Học Tỷ Của Ta Biết Ma Pháp - Chương 32: Học giả vinh dự trẻ tuổi nhất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Học Tỷ Của Ta Biết Ma Pháp


Chương 32: Học giả vinh dự trẻ tuổi nhất


“Ngài B, Blair!”

“Hội trưởng Calvin lại trao huân chương vinh dự cho Blair tiên sinh!”

“Vậy mà không phải Douglas…”

Huân chương vinh dự thứ nhất trao cho Britney, nàng đã có cống hiến quan trọng cho giới toán học, điều này mọi người cũng đã đoán trước được, nhưng ai cũng không nghĩ đến, phân hội vậy mà lại trao huân chương vinh dự thứ hai cho Blair.

Blair tuyệt đối không vượt qua 17 tuổi, nếu như hắn nhận được huân chương vinh dự này, như vậy hắn sẽ trở thành học giả vinh dự trẻ tuổi nhất trong hiệp hội Toán Học!

Phải biết, mặc dù đây chỉ là một huân chương vinh dự sơ cấp, nhưng cũng là vinh dự mà vô số nhà nghiên cứu toán học, cuối cùng cả đời đều không thể lấy được…

Sau khi trao tặng xong huân chương vinh dự này, hiện trường buổi giao lưu xôn xao một mảnh, thậm chí vượt qua lúc hắn giải bài toán chín cây cầu Đế Đô vừa rồi.

Douglas biểu lộ cứng ngắc, khóe miệng cố gắng nặn ra nụ cười, mặc dù trông nó méo xệch, hắn chậm rãi lùi vào trong đám người.

Hắn trở lại ngồi vào chỗ của mình, trong chớp mắt hắn siết thật chặt nắm đấm, sắc mặt triệt để âm trầm xuống, bạn bè chung quanh hắn đều im miệng không dám lên tiếng nào.

Đầu tiên là giải Edwin đối với Douglas cực kỳ quan trọng bị cướp đi, hiện tại huân chương vinh dự đối với hắn càng có ý nghĩa lớn hơn cũng bị đoạt đi, lúc này hiển nhiên không nên tùy tiện trêu chọc Douglas.

Debbie lo lắng nhìn Douglas, lúc ánh mắt hướng về phía Britney và Trần Lạc tràn đầy nồng đậm oán hận.

Isabella nhìn chằm chằm Trần Lạc, không biết nên cao hứng hay nên khổ sở, cao hứng tự nhiên là vì niên đệ và cô giáo của mình nhận được vinh hạnh đặc biệt này, khổ sở là vì chính mình, từ nay về sau, ba người bọn họ có hai học giả vinh dự, chỉ còn lại mình nàng không phải…

Từ trước đến nay Isabella đều rất tự tin, ấy vậy thời khắc này hiếm thấy sinh ra cảm giác tự ti.

Alice đứng kế bên một vị trưởng bối trong gia tộc, nàng nhìn Calvin trao huân chương vinh dự cho Trần Lạc, trên mặt rốt cục nổi lên vẻ khó tin.

Bởi vì huân chương vinh dự trong tay Blair, ngay cả trưởng bối trong gia tộc nàng cũng không có.

Bất kể là hiệp hội Toán Học hay hiệp hội Ma Pháp, hoặc là những hiệp hội khác, số lượng huân chương vinh dự đều là cố định, vĩnh viễn sẽ không gia tăng, chỉ có học giả qua đời hoặc thu hoạch được huân chương cao cấp hơn mới có danh ngạch trống xuất hiện, cho nên bất luận trong thời đại nào, người có thể nhận được được huân chương vinh dự đều là học giả cao cấp nhất trong giới toán học.

Ngoại trừ cô Britney, toàn bộ học viện Thánh Donas có hơn mười giáo viên dạy toán cũng không có người nào từng được nhận thứ này.

Nói một cách khác, địa vị của Blair tại giới toán học đã vượt qua tất cả giáo viên dạy toán của học viện ngoại trừ cô Britney, cũng may mắn giáo viên môn toán của hắn là cô Britney, nếu như hắn học lớp khác, không biết giáo viên dạy toán của hắn sẽ có tâm tình gì…

“Ngài Blair, xin ngài trả lời vấn đề này…”

Nghĩ đến cảnh tượng Blair bị gọi tên trên lớp, Alice lập tức cảm giác không thể tưởng tượng nổi.

Ngay vào lúc này, người phụ nữ bên cạnh nhìn nàng, nói: “Alice, vị Blair này cũng học sinh của học viện Thánh Donas sao, cháu có biết hắn không?”

Alice lắc đầu, nói: “Hôm nay lần thứ nhất gặp mặt.”

Người phụ nữ kia nhìn về phía Trần Lạc ở đằng xa, nói: “Có thể làm cho lão hồ ly giảo hoạt Calvin không tiếc đắc tội gia tộc Howard, không tiếc đắc tội phái Số, cũng phải vì người trẻ tuổi này phá lệ, tiền đồ của hắn bất khả hạn lượng, sau khi trở lại học viện, cháu tiếp xúc với hắn nhiều hơn một chút, nói không chừng về sau sẽ mang đến chỗ tốt cho gia tộc.”

Alice nhẹ nhàng gật đầu, trong ánh mắt của nàng nhìn về phía Trần Lạc cũng nổi lên một tia tò mò, nàng nói: “Dì Nyxia, cháu đã biết…”

Thời điểm Calvin trao cho Britney huân chương vinh dự, tiếng vỗ tay tại hiện trường cực kỳ nhiệt liệt, nhưng mà, khi hắn tuyên bố huân chương vinh dự thứ hai, bầu không khí tại hiện trường lại hoàn toàn im phăng phắt.

Thật sự là tin tức này không thể tưởng tượng nổi, làm cho người ta rất thảng thốt.

Mặc dù Britney cũng còn rất trẻ, nhưng trong lịch sử bao gồm trong hiệp hội Toán Học hiện tại, cũng không phải không có học giả vinh dự trẻ tuổi như nàng, có thể Blair…, đừng nói tận mắt chứng kiến, cho tới bây giờ bọn hắn cũng chưa từng nghe nói huân chương vinh dự của hiệp hội Toán Học trao cho người vị thành niên.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, người đưa ra công thức Britney – Blair, người tìm ra lời giải Câu Đố Laus, có thể sử dụng phương pháp xảo diệu làm cho người ta tê dại da đầu giải đáp bài toán chín cây cầu Đế Đô đã làm khó vô số đại học giả, điều này dường như cũng cực kỳ hợp lý.

Trước buổi tối hôm nay, mọi người càng muốn gọi công thức Britney – Blair là công thức Britney, cũng ngầm thừa nhận Câu Đố Laus do Britney giải quyết, chỉ là vì dìu dắt học sinh của mình, nàng mới thêm tên của hắn vào.

Sau buổi tối hôm nay, sẽ không còn người có ý nghĩ như vậy nữa.

Mặc dù Blair chỉ là học sinh của học viện Thánh Donas, nhưng hắn và cô giáo của mình cùng một dạng, đều là học giả cực kỳ ưu tú, Câu Đố Laus không phải nan đề cuối cùng bọn họ giải quyết. Trong những năm tháng sau này, bọn hắn có thể sẽ không chỉ một lần nghe được cái tên Britney và Blair cùng một chỗ.

Công trình của Douglas chỉ là cải tiến trên cơ sở của tiền nhân, mà Blair, hắn giải quyết, đều là vấn đề hiện nay toàn bộ giới toán học, bao gồm cả đại học giả, tất cả mọi người đều không thể giải quyết.

Không chú ý tuổi tác của hắn, thật sự là hắn có tư cách nhận được huân chương vinh dự này hơn là Douglas.

Mà tuổi tác, cho tới bây giờ cũng không phải là căn cứ để giới toán học cân nhắc năng lực của hắn.

“Bộp, bộp, bộp…”

Sau một đoạn yên tĩnh ngắn ngủi, tiếng vỗ tay bắt đầu xuất hiện thưa thớt.

“Ba ba ba ba ba…”

Tiếng vỗ tay từ thưa thớt dần dần trở nên dày đặc, cuối cùng lan tràn toàn trường, không khí buổi giao lưu rốt cục lần nữa đạt đến cao trào.

“Chúc mừng Ngài Blair.”

“Ngài Blair chính là vinh quang cho phân hội Toán Học thành Yapool của chúng ta!”

“Bài toán chín cây cầu sẽ để cho những người xem thường phân hội thành Yapool một cú đánh trả trùng điệp!”

Sau lưng Calvin, một lão giả nhìn đám người đang trò chuyện rôm rả, thấp giọng hỏi: “Calvin, điều này thật đáng giá không?”

Calvin không quay đầu lại, chỉ mỉm cười đáp: “Hắn còn rất trẻ, trẻ đến không thể tưởng tượng nổi, đây có khả năng là cơ hội của phân hội thành Yapool, phân hội thành Yapool xếp hạng trong tất cả phân hội đã đứng sau rất lâu rồi…”

“Ông cứ như vậy tin tưởng hắn?”

“Không biết…” Calvin lắc đầu, nói ra: “Ta chỉ là thấy được một loại đồ vật ở trên người hắn, một loại đồ vật trên người đại học giả cũng không thấy qua.”

“Thứ gì?”

Calvin quay đầu nhìn lão giả kia, hỏi: “Ông có từng nhìn thấy ánh mắt của hắn hay không?”

Lão giả lắc đầu: “Không có.”

“Ta đã thấy qua.” Calvin nhìn thẳng vào hắn, chậm rãi nói: “khi hắn nhường lại tác giá thứ nhất của Câu Đố Laus, khi vừa rồi hắn giảng giải bài toán chín cây cầu, ta đã nhìn thấy ánh mắt của hắn.”

“Hắn không quan tâm Câu Đố Laus, cũng căn bản không để bài toán chín cây cầu vào mắt, không biết ông có chú ý hay không, hắn thậm chí căn bản không quan tâm huân chương vinh dự này…” Calvin hít một hơi thật sâu, hắn bình tĩnh nói tiếp: “Khi hắn tiếp nhận tờ giấy từ trên tay của Debbie, khi hắn nhìn về phía bài toán chín cây cầu, hắn tựa như là một Vương giả đang tuần sát con dân của mình…”

Trần Lạc đi theo cô Britney học toán là có mục đích, nhưng thật ra là muốn mượn cơ hội học tập ma pháp với nàng, về phần hiệp hội Toán Học cho hắn huân chương vinh dự gì đó, hắn không thèm để ý chút nào.

Lợi ích duy nhất của huân chương vinh dự là người tìm hắn bắt chuyện rõ ràng bớt đi, Trần Lạc chú ý tới, từ sau khi hắn có được huân chương vinh dự, ánh mắt người chung quanh nhìn hắn hoặc nhiều hoặc ít đều ẩn chứa tôn kính.

Địa vị của học giả lại một lần nữa được thể hiện, điều này khiến trong lòng Trần Lạc không khỏi cảm thán, thế giới này chính là vùng đất cực kỳ thích hợp để các học giả trưởng thành.

Ánh mắt của Isabella nhìn Trần Lạc cũng không có tôn kính như vậy, nàng dùng một loại ánh mắt giống như thẩm phán ngó Trần Lạc, nói: “Cậu vi phạm với ước định của chúng ta.”

“Đó là ngoài ý muốn.” Trần Lạc liền biết lấy tính cách hẹp hòi của Isabella, nàng sẽ không dễ dàng buông tha hắn.

Hắn và Isabella từng có ước định, Isabella dạy hắn kỹ thuật ma pháp mà trên sách giáo khoa và hiệp hội Ma Pháp cũng không thể học được, Trần Lạc sẽ chia sẻ ý tưởng với nàng, đương nhiên nguyên nhân thật sự là cô Britney không để cho Trần Lạc nói lung tung ở bên ngoài nên để Isabella giám sát hắn.

Lần này mặc dù là tiền trảm hậu tấu, nhưng đến cùng là hắn đuối lý trước, Trần Lạc nghĩ ngợi một lúc, thử thăm dò: “Nếu không, lần sau tôi cũng giúp cô kiếm một tấm huân chương vinh dự được không?”

Isabella suýt chút bị hắn chọc cười, nàng trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận nói: “Cậu cho rằng huân chương vinh dự là rau cải trắng sao?”

Huân chương vinh dự có phải là rau cải trắng hay không Trần Lạc không biết, nhưng nếu như một bài toán chín cây cầu có thể nhận được một tấm huân chương vinh dự, thứ này hắn có thể dễ dàng giúp Isabella kiếm 100 tấm.

Hắn chẳng qua là cảm thấy tại thời đại toán học Man Hoang này, khi dễ những kẻ khai thác toán học này chẳng có nghĩa lý gì, một khi hắn nghiêm túc, học giả vinh dự sơ cấp trung cấp cao gì đó, xem như đại học giả của hiệp hội Toán Học cũng phải quỳ trước mặt hắn.

Sự phát triển toán học trên thế giới này mặc dù trên chỉnh thể vẫn đi theo con đường toán học phải đi, nhưng rất nhiều nơi cao thấp không đều nhau, giống về Câu Đố Laus, về số vô tỉ, lâu như vậy đều không ai chú ý tới, nhưng ở hình học lượng giác, nghiên cứu của bọn hắn đã hơi xâm nhập một chút vào cận đại.

“Cô chỉ cần nói cô có muốn hay không thôi.” Trần Lạc thu hồi tâm tư, nhìn Isabella, nói: “Nếu không tôi cho cô tấm huân chương này?”

Ánh mắt của Isabella nhìn chằm chằm vào huân chương vinh dự, nàng nhếch miệng, “Ai mà thèm…”

Vừa dứt lời, từ đằng xa Alice chậm rãi đi tới, nàng mỉm cười nhìn Trần Lạc, hỏi: “Niên đệ, tôi mượn huân chương của cậu xem chút được không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN