lần mò điện thoại trong cặp sách, mò được rồi thì mở ra xem, Wechat hiện ra một nick để ảnh đại diện mặc định, tên anh Tây.

Là Lâm Thiên Tây gửi tin nhắn đến.

[ Có thể cho một cơ hội không? ]

Tôn Thành xỏ một tay trong túi quần, tay còn lại lười nhác đánh chữ.

[ Có thể tìm người khác không? ]

Lâm Thiên Tây trả lời rất nhanh.

[ Không thể. ]

[ Người khác dùng không hiệu quả bằng cậu. ]

Tôn Thành vô thức nhíu mày, tay gõ ba dấu hỏi chấm gửi đi.

Lâm Thiên Tây rep lại.

[ Đang khen cậu đó. ]

Tôn Thành nghĩ thầm: Tôi cảm ơn cậu.

“Cool guy ơi!” Có người gọi.

Tôn Thành quay đầu.

Dương Duệ đang đứng trước cửa tiệm nhỏ của anh, vẫn mặc áo ba lỗ đi dép tông, tay cầm vật gì đó, gọi hắn: “Giúp tôi một chuyện với.”

Tôn Thành cất điện thoại di động đi tới, thấy thứ anh cầm là một chiếc giường xếp, chẳng biết lôi từ đâu ra mà có hơi cũ, hắn đưa tay đỡ giúp một góc, khiêng đến gian phòng để bàn bi-a.

Trong miệng Dương Duệ ngậm tăm xỉa răng, vừa đi vừa nói: “Tôi chuẩn bị cho Lâm Thiên Tây.”

Tôn Thành nhìn chiếc giường xếp kia lần nữa: “Cậu ấy muốn ở chỗ này à?”

Dương Duệ cười: “Cái này chả phải là cậu nói còn gì? Gần đây nó thường xuyên đến nơi này của tôi ngồi làm bài tập, tôi không nhìn nổi nữa, sợ một ngày nào đấy thằng nhóc đó không gục trên bàn bi-a thì cũng ngủ luôn ở bàn mạt chược mất.”

Tôn Thành giúp anh khiêng giường dựa vào tường, bình thường tuyệt đối sẽ không mở miệng, vậy mà hôm nay lại hỏi: “Trước kia cậu ấy vẫn luôn như vậy sao?”

“Trước kia?” Dương Duệ cầm tăm trong miệng: “Cậu nói Lâm Thiên Tây trước kia á? Sao có thể, trước kia nó là đứa lưu manh đầu đường xó chợ, chẳng bao giờ biết làm bài tập đâu, đến cả trường học cũng thích thì đi không thích thì nghỉ, cậu cứ đến mấy chỗ chứa đủ hạng người là kiểu gì cũng thấy nó. Đợt này chả biết làm sao, tự dưng thay đổi thành như thế.”

Tôn Thành lại nhớ đến tin nhắn wechat đầu tiên hắn nhận được từ Lâm Thiên Tây—

Sau này anh đây không lăn lộn nữa, anh học ngoan rồi, anh là bé ngoan của Bát Trung.

Dương Duệ nhìn Tôn Thành: “Tôi còn tưởng hai cậu thân lắm nên biết chuyện của nó.”

“Cậu ấy có chuyện gì à?” Tôn Thành lại buột miệng hỏi, mặc dù hắn cảm thấy mình nên đi về.

Dương Duệ đáp: “Cũng không có gì mấy, đại khái là có nhà cũng như không.”

Tôn Thành không hỏi nữa.

“À đúng rồi,” Dương Duệ nhớ ra: “Vẫn chưa biết nên gọi cậu thế nào.”

“Tôn Thành.”

“Ồ, đã nhớ.” Anh đi ra ngoài.

Tôn Thành đứng bên bàn bi-a, điện thoại lại vang lên âm thanh thông báo của Wechat.

Hắn lấy ra, ngón tay lướt lên nhìn.

Đúng như dự đoán, vẫn là Lâm Thiên Tây.

[ Đang ở đâu thế, hai ta gặp mặt nói chuyện chút đi. ]

Lâm Thiên Tây đứng bên ngoài tòa nhà cũ kỹ kia, đưa mắt nhìn trời dần tối, lại định cào tóc, mà ngón tay sờ đến tóc rồi lại nhịn được, thò tay vào trong túi móc điện thoại ra nhìn.

Không có tin nhắn mới, chỉ có thời gian sáng loáng trên màn hình nhắc nhở cậu từng giây từng phút vẫn đang trôi qua.

Cậu giương mắt nhìn bầu trời, thấy hai ngôi sao, nghĩ thầm thứ đồ này có thể cầu nguyện được không nhỉ?

Nếu có thể cầu nguyện, cậu lập tức sẽ cầu nguyện Tôn Thành mau mau bị cậu chinh phục đi, con mẹ nó cậu sốt ruột đến thổ huyết rồi.

Điện thoại di động bỗng nhiên rung lên.

Bàn tay cầm điện thoại của Lâm Thiên Tây tựa như cũng bị giật điện, mở ra xem ngay tức khắc.

Không phải Tôn Thành nhắn, là một yêu cầu kết bạn mới, ảnh đại diện là một chú mèo con nhỏ cute, phần chú thích viết: Anh Tây, cuối cùng cũng add lại anh được rồi.

Lâm Thiên Tây nhớ ra đây là ai, lập tức chấp nhận.

Khung đối thoại wechat hiện ra một tin nhắn.

[ Anh Tây, còn may là em vẫn nhớ ID của anh mới có thể add được đó. ]

[ Không phải quên em rồi chứ, em là Cố Dương này. ]

Làm sao Lâm Thiên Tây quên được cậu nhóc, ngón tay gõ chữ rất nhanh.

[ Khách sáo quá em trai, gọi anh Tây làm gì, gọi anh trai là được rồi. ]

Cố Dương gửi đến một emoji kinh hãi.

[ Chẳng phải anh không cho em gọi anh trai còn gì, sao hôm nay lại cho rồi ạ? ]

Lâm Thiên Tây gõ chữ càng nhanh dữ tợn.

[ Cho, sau này anh đây chính là anh trai nhóc. ]

[ Với cả có một chuyện. ]

[ Có thể nhờ anh ruột nhóc giúp đỡ anh trai mới của nhóc một chút được không…]

Cố Dương kết thúc cuộc trò chuyện, chắc là đang giúp cậu đi thuyết phục anh trai ruột rồi.

Lâm Thiên Tây ngồi xổm đã lâu, lúc đứng lên phải vận động hai chân tê rần mất một lúc, cậu phóng tầm mắt nhìn lên tầng tòa nhà cũ kia, không thấy đèn sáng, thế là lại cào cào tóc.

“Đệt mẹ, kiên nhẫn đời này của mình đã dốc vào đây hết cmnr…”

Không đợi được Tôn Thành, cậu chỉ có thể rời đi.

Lúc đi lướt qua tiệm nhỏ của Dương Duệ, cậu thoáng liếc thấy đằng trước có người đứng.

Lâm Thiên Tây ngẩng đầu, nhìn thấy Tôn Thành một tay xách cặp, tay còn lại dí sát điện thoại bên tai, miệng trả lời ngắn gọn: “Ừm, ừm…”

Hai mắt đã nhìn đến cậu.

Lâm Thiên Tây thở dài: “Cmn tôi đã mỏi mắt chờ mong đó.”

Tôn Thành ngắt điện thoại: “Cậu, dùng Cố Dương để đánh bài tình nghĩa với tôi.”

Lâm Thiên Tây đáp: “Dạ dạ, là tôi vô sỉ, xin cậu sau này dạy tôi đi, để cho tôi làm người tốt đi mà.”

Tôn Thành nhìn chằm chằm cậu.

Lâm Thiên Tây cũng nhìn chằm chằm hắn.

Hai người đứng cách một mét mà nhìn nhau trên đường, không kẻ nào có ý định nhượng bộ.

Cuối cùng, Tôn Thành rời mắt đi trước, xoay điện thoại trong tay hai vòng rồi cất vào trong túi, nhìn về phía cậu thêm một lần nữa: “Cậu thật sự muốn tôi dạy cậu?”

Lâm Thiên Tây nói: “Đúng vậy.”

Tôn Thành gật đầu, khóe miệng như có như không mà hơi cong lên, trên mặt là gió yên sóng lặng: “Một đề gọi một tiếng ba.”

“?” Lâm Thiên Tây nhìn hắn.

Tôn Thành: “Gọi ba đi.”

Ánh mắt Lâm Thiên Tây dừng trên mặt hắn, đồng tử giật giật, không lên tiếng.

Tôn Thành xách cặp lướt qua người cậu, biết cậu không gọi nổi, cuối cùng cũng khỏi phải tranh luận nữa.

“Ba ơi.”

Tôn Thành quay đầu lại: “……”
4

Lâm Thiên Tây đứng nơi đó hai tay xỏ túi quần, nhìn hắn nhướng mày: “Nói rồi thì phải giữ lời đó, mau dạy tôi đi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN