Học Tỷ Của Ta Biết Ma Pháp
Chương 86: Trần Lạc
Người đoạt giải Edwin cũng gia nhập phân hội thành Yapool.
Không hề nghi ngờ, năm nay sự cống hiến của phân hội thành Yapool đối với hiệp hội, đối với giới toán học là lớn lao nhất.
Thời điểm Calvin bước ra khỏi phòng học, cảm giác còn có chút giống như mơ.
Giải Edwin bình chọn nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện người ứng cử nào đạt được toàn bộ phiếu bầu chọn. Những năm qua hắn không biết lãng phí bao nhiêu nước bọt, cãi cọ bao lâu với người khác cũng không cách nào vì phân hội thành Yapool tranh thủ đến một giải Edwin.
Nhưng năm nay, một câu hắn cũng chẳng cần nói, bao gồm cả hội trưởng và cao tầng ở các phân hội có người ứng cử khác, tất cả mọi người đều dùng phiếu trong tay bầu cho bọn hắn.
Đối với việc này, Calvin cũng không bất ngờ chút nào.
Nếu như giải Edwin năm nay không bị cặp cô trò kia lấy đi, như vậy giải Edwin cũng mất đi ý nghĩa của nó.
Nhận được giải Edwin không phải là vinh quang của Blair mà là của giải Edwin.
Đương nhiên, phân hội Toán Học thành Yapool cũng có thể nhận được một phần vinh dự, nhận được nhiều tài nguyên hơn từ hiệp hội trong một năm tiếp theo.
Calvin thở phào một hơi, lúc ngẩng đầu nhìn về phía phía trước, biểu lộ bỗng nhiên sững sờ, kinh ngạc hỏi: “Odry, ông không phải ở thành Yapool sao, làm sao lại xuất hiện ở đây?”
Bởi vì chuyện số vô tỷ có ý nghĩa quá mức quan trọng, Calvin và một vị phó hội trưởng khác tự mình mang theo bài luận văn tiến về Vương Đô. Vị phó hội trưởng cuối cùng – Odry thì tọa trấn ở phân hội thành Yapool.
Làm sao Calvin cũng không nghĩ đến, thế mà lại thấy Odry ở Vương Đô.
Sau khi kinh ngạc trong chớp nhoáng, trên mặt của hắn lộ ra vẻ tươi cười. “Ông chẳng lẽ lo lắng giải Edwin sao. Ha ha, điểm này ông hoàn toàn không cần lo lắng, bình chọn giải Edwin vừa kết thúc xong, ngài Blair và tiểu thư Britney nhận được toàn bộ phiếu…”
Nhưng Odry căn bản không đề cập đến chuyện giải Edwin, mà sắc mặt cực kỳ nghiêm nghị, hắn đưa một xấp bài viết cho Calvin. “Ông xem cái này trước đã.”
Phản ứng kỳ quặc của Odry hòa tan niềm vui sướng của Calvin, hắn lộ ra vẻ nghi hoặc, bèn nhận lấy xấp bài viết kia.
Tờ thứ nhất ghi chép một bài toán. Calvin nhớ rất rõ, đề này là tìm tuyến đường ngắn nhất, đây là đề bài hắn tự tay mình treo thưởng trước đó không lâu.
Bài toán này làm khó không ít học giả. Mặc dù có rất nhiều người đều đưa ra đáp án của mình, nhưng các học giả lại không thể chứng minh đáp án này. Bởi vậy hiệp hội một mực không áp dụng lời giải của bọn họ.
Song, giờ phút này hắn thấy một phương pháp giải mở ra lối riêng, vận dụng tinh tế tính chất đối xứng để đơn giản hóa vấn đề. Mặc kệ là mệnh đề đoạn thẳng giữa hai điểm là ngắn nhất, hay
bất đẳng thức tam giác: tổng hai cạnh luôn lớn hơn hoặc bằng cạnh thứ ba, đều có thể chứng minh đáp án của hắn là đúng.
Calvin nhìn Odry, hỏi một cách đầy hứng thú: “Lối tư duy thật kỳ lạ, đề này là ai giải ra?”
Odry lắc đầu, cũng không trả lời. “Tiếp tục xem đi”
Calvin lật sang một tờ khác, sau khi ánh mắt liếc qua, biểu lộ có phần kinh ngạc.
“Lại là một bài…”
Bài toán này là giả thuyết của một vị học giả vinh dự cao cấp của hiệp hội trước đây không lâu, các học giả toán học nghiên cứu suốt một năm cũng không chứng minh ra. Hôm nay, ngay ở chỗ này, trên tờ giấy này, Calvin thấy phương pháp chứng minh giả thuyết này rất chặt chẽ và hoàn mỹ.
Để chứng minh giả thuyết này, hắn thậm chí còn đồng thời đưa ra một định lý mới.
Sau khi xem hết hai bài toán này, Calvin giống như nghĩ tới điều gì đó. Ánh mắt bỗng nhiên nhìn về phía bản thảo trong tay, bắt đầu lật qua từng tờ từng tờ một.
Sau đó nét mặt của hắn từ kinh ngạc rất nhỏ, dần dần trở nên chấn kinh, cực độ chấn kinh, cho đến cuối cùng hoảng sợ.
Trước khi hắn đi, hiệp hội Toán Học còn 25 bài toán treo thưởng, ngắn ngủi trong vòng vài ngày, thế mà có người giải quyết hơn hai mươi ba bài. Đây là chuyện cỡ nào không thể tưởng tượng được?
Soạt!
Nhìn sắc mặt đại biến của Calvin, Odry hít một hơi thật sâu, nói: “Sau khi ông đi, tiểu thư Britney vận dụng cách giải bài toán chín cây cầu giải ra hai bài toán treo thưởng. Mấy ngày sau, một vị học giả thần bí một mình giải quyết toàn bộ 23 bài toán còn lại, đồng thời đưa ra 11 định lý mới…”
“Một, một người…” Sắc mặt của Calvin chấn kinh đến cực điểm, thân thể nhịn không được run lên, bản thảo trong tay không cẩn thận rơi lả tả trên đất.
Lúc này, hội nghị bình chọn giải Edwin mới vừa tan, đông đảo ban giám khảo từ trong phòng hội nghị đi tới.
Có người thấy những tờ giấy bản thảo tản mát trên mặt đất, hảo tâm cúi xuống nhặt lên giúp Calvin. “Calvin, chúc mừng ngài, phân hội thành Yapool lần này…a, đây là cái gì!”
Khi ánh mắt của hắn tùy ý liếc qua bản thảo trong tay, biểu lộ rõ ràng khẽ giật mình, hắn kinh ngạc hỏi: “Đây không phải là mấy vấn đề khó được hiệp hội treo thưởng sao, đã có người giải ra rồi hả?”
Lúc hắn nói chuyện, đã có không ít người bắt đầu nhặt bản thảo còn lại trên mặt đất lên.
“Đây, đây là giả thuyết của Cesar đại nhân, thế mà có người chứng minh được, tháng trước Cesar đại nhân cũng đã bỏ cuộc!”
“Cái này, này làm sao lại là một bài…”
“Định lý mới, đề này là ai chứng minh vậy. Vì giải quyết đề này, hắn thế mà đưa ra một định lý mới, còn chứng minh nó luôn…”
“Ba cái, tôi đã phát hiện ba định lý mới. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, những bài toán treo thưởng này làm sao có thể đều bị…”
…
Những bài viết tản mát trên mặt đất lần lượt bị các học giả nhặt lên, sau khi thấy rõ nội dung bên trong, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ khó tin.
Những đề bài này, cho dù là một bài, trước mắt cũng còn không có người giải quyết. Nhưng bây giờ bày ở trước mặt bọn họ đáp án của tất cả bài toán treo thưởng.
Calvin nhìn Odry, gian nan hỏi: “Ông xác định, đây đều là một người hoàn thành.”
Odry gật đầu, đáp: “Tôi tận mắt nhìn thấy.”
“Cái gì, những vấn đề này đều là một người giải?”
“Việc này sao có thể!”
“Không có khả năng, coi như hắn là đại học giả, cũng không thể nào làm được việc này, những vấn đề này cũng không phải cùng một lĩnh vực…”
…
Các học giả chung quanh nghe được lời nói của Odry và Calvin lập tức bàn tán xôn xao. Toàn bộ bài toán treo thưởng nhiều năm qua của hiệp hội Toán cùng một lúc bị giải quyết. Đây vốn chính là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, mà giải quyết những vấn đề này chính là một người. Đây càng là chuyện không thể nào xảy ra.
Chuyện này, học giả vinh dự cao cấp làm không được, đại học giả làm không được, tất cả học giả của hiệp hội Toán Học cộng lại cũng làm không được.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Giữa trận xôn xào, một giọng già nua truyền đến từ sau lưng, bao gồm cả Calvin, đám người nhao nhao quay đầu nhìn ông lão mặc trường bào kia, cung kính nói: “Hội trưởng đại nhân…”
…
Hiệp hội Toán Học, đại sảnh hội nghị.
Nơi này vừa mới kết thúc bình chọn giải Edwin, mười mấy vị ban giám khảo sau khi ra về, lại trong thời gian cực ngắn quay lại nơi này.
Một ông lão ngồi ở hàng đầu tiên, vẻ mặt bình tĩnh, hắn chậm rãi lật qua từng tờ của xấp bản thảo dày cui trước mặt.
Ông lão này chính là hội trưởng của hiệp hội Toán Học vương quốc Lorrain, cũng là một trong ba vị đại học giả của vương quốc. Trên hình học, bản thân hắn cũng có rất nhiều thành tựu, đưa ra vài định lý trứ danh. Song, cống hiến lớn nhất của hắn là tự mình vì vương quốc nuôi dưỡng đông đảo học giả vinh dự, gần như lấy sức một người gánh lên toàn bộ giới toán học của vương quốc Lorrain, đẩy nó lên trình độ đỉnh tiêm của đại lục Thần Ân, vốn dĩ đã lụi bại phía sau.
Phía dưới, Calvin và Odry bị hơn mười người vây vào giữa, ứng đối đã có phần mệt mỏi.
“Calvin, ông xác định đây là một người làm?”
“Odry, vị học giả kia tên là gì, hắn là người thuộc phân hội thành Yapool của các ông sao?”
“Hai người các ông lên tiếng đi à!”
…
Đối mặt đông đảo học giả hỏi thăm, trên mặt của Calvin lộ ra vẻ hơi bất đắc dĩ. Đừng nói là hắn, ngay cả Odry, đối với vị học giả thần bí kia đều biết rất ít.
Điều duy nhất có thể xác định, hắn tên là Trần Lạc, là con dân của vương quốc Lorrain.
Bình chọn giải Edwin vừa mới kết thúc, vốn dĩ đám người hẳn phải nghị luận về người phát hiện số vô tỷ, về giới toán học ma quỷ, về người đoạt giải Edwin, về toán học tân tú Blair…
Song, sau khi Odry mang đến tin tức này, phong quang vốn nên thuộc về Blair, tất cả đều bị vị Trần Lạc này cướp đi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!