Học Ngoan - Chương 36: C36: Chương 35
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Học Ngoan


Chương 36: C36: Chương 35


Chương 35: Cậu không phải thẳng đúng không? 

Cố Dương bị bệnh, giọng điệu trong điện thoại mềm như bông, nhóc sụt sịt mũi một cái, bảo với Lâm Thiên Tây: “Anh ơi, em đau đầu quá.”

Lâm Thiên Tây thở dài: “Em trai tốt, anh cũng đau đầu quá.”

Dường như Cố Dương ở đầu dây bên kia hơi sửng sốt: “Ơ? Anh cũng ốm ạ?”

“Anh sầu,” Lâm Thiên Tây nói: “Thi học kỳ làm đầu anh đau.”

Cố Dương cười.

“Nhóc xem này, anh đau với nhóc, có phải nhóc cảm thấy khá hơn một chút không hả?”

“Khá hơn nhiều ạ, anh Tây khéo an ủi người khác thật.” Cố Dương cười nói: “Từ hôm qua đầu em cứ mơ mơ màng màng, chẳng có sức lực làm gì luôn, vẫn là nghe anh nói chuyện thú vị hơn.”

“Ây, sao lại dễ bệnh thế chứ?” Lâm Thiên Tây thấy nhóc cười thì cũng cười theo: “Lần sau đến đây, anh dẫn nhóc đi rèn luyện thân thể, không thể yếu ớt thế được.”

“Em chả luyện đâu,” Cố Dương lại sụt sịt mũi: “Như vậy mệt lắm, anh luyện với anh em đi.”

“Ai muốn luyện với anh nhóc, cái đồ cứng nhắc…” Lâm Thiên Tây nghiêng nghiêng đầu sang.

Đồ cứng nhắc đã trở lại từ bao giờ, đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm cậu.

Lâm Thiên Tây nói vào trong điện thoại: “Nhóc mau nói xem lần này anh an ủi nhóc có hiệu quả không đi nào.”

“Hiệu quả lắm,” Cố Dương cười đáp: “Bây giờ em thoải mái hơn nhiều rồi ạ.”

“Hiệu quả là tốt.” Lâm Thiên Tây nhướng mày với đồ râu cứng nọ, lại nói tiếp: “Cái khác không quan trọng, cơ mà phải giữ gìn sức khỏe thật tốt đấy, chỗ này cũng không thể nói tới là tới bừa đâu.” Nói đến đây, giọng chợt nghiêm túc hơn hẳn.

“Sao tự dưng anh lại cảm khái như thế?” Cố Dương hỏi.

Tôn Thành vẫn còn nhìn chằm chằm cậu.

Lâm Thiên Tây nhớ lại, cười cười bảo: “Lo lắng cho nhóc đấy còn gì, dưỡng bệnh cho tốt nhé.” Nói xong chuyển điện thoại sang bên cạnh.

Tôn Thành nhận lấy, để bên tai dặn dò Cố Dương: “Uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Đệch, quá lạnh lùng vô tình, cậu thế này là anh trai hay bác sĩ thế…” Lâm Thiên Tây đứng cạnh nhỏ giọng lên án.

Tôn Thành liếc cậu một cái, lại nói với Cố Dương thêm đôi câu sau đó mới cúp điện thoại.

“Cảm ơn,” Tay hắn xoay xoay cái điện thoại: “Trước đây lúc còn mẹ đều là mẹ tôi dỗ, mẹ rất cưng chiều nó.”

Hắn chưa từng làm chuyện này, chỉ có thể tìm Lâm Thiên Tây, dù sao thì Cố Dương cũng từng nói Lâm Thiên Tây niềm nở hơn hắn nhiều.

Lâm Thiên Tây nghe xong, dựa lan can nói: “Vậy thì không phải tôi đây làm mẹ miễn phí à?” Nói xong quay đầu, mở to mắt nhìn Tôn Thành: “Ể, cuối cùng cũng đến lượt tôi chiếm hời của cậu một lần?”

Tôn Thành nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Nhạt nhẽo.”

“Ha.” Lâm Thiên Tây cười một tiếng, đứng thẳng nói: “Chuẩn bị cho môn thi tiếp theo đi.”

Tôn Thành cũng đi theo: “Lát nữa thi ngữ văn, cho cậu một mẹo không hữu dụng lắm.”

Lâm Thiên Tây quay lại chỉ hắn: “Cậu cứ thử nói thi thật tốt nữa xem.”

“Đừng để trống.” Tôn Thành nói: “Kể cả cậu có viết được hay không, cố gắng liên tưởng được đến đâu thì viết hết vào, một câu cũng không được để trống.” Nói xong thì đi trước.

Lâm Thiên Tây không nghĩ rằng hắn thật sự chỉ cho cậu, lặng lẽ âm thầm ghi nhớ, sau đó cũng đi theo về phòng.

Chu Học Minh đến sớm ít nhất hai mươi phút, đã cầm bài thi chờ trong phòng từ lâu.

Lâm Thiên Tây vừa vào cửa thì phát hiện lão Chu cách một lớp kính đang nhìn cậu, bình tĩnh thổi lá trà trôi lơ lửng trong bình.

Cậu cố tình bước vài bước đến bục giảng: “Đừng nhìn nữa thầy Chu, em thật sự không nỡ rời xa thầy mà, em không đi đâu.”

Quả thực bốn chữ cuối cùng giống như đang chơi xỏ người ta.

“….” Lão Chu nhìn cậu cà lơ phất phơ ngâm nga hát đi xuống hàng cuối cùng, quên cả thổi lá trà luôn.

Tôn Thành ngồi chỗ cũ, nhìn cậu trở lại, thấp giọng hỏi: “Khiêu khích thầy giáo?”

“Thế nào hả chỉ huy Tôn?” Lâm Thiên Tây ngồi xuống, trả lời: “Tôi thua người không thua trận nhé, không thể phụ lòng bồi dưỡng của tổ chức được.”

Có lẽ là nghe thấy hai người thì thầm to nhỏ, Trương Nhậm ngồi bên phải liếc sang cả hai, Đinh Kiệt ngồi đằng trước cũng chợt quay đầu xuống, khó hiểu mà bọn họ đăm đăm.

Tôn Thành lấy bút ra, lia mắt qua Đinh Kiệt.

“Mẹ…” Đinh Kiệt cầm đồ, dịch ra xa một chút.

Trương Nhậm còn đang cười cợt bộ dạng sợ sệt lấm la lấm lét của Đinh Kiệt, quay sang thì thấy Lâm Thiên Tây đang nhìn mình, sợ lại bị cậu giơ chân đạp thêm phát nữa, thế là cũng quay ngoắt đầu về.

Bốn giờ chiều, ngày thi đầu tiên kết thúc.

Lâm Thiên Tây nộp bài thi, cầm cặp sách bước ra ngoài cửa lớp, sau đó ngoái lại nhìn Tôn Thành.

Lúc đầu là len lén liếc mắt nhìn liên tục, chờ người khác trong lớp ra hết thì mới quang minh chính đại nhìn chằm chằm, ánh mắt hừng hực như sắp đốt thủng hai lỗ trên mặt hắn.

Tôn Thành khoác túi lên vai, hứng lấy cái nhìn đó, đi tới hỏi: “Nhìn cái gì?”

Lâm Thiên Tây vừa định nói, đột nhiên lại thấy Khương Hạo đi ra từ cửa trước, đang nhìn về nơi này, còn nhìn bằng ánh mắt rất khó hiểu, cậu bèn né đi, bước vài bước ra ngoài xong mới nhỏ giọng hỏi: “So đáp án một lúc được không?”

“Không được.” Tôn Thành đi ra cầu thang.

Lâm Thiên Tây theo sát đằng sau: “Tại sao? Tôi muốn tính điểm luôn cơ.”

“Đừng tính, ngày mai còn có hai môn phải thi.” Tôn Thành vừa đi vừa bảo:”Đừng làm trở ngại phát huy hai môn cuối cùng.”

“Còn có cả cái này nữa à?”

“Phục tùng theo sắp xếp của tổ chức, đồng chí Lâm.” Bước chân Tôn Thành rất nhanh, nói mấy câu đã xuống đến tòa giảng: “Tôi cũng không rảnh.”

Lâm Thiên Tây nhớ ra Cố Dương vẫn còn ốm, đành phải bỏ cuộc, đuổi theo chỉ huy Tôn của mình ra khỏi tòa giảng dạy.

“Lâm Thiên Tây!” Xa xa có người gọi.

Lâm Thiên Tây quay đầu ngó nghiêng một vòng, thấy Ngô Xuyên từ nhà giáo vụ đi tới, đang vẫy vẫy tay với cậu.

“Đệch mẹ, thầy ấy lại muốn làm gì thế nhỉ.” Lâm Thiên Tây kéo kéo cặp sách của Tôn Thành ở trước mặt, chạy ra cổng trường: “Tôi trốn trước nhá.”

Tôn Thành quay đầu, phát hiện thầy thể dục đang đuổi theo cậu.

“Cái đồ lưu manh kia, tôi còn chưa kịp nói, em chạy cái gì mà chạy hả!” Ngô Xuyên không đuổi kịp cậu, chạy được nửa đường thì ngừng lại.

Vương Tiếu, Tiết Thịnh lẫn Tôn Khải đều đang tụ tập trước cổng trường chờ Lâm Thiên Tây, kết quả là chưa kịp gọi đã thấy cậu chạy vụt qua mặt.

Ngay sau đó Tôn Thành đi ra ngay trước mắt bọn họ, bước về hướng Lâm Thiên Tây vừa rời đi.

“Hai người bọn họ đi cùng nhau ra à?” Tiết Thịnh hỏi.

“Sao mà thế được,” Tôn Khải không thể chấp nhận sự việc này: “Cửa xây ở đây, mày không cho đứa khác đi chắc?”

Vương Tiếu ló đầu nhìn bóng lưng Lâm Thiên Tây đã chạy xa: “Mày thấy anh Tây thế kia là thi tốt hay không tốt?”

Tôn Khải cũng đưa mắt nhìn theo: “Chắc là không tốt, nhìn đã thấy chả vui vẻ gì rồi, không thì sao phải chạy nhanh thế chứ?”

Ban đầu Vương Tiếu định mời Lâm Thiên Tây ra ngoài ăn nướng, bây giờ thấy thế này thì mở miệng gọi cậu lại không hay lắm.

Lâm – nhìn đã thấy chả vui vẻ gì – Thiên Tây tới chỗ Dương Duệ trước, mà đến cửa rồi cậu lại không vào nữa, ngẫm nghĩ một lúc rồi vẫn quay đầu chạy về nhà.

Dương Duệ cũng đã nhìn thấy cậu, ngồi trên cái ghế mây thò cổ ra: “Làm cái gì đấy, đùa nhau à, vào nhìn cái xong chạy?”

Lâm Thiên Tây dừng lại: “Không giải thích với anh được, hôm nay vừa thi ba môn xong, em phải ổn định tâm trạng một tí.” Nói xong lại chạy tiếp.

Dương Duệ lẩm bẩm: “Thôi xong, đây là thi hỏng bét cmnr.”

1

Lâm Thiên Tây về đến nhà, vừa hay gặp mẹ Lâm ra khỏi cửa.

Lâm Tuệ Lệ đang khóa cửa, thấy cậu về thì buông lỏng chìa khóa.

Lâm Thiên Tây mấp máy miệng hỏi: “Làm ca đêm ạ?”

Lâm Tuệ Lệ vứt cho cậu một câu trả lời nước đôi lấp lửng: “Gần như thế.”

Vậy thì không cần phải hỏi nữa, hỏi cũng chẳng có nghĩa lý gì, đằng nào thì mẹ Lâm cũng không có nhu cầu cần cậu quan tâm. Lâm Thiên Tây đưa tay vặn chìa khóa mở cửa.

