Học Viện Thiên Tài - Chương 19: Sự cố phòng thi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Học Viện Thiên Tài


Chương 19: Sự cố phòng thi



Vừa mới sáng sớm, Vĩ và tôi đã thu dọn đồ đạc đến địa chỉ mới mà cậu chuẩn bị. Phương và Yến tiếc hùi hụt vì mất đi osin đầy tiềm năng và triển vọng là tôi. Tuy vậy, hai người vẫn vui vẻ giúp tôi chuyển đồ đạc. Vĩ chuẩn bị cả xe đưa tôi đến địa điểm mới. Đó là một căn nhà gỗ nhỏ, cách trường học không xa lắm. Cậu nói là để tiện cho việc đến thăm và xem xét tình hình học tập của tôi. Trong thời gian này, cũng bố trí để không ai có thể làm phiền tôi.

Tôi vừa đẩy cửa nhà gỗ bước vào, lập tức bị khung cảnh trước mắt làm cho choáng ngợp. Căn phòng rộng khoảng 20m2, khá nhỏ nhắn nhưng rất phù hợp với một người. Chỉ có điều, ngoài một phòng nhỏ giống như phòng bếp. Toàn bộ những thứ còn lại đều là sách. Có thể nói, đây là một căn phòng tràn ngập sách. Tôi đứng đơ người, trong phút chốc chỉ muốn bỏ chạy. Tôi phải đọc tất cả số sách này sao? Phải ghi nhớ chúng, chỉ trong một tuần? Chúa ơi! Diên Vĩ rõ ràng là muốn trêu đùa tôi! Mặt tôi gần như mếu, quay sang nhìn Vĩ, mãi mới khó tin hỏi lại

– Mình…phải đọc…tất cả sao?

Vĩ mỉm cười, rất thản nhiên gật đầu.

– Sao thế? Nản lòng rồi sao?

Vĩ nhướn mày nhìn tôi. Tôi nhăn nhó

– Không…không phải. Nhưng….

Nhưng quả thật rất kinh khủng đó! Tôi muốn nói như vậy, tiếc là không thể nói ra. Vĩ nghiêm mặt nhìn tôi

– Mình chỉ có thể giúp cậu đến như vậy mà thôi! Những việc còn lại đều do bản thân cậu! Hiểu chứ?

Cậu vừa nói, vừa nhìn tôi, ánh mắt giống như đặt tất cả hy vọng và tin tưởng vào tôi. Trong phút chốc tôi thấy mình thật tệ. Cậu ấy đã tận lực giúp tôi, tôi không thể nào để cho cậu ấy thất vọng. Anh trai đang chờ tôi. Đống sách này thì có là gì chứ? Vì anh, tôi có thể làm tất cả! Tôi lấy lại tinh thần, tự tin nhìn Vĩ

– Mình nhất định làm được!

Cậu mỉm cười, gật đầu vẻ hài lòng

– Được rồi! Cố gắng học đi! Mình sẽ đến thăm cậu sau!

Vĩ nói rồi tiến ra phía cửa, tôi không kiềm được tò mò gọi cậu lại

– Vĩ này!

– Hả? – Cậu xoay người, một tay vẫn còn nắm chốt cửa – Sao thế?

– Ừ…Đã có ai…đọc hết chỗ sách này chưa?

Vĩ thoáng nhíu mày, suy nghĩ một lúc mới nói

– Hình như đã từng có một người, vì muốn giành lấy vị trí số một ở Học viện nên đã đọc hết chỗ sách đó!

– Thật sao? – Tôi không kìm nổi khâm phục thốt lên. Như vậy thì tôi không phải là không có cơ hội – Kết quả sau đó thế nào?

– Um…cậu ta đọc hết nó trong một tuần! Sau đó….đã vào trại thương điên làm…trại chủ rồi!

– “….”

Tôi…đáng lẽ nên sớm nghĩ đến kết cục này! Chỉ có thể hy vọng, tôi sẽ không biến thành kẻ thứ hai!

……………

Sau khi Vĩ rời đi, tôi bắt đầu lao vào đống sách vở trên bàn. Gạt hết mọi ý nghĩ, tôi chỉ tập trung đọc sách. Nói thực, vì tự tin vào trí nhớ của bản thân, tôi chẳng mấy khi đọc sách. Mỗi lần cầm cuốn sách đều ngáp ngắn ngáp dài, mỗi đợt thi cũng chỉ cần lôi lại sách vở trong năm đọc qua vài lần là ổn. Cho nên, với số lượng sách khổng lồ cần tiêu hóa trong chốc lát, tôi cũng có chút ngán ngẩm. Tôi khẽ lắc lắc đầu. Tự nói với mình “Tuyết Mai! Mày làm được! Nhất định làm được!” Sau đó lại cầm sợi dây chuyển hình mặt trời trên cổ, giống như thấy anh đang nhìn mình. Tôi khẽ mỉm cười, tiếp tục cắm cúi đọc.

Ánh chiều tà hắt xiên xiên qua khung cửa khép hờ. Lớp bụi dưới ánh nắng khẽ chuyển động như nhảy múa. Tất cả những thứ ấy, tôi đều không bận tâm. Trong phút chốc, tôi không còn cảm nhận được không gian xung quanh, chỉ thấy những kiến thức chạy dài qua não. Đến lúc ngẩng lên, đã thấy trời tối mịt. Tôi vươn vai, vặn người vài cái cho đỡ mỏi. Cảm thấy môi khô khốc vì thiếu nước. Cái bụng đến lúc này mới nhiệt liệt biểu tình. Tôi ngẩn người, định đứng dậy tìm thứ gì đó ăn tạm thì có người đến. Tôi hơi ngạc nhiên, bởi vì chỗ này là Vĩ chỉ cho tôi, theo lí thì không ai biết cả. Chẳng lẽ cậu ấy quay lại? Tôi vừa thắc mắc vừa ra mở cửa. Bất ngờ thấy người người giao hàng đang đứng bên ngoài. Hóa ra, Vĩ đã chuẩn bị cả đồ ăn cho tôi. Cậu ấy quả thật rất chu đáo!

Ăn xong, tôi lại tiếp tục học. Ngủ gục lúc nào cũng không biết. Đến sáng tỉnh dậy, đã thấy người giao hàng mang thức ăn đến. Vĩ đã đặt hàng họ mang thức ăn đến cho tôi trong suốt cả một tuần! Tôi lấy thức ăn, vừa ăn vừa đọc sách.

Cứ như vậy, những ngày tiếp theo, tôi không hề bước chân ra ngoài. Cả ngày chỉ ở trong phòng. Ăn, tắm, ngủ. Ngủ dậy lại ăn, ăn xong thì học. Có lẽ, rất giống những cao nhân ẩn mình nơi chốn thâm sơn cùng cốc, ngày ngày tu thân tích đức. Tuy nhiên, họ chắc không phải dung nạp một đống kiến thức đủ mọi khía cạnh và phải nhồi vào đại não trong một thời gian ngắn ngủi như tôi. Đầu óc tôi dù có là siêu nhân thì cũng căng ra hết cỡ. Cảm giác như chỉ chạm nhẹ vào sẽ nổ tung. Dù vậy, tôi không được bỏ cuộc!

Ngày thứ 9

Khi tôi đang say sưa đọc sách thì Vĩ xuất hiện. Nhìn đống sách trên bàn chỉ còn lại vài cuốn, cậu không khỏi xuýt xoa

– Cậu thật sự đã đọc gần xong rồi!

Tôi ngẩng lên nhìn cậu, chẳng còn sức để gật đầu, chỉ hơi nhếch miệng như đang cười. Sau đó lăn cả ra bàn. Trước khi chìm hẳn vào giấc ngủ, vẫn còn hiện lên một ý nghĩ: “Hy vọng sau khi tỉnh lại, mình sẽ không ở trong nhà thương điên!”

6.30 AM

Khuôn mặt đầu tiên mà tôi nhìn thấy khi tỉnh dậy là Vĩ. Tốt! Như vậy là tôi vẫn chưa phát điên! Tôi ngớ ngẩn mỉm cười, mở mắt ra nhìn Vĩ. Cậu lúi húi cầm cuốn sách gì đó, thấy tôi dậy thì quay sang, vui vẻ đẩy đến cho tôi bữa sáng nóng hổi. Chờ tôi ăn xong, Vĩ nghiêm túc nhìn tôi

– Sẵn sàng rồi chứ?

Tôi gật mạnh. Hai chúng tôi cùng bước ra ngoài. Trong đầu tôi bỗng nhiên hiện lên hình ảnh Hoàng Thiên Vũ! Cậu hãy chờ xem, tôi nhất định trở thành người đứng đầu học viện!

………….

Học viện thiên tài không có vẻ gì thay đổi trước sự ra đi của tôi. Nói sao nhỉ, vắng cô thì chợ vẫn đông! Trường hợp của tôi chính là câu nói này. Dường như chẳng ai quan tâm đến chuyện trong trường thêm hay bớt một người. Vậy cũng tốt, tôi cũng không muốn bị chú ý.

Tôi và Vĩ thi ở hai phòng khác nhau, nên cậu chỉ đi cùng tôi đến cửa phòng thi của mình. Nháy mắt tin tưởng với tôi rồi mới bỏ đi. Tôi xóc xóc lại túi sách, tự mỉm cười: “Tuyết Mai! Mày nhất định chiến thắng!”. Sau khi đã củng cố tinh thần, tôi mới đường hoàng bước vào trong. Không ngờ người đầu tiên mà tôi bắt gặp lại chính là Hoàng Thiên Vũ! Cậu ta nhìn tôi ngạc nhiên, khuôn mặt đầy phức tạp trước sự xuất hiện đường đột của tôi. Nhưng cuối cùng vẫn là lạnh lùng. Không thèm nói một lời nào. Tôi cũng không nhìn Thiên Vũ, một mạch đi đến chỗ ngồi của mình. Dù vậy, sau khi ổn định, tôi lại liếc trộm về phía Thiên Vũ. Cảm giác này có lẽ giống như một tên trộm, sau khi bị bắt quả tang lại xuất hiện trước mặt người bắt, khiến cho tôi cảm thấy chột dạ.

Đúng 7.30, giám thị mang đề thi bước vào phòng. Sau khi kiểm tra các thủ tục cần thiết, chúng tôi mới nhận được đề. Cả căn phòng trở nên yên lặng đến kì lạ, chỉ có tiếng giấy bút sột soạt. Ai nấy đều cắm cúi làm bài. Tôi cũng thôi nhìn Vũ, bắt đầu tập trung vào tờ đề trước mặt. Kiến thức đã thu nạp trong mấy ngày qua đều được huy động, tuôn ra một cách trôi chảy.

Khi chỉ còn lại 15 phút, tôi mới ngẩng lên, thấy Hoàng Thiên Vũ vẫn đang mải miết làm bài. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên làm cả lớp phải dừng lại. Cô giám thị khẽ nhíu mày, còn đang định xuống thu điện thoại thì mới nhận ra tiếng chuông phát ra từ….cặp sách của mình. Một vài người khẽ nén cười, cô chỉ hừ nhẹ một tiếng, sau đó bắt máy. Tôi lại cúi xuống làm nốt phần bài luận cuối cùng.

– Vâng! Tôi biết rồi!

Cô cúp máy, khuôn mặt bỗng trở nên nghiêm nghị. Sau đó đứng dậy, hướng mọi sự chú ý của học sinh về phía mình thay vì tờ đề trước mặt. Cô hắng giọng

– Cô vừa nhận được thông báo, phòng ta có người… sử dụng tài liệu!

Đám học sinh bên dưới vừa nghe vậy liền cùng ngạc nhiên, nhìn về phía máy quay nhỏ gắn ở góc phòng. Thực ra ở học viện, mỗi phòng đều gắn máy quay nhằm quản lí học sinh. Sau đó lại nhất loạt nhìn theo bước chân của giám thị đi xuống bên dưới, xem rốt cuộc kẻ nào lại to gan đến như vậy. Dám dùng tài liệu trong một cuộc thi quan trọng như thế này. Cô dừng lại trước bàn thứ nhất. Một tay gõ nhẹ vào mặt bàn, giọng nói nghiêm nghị

– Em! Cho tôi kiểm tra!

Cả lớp cùng sửng sốt nhìn. Mấy chục cặp mắt cùng trợn lên. Ngay cả tôi cũng không tin nổi. Tôi nhất định là đang bị hoa mắt, bở vì…người bị kiểm tra đó. Lại chính là….Hoàng Thiên Vũ! Gì chứ? Người dùng tài liệu là Hoàng Thiên Vũ???

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN