Những món đồ kia cũng không mang về mà để lại ở chỗ ông chủ Dương.
Dương Duệ biết cậu sẽ không cầm đi, cũng sợ cậu không chịu lấy, cho nên anh chủ động đem đi hầm canh cho cậu, hầm xong thì giục cậu uống, cậu uống xong thì đuổi cậu về, còn nói lần sau sẽ tiếp tục hầm để cậu uống, hệt như nhà anh là nơi tiếp tế cho cậu vậy.
Tôn Thành đứng ở tầng lầu cũ nát liếc nhìn cánh cửa trước mặt, tay hắn nắm lấy cánh tay của Lâm Thiên Tây: “Đây chính là nhà cậu?”
“Ừm.” Lâm Thiên Tây đưa chân phải ra mở cửa.
Trong nhà không có động tĩnh gì, chắc chắn là mẹ cậu không có ở nhà.
Lâm Thiên Tây vòng tay qua vai hắn rồi chỉ: “Phòng tôi ở đằng kia.”
Tôn Thành ôm eo cậu đỡ vào trong.
Phòng của Lâm Thiên Tây rất nhỏ, rèm cửa sổ kéo ra một nửa, ánh mặt trời mờ nhạt bên ngoài chỉ chiếu một tia nắng vào phòng, không sáng cũng không quá tối.
Tôn Thành đỡ cậu ngồi lên giường rồi quan sát một lượt, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nơi cậu ở.
Trên giường trải tấm ga màu lam đậm sọc ca-rô có hơi cũ, đầu giường đặt một con sóc bông đồ chơi mà Tôn Thành đã đưa vào lần hẹn hò trước.
3
Bàn học nhỏ bên cạnh càng cũ kỹ hơn, ngăn kéo mở một nửa, trên bàn có trải một tờ giấy, là bảng kế hoạch học tập mà hắn làm cho Lâm Thiên Tây.
1
Lâm Thiên Tây ngồi ở mép giường cởi giày, cậu cẩn thận di chuyển chân lên giường, không nghe thấy hắn nói chuyện thì mới nhận ra hắn đang quan sát xung quanh, cũng nhìn theo tầm mắt hắn mà quan sát một vòng, không biết từ lúc nào trong căn phòng này đã toàn là đồ của hắn, cậu đổi chủ đề: “Cậu nhìn gì thế?”
Nơi này vốn dĩ đã nhỏ, hắn đứng ở đây lại càng có vẻ nhỏ hơn.
Tôn Thành liếc cậu một cái, tiện tay rút quyển sách vật lý đặt ở trên bàn ra: “Không thể nhìn à?”
“Nhìn được, chỉ là phòng của tôi chưa từng có ai vào cả.” Lâm Thiên Tây vẫn cảm thấy không quen.
Tôn Thành thấy không có chỗ ngồi bèn ngồi lên giường: “Chỉ có mỗi mình tôi vào thôi?”
“Nói nhảm, nếu không thì sao?”
Tôn Thành còn tưởng rằng ít nhất cũng có Tần Nhất Đông từng vào, nhưng cũng không muốn nhắc tới, khó lắm mới khiến tâm trạng cậu tốt hơn một chút, không nhất thiết phải lôi chuyện này ra để trêu chọc cậu. Hắn ngồi đó cúi đầu giở sách, thỉnh thoảng ngón tay lại miết một vài trang giấy.
Lâm Thiên Tây chăm chú nhìn hắn: “Làm gì vậy?”
“Mấy ngày nữa cậu đều phải ở nhà, đúng lúc lắm, học cho tốt đi.” Tôn Thành nói.
Lâm Thiên Tây hỏi: “Vậy còn cậu?”
“Cũng học.” Tôn Thành đáp rất dứt khoát.
Lâm Thiên Tây thấy hắn dứt khoát như vậy thì lại cảm giác hắn có hơi lạnh nhạt, hiểu sai ý: “Đệt, có phải là cậu vẫn còn giận không?”
“…” Tôn Thành liếc cậu một cái, sau đó lại cúi đầu tiếp tục đánh dấu trang trọng tâm trong sách cho cậu, tất cả đều là nội dung ôn tập của cuối học kỳ sau.
Chân cậu phải dưỡng thương, cái gì cũng không làm được, ngoài học ra thì còn có thể làm gì?
Lúc đang đánh dấu, hắn chợt nghe thấy âm thanh video phát ra từ điện thoại: “Vô cùng thần kỳ, giúp tăng thêm tình thú, đảm bảo nửa kia hết giận ngay lập tức…”
4
Tôn Thành nhìn sang, Lâm Thiên Tây cầm điện thoại vội vàng ấn mấy lần mới tắt được tiếng đi, cậu ngẩng đầu lên, hai mắt đen láy nhìn hắn.
Hắn hờ hững nói: “Vô cùng thần kỳ, tăng tình thú, cũng biết tìm quá nhỉ.”
“…” Lâm Thiên Tây đáp lời: “Đừng có cười, cậu mà dám cười thì tôi liều mạng với cậu.”
Khoé miệng Tôn Thành khẽ giương lên: “Ồ.”
“Cậu thật sự dám cười!” Lâm Thiên Tây giơ chân trái đạp một cước vào đùi hắn.
Tôn Thành ngồi nơi đó, ống quần căng ra ôm sát lấy đôi chân thon dài lại rắn chắc, hắn chậm rãi đặt sách xuống bàn, sau đó bỗng đè bắp chân Lâm Thiên lại rồi kéo, cả người đè lên người cậu.
Lâm Thiên Tây không kịp đề phòng bị đè ngã về sau, cậu nằm ở trên giường, cánh tay giữ chặt vai hắn rồi trở mình muốn đè ngược lại, kết quả là tình trạng chân phải không cho phép, mới lật được một nửa đã bị hắn đè xuống như cũ, quay đầu đối mặt hắn, chóp mũi chạm chóp mũi.
Tôn Thành cố ý tránh đụng phải chân phải cậu, đè cậu xuống: “Như thế này là liều mạng với tôi?”
Lâm Thiên Tây trầm giọng đáp lời: “Nhẹ chút, mẹ nó cậu đè chết tôi rồi.”
Nói xong lại bất giác thấy bầu không khí hơi không đúng, cậu nhìn Tôn Thành, từ trong con ngươi hắn có thể nhìn thấy gương mặt mình, cảm thấy dường như ánh mắt hắn lại càng sâu hơn.
Không còn tiếng động nào khác, chỉ có duy nhất hô hấp của cả hai.
Tôn Thành cúi mặt, môi cọ qua môi cậu, lướt tới cằm, rồi đáp xuống cổ.
Hơi ấm trên cổ Lâm Thiên Tây truyền đến cả trong cổ áo, cánh tay cậu vô thức vòng qua vai Tôn Thành, cậu “shhh” khẽ một tiếng rồi hít một hơi, không chịu yếu thế mà cũng túm lấy áo đối phương, kéo khoá áo khoác lông vũ trên người hắn xuống.
Hình như bên ngoài có tiếng mở cửa, sau đó là tiếng đặt chìa khoá xuống vang lên.
Lâm Thiên Tây đang nắm lấy góc áo bên eo hắn, không cởi ra, bên cổ cậu là đôi môi khô ráp ấm áp, nơi đó đã nóng bừng như bị thiêu đốt.
Tiếng bước chân ngoài phòng khách lại vang lên một hồi. Cậu không cởi nữa, cảm giác môi Tôn Thành ở bên cổ cũng thoáng dừng lại, sau đó đôi môi ấy lại rời tới yết hầu, chợt khẽ cắn một cái khiến da đầu cậu tê dại.
Tôn Thành ngẩng đầu thở nhẹ một hơi: “Lần này coi như bỏ qua. Lâm Thiên Tây, nếu còn có lần sau thì cậu xong rồi.”
1
Lâm Thiên Tây cũng thở hổn hển: “Liều mạng một chút thôi mà lại nghiêm trọng như vậy à?”
“Tôi nói chuyện của Tam Pháo.” Tôn Thành nói: “Ít nhất cũng phải báo cho tôi một tin.”
“…” Lâm Thiên Tây không cười nữa, bấy giờ mới hiểu được hắn đang nói cái gì. Báo tin cho hắn làm gì chứ, Tam Pháo cũng sẽ chẳng khách sáo với hắn.
“Lâm Thiên Tây?” Giọng Lâm Tuệ Lệ vang lên bên ngoài: “Con ở nhà à?”
Tôn Thành ngồi dậy khỏi người cậu, hắn kéo áo lông lên rồi nhìn cậu một cái, sau đó mở cửa phòng ra ngoài.
Lâm Thiên Tây vẫn còn nằm đó, ngón tay mân mê cổ áo rồi kéo nó lên mới ngồi dậy, nghe thấy Lâm Tuệ Lệ ở bên ngoài hỏi: “Cháu cũng tới à? Chẳng trách lại có tiếng động.”
“Cháu đưa Lâm Thiên Tây về.” Tôn Thành đáp: “Chân cậu ấy bị thương, không tiện đi lại, sẵn đó học bài luôn.”
“Làm phiền cháu rồi.”
“Không có gì ạ, cháu về đây.”
Lâm Thiên Tây nghe tiếng bước chân hắn rời đi, cậu quay đầu ném sách vật lý lên giường, tiện tay giở trang hắn gấp ra rồi vỗ vỗ lồng ngực đang không yên phận.
Cửa phòng bị gõ vài lần rồi mở ra, Lâm Tuệ Lệ đứng ngoài cửa nhìn vào trong phòng cậu.
Lâm Thiên Tây không ngờ rằng cô lại gõ cửa phòng mình, cậu ngồi trên giường nhìn cô, lại vô thức nhìn lên giường, ga giường đã nhăn nhúm một mảng lớn.
“Chân con bị thương thật à?” Giọng điệu Lâm Tuệ Lệ vẫn như bình thường, không nóng cũng không lạnh.
“Ừm.” Lâm Thiên Tây vừa trả lời xong, lại lập tức bổ sung thêm: “Không phải do đánh nhau.”
Giải thích xong lại cảm thấy mình nói nhiều, có lẽ cô càng không tin, cậu dứt khoát không nói nữa.
Lâm Tuệ Lệ nhìn chân cậu, sau đó xoay người ra khỏi phòng: “Chuẩn bị cho con chút thức ăn nhé, không cần thiết thì đừng ra ngoài.”
Lâm Thiên Tây thấy cửa đóng lại rồi mới vuốt thẳng ga trải giường, cầm sách vật lý lên.
Bất giác cậu lại sờ lên cổ, nóng bừng rồi, có lẽ sẽ không đỏ lên đâu…
Quả thực sau khi về, mẹ Lâm đã chuẩn bị thức ăn, ngày Tết cô vẫn bận tăng ca, dường như những việc làm được cũng chỉ có như vậy.
Lâm Thiên Tây quen rồi nên cũng không chờ mong gì, mẹ cậu có thể như vậy đã khiến cậu đủ bất ngờ.
Cậu nghiêm túc ở nhà dưỡng thương chân một thời gian, trong lúc đó có mấy lần nhân viên giao đồ ăn đã giao canh hầm cho cậu, nhìn địa chỉ thì đều là Dương Duệ gửi qua.
Lâm Thiên Tây chưa từng bồi bổ kiểu này, nhưng chỉ cần nhớ tới dáng vẻ ngày đó Tần Nhất Đông tới đưa đồ, cuối cùng vẫn một hơi uống hết.
Qua năm mới, cũng sắp kết thúc kỳ nghỉ đông, chăm sóc chân một hồi đã cảm thấy thời gian trôi càng nhanh.
Sáng sớm, Lâm Thiên Tây ở trong WC tựa vào bồn rửa tay rồi tháo lớp băng gạc quấn trên cổ chân ra, lại chợt nhớ tới gì đó mà ngẩng lên nhìn vào gương, kéo kéo cổ áo rồi nhìn cổ, mấy ngày trước đúng thật là đã đỏ lên, bây giờ hết rồi, may mà không mẹ không trông thấy.
1
Đáng ghét, lúc nào cũng thô bạo như vậy, ăn cái gì không biết.
Điện thoại di động vang lên âm thanh báo cuộc gọi đến.
Lâm Thiên Tây tưởng là Tôn Thành, bèn cầm điện thoại để trên bồn rửa tay lên, ấn nghe rồi mới biết người gọi là Ngô Xuyên.
“Alo, Lâm Thiên Tây?” Giọng điệu Trúc Đen không vui vẻ mấy: “Tôi đã nói gì với em hả? Trời lạnh đến đâu cũng không thể ngăn được em chạy trốn khỏi tiếng con tim, mấy ngày nay em làm gì vậy? Nghỉ đông sướng quá có phải không?”
Trên giường Lâm Thiên Tây chỗ nào cũng có sách vở và đề: “Em cũng không rảnh mà.”
“Mặc kệ em có rảnh hay không, tại sao em còn chưa tới gặp tôi?”
Lâm Thiên Tây giẫm chân phải xuống đất, thử đứng lên rồi lại nhảy một bước nhỏ, vừa nhảy vừa nói: “Gặp thầy để tập luyện ạ?”
“Tập cái gì mà tập, em không muốn đăng ký trường học à?”
“?” Lâm Thiên Tây nghe xong thì không thử đi nữa, lập tức nói: “Đến đây! Ở trường đúng không? Em đến ngay, chờ em!”
Nói xong liền cúp điện thoại rồi xoay người tìm quần áo, vừa mặc vừa gửi tin nhắn WeChat cho Tôn Thành.
WeChat gần như tràn ngập nhật ký trò chuyện với Tôn Thành, mấy ngày nay hắn đã làm xong kế hoạch ôn tập, đồng thời còn kèm Cố Dương học, ngoài ra mỗi buổi tối đều hỏi một câu “Chân thế nào rồi?” vào một khoảng thời gian nhất định.
Lâm Thiên Tây nghi ngờ rằng hắn vẫn đang dằn mặt mình chuyện của Tam Pháo.
WeChat không có phản hồi, Lâm Thiên Tây đã chuẩn bị kỹ càng để ra cửa, lúc đứng ở ngoài cửa ra vào lại thử vận động nhẹ chân, đi lại không có vấn đề gì.
Điện thoại chợt đổ chuông. Cậu thoáng liếc thấy đó là một số lạ, đoạn bắt máy: “Alo?”
“Xin chào, cậu có đồ ăn bên ngoài.”
Lâm Thiên Tây tự hỏi không biết có phải là Dương Duệ tự bỏ tiền hầm canh cho mình không, sao gửi mấy lần rồi vẫn còn tiếp tục? Cậu vội vàng đi ra ngoài, dứt khoát đáp: “Giao trả về đi, nói tôi không ở nhà là được.”
Đầu dây bên kia truyền tới một thanh âm trầm thấp: “Nhưng tôi đã đứng ở ngoài cửa rồi.”
Lâm Thiên Tây ngẩn người, giọng nói này?
Cửa vừa mở ra, một anh nhân viên giao hàng mặc đồng phục khoác thùng hàng xuất hiện, anh ta cầm điện thoại rồi rời đi ngay trước mắt cậu, Tôn Thành mặc một chiếc áo lông dày đứng ở cửa, một tay hắn đút trong túi áo, tay còn lại cầm chiếc túi tiện lợi đựng hộp đóng gói: “Tình cờ gặp thôi.”
Lâm Thiên Tây cười: “Đệt, cậu cũng biết chơi quá rồi đó!”
Tôn Thành đưa đồ cho cậu: “Uống đi rồi đi.”
Lâm Thiên Tây nhận lấy rồi để trên tủ ngay cửa, sau đó đi thẳng ra ngoài: “Không uống, Ngô Xuyên đang chờ tôi, về rồi tính, đi mau!”
Tôn Thành liếc mắt nhìn chân cậu.
“Đừng nhìn nữa, đi được.” Lâm Thiên Tây đóng cửa lại, đi vài bước ngay trước mặt hắn: “Thấy không?”
“Vậy đi thôi.” Bấy giờ Tôn Thành mới xoay người đi xuống lầu.
Moto của Vương Tiếu lại được lái tới, Lâm Thiên Tây vừa ra khỏi khu nhà đã nhìn thấy, lập tức ngồi lên ghế sau.
Tôn Thành đi tới đưa cho cậu một tờ giấy: “Kích động vậy, có nghĩ sẽ thi vào trường nào chưa?”
Lâm Thiên Tây cầm lấy rồi cúi đầu xem, tờ giấy ghi tên rất nhiều trường cao đẳng và đại học được đặc biệt in ra, trên đó khoanh đỏ ba vị trí, đánh dấu bằng chữ cái ABC, mặt sau là điểm tuyển sinh của các chuyên ngành điền kinh trong ba năm qua.
Tôn Thành bước lên xe, đạp ga, vừa bắt đầu đi vừa nói: “Mấy chỗ tôi khoanh đều là những trường ở Bắc Kinh mà cậu có thể thi.”
Một tay Lâm Thiên Tây ôm eo hắn, một tay khác cầm tờ giấy, vẫn đang xem: “Cậu còn cất công làm cái này à?”
“Không thì sao?”
Lâm Thiên Tây nhếch môi, thực sự là vô cùng cẩn thận chu đáo, cậu cúi đầu xem lần nữa, trường hạng A hạng B hạng C, điểm số chênh lệch rất lớn: “Tôi chọn cái nào đây?”
“Đây là đại học của cậu.” Tôn Thành nói: “Cậu nên tự chọn.”
“Bớt nói nhảm, chắc chắn là cậu có ý tưởng rồi!” Lâm Thiên Tây đấm vào eo hắn: “Nói mau!”
“Đừng chọn bừa.” Tôn Thành rẽ moto sang đường khác, lái về phía trường học: “Cậu tự cân nhắc đi.”
Lâm Thiên Tây đọc lại một lần nữa, sau đó nhét tờ giấy vào túi: “Giờ như vậy đi, tôi đếm ba tiếng, bọn mình nói cùng một lúc.”
Tôn Thành lái rất nhanh, chỉ thoáng sau đã tới cổng trường, hắn dừng lại nói: “Được.”
Lâm Thiên Tây xuống xe rồi đứng ở đầu xe, bắt đầu đếm: “Ba, hai, một!”
“B.” Cả hai đồng thanh.
“Tôi biết ngay mà!” Lâm Thiên Tây vừa cười vừa đi vào trường: “Tôi đi tìm Ngô Xuyên đây.”
Tôn Thành xuống xe, tắt chìa khoá, sau đó nhìn cậu bước vào trường.
Đương nhiên là chọn B, B là tốt nhất, cũng gần với mục tiêu của hắn nhất, nếu như thi đậu, về sau có thể ở bên cạnh nhau.
6
Lâm Thiên Tây đi vào phòng thể thao, Ngô Xuyên đã chờ sẵn ở đó, ông đang hút thuốc một mình giết thời gian, vừa thấy cậu vào thì nói ngay: “Mau lên! Chẳng phải em muốn thi vào trường tốt à? Nhiều trường bắt đầu mở đăng ký dự thi chuyên môn rồi đấy, tôi mà không mong em có cơ hội vào đại học thì còn phải lo sốt vó thế này ư!”
Lâm Thiên Tây đặt tờ giấy kia ở trước mặt ông: “Thầy Ngô cực khổ rồi, mừng năm mới thầy Ngô, em muốn đăng ký cái này.”
Ngô Xuyên ghé sát vào nhìn thoáng qua, Bắc Kinh, đại học thể dục thể thao, ông ngẩng đầu liếc cậu một cái: “Em nghiêm túc à?”
Lâm Thiên Tây giơ ngón tay vẽ một vòng lên mặt mình: “Thầy thấy em có nghiêm túc không?”
Ngô Xuyên nhíu mày, châm thuốc, đoạn cầm cuốn sổ trên bàn ghi lại thành tích luyện tập hằng ngày của cậu lên: “Để tôi xem xem thành tích của em có đạt tiêu chuẩn hay không.”
“Yêu cầu cao lắm ạ?” Lâm Thiên Tây nhìn ông như vậy mới cảm thấy hơi lo lắng.
“Cái này còn phải nói nữa à?” Ngô Xuyên vùi đầu lật vở, xem qua toàn bộ thành tích chạy của cậu, lông mày vẫn cau lại.
“…” Lòng Lâm Thiên Tây nguội lạnh, lẽ nào ngay cả môn mình chuyên cậu cũng chẳng đạt nổi, thế thì còn nói gì đến kết quả thi đại học nữa.
“Hầy…” Ngô Xuyên thở dài, đứng lên: “Em biết chọn thật đấy, chờ chút, tôi đi gọi điện thoại hỏi thử.”
Dứt lời, ông đứng dậy rảo bước khỏi phòng.
Lâm Thiên Tây nhìn ông đi khỏi, ra đến cửa phòng, cậu trông thấy Tôn Thành đang đứng bên ngoài tựa lưng vào cây cột trên hành lang, đeo tai nghe chờ đợi.
Thấy Lâm Thiên Tây đi ra, hắn tháo tai nghe xuống: “Sao vậy?” Vừa nói vừa nhìn Ngô Xuyên đi ra xa gọi điện thoại.
Khoé miệng Lâm Thiên Tây giật nhẹ: “Không biết.”
Cũng không thể nói mình có khả năng không đủ tiêu chuẩn.
Tôn Thành không lên tiếng, đôi môi dần mím chặt lại.
Ước chừng năm, sáu phút sau, cả hai vẫn không ai lên tiếng.
“Lâm Thiên Tây!” Ngô Xuyên bỗng dưng trở lại.
Lâm Thiên Tây lập tức ngoái đầu nhìn.
“May quá, suýt thì không đủ rồi.” Ngô Xuyên nói từ phía xa: “Đăng ký đi!”
1
“Đệt!” Lâm Thiên Tây quệt miệng, thật là! Sợ gần chết rồi!
Cậu quay đầu nhìn Tôn Thành, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên, cái tay nắm chặt dây tai nghe bấy giờ mới buông lỏng.
1
– ——————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Ngô Xuyên: Cứ phải gây khó khăn cho tôi, đừng ép tôi xuất khẩu thành nhạc đó.