Học Sinh Bất Lương
Chương 10
“Thứ bảy tuần này thầy sẽ tới thăm gia đình các em, các em hãy trở về báo với cha mẹ một tiếng.” Từ Duẫn Tường đứng trên bục giảng nói.
Thời gian trôi rất nhanh, đã tới thứ bảy.
Sau khi tới thăm gia đình của vài học sinh, đến phiên Quý Sơ Vũ.
Anh tự hỏi liệu mình có nên bỏ qua không tới hay không, nhưng mà đã là thầy giáo thì phải bình đẳng, hơn nữa sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Từ Duẫn Tường cố lấy dũng khí, bước tới trước cửa nhấn chuông, tiếng đinh đoong liền vang lên.
Không lâu sau, cánh cửa trước mặt mở ra, người mở cửa là Quý Sơ Vũ.
Bởi vì là ngày nghỉ, Quý Sơ Vũ không mặc đồng phục, chỉ mặc một chiếc áo phông đen cùng quần jean bó tôn lên đôi chân thon dài.
Đây là lần đầu tiên Từ Duẫn Tường nhìn thấy Quý Sơ Vũ mặc đồ không phải là đồng phục, anh cũng không thể không thừa nhận, nhìn đẹp lắm.
“Anh của em đâu?” Gạt mấy ý nghĩ kỳ quái trong đầu đi, Từ Duẫn Tường hỏi.
“Anh ấy tối mới về, vào ngồi chờ?” Quý Sơ Vũ có phần biếng nhác hỏi, giống như vừa tỉnh ngủ, hiện tại thật giống một chú mèo đen.
Với lại, bây giờ là buổi chiều, người trẻ tuổi bình thường đều không ngủ đến giữa trưa thì không dậy mà.
“Được.” Từ Duẫn Tường cũng không khách khí, trực tiếp đi vào.
Đi thẳng đến sô pha, đặt mông ngồi xuống.
Quý Sơ Vũ theo sau, cầm lấy điều khiển TV trên mặt bàn, ngồi bên cạnh Từ Duẫn Tường, nhàm chán chuyển kênh TV liên tục, cuối cùng dứt khoát từ bỏ, hỏi Từ Duẫn Tường: “Muốn xem không?”
Từ Duẫn Tường lắc đầu.
Tắt TV, Quý Sơ Vũ vào phòng bếp phía sau, mở tủ lạnh lấy túi bánh mỳ, thả hai miếng vào máy nướng bánh mỳ, nhấn nút.
Trong lúc chờ đợi, hai tay hắn đặt lên kệ bếp màu đen, ngón tay trắng nõn thon dài gõ nhịp lên mặt kệ.
Chịu không nổi loại tĩnh mịch này, Từ Duẫn Tường quay đầu hỏi: “Anh của em khi nào về?”
“Đợi đi.” Không giống Từ Duẫn Tường buồn bực, Quý Sơ Vũ vẫn nhàn nhã như không.
Ba mươi phút sau.
“Rốt cuộc thì anh của em khi nào mới về?”
“Tối.”
Một giờ sau.
“Phải về đến nơi rồi chứ?”
“Không biết.”
“Cái gì!?” Từ Duẫn Tường kinh ngạc: “Không biết!?”
Quý Sơ Vũ không thèm nhìn anh, cười cười: “Phải.”
Lúc này, Từ Duẫn Tường mới hiểu được, anh bị đùa giỡn.
“Tôi đi đây.” Thẹn quá thành giận, anh đùng đùng bước ra cửa.
“Từ từ.” Thấy anh muốn đi, Quý Sơ Vũ bắt lấy cánh tay Từ Duẫn Tường: “Đừng tức giận, tôi… Tôi chỉ muốn ở cùng với thầy thôi mà.”
Nghe hắn nói vậy, Từ Duẫn Tường không tự chủ được đỏ mặt: “Tôi, hôm khác tôi lại đến.” Nói xong, vội vàng chạy mất.
Quả nhiên vẫn không được sao? Quý Sơ Vũ trong lòng thở dài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!