Có thể là Lâm Tuệ Lệ thấy giờ giấc không đúng lắm, bèn hỏi một câu: “Sao lại về sớm thế?”

Lâm Thiên Tây ngừng lại ở cửa nhìn cô: “Hôm nay thi cuối kỳ.”

Lâm Tuệ Lệ nhìn cặp sách sau lưng cậu, như thể đang nhìn xem có phải cậu đi thi thật không, dường như đã có câu trả lời, cô kéo túi xách trên cánh tay: “Mày muốn lêu lổng thế nào thì tùy, tốt xấu gì cũng phải học cho xong lớp mười hai, tao cũng không trông cậy gì vào mày được.”

Lâm Thiên Tây nhìn mẹ đi, quay đầu lại, đứng trước cửa hai giây, lẩm bẩm: “Không trông cậy gì được?”

Hình như là không, vẫn luôn không.

Cậu vào nhà, loáng cái đã vọt vào trong phòng, lấy tờ kế hoạch dán trên đầu giường xuống, bên trên đã được đánh dấu kín, bây giờ tạm thời không cần nữa.

Ngón tay cậu co lại, vo tờ giấy thành một cục, giơ tay ném đi, ném chuẩn xác vào trong ngăn kéo bàn đã mở sẵn, tự mình cười rộ lên: “Vào rồi anh Tây, giỏi lắm! Chờ đi, chờ xem rốt cuộc mày còn có thể để cho người ta trông cậy vào mình được nữa hay không….”
1

Sau khi Tôn Thành trở về thì mở gọi video cho Quý Thải ngay tức khắc, lúc này Cố Dương đã không còn đáng lo ngại nữa.

“Biết hôm nay cậu thi tôi đã không làm phiền cậu rồi.” Quý Thải cầm máy, vừa nói vừa đi đến phòng Cố Dương: “Nghe Cố Dương bảo mới nói chuyện với Lâm Thiên Tây, sao cậu lại nghĩ ra việc nhờ cậu ấy dỗ thằng bé thế?”

Tôn Thành ngồi bên bàn nhỏ, đang cầm bút viết mấy việc Cố Dương phải lưu ý trong sinh hoạt hàng ngày, chuẩn bị lát nữa gửi cho Quý Thải, nhàn nhạt đáp: “Không nghĩ đến người khác, Cố Dương ở đây cũng chỉ quen cậu ấy.”

“Trước khi đi tôi còn lo cậu ở đó chả có nổi một người bạn, không ngờ rằng bây giờ lại chơi với trùm trường luôn?”

Tôn Thành nghĩ thầm ai mà ngờ được, hắn còn làm cả ba của trùm trường cơ.

Trong màn hình, Quý Thải đã cầm điện thoại vào phòng Cố Dương, đưa máy cho cậu nhóc: “Cho anh em xem tình trạng của em thêm chút này.”

Tôn Thành đặt bút xuống, nhìn di động: “Uống thuốc chưa?”

Cố Dương ngồi trên giường, ngoan ngoãn gật đầu: “Uống rồi ạ.”

“Ừm.”

“Hai đứa có thể đừng giống bác sĩ với bệnh nhân nữa được không thế?” Quý Thải ở đằng xa bảo một câu.

Cố Dương nhìn vào trong điện thoại nở nụ cười, xoa xoa mũi: “Anh, lúc phát sốt em nằm mơ.”

“Mơ thấy gì?” Tôn Thành cách một màn hình nhìn cậu nhóc.

“Mơ thấy mẹ vẫn còn, chúng ta sống rất hạnh phúc. Sau đó mẹ mất, mọi thứ tốt nhất bên cạnh em cũng mất hết, ba cứ nhất quyết đưa em đi, em với anh xa cách, mỗi người một nơi….”

“Được rồi,” Tôn Thành cắt đứt lời nhóc, khẽ nói: “Lúc bị bệnh không cần nhớ đến những việc này.”

Cố Dương gật đầu, im lặng mấy giây, sau đó đột nhiên hỏi: “Anh Tây còn đau đầu không ạ?” Là tự mình chuyển chủ đề.

Tôn Thành hỏi: “Cậu ấy đau đầu cái gì?”

“Thi ạ, anh ấy nói đau đầu.”

Tôn Thành cảm thấy buồn cười, nhưng không cười trước mặt Cố Dương: “Không sao, cũng chỉ đau đầu nốt ngày mai nữa thôi.”

Cố Dương cầm điện thoại hỏi: “Đợi anh nghỉ hè rồi, em tới thăm anh được không?”

Tôn Thành nhìn gương mặt suy nhược của cậu nhóc, gật đầu một cái: “Chờ nhóc nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

“Không thành vấn đề ạ!” Cố Dương bỗng chốc lấy lại tinh thần: “Anh cúp máy đi, bây giờ em đi nghỉ ngơi luôn.”

Tôn Thành thấy cậu nhóc như vậy thì yên tâm, cúp máy.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi dừng bút, đưa tay rút ra sách vật lý và sách hóa từ trong cặp, mở ra nhìn qua những phần trọng tâm thầy giáo từng nói; đoạn lại tìm mấy tờ đề thi lật từng tờ, so sánh trọng tâm, sau đó dựa vào phán đoán của mình, khoanh tròn mấy câu hỏi.

Khoanh xong rồi, hắn chụp từng câu, mở Wechat ra, gửi cho Bé ngoan.

[ Làm tất cả một lượt, ngày mai đi thi. ]

Tin nhắn của Lâm Thiên Tây vèo cái đã gửi đến.

[ Có tác dụng à? ]

[ Làm luôn đây! ]

Ngón tay Tôn Thành nhấn một cái.

[ ? ]

Tin nhắn từ phía Bé ngoan lại nhảy ra, cực kỳ dứt khoát.

[ Ba!! ]

Hắn nhìn màn hình đôi lần, nghĩ thầm lần này sẽ không đau đầu nữa nhỉ.

Thật ra phương pháp này hơi có chiều hướng đoán đề ôn tủ, trước đây Tôn Thành chưa từng làm vậy, độ rủi ro quá cao, hắn cảm thấy rất giống đầu cơ trục lợi, dễ khiến cho người ta có tâm lý gặp may. Nhưng học tập là như thế, hoặc là hiểu bài thì sẽ thi được, không hiểu thì đành chịu, không hề tồn tại cái gọi là may mắn.

Lần này coi như phá lệ vậy.

Đương lúc ấy, trái tim Lâm Thiên Tây vẫn còn treo lơ lửng trong vô định, chẳng biết nên làm gì mà chỉ có thể chờ chực đến khi thi, lòng nóng như lửa đốt.

May mà Tôn Thành gửi đề tới.

Đêm đó cậu làm xong, tự tìm câu trả lời trong sách rồi đối chiếu đáp án, sửa lại những câu sai.

Cậu không nhờ Tôn Thành giảng, sợ quấy rầy hắn chăm sóc em trai, Lâm Thiên Tây cảm thấy lúc mình có lương tâm thật sự quá mức thiện lương.

Ngày hôm sau, chuông báo thức vẫn reo vào đúng sáu giờ năm phút, lo lắng của tối hôm trước bị mấy bài kia dẹp gọn sang một bên, cậu ngủ cũng khá ngon.

Sau khi ra cửa thì Lâm Thiên Tây đến chỗ Dương Duệ, đứng trên đường đã thấy xe chở đồ cũ của Lộ Phong đỗ lại bên ngoài tiệm tạp hóa.

“Đi thi à?” Lộ Phong ngồi ghế lái thò đầu ra hỏi.

“Đúng vậy.” Lâm Thiên Tây nhìn hắn: “Giao hàng sáng sớm ạ?”

Lộ Phong chỉ chỗ ngồi bên cạnh mình: “Vừa khéo chuyến này tiện đường, anh đưa cậu đi, khỏi để cậu phải mất công bình ổn tâm trạng.”

“Đờ mờ.” Lâm Thiên Tây liếc mắt nhìn về phía tiệm tạp hóa: “Chắc chắn là Dương Duệ lại kể lố.”

“Không lố lắm, anh ấy nói cậu thi hỏng.”

“Bà mẹ…” Lâm Thiên Tây định nói cái này còn không phải lố à, lố đến mức trong lòng cậu phiền muộn phát bực luôn.

Cậu lượn quanh đến bên cạnh mở cửa xe, chưa ngồi vào thì lại nhớ đến chỉ huy Tôn của tổ chức mình, bèn móc điện thoại ra: “Chờ một chút, anh chở thêm người nữa được không, để cậu ấy đỡ đi thi muộn.”

Lộ Phong còn chưa kịp hỏi cậu là chở ai đã thấy cậu gửi voice chat đi: “Tới đây mau, có xe riêng đưa đón, cậu mà không nhanh là tôi đến nhà cậu trộm Tom đi luôn đấy.”

“Cậu trộm cái gì mà trộm?” Giọng nói từ sau lưng truyền tới.

Lâm Thiên Tây quay đầu, Tôn Thành đã xách cặp đến.

Lộ Phong cũng đoán được là chở hắn, đẩy cửa xe ra: “Lên đây đi.”

Lâm Thiên Tây leo lên trước, quay ra giục Tôn Thành: “Nhanh nào.”

Tôn Thành đứng nhìn một lúc, rồi cũng đi tới theo cậu chui vào trong xe.

Cửa xe được đóng lại, Lâm Thiên Tây bỗng chốc bị dồn vào giữa, bèn hỏi Lộ Phong: “Đằng sau còn chỗ ngồi không?”

“Đằng sau để hàng hết rồi.” Lộ Phong khởi động xe: “Ba thằng đực rựa cũng không cần để ý đâu, chen chúc mất mấy phút thôi ấy mà.”

Lâm Thiên Tây đành phải ngồi im.

Xe lái đến trường học.

“Lâm Thiên Tây.” Tôn Thành chợt gọi một tiếng rất khẽ.

Lâm Thiên Tây quay sang: “Sao thế?”

Tầm mắt Tôn Thành rơi trên gương mặt cậu, hắn mím môi, không nói tiếp.

Lâm Thiên Tây lại quay đi tiếp tục nhìn đường phía trước, đặt một cái tay lên bảng điều khiển, sợ tốc độ lái xe này của Lộ Phong sẽ coi cậu như cục bột mà ra sức nhào nặn thành một nắm.

Lộ Phong lái thật sự rất nhanh, hắn vội đi giao hàng, lại thêm sáng sớm trên đường vắng vẻ, cho nên cũng không cần kiêng dè mà phóng gấp.

Lúc sang đường cũng không giảm tốc độ, Lâm Thiên Tây ngồi lắc lư suốt chẳng yên nổi, đột nhiên xe bị xóc mãnh liệt, tay cậu trượt khỏi bảng điều khiển, cả người lệch sang bên cạnh, may mà cậu kịp thời bám lấy ghế mới không bị đập đầu vào đầu Tôn Thành.

Tôn Thành cũng phản ứng nhanh, một tay đưa ra đỡ eo cậu, tránh cho cậu ngã xuống.

“Cái đệch, đừng vội nữa anh Lộ, sắp tới rồi mà.” Cậu vịn ghế ngồi thẳng lên.

Lộ Phong liếc cậu một cái: “Vậy anh lái chậm lại.”

“Lâm Thiên Tây.” Tôn Thành lại gọi.

“Hả?” Lâm Thiên Tây quay đầu, thấy tầm mắt hắn đang dán chặt vào người mình.

Hắn rụt lại cái tay đang đỡ lấy eo cậu, hạ mắt nhìn chỗ cậu ngồi: “Rốt cuộc cậu có biết đây là lần thứ mấy rồi không?”

Lâm Thiên Tây nhìn xuống, thấp giọng chửi một câu: “Đệt.”

Cậu cứ tưởng mình đang ngồi giữa, ai mà biết được nửa bên người mình lại sắp ngồi luôn cả lên chân Tôn Thành, bèn vội vàng hơi nhổm dậy nhích mông ra giữa.

Tôn Thành dịch chân ra.

“Ai bảo cậu không nói sớm.” Trong lòng Lâm Thiên Tây chợt bùng lên một nỗi lúng túng không tên, cảm tưởng như mình vừa mới ngồi lên đùi người ta vậy.

Tôn Thành đặt cặp sách lên chân: “Tôi đã nhắc nhở cậu rồi.”

Lâm Thiên Tây nhớ ra, là cái lúc hắn gọi cậu một tiếng, cậu lại liếc mắt nhìn chân hắn thêm cái nữa, khóe miệng giật giật: “Tôi không cố ý mà, chân cậu….”

Cậu chực nói cũng rắn chắc ghê, như kiểu từng tập luyện rồi ấy, mà lời ra đến miệng lại cảm thấy không đúng lắm, kịp thời phanh lại.

Ánh mắt Tôn Thành hờ hững nhìn cậu chằm chằm.

Lâm Thiên Tây cười cười, đưa tay lên làm động tác kéo khóa đóng miệng, dứt khoát không nói thêm gì nữa.

Lộ Phong ở bên cạnh bảo: “Lâm Thiên Tây này, không phải lúc cho cậu thiếu đứng đắn đâu nhé.”

Lâm Thiên Tây mở miệng: “Cái xe này của anh cũng chả phải lúc lao như điên thế đâu đấy.”

“Được rồi, đến nơi rồi.” Lộ Phong dừng xe, trước mặt là cổng trường.

Tôn Thành đưa mắt nhìn, vừa hay trên đường không có người, hắn đẩy cửa xe nói: “Cảm ơn.”

Lâm Thiên Tây cũng toan đi theo, bỗng dưng bị Lộ Phong gọi lại.

“Lâm Thiên Tây,” Lộ Phong hỏi cậu: “Cậu không phải thẳng đúng không?”

Tay Lâm Thiên Tây cũng đã sờ đến cửa xe, cậu quay đầu nhìn hắn, cười như không cười: “Làm sao thế, thẳng hay cong còn ảnh hưởng đến việc ngồi xe anh sao?”

Lộ Phong phóng tầm mắt đến Tôn Thành đã tới gần cổng trường: “Cậu ấy có thẳng không?”
4

Lâm Thiên Tây nhìn theo Tôn Thành tóc ngắn gọn gàng chân dài vai rộng, dứt khoát gật đầu: “Thẳng, nghe nói là cực kỳ thẳng.”
4

Lộ Phong nghe xong cũng chỉ gật đầu một cái, không nói gì, phất tay chuẩn bị đi.

Lâm Thiên Tây nhảy xuống, đến khi đóng cửa xe mới như thể đột nhiên phản ứng kịp, cậu dí mặt vào cửa kính xe: “Anh Lộ, em biết anh không đi đường của người thường, anh gieo họa mình Dương Duệ là đủ, không được gieo họa cho cậu ấy đâu, cậu ấy là trẻ vị thành niên, cũng là chỉ huy của em biết chưa, em còn phải trông cậy vào cậu ấy để học ngoan đấy.”
5

Lộ Phong liếc cậu một cái, vết sẹo trên má trái khẽ run: “Anh đây chỉ hỏi một chút, cậu nghĩ cái gì thế? Anh thấy cậu bây giờ ngoài thi cử ra thì trong đầu chả chứa được cái gì nữa rồi.”

Lâm Thiên Tây cười hì hì, vỗ một cái lên cửa kính xe, quơ quơ tay rồi chạy về phía cổng trường: “Đùa anh thôi, em không nên chỉ nghĩ đến thi cử thôi chắc, em là bé ngoan mà.” 

————————-

Chương này k dài lắm mà tuần này bận quá bà coăn, chương sau chắc lại lết lâu lâu đấy hiuhiu TT
3

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN