Học Ngoan - Chương 34: C34: Chương 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Học Ngoan


Chương 34: C34: Chương 33


Chương 33: Đừng có đụng đến cậu ấy.

Học tập chính là việc đối nghịch với thời gian.
2

Hoặc là làm chủ được những thứ có thể làm chủ trong thời gian hữu hạn, hoặc là bị thời gian vội vã cuốn đi mất, khi quay đầu lại thì nhận ra rằng đã uổng phí cả một đời, chẳng còn gì trong tay nữa.

Mà trước kia Lâm Thiên Tây có quá nhiều thời gian, nhiều đến mức cứ luôn sống lãng phí, quả thực bây giờ là tồn tại để trả nợ.

Trước mặt cậu là một phần cơm, còn có một quyển sách; trong tay là một cái bút, còn có một đôi đũa.

Mười hai giờ trưa, Lâm Thiên Tây ngồi trong nhà ăn ầm ĩ của trường học, vừa ăn vừa đọc sách, đồng thời nhớ lại vài mục nọ trong tờ kế hoạch, đang suy nghĩ xem còn thiếu bao nhiêu nữa, không biết là rốt cuộc mấy ngày này liệu có kịp được hay không.

Một khay đồ ăn bị đặt “xoảng” xuống mặt bàn trước mặt, Vương Tiếu ngồi xuống, há mồm ra đã “Vờ lờ”: “Thế mà anh Tây lại đến căng tin.”

Tiết Thịnh với Tôn Khải đi theo ngồi bên cạnh nó, mắt cũng dán vào Lâm Thiên Tây.

“Tao đã nói là anh Tây mà,” Tiết Thịnh nói: “Chúng mày cứ bảo tao nhìn nhầm.”

Lâm Thiên Tây liếc nhìn ba đứa ngồi đối diện: “Có gì lạ lắm chắc, tiết kiệm thời gian thôi.”

Tôn Khải quan sát cậu: “Anh Tây, mấy ngày nay anh không ngủ à?”

Lâm Thiên Tây ngẩng đầu: “Là sao?”

Tôn Khải chỉ tay vào mắt cậu: “Quầng thâm dưới mắt anh đen xì luôn, này là chịu đựng mấy ngày rồi thế?”

Cơm trong miệng Lâm Thiên Tây nghẹn lại, tiếp tục giở sách: “Đen thì đen, làm gì có ai quan tâm cái đấy chứ.”

“Đậu má, cái mặt như vậy mà còn không biết quý trọng, đúng là kẻ ăn không hết người lần không ra mà. Em mà có gương mặt như anh thì ngày nào em cũng phải đắp mặt nạ mất.” Tôn Khải cười nói.

“Liều mạng dã man thật.” Vương Tiếu dí sát lại gần nhìn quyển sách trong tay Lâm Thiên Tây, sau đó phát hiện bên dưới còn có một tập đề thi, lại “Vờ lờ” tiếp: “Anh còn làm lắm đề thế cơ á? Sao mà làm được thế?”

Lâm Thiên Tây nhếch miệng: “Không nói cho cậu đâu, anh có vũ khí bí mật.”

Bàn bên cạnh lại có thêm mấy người ngồi xuống. Lâm Thiên Tây lia mắt nhìn, là hai kẻ lớp A9— Khương Hạo bưng khay đồ ăn, đối diện cậu ta chính là vũ khí bí mật của cậu.

Cách một dãy, Tôn Thành nhìn cậu một cái rồi ngồi xuống.

Khương Hạo cũng nhìn sang bàn cậu, ném cái nhìn khó hiểu đến quyển sách trên bàn xong cũng chủ động chào hỏi với Vương Tiếu: “Dạo này có đánh bóng không?”

Vương Tiếu vẫn còn đang liếc xéo Tôn Thành, nghe thấy vậy mới không liếc nữa, đáp: “Lâu lắm không đánh rồi, cậu còn đánh nữa không?” Hai bọn họ trước đây thường đánh bóng với nhau nên có quen biết.

Khương Hạo nói: “Tôi cũng lâu rồi chưa đánh, giờ đang chuyên tâm chơi bida.”

“Hả, bida à, vậy thì…” Cái mặt đen nhẻm trơn nhẵn của Vương Tiếu treo một điệu cười đắc ý, muốn kéo Lâm Thiên Tây lên sàn ngay lập tức, định nói Vậy thì cậu đánh một trận với anh Tây của bọn này đi, cho cậu biết cái gì gọi là đánh bida thật sự, mà mới nói được một chữ, lại thấy Lâm Thiên Tây ở đối diện đang cúi đầu gõ gõ trên điện thoại.

“Làm gì thế anh Tây?”

Lâm Thiên Tây ngẩng lên, từ đầu đến cuối vốn dĩ chẳng nghe bọn họ nói chuyện, cầm sách vở đứng dậy: “Chả làm gì cả, anh đi lấy bát canh.”

Khương Hạo nhìn cậu mấy lần, quay ra lại thấy Tôn Thành cũng vừa cất điện thoại di động đứng dậy, bèn hỏi: “Sao thế?”

“Đi lấy đồ một lát.” Tôn Thành đáp, sau đó xoay người rời đi.

Khương Hạo nhìn hắn đi xa rồi mới sực tỉnh mà hỏi Vương Tiếu: “Vừa nãy cậu nói gì thế?”

Vương Tiếu nhìn Lâm Thiên Tây, quay sang nói: “Nói gì cơ? Nói vụ đánh bóng đấy, anh Tây của bọn này siêu giỏi luôn.”

“Cậu ta ư?” Khương Hạo không tin lắm: “Tôi biết cậu ta chạy nhanh, còn cái khác thì ai mà biết. Nhưng mà nói thật này, lần tới nếu muốn chơi thì gọi Tôn Thành đi, dáng cậu ấy cao, chắc chắn đánh bóng tốt.”

“Ai cơ?” Vương Tiếu phẫn nộ: “Với nó á? Nghỉ đi.”

Tiết Thịnh ngồi cạnh bồi thêm: “Không có ai chơi cùng cũng còn lâu mới tìm nó.”

Khương Hạo hỏi: “Sao thế? Tôn Thành chơi được thật mà.”

Tôn Khải huých huých tay vào Vương Tiếu, ý bảo mày đừng có nói tiếp, đừng có kể chuyện ăn đòn lúc trước ra, mất mặt quá thể đáng.

Vương Tiếu đành phải nhịn mồm nhịn miệng: “Không có gì.”

Khoảng gần mười phút sau, Tôn Thành trở lại ngồi vào chỗ, tiếp tục ăn cơm.

Khương Hạo vừa định hỏi hắn lấy cái gì, lại thấy Lâm Thiên Tây đi đằng sau cũng trở về, khóe miệng còn nhếch nhếch, cậu kẹp tờ đề dưới nách, nhìn thế nào cũng thấy được trên mặt ngập tràn vẻ thỏa mãn.
2

Vương Tiếu nhìn Lâm Thiên Tây: “Anh Tây này, canh của anh đâu?”

“Hả?” Lâm Thiên Tây ngồi xuống, nhìn khay đồ ăn trước mặt một lúc: “Không uống nữa, ăn sắp xong rồi.”

“Thế mà anh còn bảo đi lấy canh: “Vương Tiếu lẩm bẩm.

Lâm Thiên Tây liếc xéo Tôn Thành đang ăn ở đối diện: “Ờ ờ.” Nói xong cũng không ăn nữa mà cầm bút giải đề.

Vương Tiếu đang nhai cơm, thấy cậu như thế thì sốt ruột: “Đm tao bị lây rồi, tao cũng muốn về làm bài.”

Tiết Thịnh đồng cảm: “Tao cũng thế.”

Tôn Khải: “+1.”

Lâm Thiên Tây nói làm bài là làm, vùi đầu rất nhập tâm, thật sự vô cùng có sức cảm hóa, như thể việc ngồi giải đề cũng có thú vui vậy.

Ăn xong cơm rồi, Khương Hạo bàn bên cạnh ra khỏi căng tin trước.

Đến lúc này Lâm Thiên Tây mới ngẩng đầu, thấy Tôn Thành đi thì mình cũng lập tức dọn đồ đi luôn.

Vương Tiếu bưng khay đồ ăn đuổi theo: “Đi cùng đi anh Tây ơi.”

Khương Hạo ra ngoài, thấy Vương Tiếu cũng ra thì lại nói: “Lần sau rảnh thì hẹn một trận đi, đừng nghi ngờ, Tôn Thành học giỏi mà dáng người lại đẹp, nhất định là chơi bóng không chê vào đâu được, tôi từng chơi bida với cậu ấy rồi mới bảo thế, cậu mà chứng kiến thì nhất định phải giơ tay kêu 666(*) luôn.”

(*) 666: Kiểu đỉnh voãi hoặc là trâu bò vcl á. 

Vương Tiếu hừ mũi, chẳng hề muốn thừa nhận: “Toàn năng vậy cơ à, có giỏi thì tìm anh Tây mà đánh.” Nói xong thì đi sang bên cạnh định tìm đương sự.

Không thấy đâu.

Khương Hạo cũng muốn kéo chính chủ lên sàn để bày tỏ, cơ mà quay đầu nhìn một vòng thì cũng chẳng thấy người nào: “Tôn Thành đâu? Vừa nãy không ra cùng à?”

Vương Tiếu cũng ngó nghiêng: “Anh Tây đâu rồi?”

Tiết Thịnh nói: “Vừa nãy còn đi đằng sau mà ta.”

Trên sân cỏ nhỏ phía sau nhà ăn, Tôn Thành đứng bên hành lang, cầm tờ đề trong tay: “Cậu nhất quyết phải gấp rút như vậy sao, cứ một lúc lại một đề?”

Lâm Thiên Tây đứng đối diện hắn: “Gấp, có thể làm thêm một đề thì phải làm.”

Tôn Thành cúi đầu sửa đề cho cậu.

Lâm Thiên Tây bỗng hỏi: “Cậu không kiểm tra tôi hả, sao vẫn chưa kiểm tra tôi thế?”

Cậu đã chờ từ tối ngày hôm đó, mà mãi vẫn chưa thấy gì cả.

Tôn Thành ngẩng đầu: “Muốn bị kiểm tra như vậy?”

“Tôi chỉ muốn xem thử tiến độ của tôi đến đâu rồi thôi.” Cậu chậc một tiếng: “Hơi không yên tâm lắm.”

“Vậy cậu chờ đi.” Tôn Thành nói: “Tối về kiểm tra.”

“Đệt….” Lâm Thiên Tây cảm giác như mình vừa tự đào cho mình một cái hố, thở ra: “Được rồi.”

Một lát sau, đề đã giảng xong, Tôn Thành đưa đề lại cho cậu, đi ra ngoài trước.

Lâm Thiên Tây đi theo sau, cách mấy bước chân, cậu cảm thấy tình cảnh này khá buồn cười, nhỏ giọng bảo hắn: “Này, có thấy tôi như thế cực kỳ thích hợp làm gián điệp không hả.”

Tôn Thành xỏ tay trong túi quần, không quay đầu lại mà nhàn nhạt nói: “Đồng chí Lâm, chớ để lộ thân phận như thế, tổ chức cần cậu giữ cảnh giác.”

Lâm Thiên Tây nghiêm túc đáp lại: “Được chỉ huy Tôn, cậu bảo trọng, sau khi tan học sẽ tìm cậu hội ý.” Nói xong kẹp tờ đề, đi về hướng bên phải.
10

Tôn Thành rẽ sang hướng bên trái, không tự chủ được mà cười một tiếng, mẹ nó chỉ huy Tôn cơ đấy. 

Đến tòa giảng dạy, chỉ còn một mình Khương Hạo đứng ở hành lang chờ hắn.

“Vừa làm gì thế, cứ tưởng cậu mất tích luôn.”

Tôn Thành nói: “Quên đồ ở phòng ăn nên quay lại lấy.”

“Thảo nào.” Khương Hạo hỏi: “Chuyện nói lúc ăn cơm cậu ok không? Bỏ chút thời gian chơi bóng với bọn Vương Tiếu ấy.”

Tôn Thành bước lên cầu thang: “Bọn họ sẽ không vui.”

“Tại sao chứ?” Khương Hạo đi theo hắn: “Bọn cậu từng xích mích à? Tôi thấy mấy đứa Vương Tiếu kia giống thế lắm.”

“Ừ.”

“Vì Lâm lưu manh phải không?” Khương Hạo cười cười: “Dù sao thì bọn họ cũng đều là người của cậu ta.”

Tôn Thành không nói tiếp, dứt khoát đi về: “Nói sau đi.”

Khương Hạo buộc lòng không nói tiếp nữa: “Được rồi, đằng nào dạo này cũng chẳng rảnh.”

Càng gần đến cuối kỳ càng nhiều tiết tự học, mắt thường đều có thể nhìn thấy hàng cuối cùng của lớp A8 cứ vơi bớt dần.

Lâm Thiên Tây nằm bò trên bàn, dành toàn bộ thời gian để giải đề.

“Lâm Thiên Tây này.” Đào Tuyết gọi cậu.

Lâm Thiên Tây ngừng bút, ngẩng đầu.

Đào Tuyết cầm cây ô trong tay, để lên bàn cậu: “Bên ngoài trời mưa, cậu không mang ô đúng không?”

Lâm Thiên Tây bèn đưa tầm mắt ra ngoài cửa sổ nhìn, đúng là trời mưa thật; mùa hè trong thành phố nhỏ này cứ như vậy thôi, mưa nói đến là đến liền.

Cậu quay đầu bảo: “Tôi có ô rồi, cảm ơn nhé, cậu dùng đi.”

“Cậu có hả, vậy cũng tốt.” Đào Tuyết cầm lại ô lên tay, nhìn cậu một lúc: “Dạo này hình như cậu toàn ở đây làm đề.”

“Sắp thi rồi còn gì.” Lâm Thiên Tây cười cười: “Tôi thử chơi chơi ấy mà.” Còn nói thế nào được nữa, dù sao thì nói nghiêm túc cũng chẳng ai tin, ai cũng cho rằng cậu đang diễn.

Với độ này, giải Oscar của năm nay đều sẽ thuộc về cậu.

Đào Tuyết cười một tiếng, cầm ô trở về chỗ ngồi.

Lâm Thiên Tây lại liếc mắt nhìn mưa bên ngoài, lúc làm đề không để ý lắm, giờ mới nhận ra mưa rất lớn. Cậu lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Vương Tiếu.

[ Tan học lái xe đến đón anh một lát nhé. ]

Vương Tiếu trả lời.

[ Đang chờ anh Tây đó. ]

Lâm Thiên Tây thấy nó nói thế thì lập tức thu dọn sách vở, nhanh chân ra ngoài.

Quả nhiên Vương Tiếu ở bên ngoài cổng trường chờ cậu, đang ngồi trên moto đỗ dưới cái cây ven đường trú mưa, thấy Lâm Thiên Tây ra thì tức khắc đứng dậy nhường chỗ ngồi cho cậu theo thói quen.

Lâm Thiên Tây lên xe, vừa đạp chân ga vừa hỏi: “Không có mũ bảo hiểm à?”

Vương Tiếu dịch mông ra đằng sau, ngồi sát đuôi xe: “Quên mang rồi, em tưởng anh có ô.”

“Không có.” Từ trước đến nay Lâm Thiên Tây chưa bao giờ mang ô đi học, vừa nãy là lừa Đào Tuyết, không muốn lấy luôn cái ô của con gái nhà người ta dùng.

Bỏ đi vậy, lái xe cũng chỉ là chuyện của một lúc thôi.

Lâm Thiên Tây vặn ga phóng đi.

Nửa đường lại thấy đằng xa xa phía trước có người, thế là cậu phanh gấp xe lại.

Vương Tiếu đang che cặp sách trên đầu, đột nhiên thấy xe dừng thì ló đầu lên hỏi: “Làm gì thế anh Tây?”

Lâm Thiên Tây nhìn bên phải, Tôn Thành đang dựa vào biển hiệu ở trạm dừng xe buýt, cậu gọi một tiếng: “Ê!”

Tôn Thành ngẩng đầu, cách một màn mưa nhìn đến cậu.

Lâm Thiên Tây hỏi: “Không mang ô à?”

“Ừ.” Tôn Thành nói: “Đợi mưa tạnh thì đi.”

Lâm Thiên Tây cầm cặp sách lên, cúi đầu lục lọi bên trong: “Cậu chờ tí, tôi tìm cho cậu một cái ô.”

Vương Tiếu ngồi đằng sau sửng sốt: “Không đúng, anh bảo là anh không mang ô mà anh Tây.”

Lâm Thiên Tây chẳng để ý đến nó, lục lọi trong cặp sách tìm nửa ngày trời, sau đó lôi ra một cái áo, ném đến chỗ Tôn Thành: “Cho cậu.”

Tôn Thành vươn tay tiếp lấy, nhìn cậu bằng nửa con mắt: “Cậu chắc chắn cái này gọi là ô?”

“Che mưa được là được, đừng có ở đây lãng phí thời gian.” Lâm Thiên Tây ngoác miệng làm khẩu hình: Tôi, đang, chờ, cậu, đó!

Nói xong đạp ga, lại vội vã phóng đi.

Vương Tiếu ngồi sau kêu: “Vãi chưởng, anh tốt với thằng đấy thế à?”

“Cậu không hiểu đâu.” Lâm Thiên Tây hứng mưa, nheo mắt phóng xe về phía trước, trong đầu nghĩ đó là người bình thường chắc? Đó chính là vũ khí bí mật, là chỉ huy Tôn của cậu! Chỉ hận không thể lấy moto chở hắn về thôi.

Cậu vừa mới đi, Khương Hạo lại đi từ sau trạm xe buýt ra, vừa phủi hạt mưa trên người vừa nhìn cái áo Tôn Thành cầm: “Đờ mờ, tôi không nhìn nhầm đúng không, Lâm lưu manh lại đưa quần áo của mình cho cậu á?”

Tôn Thành nhìn ra đường: “Xe buýt tới rồi.”

Xe buýt ở nơi đây không thích chờ đợi khách, Khương Hạo chỉ có thể nhanh chân lên xe, nhỏ giọng thì thầm: “Kì cục.”

Cậu ta đi rồi, Tôn Thành lại liếc mắt nhìn cái áo kia, không, là ô của Lâm Thiên Tây, một cái áo khoác jeans denim, chẳng biết là cậu nhét vào trong cặp từ thuở nào, rõ ràng không phải cách ăn mặc hiện tại của cậu, bên trên lại còn có mấy vết rách, có lẽ sẽ phù hợp với biệt danh “Lâm lưu manh” kia hơn.

Ô đẹp quá, ngập tràn phong cách của Lâm Thiên Tây.
2

Tôn Thành thật sự không biết hình dung kẻ này kiểu gì, lấy thiên tài ra so sánh với cậu cũng chẳng xuể, hắn xốc lại cặp sách trên vai một chút, sau đó hai tay mở cái áo kia ra phủ lên đầu, chạy dọc theo đường đi về.

Mưa to cũng chỉ một lúc, chạy gần đến tòa nhà cũ thì đã ngớt dần.

Tôn Thành dừng lại, chỉnh cái áo nửa ướt nửa khô che lên đầu vai đã ướt đẫm, đột nhiên đằng sau có người vỗ mạnh lên lưng hắn: “Đây không phải là anh Tây à?”

Hắn quay đầu lại.

Mấy tên thanh niên côn đồ nhuộm tóc đứng đằng sau, trên người còn có dấu hiệu đã dầm mưa, đứa vỗ lưng hắn đứng đầu, gầy trơ cả xương, mắt xếch, mất một lúc mới nhìn rõ mặt hắn: “Ô, nhầm rồi, tao còn tưởng là Lâm Thiên Tây cắt tóc cơ, lại còn cao thêm nữa, hóa ra là không phải.”

Tôn Thành liếc mắt nhìn ra sau, biết chắc chắn là kẻ nọ cố ý, nếu phải người nào ốm yếu hơn một chút thì cũng đến lảo đảo mấy bước vì đòn này, lạnh giọng nói: “Buông ra.”

“Đệch mẹ, gắt gỏng thế nhờ.” Tên mắt xếch vẫn không buông tay, tựa như cố ý mà lại vỗ mạnh lên vai hắn một cái: “Sao thế, sao áo của Lâm Thiên Tây lại ở chỗ mày hử?”

Tôn Thành vươn tay đè cái tay kia của cậu ta xuống, bẻ ngược lại.

“Đệt!” Cả người của tên mắt xếch vì cái bẻ này mà cũng vặn ngược ra sau theo, lập tức ôm lấy cánh tay kêu lên: “Đ** mẹ mày!”

Mấy tên đằng sau nghe thấy thế thì bắt đầu xông lên.

Tôn Thành bẻ tay tên mắt xếch nói: “Chớ gây chuyện, tao vẫn còn là học sinh.”

“Mẹ nó mày buông tay trước đã!” Mắt xếch gào.

Tôn Thành thả hắn ra, quay đầu rời đi.

Sao mắt xếch có thể để hắn đi, vừa được buông là lập tức đuổi theo sau.

Chợt một người phi đến như cơn gió, thoáng cái đã chặn đằng trước Tôn Thành: “Làm gì thế Tam Pháo?”

Tên mắt xếch được gọi là Tam Pháo không đuổi theo nữa: “Uây Lâm Thiên Tây, thay đổi ghê đấy, anh có quen thằng này không?”

Lâm Thiên Tây vừa đứng ngoài tòa nhà cũ chờ Tôn Thành, chờ nửa buổi thì hết kiên nhẫn, bèn đi thêm một đoạn, ra đến chỗ này thì thấy cả đám người kia tìm tới Tôn Thành, thế là cậu lập tức chạy tới. Cậu giơ tay rũ rũ tóc bị mưa ướt, liếc mắt nhìn Tôn Thành: “Quen, tao chơi với cậu ấy.”

“Chơi với anh sao?”

“Đúng, đừng có đụng đến cậu ấy.”

Tam Pháo nhìn chằm chằm Tôn Thành, xoa cánh tay mấy cái, lại nhìn Lâm Thiên Tây: “Anh nói đừng đụng thì là không đụng nữa à?”

“Nếu chúng mày không chê đứng đây lôi lôi kéo kéo với học sinh sẽ mất thể diện, vậy thì đụng đi.” Lâm Thiên Tây nhìn cậu ta: “Vừa nãy mày đụng đến cậu ấy trước, tao thấy rồi.”

Tam Pháo ngoài cười nhưng trong không cười, lại liếc mắt nhìn Tôn Thành: “Thân thủ này của nó là học sinh ư? Mẹ nó hoang đường. Được, hôm nay ông đây chừa mặt mũi cho anh Tây, lần sau đừng để em gặp phải nó.”

Bọn họ quay đầu đi dọc theo con đường phía trước, miệng vẫn còn chửi bới không sạch sẽ lắm.

Lâm Thiên Tây nói nhỏ: “Đi thôi, để cho chúng nó mắng vài câu, đỡ phiền phức.”

Tôn Thành ném cái áo ướt sũng cho cậu: “Đến tìm cậu.”

Lâm Thiên Tây bắt lấy, “Đệt mẹ, trước đây tôi lăn lộn với chúng nó, cậu hiểu mà.” Vừa nãy nếu không phải đánh lên lưng Tôn Thành, thì tức là đánh lên lưng cậu, Tam Pháo cố ý, dĩ nhiên là cậu biết. Cậu vừa nói vừa nhắc nhở: “Đừng chọc chúng nó, người trong giới đó.”

Tôn Thành: “Không ai muốn quan tâm chúng.”

Lâm Thiên Tây nhìn cái áo rách rưới trong tay mình: “Đúng, nó là đầu sỏ gây tội.” Sau đó dứt khoát vo thành một cục rồi ném vào thùng rác ven đường.

Tôn Thành đi lên lầu, vào thẳng đến trước cửa nhà, quay đầu nhìn, Lâm Thiên Tây vẫn còn đi theo.

“Tôi tới làm bài, cậu bảo là kiểm tra còn gì?” Cậu xoa xoa tóc nói, lái xe nhanh quá, từ trên xuống dưới cả đầu tóc lẫn vai đều ướt hết rồi.

Tôn Thành mở cửa: “Vào đi.”

Lâm Thiên Tây theo vào, Tôn Thành ném một cái khăn lông khô cho cậu, chỉ tay vào bàn nhỏ.

“Được rồi.” Cậu lập tức sang đó ngồi, vừa lau tóc vừa dốc ngược cặp sách, toàn bộ đề trong cặp rơi ra.

Tôn Thành đứng nơi đó, cầm lấy từng tờ lên, dùng bút chì khoanh trong đề, khoanh xong một tờ thì đưa cho cậu: “Làm những phần tôi đã khoanh, không kịp làm tất cả nữa.”

Lâm Thiên Tây tìm bút: “Có bí quyết gì truyền thụ không?”

“Làm như đang thi cuối kỳ, không còn cách nào khác.” Tôn Thành nói.

Không có tiếng Anh, muốn sờ đến một ngôn ngữ khác trong thời gian ngắn như vậy là không thể nào. Theo tính toán của Tôn Thành, nếu Lâm Thiên Tây muốn đột phá lần thi cuối kỳ này, cũng chỉ có thể dựa vào toán và hai môn tự nhiên còn lại.

Cậu học toán khá nhanh, có điều nền tảng quá kém, ngữ văn còn có chút hy vọng, đương nhiên đó là kết quả tương đối ổn.

Lâm Thiên Tây đang làm đề, Tôn Thành vào phòng vệ sinh.

Hắn bật đèn sáng, quay ra gương vén áo lên nhìn sau lưng, tên Tam Pháo gì đó xuống tay quá nặng, sau lưng đã đỏ một mảng.

Tôn Thành thả áo xuống, liếc mắt một cái nhìn Lâm Thiên Tây ở bên ngoài đang nằm bò ra bàn làm đề, chẳng biết trước kia cậu đã lăn lộn trong môi trường thế nào mà toàn gặp phải đám người thế kia.

Một đề không nhiều bài lắm, Lâm Thiên Tây làm sắp được một tiếng.

Thời điểm làm đến đề cuối cùng, mưa bên ngoài đã tạnh hẳn, sắc trời hoàng hôn phản chiếu qua cửa kính, tựa như đã được nước mưa gột rửa, ánh lên một màu vàng dìu dịu.

Lâm Thiên Tây ngẩng lên nhìn, bất giác nghiêng đầu, phát hiện ra có một con cún nhỏ đã nằm bên chân tự lúc nào, buột miệng kêu: “Đờ mờ, Tom!”

Con cún nhỏ mà cậu đã gặp trong bồn hoa ngoài tòa nhà cũ, nay đã được tắm rửa sạch sẽ, cả người phủ một lớp lông trắng, một chân sau còn quấn băng gạc, có lẽ là bị thương.

Lâm Thiên Tây quay đầu ngó nghiêng tìm Tôn Thành khắp nơi, mãi mới thấy hắn thay áo phông ngắn đi ra, tay đang lấy thuốc lá.

“Tom nào?” Tôn Thành nhét điếu thuốc vào miệng, bật bật lửa nói: “Chó của tôi.”

“Chó của cậu? Đừng có xạo, mẹ nó là tôi quen nó trước mà!” Lâm Thiên Tây nghĩ thầm, tôi thậm chí còn từng tâm sự với nó một hồi đó.

Tôn Thành châm thuốc, nhìn cậu: “Chó hoang, tôi nhặt về, cậu quen thì có tác dụng gì? Nó bị thương cũng chẳng phải cậu xử lý.”

Lâm Thiên Tây không phản đối, quay đầu nhìn con cún, cười cười: “Cứ tưởng là sẽ không được gặp nữa, ai dè lại gặp ở chỗ cậu, đến đây nào Tom.”

Tôn Thành liếc cậu một cái: “Nó không tên Tom.”

Lâm Thiên Tây ngẩng lên: “Vậy tên gì?”

Tôn Thành nhả khói: “Gọi là bé ngoan.”

“?” Lâm Thiên Tây: “Cậu nói lại lần nữa đi?”

“Bé ngoan đấy, làm sao?” Tôn Thành hờ hững nhìn cậu: “Biệt danh này cậu đăng ký bản quyền à?”

“Dù sao cũng không thể đặt cho nó cái tên này,” Lâm Thiên Tây nhìn chằm chằm hắn: “Cậu đừng mơ chiếm hời của tôi.”

Tôn Thành lấy điếu thuốc trong miệng ra, khói lượn mờ mịt trước mặt: “Tôi chiếm hời gì của cậu?”

“Không được cợt nhả, cợt nhả nữa tôi sẽ không nhường cậu đâu.” Lâm Thiên Tây nghĩ thầm mẹ nó cậu nhiều trò xấu xa lắm, đừng có tưởng tôi không biết. “Cứ quyết định như vậy đi, tôi phải đặt cho nó một cái tên khác.”

“Muốn đặt về nhà đặt.” Tôn Thành rút bài thi của cậu: “Làm xong thì đi, đừng nghĩ đến việc ở đây chơi chó.”

Đúng là Lâm Thiên Tây muốn giỡn với cún nhỏ một lát, tay cũng đã vươn ra rồi, biết không phải lúc chơi, cậu lại rụt về cầm lấy tờ đề chưa làm xong, bò dậy nói: “Đề này tôi về nhà làm, cậu đừng gọi nó là bé ngoan nữa, tôi cảnh cáo cậu đó.”

Tôn Thành liếc cậu một cái: “Chó của tôi, ai quan tâm cậu.”

Lâm Thiên Tây đeo cặp sách lên chạy ù ra cửa, lúc cài cửa lại nói với vào trong: “Cứ quyết định vậy đi!”

Tôn Thành cầm mấy tờ đề kia lên, ngồi xuống ghế, phóng tầm mắt nhìn con cún nhỏ đang nằm ngủ nơi đó.

Đêm đó con cún chạy ra, Lâm Thiên Tây đã đi mất, hắn thấy chân nó bị thương, gâu gâu sủa loạn, sau đó bèn mang về. Có điều trước kia hắn chưa từng nuôi loài vật này, cảm thấy hơi phiền phức, nhiều lần đã muốn đem đi. Cuối cùng lại nghĩ đến việc Cố Dương thích, coi như để lại cho Cố Dương nuôi vậy.

Wechat vang lên âm thanh thông báo.

Hắn mở ra, nhìn thấy là Lâm Thiên Tây gửi tin nhắn đến.

[ Ông đây cho nó cái tên cá ngon.]

[ Chó của cậu, nên giống cậu. ]

“Đệt…” Có những lúc Tôn Thành thật sự muốn xem thử đầu Lâm Thiên Tây rốt cuộc chứa những gì, đùa giỡn cũng một hồi rồi mà đến giờ vẫn nhất quyết không chịu thua thiệt.

Ngón tay hắn đánh chữ gửi đi.

[ Bây giờ tên nó là Tom. ]

Lâm Thiên Tây trả lời.

[ Thỏa hiệp sớm một chút thì xong rồi đúng không. ]

Tôn Thành vừa định đặt điện thoại xuống, bỗng nhiên chú ý đến tên Wechat của cậu đã thay đổi, bèn ấn thoát ra ngoài.

Tên acc của Lâm Thiên Tây đổi rồi, từ Anh Tây thành Bé ngoan Bát Trung.

Khóe miệng Tôn Thành khẽ giương lên, không hề nghĩ ngợi mà ngón tay gõ chữ, sửa lại phần chú thích của mình thành Nhóc con ngoan.

Sửa xong hắn nhìn chằm chằm cái tên ấy vài giây, bất giác cảm thấy cách xưng hô đùa giỡn này có hơi thân mật quá, hắn cúi đầu, ngón tay lại ấn đôi lần, cuối cùng vẫn đổi về hai chữ kia.

Bé ngoan.
4

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN