Học Sinh Bất Lương
Chương 5
Bữa tối hôm nay ăn cái gì? Nên ăn tam X xú xú oa? Hay là hồ tu X lỗ nhục phạn hơn?
Hai hãng lẩu nổi tiếng ở Trung Quốc
Từ Duẫn Tường còn đang tự hỏi nên ăn cái gì, thì cách đó không xa truyền đến tiếng cãi vã.
“Tao nói cho mày biết, ông đây khó chịu mày rồi đấy.”
Gì cơ? Ông đây? Chẳng lẽ là tập tiếp theo của “Phố đèn đỏ” sao? Thật tốt quá, anh mê “Phố đèn đỏ” nhất đấy!
Một bộ phim của Hongkong, tên gốc là 艋 舺, tên Việt là Phố đèn đỏ, search gg để biết thêm chi tiết
Từ Duẫn Tường không nói hai lời đi về nơi phát ra tiếng cãi vã. Anh nhất định phải cướp được hàng đầu tiên!
Nhưng mà không thấy điếu dát và lam bạch tha* đâu, chỉ thấy đồng phục áo trắng quần đen.
Nôm na là một loại áo may ô và dép xốp
Đây không phải là học sinh trường anh sao? Nhìn tình huống này… chắc là ẩu đả rồi!
Không được, thân là thầy giáo, tuyệt đối không thể đứng nhìn học sinh đánh nhau!
“Dừng tay! Cho dù có chuyện gì, cũng không thể dùng bạo lực giải quyết!” Đã biết bên kia là học sinh trường mình, Từ Duẫn Tường không thể mặc kệ.
“Rác rưởi ở đâu tới?”
“Không biết…”
“Giờ làm gì?”
Đột nhiên có rác rưởi… Ấy, không, là có người nhảy ra cản trở, mấy tên đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, suốt ngày chỉ biết đánh đấm không biết phải làm sao.
Từ Duẫn Tường nhìn xung quanh, đang nghĩ làm sao để cản mấy học sinh này lại, không nghĩ tới lại thấy được một người.
“Quý Sơ Vũ? Sao em lại ở đây?” Nhìn thấy học sinh của mình, Từ Duẫn Tường có chút kinh ngạc.
Đầu heo, giờ mới phát hiện ra hắn à.
“Hoá ra là đồng bọn của mày, đánh!” Một tên nhìn qua giông giống kẻ cầm đầu hạ lệnh.
Ủ lò à! Vậy cũng quá không công bằng rồi! Mấy tên này thật là… Hiện tại không phải là lúc nghĩ những thứ này, phải mau mau bảo hộ Quý Sơ Vũ!
Nhưng người anh muốn bảo hộ lúc này lại che chắn trước mặt anh.
Nghe thấy có người muốn đánh Từ Duẫn Tường, Quý Sơ Vũ không kịp nghĩ ngợi thân mình đã tự động che phía trước.
“Quý Sơ Vũ em mau…” Từ Duẫn Tường nhìn học sinh của mình chắn trước mặt, không khỏi khẩn trương lên, nhìn Quý Sơ Vũ thân hình đơn bạc như vậy sao có thể bảo hộ được anh, vả lại người đứng ra lúc này phải là người lớn tuổi hơn chứ…
“Cút!” Quý Sơ Vũ ngắt lời Từ Duẫn Tường. Hiện tại đầu heo này chỉ tổ làm vướng chân vướng tay hắn thôi, thấy Từ Duẫn Tường chậm chạp không chịu đi, Quý Sơ Vũ không kiên nhẫn đẩy anh.
“Em…” Bị Quý Sơ Vũ đẩy đi, anh lảo đảo một cái, mở mắt ra, chỉ thấy người vừa đẩy mình đã bắt đầu động thủ giải quyết bọn người kia.
Quý Sơ Vũ một lần lại một lần xảo diệu né tránh nắm đấm bay tới, tên kia ngạc nhiên nhìn công kích của mình bị tránh né, hắn cũng không buông tha cơ hội đánh trả, ra một đòn đáp lễ đủ mạnh, cứ như vậy, kẻ ban đầu còn kiêu ngạo ra lệnh, giây sau đã nằm đo đất.
Oa… Thật lợi hại! Nhìn thân thủ của Quý Sơ Vũ, Từ Duẫn Tường không khỏi từ đáy lòng bội phục.
Không bao lâu sau, Quý Sơ Vũ giải quyết xong đám người, đi về phía anh.
“Em bị thương!” Từ Duẫn Tường chỉ vết thương trên vai trái Quý Sơ Vũ, miệng vết thương không lớn, nhưng máu chảy ra rất nhiều, nếu còn tiếp tục sẽ mất rất nhiều máu!
Quý Sơ Vũ nhìn vai trái của mình, máu đỏ tươi dần dần nhiễm đỏ màu trắng đồng phục, hắn không khỏi câm nín, vừa rồi chỉ lo giải quyết đám người kia, hoàn toàn không chú ý tới.
“Nhanh lên, nhà em ở đâu? Chúng ta trước về đó băng bó.” Từ Duẫn Tường lo lắng hỏi Quý Sơ Vũ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!