Học Sinh Chuyển Trường - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Học Sinh Chuyển Trường


Chương 10


Học tiết 2 xong, có 1 đám lớp 12 đi vào lớp nó, tiến vào chỗ thằng Vũ to nhỏ gì đó.

Đột nhiên 1 thằng chắc đại ca dơ tay đánh thằng Vũ, nó né rồi cho 1 đấm vào mặt thằng đó, xong thằng Vũ đá vào chân rồi lên gối vào bụng thằng đấy. Mấy thằng kia tái mặt, dìu thằng đại ca về lớp. Trước khi đi còn để lại câu gì đó, chắc là “chưa xong đâu” hay “ m đợi đấy”,.. (Thảo kể lại, lúc đó nó đang ngủ ^^).

Nó thấy ồn nên thức dậy, thấy cửa lớp nhiều đang bàn tán gì đấy. Nó quay qua hỏi nhỏ Hân, nhỏ trả lời đại loại là Thằng Vũ đang quen 1 nhỏ bên A3, nhỏ này là nhỏ hot girl xinh nhất khối 11.

Thằng vừa nãy là 1 trong số những vệ tinh. Nhỏ Phương (tên nhỏ đó) với thằng Vũ là hàng xóm, thân nhau từ nhỏ.

Thằng vệ tinh kia xuống doạ thằng Vũ, bắt thằng Vũ tránh xa nhỏ Phương, thằng Vũ không chịu và… Đọc lại đoạn Thảo kể đi.

Học xong 5 tiết, đi về, ra tới cổng thấy 1 đám học sinh bu lại kín cổng trường. Nó lách vô thì thấy hơn 40 thằng tay cầm tuýp đứng cổng trường, có cả thằng sáng nay thằng Vũ đánh nữa. Thằng Vũ đứng trước mặt thằng kia mặt không 1 chút sợ hãi, bên cạnh 1 con nhỏ đang ôm tay thằng Vũ lo lắng.

Thấy có chuyện, nó gọi cho anh Thành kêu giúp. Thằng Vũ đâu phải thánh mà 1 vs 4x, mà thằng Vũ bị đánh chắc chắn nó sẽ vào. 2 Vs 4x, nghe khả quan hơn, nhưng dù sao bệnh viện cũng có thêm 2 vị khách.

Gọi 2 cuộc anh Thành mới bắt máy.

– Anh Thành: Alo, gọi gì đấy?

– Nó: anh Thành à, em đang bị up ở cổng trường, hơn 40 thằng có hàng, gọi thêm người đến giúp em.

Nói xong nó cup luôn, lại gọi cho lão Quân.

– Anh Quân: Alo, gọi gì mày?

– Nó: Sư huynh à? Đệ đang bị up ở cổng trường, ra giúp đệ đi. Gọi lão Dũng đem theo hàng nữa. Đệ gọi anh Thành rồi.

2 Phút sau bọn anh Thành đến, mặc áo sơmi khoác ngoài, khẩu trang với mũ lưỡi trai đen. Mãi mới nhận ra cái ex độ. Mấy lão chắc đang lai rai gần đây.

Lão Quân hất hàm về phía nó, chắc hỏi xem nó có sao đâu mà gọi, nó chỉ tay về phiá thằng Vũ.

– Nó: Thằng Mít bị chặn, đông quá em không lzi được nên gọi mấy anh.

A Thành, lão Quân với Dũng đều biết thằng Vũ, nó nhìn 2 người còn lại nhận ra anh Đức với anh Tuấn ở quán nó.

A Thành đưa nó cái áo sơ mi kẻ dọc, cái mũ lưỡi trai với khẩu trang kêu nó mặc vào.

– ANH EM ĐẬP CHẾT NÓ ĐI.

Tiếng thằng đại ca bên kia vang lên, mấy thằng cầm tuýp lao lên đập thằng Vũ, nó ăn mấy phát vào người.

A Thành rút bao ra 6 cái tuýp, đưa nó 1 cái. Nó rút trong balo ra cây côn, cùng mấy ông anh chen vô đám đông.

– Nó: Mít, tao đến giúp mày đây.

– Vũ: Mày là…

– Nó: Đánh xong nói

Nó đưa cây tuýp cho thằng Vũ, thằng Vũ cầm lấy đẩy nhỏ Phương ra sau.

Bọn nó lao lên, bên nó 7 người, bên kia tầm 42, 43 gì đó. Vậy là mỗi người xử 6 tên.

Nó tưởng đơn giản nhưng nhầm, bọn này toàn giang hồ đánh nhau nhiều, không như bọn công tử hôm qua nó đánh.

Bọn này dai sức hơn nó nghĩ, nó mới xử được 4, 5 thằng mà đã ăn mấy tuýp vào người. Bọn kia cũng thế, có mỗi anh Thành với anh Đức xung thôi, 2 ổng học boxing nên thực chiến tốt. 10 Phút sau bọn kia ngã hết, lăn lộn dưới đất. Bọn nó ngoài anh Đức ai cũng ăn vài tuýp vào người.

Nó với thằng Vũ tiến đến thằng vệ tinh, túm cổ lên.

– Vũ: Tao cảnh cáo mày, mày còn làm phiền Phương thì m biết tay tao!

Rồi nó tiến đến chỗ anh Thành cảm ơn, anh Thành chào nó xong lên xe đi luôn.

Học sinh trong trường tản ra đi về, bảo vệ giờ mới ló mặt ra.

Thằng Vũ rủ nó qua quán nước gần trường nói chuyện. Đến nơi, thằng Vũ gọi 2 sting với 2 cốc đá. Chủ quán mang ra, thằng Vũ mở lời.

– Vũ: Min, là mày à?

– Nó: Uk

Rồi nó bỏ khẩu trang, mũ với áo sơ mi ra cất vào balo. Thằng Vũ ngạc nhiên nhìn nó.

– Vũ: Ơ… Toàn. Mày là Min à?

Nó không trả lời chỉ gật đầu. Rồi nó thấy lạnh lạnh sống lưng, nhìn ra thì mấy nhỏ kia đang đằng đằng sát khí tiến về nó.

– Trang: Tưởng ai hoá ra là cậu. Cậu thích đánh nhau nhỉ?

– Nó: Tôi chỉ giúp Vũ thôi!

– Hân: Tôi nhớ là cậu đâu có thân với Vũ.

– Vũ: Thân hơn bọn mày đấy.

“Haha”

2 Thằng cùng phá lên cười. Mấy nhỏ kia tròn mắt ngơ ngác.

– Ơ…

– Thảo: Lần đầu tiên bọn tớ thấy cậu cười đấy! Hihi

– Hân: Cậu biết cười à? Hihi. Trông ngộ ghê!

Nó đánh trống lảng.

– Nó: Giờ m đang ở đâu? Lên đây lâu chưa?

– Vũ: Tao lên từ lớp 10. Lên một mình tính tìm mày mà không tìm được. Sao m lên đây?

Rồi nó kể hết chuyện cho thằng Vũ nghe. Từ lúc lên cấp 3, chuyện với Vy… Nước mắt nó rơi xuống 2 gò má mà không biết có nhiều người đang rơi nước mắt theo nó.

– Vũ: Mày chưa quên được Vy? Mày không trách, không hận nó sao?

– Nó: Tao chưa quên được. Nhưng tao nghĩ tao sẽ quên được thôi. Vy yêu ai là quyền của Vy, tao chỉ trách tao dễ rung động quá thôi!

– Vũ: Tao nghĩ mày nên mở lòng ra 1 lần!

– Nó: Có lẽ. Nhưng giờ chưa phải lúc.

Nó nói xong câu đó tất cả đều im lặng. Mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ riêng, nó không để ý có vài ánh mắt buồn buồn. Thằng Vũ cất tiếng phá tan im lặng.

– Vũ: Tuỳ mày. Mà giờ mày sống ở đâu?

– Nó: Nhà Hân. – Nó trả lời tỉnh bơ.

– HẢ? – Thằng Vũ với nhỏ Phương đồng thanh.

– Hân: Có gì bất ngờ lắm à? Toàn sống nhà tao có vấn đề gì sao?

– Vũ: Không… Không sao? Tao chỉ lo lắng cho nó thôi. Haha.

Rồi thằng Vũ quay sang phía nó.

– Vũ: Mà mày vẫn nhớ lời hứa trước đây à.

Thằng Vũ nói xong nó lại chìm vào suy nghĩ, ký ức ùa về.

Ký ức khó quên

Trong 1 nhà trẻ, có 1 cậu bé đang ngồi trên ghế ngắm nhìn bạn bè đang chơi đùa 1 mình. Bỗng nhiên ai đó đặt tay lên vai cậu, quay lại là 1 cậu bé cao to, trắng trẻo.

– Sao cậu không ra ngoài kia chơi với mấy bạn.

Nó im lặng 1 lúc rồi cất tiếng.

– Không ai muốn chơi với Min.

– Để Mít chơi với Min nhé.

– Thật… Thật không?

Mít không nói gì chỉ gật đầu. Từ đó, nó có 1 người bạn, mỗi lần ra chơi nó với Mít lại ở 1 góc chơi riêng. Với Mít nó là 1 người bạn vui vẻ cười nói, với người khác nó trầm tính, lạnh lùng, ít nói.

Nhà Mít cũng gần nhà nó nên 2 đứa hay chơi cùng nhau. Bố mẹ nó cũng mừng vì thấy nó cười.

Lên cấp 1, nó vẫn là 1 thằng gầy gò, ốm yếu, da đen nên không ai muốn chơi chung. Bố mẹ chuyển nó sang lớp Mít để nó có bạn.

Lớp 3, một buổi chiều, nó bị mấy thằng lớp 4, 5 đánh vì cái tội hết sức ngớ ngẩn: nhìn đểu, chảnh.

Nó bị đánh mấy cái, thằng Vũ từ đâu lao tới ôm nó chịu đòn, bọn kia đánh chán chê rồi bỏ đi.

– Sao mày chịu đòn hộ tao?

– Vì mày là bạn tao.

Sau hôm đó 2 thằng thân hơn. Nhưng, cuối năm lớp 3, gia đình thằng Vũ chuyển đi Sài Gòn vì công việc. Ngày chia tay, thằng Vũ nói.

– Hứa với tao không được để ai bắt nạt nữa. Tao sẽ về tìm mày!

– Tao hứa!

– Nó: Nhớ chứ sao không? Mà hôm 20 – 10 mày làm gì không lên trường?

– Vũ: Hôm đấy Phương ốm nên…

– Linh: Nên mày ở nhà chăm Phương bỏ lớp chứ gì?

Linh từ đâu nhảy ra độp một câu làm thằng Vũ cứng họng, nhỏ Phương thì cúi gằm mặt xuống, mặt đỏ như cà chua chín.

– Nó: Thôi, hay về phòng tao ăn một bữa mừng mày còn sống đê!

Nó giải vây cho thằng Vũ. Cả bọn gật đầu đồng ý.

Lấy xe ra về, Thằng Vũ đèo nhỏ Phương, thằng này có ý với nhỏ là cái chắc. Nhỏ Trang đèo Thảo, Linh đèo Thùy, nó lãnh trọng trách đèo Hân, mẹ nhỏ này, có xe éo chịu đi. Sợ tốn xăng thì phải!

Mấy nhỏ kia vòng qua chợ mua đồ ăn về nấu. Nó với thằng Vũ về trước, đỡ phải khuôn vác ^^! Ai nói gì kệ, đang lười, hề hề!

Về đến phòng, nó kệ cm thằng Vũ, lấy quần áo vào tắm, đang tắm nghe thấy tiếng cười nói, chắc mấy nhỏ về đến rồi.

Tắm xong đi ra ngoài thấy mấy nhỏ kia đang nấu ăn. Chăm ghê ^^! Sự thực là nó sợ mấy nhỏ bắt nấu nên về là tắm luôn, thông minh phết @@!

Thằng Vũ đang ôm laptop làm cái éo gì đấy mà chăm chú gớm. Nó lân la lại gần, hoá ra đang đánh lol.

Hơn 30 phút sau, mấy nhỏ nấu xong. Đang dọn ra thì nhỏ Hân với Trang vác đâu ra thùng bia, vãi gái. Nó thấy bia khất luôn, cắm đầu vào chuyên môn thôi

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN