Học Viện Thiên Tài - Chương 70
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Học Viện Thiên Tài


Chương 70



Cảm giác được toàn thân nhức mỏi, tôi khẽ mở mắt, phát hiện trời đã sáng từ lúc nào. Sau cả quãng đường dài ngày hôm qua, lại ngồi khóc quá lâu, tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết.Với lấy đôi giầy dưới chân, tôi mở cửa ra ngoài. Mặt trời đã lên khá cao. Tuy rằng có mấy tán cây che khuất, nhưng vẫn tỏa ra sức nóng khó chịu.

Tôi men theo khe suối ra rửa mặt, mười đầu ngón tay chạm vào làn nước mát dịu. Phản chiếu trong nước là bóng một cô gái với đôi mắt sưng húp, khuôn mặt đầy mệt mỏi. Tôi tạt cho hình ảnh kia tan biến rồi lại ngồi thừ ra tảng đá bên cạnh. Xung quanh vẫn một mảng im lặng.

Hoàn dường như đã đi săn từ sớm, tôi cũng chẳng còn tâm trạng nào đi cùng anh nữa. Những hình ảnh và lời nói ngày hộm qua hệt như một đoạn phim bị lỗi, tua đi tua lại trong trí óc tôi. Cho dù tôi có làm thế nào, nó cũng không biến mất. Rời khỏi đây thôi! Một tiếng nói nào đó vang lên trong não, nhưng tôi lại không đủ can đảm để quyết định. Dường như sâu thẳm trong tim còn mong đợi điều gì đó, nhưng tôi phải mong đợi thứ gì? Vũ ư? Trước mắt chợt sa sầm. Tôi phát hiện ra mình thật sự quá tham lam.

– Cô đang làm gì vậy? – Tiếng nói của Hoàn chợt làm tôi giật mình. Quay ra thấy anh một gùi đầy những bẹ măng, trên trán lấm tấm mồ hôi cùng bùn đất. Tôi vội chạy tới đỡ giúp anh

– Xin lỗi! Em dậy muộn quá!

Hoàn không nói gì, thả cho tôi chiếc gùi, ra hiệu bỏ vào trong nhà rồi ra suối rửa mặt. Tôi cũng đem măng đi rửa sạch, chuẩn bị nồi nước thật to để nấu. Tiếng cỏ khô cháy nổ nghe lép bép. Nhớ lại hôm qua khóc lóc trước mặt anh, tôi có chút ngượng ngùng. Hoàn cũng không hỏi gì về chuyện ấy, lẳng lặng treo các thứ lên vách. Xong xuôi lại giúp tôi chất thêm củi.

Đúng lúc đó thì có người gọi cửa. Ở đây cách xa khu dân cư nên không có nhiều người qua lại, tôi ngạc nhiên chạy ra mở cửa. Nhưng ngay lập tức lại bị người đó làm cho giật mình. Là Vĩ. . Ánh mắt cậu lạnh lùng nhìn tôi, cái nhìn khiến tôi có chút bổi rối. Dường như đó là Vĩ, mà cũng không phải là Vĩ. Cô ấy là người bạn mà tôi từng coi trọng nhất, nhưng hiện tại, tôi lại không biết phải đối diện với cô ấy như thế nào. Giữa chúng tôi đã hình thành nên một khoảng cách vô hình mà chính tôi cũng không thể lí giải. Mất một lúc tôi mới lúng túng mở miệng

– Cậu…Ừ…Có chuyện gì thế?

Ánh mắt VĨ vẫn không thay đổi nhìn tôi. Thế nhưng tôi lại chỉ cảm thấy sự lạnh nhạt và xa cách. Vĩ khoanh tay nhìn tôi

– Có thể mời tôi vào nhà được không?

Tôi bối rối nhìn cậu, như thể vừa làm chuyện gì xấu mà bị phát hiện, luống cuống mở cửa

– Tất tất nhiên! Cậu vào đi!

VĨ không nói gì, lẳng lặng đi vào bên trong. Anh Hoàn cũng có vẻ ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Vĩ. Cậu chào anh một tiến rồi thản nhiên tiến đến ghế ngồi. Tôi cũng e dè ngồi xuống đối diện. Cảm giác lúng túng lại xuất hiện. Tôi đã từng tưởng tượng sau này có một ngày tôi gặp lại Vĩ, tôi sẽ vui mừng chạy đến ôm chầm lấy cậu ấy, giờ mới biết, đó chỉ là những tưởng tượng không bao giờ thực hiện được. Trong giờ phút đối diện này, tôi lại thấy giống như một chủ nợ và con nợ bỏ trốn nay bị chủ nợ tới tìm. Tôi thừa nhận, tôi nợ Vĩ rất nhiều. Cậu ấy cũng giống như tôi, bị lợi dụng mà không hề hay biết. Có lẽ cảm giác đồng cảm cùng có lỗi khiến tôi không biết nên đối mặt với cậu như thế nào. Tôi đưa Vĩ cốc nước, nói

– Cậu uống đi!

VĨ xua tay không nhận cốc nước, nhìn thẳng vào tôi.

– Hôm nay tôi tới đây chỉ là muốn nói với cậu một chuyện mà thôi! Nói xong tôi sẽ đi ngay!

Tôi có chút căng thẳng nhìn Vĩ, không biết nên dùng biểu cảm hay hành động như thế nào. Lúc nào chúng tôi gặp mặt, cũng đều là cười nói vui vẻ, thế nên trước khung cảnh này, tôi thật sự không quen. Vĩ hắng giọng

– Tôi sẽ nói đơn giản thôi. Tuyết Mai! Tại sao cậu lại đến đây?

Tôi bị câu hỏi của Vĩ làm cho sững người một lúc. Lần trước tôi đã nói dối, lí do thật sự của tôi, là đi tìm Vũ. Nhưng tôi làm sao có thể nói ra trước mặt cậu chứ? Tôi nghiêng đầu tránh ánh mắt của Vĩ, cố cười

– Chẳng phải lần trước mình đã nói rồi sao? Giờ mình đang là phóng viên ảnh tự do. Mình chỉ tình cờ tới đây chụp ảnh thôi!

Sự thực thì đây cũng không thể xem là nói dối hoàn toàn. Mục đích của tôi cũng có một phần là vậy. VĨ vẫn nhìn thẳng vào tôi. Cái nhìn dường như có thể đọc hết mọi ý nghĩ, khiến tôi có chút nhột nhạt.

– Cậu không thừa nhận cũng không sao. Tôi biết lí do thật sự của cậu là gì. Vì vậy tôi muốn nói với cậu. Tôi không cần biết cậu nghĩ gì, cũng không quan tâm rằng cậu muốn gì. Nhưng….hãy rời khỏi đây! Đây không phải là nơi thuộc về cậu đâu!

Tôi sững người lại. Không tự chủ được mà nhìn thẳng cậu, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Vĩ. Tôi biết cậu không nói đùa. Trái tim tôi dường như vừa có một vết cứa, khẽ nhói một cái. Tôi biết ngày này sẽ đến. Chỉ là 4 năm qua, tôi vẫn luôn nuôi một hy vọng. Tôi từng nghĩ nếu cậu còn sống, nhất định sẽ có một gia đình hạnh phúc. Và tôi sẽ lặng lẽ bỏ đi. Tôi tìm cậu chỉ vì muốn chắc chắn rằng cậu vẫn sống tốt. Tôi đã nghĩ như vậy. thế nhưng khi thật sự đối diện với giờ phút này, tôi lại thấy sợ hãi. Tôi cười gượng gạo

– Cái đó….cậu đừng lo. Mục đích của mình đến đây chỉ là để chụp ảnh. Vô tình gặp được hai người, thấy hai người như vậy. Mình…thật sự rất vui!

Ánh mắt Vĩ vẫn xoáy sâu vào tôi nhưng lại lặng yên không nói. Tôi ngẩng đầu cười với cậu

– Sau khi làm xong mọi chuyện, mình sẽ rời khỏi đây! Vĩ à!

– Tôi không phải là Vĩ! – Cậu chợt cắt ngang lời tôi, ánh mắt nhìn tôi phút chốc thay đổi, tôi hơi sững lại

– Cậu….

Vĩ đột nhiên mỉm cười chua chát

– Tôi vốn không muốn đến tìm cậu, thế nhưng tôi biết, cậu sẽ đến tìm Vũ. Phương Tuyết Mai! Mà không, Trương Tuyết Mai mới đúng chứ – Vĩ mỉa mai nhìn tôi – tôi thật sự ghê tởm khuôn mặt giả tạo của cậu. Cậu và anh của cậu, cả hai người đều là những kẻ giả dối như nhau mà thôi. Đừng có nhìn tôi bằng cái ánh mắt tổn thương như vậy. Cậu có biết tôi đã phải chịu đựng những gì không? Cậu có hiểu không?

– Vĩ à…mình… – Tôi không thể nói lên lời, lắp bắp nhìn Vĩ. Cậu ấy không phải là Diên Vĩ, không phải là người bạn thân thiết nhất của tôi nữa, hiện tại chỉ có một Hoàng Thiên Thiên ở trước mặt tôi mà thôi. Vĩ vẫn không thay đổi ánh nhìn, cười

– Các người đem chúng tôi ra làm con rối. Để cho chúng tôi làm tổn thương lẫn nhau. Anh câu, cậu có biết anh ta đã đối xử với tôi như thế nào không? Lúc nào tôi cũng chỉ là một con rối luôn bị anh ta điều khiển, ngu ngốc đi theo bảo vệ cho cậu, đến mức suýt nữa giết chết người mà tôi thương yêu nhất. Cả anh trai của tôi cũng bị các người hại chết. Bây giờ cậu lại còn dùng ánh mắt đáng thương đó với tôi ư? Tôi không phải là con ngốc Diên Vĩ bị các người lợi dụng nữa đâu!

– Không! Không phải! Vĩ à… – Tôi bất lực nhìn cậu, những lời nói ấy cứa thật sâu vào tim tôi. Tôi nắm chặt tay, Hoàn tiến lại đứng trước mặt tôi, nhìn Vĩ

– Cô đừng quá đáng như vậy! Tuyết Mai rõ ràng là không hề có ý gì. Tại sao cô cứ phải nói ra những lời tàn nhẫn như vậy!

– Tàn nhẫn? Ha ha! – Vĩ cười vang – Anh nói tôi tàn nhẫn, đó là anh chưa thấy những việc mà anh em họ làm với chúng tôi. Trương Tuyết Mai! Tôi nói cho cậu biết, hai chúng tôi hiện tại đang sống rất vui vẻ, vậy nên cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa!

Vĩ nói xong đứng dậy, không nhìn tôi mà đi thẳng. Tôi đổ sụp xuống ghế. Hoàn đưa tay vỗ vai tôi

– Không sao chứ?

Tôi lắc đầu, khóe mắt cay cay nhưng tôi chỉ mỉm cười

– Cậu ấy nói đúng. Đáng ra em không nên đến đây. Sự xuất hiện của em, sẽ chỉ khiến mọi thứ rối lên mà thôi. Em nên trở về nơi mà em thuộc về thì hơn!

Hoàn định nói điều gì đó xong lại thôi, tôi đứng dậy đi ra ngoài. Ngẩng mặt lên trời, một giọt nước lặng lẽ rơi. Tôi không nên đến đây, không nên gặp lại bọn họ. Bây giờ bọn họ đều đã sống hạnh phúc, đây là tất cả những gì mà tôi có thể bù đắp cho họ rồi. Phải rồi! Tôi nên rời khỏi đây thì hơn! Thế nhưng, thế giới này còn nơi thuộc về tôi sao?

Buổi tối tôi ngồi thần người trước cửa, thậm chí khi Hoàn tiến đến bên cạnh, tôi cũng không biết.

– Cô….định thế nào?

Giọng anh vang lên ấm áp, tôi cảm thấy mình thật may mắn, lúc nào cũng nhận được sự quan tâm. Tôi mỉm cười

– Em cũng chưa biết được. Trước mắt em sẽ rời khỏi đây.

– Vậy sau đó thì sao? – Anh nhíu mày nhìn tôi

– Chuyện sau đó…thì để sau đó hãy tính vậy. Em sẽ tiếp tục làm phóng viên ảnh của em. Đi khắp nơi tìm cảnh đẹp! – Tôi thủ thỉ, có cảm giác thanh thản khi nói ra được những lời này. Ít nhất thì trong những lúc tôi bế tắc, luôn có một người bên cạnh, như vậy là quá đủ rồi.

– Cô thật sự cho rằng như vậy sẽ tốt đẹp sao?

Câu hỏi của anh bỗng làm tôi khựng lại, Hoàn nhìn tôi

– Tuy rằng tôi không biết chuyện này là như thế nào, nhưng tôi cảm nhận được cô vẫn còn yêu cậu ấy, tại sao lại bỏ đi!

Tôi lắc lắc đầu

– Em chỉ muốn biết chắc rằng người đó vẫn sống hạnh phúc thôi. Đây có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất cho tất cả bọn em. Em…sẽ không hối hận đâu.

Tôi lại mỉm cười nhìn anh, dường như muốn nói anh hãy tin tưởng nhưng trước ánh mắt của anh, tôi lại không tự chủ được mà cúi đầu. Con người này, tại sao lại cứ nhìn thấu hết tâm can của người ta như vậy chứ? Tôi nói nhỏ

– Tuy rằng sẽ rất khó khăn, nhưng mà em tin là sẽ ổn thôi. Em đã trải qua việc khó khăn hơn nhiều!

Lúc Vũ ra đi, tôi đã vô cùng suy sụp, thế nhưng tôi vẫn vượt qua tất cả để đi tìm cậu, có lẽ vì vậy mà ông trời mới cho tôi cơ hội gặp lại này. Tôi không nên tham lam đòi hỏi. Tôi ngước mặt lên trời, nói với anh nhưng dường như cũng là tự nói với mình

– Em sẽ sống thật mạnh mẽ!

Anh im lặng nhìn tôi. Tôi lại cười, nói với ngôi sao duy nhất trên bầu trời

Tôi sẽ sống thật mạnh mẽ. Thiên Vũ! Nhất định phải hạnh phúc nhé!

Hoàn thở dài nhìn tôi, rồi đột nhiên chìa ra một bức ảnh. Trong ảnh là một cô gái còn rất trẻ, mái tóc đen dài xõa ngang vai, nụ cười rạng rỡ như ánh sáng mùa hè ấm áp, tưởng như không gì có thể dập tắt. Lớp giấy ép bị bong, lội ra một phần giấy mờ mờ, chạm tay vào còn hơi dinh dính. Tôi ngạc nhiên

– Đây là?

Ánh mắt anh hướng về phía những ngôi sao xa tắp, giọng nói thoảng qua như tiếng gió, mang theo một niềm u uất vô hạn.

– Người mà tôi thương yêu nhất!

Tôi kinh ngạc nhìn anh, rồi lại nhìn vào bức ảnh trên tay. Cõ lẽ tại vì tôi chưa bao giờ hỏi anh về chuyện riêng, nên khi Hoàn đột nhiên thổ lộ, tôi không khỏi bất ngờ. Ánh mắt anh vẫn như cũ nhìn vào khoảng không vô định. Trên người bị một lớp sương mờ bao phủ, giống như đang chìm vào kí ức xa xôi nào đó

– Cô có biết tại sao tôi lại sống một mình ở đây không?

Tôi lẳng lặng lắc đầu. Còn nhớ có một lần tôi đã hỏi anh như thế, Hoàn chỉ nói: Vì anh sinh ra đã thuộc về núi rừng. Giờ tôi mới biết là còn một nguyên nhân nữa. Hoàn thở nhẹ

– Trước đây tôi cùng từng thích một cô gái. Cô ấy là người đặc biệt nhất mà tôi từng găp. Hồi ấy tôi chỉ là một người con trai bình thường, muốn rời khỏi đây để đến chốn thành thị ồn ào. Và tôi đã gặp cô ấy.

Giọng anh chậm lại, hồi tưởng từng đoạn kỉ niệm

– Có lẽ thực sự là do duyên phận, chúng tôi chỉ quen nhau có hai lần thì đã yêu nhau. Tôi chưa bao giờ tin vào tình yêu sét đánh, nhưng lại tin tôi đã yêu cô ấy từ nụ cười trong sáng lần đầu chúng tôi gặp nhau. Suốt hai mươi năm, tôi chưa bao giờ cảm thấy rung động trước một cô gái như vậy. – Trong mắt anh lấp lánh một nụ cười, khiến cho tôi đột nhiên cảm thấy thế nào gọi là sức mạnh tình yêu. Tôi vẫn yên lặng lắng nghe

– Chúng tôi yêu nhau được nửa năm thì gia đình cô ấy biết chuyện. – Ánh sáng trong mắt anh chợt vụt tắt, thay vào đó là nỗi day dứt khôn nguôi. – Họ ngăn cản hai chúng tôi, tìm mọi cách bắt cô ấy lấy người khác. Kì thực tôi cũng biết, hai chúng tôi cách biệt quá lớn. Nhưng tuổi trẻ mà, ai cũng nghĩ chỉ cần có tình yêu thì sẽ vượt qua tất cả. Cô ấy đã phản ứng rất quyết liệt, một mực đòi theo tôi về nhà. Cô ấy nói chỉ cần có tôi bên cạnh, cuộc sống như thế nào cũng không quan trọng. Sau đó chúng tôi hẹn sẽ cùng bỏ đi trong đêm hôm ấy.

Tôi nín lặng, dường như có thể đoán được phần nào nhưng vẫn hồi hộp hỏi

– Vậy sau đó…

Khuôn mặt điềm tĩnh của anh khẽ chau lại, nhưng trên khóe môi lại hiện ra một nụ cười

– Tôi đã không đến!

Tôi nhìn anh, nhận thấy trong con ngươi sâu thẳm tràn đầy sự tiếc nuối, Hoàn nhẹ lắc đầu

– Lúc ấy tôi đã quyết định sẽ đưa cô ấy đến một nơi thật xa, cùng xây dựng cuộc sống của hai chúng tôi. Nhưng vào chiều hôm ấy, ba cô ấy đã đến gặp tôi. Ông ấy nói rất đúng, tôi không có gì cả. Điều duy nhất mà tôi có thể cho cô ấy là hy vọng. Hy vọng và tình yêu không thể nuôi sống con người.Ông đã nói như thế. Và tôi đã sợ. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy sợ. Sợ rằng mình không thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy như đã hứa, sợ rằng cô ấy sẽ không thể có cuộc sống vui vẻ. Tất cả những gì tôi có lúc ấy là đôi bàn tay trắng.

Hai mắt anh nhắm chặt, giọng nhẹ đi

– Vì thế đêm đó, tôi đã bắt xe trở về Lục Ngạn, và hứa sẽ mãi mãi không bao giờ trở lại nữa.

– Vậy còn chị ấy? – Trong lòng tôi chợt nhói lên, như chính mình đã trải qua những cảm xúc tương tự. Hoàn nhìn tôi rồi lẳng lặng vuốt ve gương mặt người con gái trong ảnh.

– Tôi không biết rằng đó là lần cuối cùng được gặp cô ấy. Không lâu sau đó tôi nhận được tin cô ấy kết hôn, người chồng kia đối xử với cô ấy không tốt, nên vài tháng sau , cô ấy bị trầm cảm. Rồi trong một lần băng qua đường, không cẩn thận đã bị tai nạn.

Cảm thấy có thứ gì sắp trào ra trong đáy mắt, anh ngước lên trời. Nhưng những ngón tay vẫn ghì chặt vào bức ảnh, dường như muốn kéo hình ảnh kia ra khỏi lớp giấy vô hồn. Muốn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ kia một lần nữa. Rất lâu sau anh mới buông tay, thở dài

– Đó là nỗi tiếc hận lớn nhất trong đời tôi. – Anh quay sang nhìn tôi. Trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, tôi nhận ra một thứ đồng cảm mơ hồ. Thì ra tôi hoàn toàn không biết gì về anh, không biết rằng anh cũng từng chịu tổn thương tới như vậy. Tôi mở miệng định nói nhưng không biết nói gì. Hoàn đặt bức ảnh lại vị trí cũ, đặt tay lên vai tôi rồi quay vào nhà.

– Đừng để sau này phải hối tiếc về bất cứ điều gì? – Giọng anh mơ hồ, giống như nói với tôi, nhưng cũng giống như đang tự trách chính mình.

Tôi im lặng. Xung quanh chỉ có tiếng côn trùng kêu lên từng hồi, hòa với tiếng củi cháy lép bép.

Đêm Lục Ngạn dài vô tận.

***

Cả đêm tôi không hề ngủ, trời vừa tỏ, đã ôm một đống quần áo và hành lí đứng đợi Hoàn ở cửa. Anh có vẻ không bất ngờ, chỉ nhìn tôi bình thản

– Cô đã quyết định rồi ư?

Tôi xiết nhẹ ba lô, nở nụ cười

– Vâng! Em nghĩ là em biết mình nên làm thế nào!

Hoàn chỉ yên lặng nhìn tôi, trong ánh mắt dường như là một lớp sương mù bao phủ, không để cho người ta đọc thấy bất kì ý nghĩ nào. Có lẽ chính vì ánh mắt này mà tôi đã tin tưởng anh ngay từ lần đầu gặp mặt. Tĩnh lặng. Và chân thật.

Tôi rút từ ba lô ra một tập giấy, đưa cho anh

– Em quyết định sẽ đánh cược một ván, anh có thể giúp em lần cuối được không?

Hoàn không gật đầu, nhưng trong ánh mắt anh tôi có thể cảm nhận được câu trả lời. Tôi chợt vòng tay ôm chầm lấy anh.

– Cảm ơn anh! Cảm ơn anh vì tất cả mọi chuyện!

Hoàn vỗ vỗ vai tôi

– Tôi biết cô làm được!

Trong ánh nắng nhàn nhạt của buổi bình minh vừa ló rạng, tôi lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp từ một người xa lạ. Hàng cây bên cạnh khẽ rì rào. Cõ lẽ sau này có việc gì đi chăng nữa, tôi sẽ vẫn không quên khoảnh khắc này, cho dù đi thật xa, tôi vẫn biết có một nơi mình có thể trở về.

………

Lần thứ hai tiễn tôi xuống núi, anh vẫn điềm đạm giống như mấy ngày trước. Tôi không vẫy tay anh, chỉ mỉm cười rồi đi thẳng. Có lẽ bây giờ đã là giữa trưa, ánh nắng xiên xiên qua kẽ lá, chiếu lên mình một chú sóc đang lượm quả. Nghe thấy tiếng động thì chạy biến đi.

Tôi dừng chân bên tảng đá, đặt ba lô xuống rồi ngồi nghỉ. Xung quanh vẫn là tiếng rì rào, Thảm lá mục dưới chân bị gió cuốn bay, lượn vòng trên mặt đất. Bị xoáy tung rồi lại rơi xuống. Giống như bàn tay vô hình nào đó đang vo chúng lại, hất lên trêu đùa. Tại sao tôi lại chọn nơi này nhỉ? Tôi nhìn như thôi miên về phía đám lá rồi chợt tự thắc mắc với bản thân. Tôi đã quyết định sẽ đánh cược một lần. Đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn quyết định chọn nơi này. Có lẽ vì đây là nơi tôi tìm thấy cậu. Cũng là nơi tôi gần đánh mất cậu. Phải rồi. Nếu như lúc đó tôi không nhận được lá bùa may mắn của anh, lá bùa với những dòng chữ của cậu, có lẽ tôi sẽ không giờ tìm được Vũ nữa. Thật sự tồn tại thứ gọi là duyên phận ư?

Tôi chợt cười. Tôi chưa bao giờ tin vào duyên phận. Mọi thứ xoay vòng rồi lại quay về điểm bắt đầu, giống như thảm lá bị gió cuốn đi, thấm vào đất, rồi lại mọc lên một cây xanh mới. Tôi đi hết những con đường mòn để tìm cậu, cuối cùng vẫn dừng chân ở nơi đây. Nơi tôi suýt đánh mất. Có phải đây gọi là sự xoay vòng của tạo hóa không? Hay chỉ vì sự cố chấp bướng bỉnh của riêng tôi? Có lẽ là cả hai.

Tôi thở dài, dùng đầu mũi giầy di di lớp lá trên mặt đất, tạo ra một khoảng trống. Hai mắt tôi xoáy sâu vào khoảng trống ấy, không hiểu sao lại bất ngờ hiện ra khuôn mặt cậu. Tôi lại suy nghĩ xem từ lúc nào tôi đã thích cậu. Nhưng suy nghĩ mãi vẫn không biết. Từ lúc cậu ta kéo tôi lên khỏi vách đá, lúc cõng tôi trong rừng mưa? Từng kỉ niệm chợt ùa về, nhưng tôi vẫn không trả lời được. Từ khi nào nhỉ? Cõ lẽ từ rất lâu, có lẽ khi nhận ra thì tôi đã thích cậu mất rồi.

Nắng vẫn nhạt và mềm, tôi ngước nhìn về một phía xa, tự hỏi rốt cuộc mình làm như vậy có phải hèn nhát lắm không? Dẫu biết nên đối diện trực tiếp, nhưng tôi vẫn phải nhờ đến Hoàn. Có lẽ bởi vì tôi không đủ can đảm đối mặt một lần nữa, sợ rằng sẽ bị từ chối. Tôi nhắm mắt.

Có người nói làm việc gì quá nhiều sẽ trở thành thói quen, vì tôi đã chờ đợi quá nhiều nên cũng trở thành một thói quen. Lần cuối cùng vẫn quyết định chờ cậu. Nhưng Vũ có đến không? Tôi chợt cảm thấy hoang mang. Liệu có giống như bốn năm trước, chờ đợi trong vô vọng. Tôi lắc đầu. Tự nói với bản thân đã quyết định, cho dù thế nào, tôi cũng không hối hận.

Tôi sẽ nhút nhát nốt lần này thôi. Và cũng chờ đợi, chỉ lần này thôi.

Tiếng cánh cửa gỗ ma sát chạm vào nhau nghe cọt kẹt, một dáng người mảnh khảnh ra mở cửa. Người bên ngoài có dáng vóc cao lớn. Vũ có quen biết anh. Thường vì đường xa nên thỉnh thoảng có nhờ anh đưa thuốc tới. Nhưng sau khi biết Mai ở cùng Hoàn, cậu đột nhiên thấy không muốn gặp anh. Có lẽ vì sợ rằng anh sẽ nói điều gì đó liên quan tới Mai. Vũ nhẹ giọng

– Có việc gì thế?

Hoàn nhìn cậu, một linh cảm nói cho Vũ biết, chuyện sắp nói có liên quan tới Mai. Và linh cảm của cậu thật sự đúng

– Mai đang ở chân núi đợi cậu, cô ấy nói muốn nói chuyện với cậu lần cuối cùng!

Hai mắt Vũ tối sầm, hiện tại Vĩ không có nhà, cánh tay cậu nắm chặt cánh cửa, hạ giọng

– Tôi đã không còn chuyện gì để nói với cô ấy! Anh hãy nói cô ấy đừng chờ tôi nữa!

Rồi cậu đưa tay đóng cửa. Không một chút do dự. Bên ngoài vang lên tiếng Hoàn

– Đó là quyết định của cậu. Tôi chỉ có trách nhiệm chuyển tin mà thôi.

Cánh cửa gỗ vẫn im lìm. Giọng nói của Vũ trở nên mơ hồ

– Chờ chán, cô ấy sẽ tự quay về!

Liệu cậu ấy có đến không? Tôi đã hỏi mình câu này không biết bao nhiêu lần. Mắt vẫn hướng về phía trước, chờ đợi một hình bóng xuất hiện. Có đôi lúc tôi tự hỏi, tại sao lại có thể chờ cậu lâu đến như vậy. Tôi là một người vô cùng thiếu kiên nhẫn. Làm việc gì cũng mau chán. Nhưng vẫn có thể chờ đợi cậu đến bốn năm. Có lẽ bởi vì lúc ấy tôi luôn tin rằng sẽ gặp lại cậu. Còn giờ phút này, khi đã từng đối diện với ánh mắt bình thản ấy, niềm tin trong tôi lại sụp đổ.

Liệu cậu ấy có đến không?

Thảm lá dưới chân đột ngột bị gió thốc lên cao, tán cây xung quanh chao đảo. Trong không khí ẩm ướt sự lên mùi ngai ngái. Dường như sắp mưa. Tôi nhìn về phía con đường dài phía trước. Chỉ có một sự lặng lẽ vô hình bủa vây.

Liệu cậu ấy có đến không?

Trời bắt đầu xâm xẩm tối, hai chân tôi cảm thấy tê tê, quên mất mình đã ngồi đây từ lúc nào. Một vài tiếng sấm sét vang lên. Tôi không sợ sấm. Chưa bao giờ sợ sấm. Nhưng nếu người ấy nghĩ rằng tôi bỏ về thì sao? Người ấy nghĩ là tôi sẽ không chờ đợi dưới trời mưa thì sao? Đừng mưa! Trong đầu tôi lúc ấy chỉ hiện hữu duy nhất ý nghĩ . Đừng mưa! Xin đừng mưa!

Hạt nước đầu tiên táp xuống mặt đất, xung quanh tràn ngập mùi rễ cây, mùi lá mục hòa lẫn vào nhau. Cuối cùng thì trời vẫn mưa. Vũ vẫn không xuất hiện!

Tôi nhớ có một lần một mình tôi chạy dưới trời mưa. Lần đó là vì anh. Tôi bị mưa làm trượt ngã dưới trời mưa, được Vũ kéo lên. Lần đó cũng vì anh. Nhưng kể từ khi cậu cõng tôi trong rừng mưa, có lẽ lúc đó, trong tôi đã vì một người khác nữa. Lúc tôi chạy trốn trong mưa, cậu đã giữ lại. Còn lần này thì sao?

Vũ vẫn không xuất hiện!

Mưa đột nhiên trở nên nặng hạt. Tôi chợt nhớ còn mấy cuộn phim trong ba lô, mưa ướt thì làm thế nào. Nhưng không hiểu sao lại không muốn đem đi cất. Đằng nào cũng mưa, cất đâu cũng ướt cả. Có lẽ những kí ức về nơi đây cũng sẽ theo những giọt mưa này trôi đi. Không còn lưu lại chút gì. Tôi nhìn về phía đường mòn vô tận đã chìm trong bóng tối, cười nhạt. Vũ sẽ không đến!

Cậu ấy biết tôi rất nhanh chán nên mới để tôi chờ đợi, cậu ấy nghĩ tôi sẽ không bao giờ đợi được. Đúng vậy. Tôi đã đợi bốn năm. Tôi chán rồi. Tôi rất nhanh chán. Tôi đã chán rồi. Cuối cùng cũng đợi được câu trả lời. Tôi sẽ không hối hận, không bao giờ hối hận nữa. Ít nhất thì trước khi ra đi cũng kịp làm một điều cuối cùng. Dù ngu ngốc. Tôi đứng dậy, nhưng hai chân tê cứng nên lại mất đà ngã xuống. Không hề đau nhưng tôi lại bật khóc dữ dội. Trên mặt nhạt nhòa nước mưa cùng nước mắt. Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, đợi chờ là việc làm vô vọng nhất trên thế gian.

Tôi loạng choạng đứng dậy, bước đi được hai bước thì lại chực ngã. Đúng lúc này, một bàn tay chợt nắm lấy tay tôi

– Tuyết Mai!

Giọng nói nhỏ nhẹ ấy dường như đã bị nước mưa nhấn chìm, nhưng tôi vẫn nghe rõ từng tiếng một. Đó là tiếng gọi tôi đã nghe biết bao nhiêu lần. Là tiếng gọi tôi đã mong chờ trong suốt bốn năm. Giờ lại nghe thấy rồi. Tôi quay người, nhìn thấy cậu ướt sũng trong mưa, nhưng đôi mắt vẫn nhìn tôi, lông mày nhíu chặt lại.

– Từ bao giờ cậu lại cố chấp như vậy? Thấy mưa thì phải về chứ?

Những âm thanh quen thuộc khiến tôi ngỡ ngàng, tưởng như vẫn đang mơ

– Cậu đến thật ư?

– ừ! Là tôi đây!

Cậu ấy nhìn tôi. Tôi muốn nói, nhưng lại chỉ yên lặng. Cậu đã ở đâu? Tại sao không đi tìm tôi? Tại sao để tôi tìm cậu lâu như vậy. Cậu không biết là tôi rất nhanh chán ư? Nếu tôi chán trước khi tìm ra cậu thì phải làm thế nào? Những câu hỏi ứ nghẹn ở cổ mà không thể thành lời.

Thực ra tôi, tôi rất, rất nhớ cậu!

Tôi khóc òa, mặc kệ cậu có nhìn thấy đi chăng nữa, mặc kệ những giọt mưa không ngừng táp vào mặt. Tôi đã muốn gặp lại cậu. Muốn gặp lại cậu đến phát điên. Vũ im lặng nhìn tôi, một tay đưa lên vuốt những giọt nước mưa trên mặt. Rồi đột ngột ôm chầm lấy tôi.

– Xin lỗi! Tôi xin lỗi!

Cậu ấy từng ôm tôi như vậy, từng nói rằng yêu tôi dù tôi có là ai đi chăng nữa, từng nói sẽ trở về. Thế nhưng cậu ấy chẳng bao giờ giữ lời. Nhưng như vậy thì sao, tôi vẫn đi tìm cậu. Tôi thật là ngốc, một con ngốc cố chấp. Tôi xiết chặt tay, để cho những giọt nước mắt hòa cùng nước mưa. Lần cuối cùng tôi chờ đợi, cuối cùng cũng đợi được rồi.

Một tiếng sấm vang lên, trên nền trời tối đen chợt vụt sáng. Tôi giật mình khi nhận ra phía trước mặt có một người đang nhìn mình. Tôi vô thức kêu lên

– Vĩ!

Giọng nói của tôi dường như cũng làm Vũ giật mình. Cậu ấy quay về phía tôi vừa nhìn. Chỉ thấy trong màn mưa nhạt nhòa, cả người Vĩ ướt sũng, giống như một thân cây chao đảo trước gió bão. Cậu ấy chỉ lặng yên nhìn chúng tôi. Trên môi nở một nụ cười nhạt. Tôi đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Vòng tay Vũ nới lỏng. Giọng nói khản đặc

– Thiên Thiên!

Nụ cười trên môi vụt tắt, Vĩ lao về phía trước, nhanh đến không ngờ, tôi nghe thấy tiếng cậu thảng thốt

– Thiên Thiên!

Vũ xoay người, một cánh tay rời bỏ tôi. Một chút ý thức mong manh muốn tôi níu giữ cánh tay kia lại, nhưng còn chưa kịp giữ, cánh tay kia cũng rời bỏ nốt tôi. Cậu ấy nhìn tôi, rồi đột ngột quay đi

– Nghe anh giải thích!

Giống như một con rối vừa bị mất hết các khớp nối, cánh tay tôi buông thõng khi cậu buông ra. Cả người Vũ lao về phía trước, theo hướng Vĩ vừa chạy rồi cũng biến mất trong màn mưa. Khóc ư? Tôi không khóc được nữa. Giọt nước mắt dường như đã khô cạn. Chỉ có nước mưa lăn không ngừng. Người tôi lạnh cứng. Rồi lại cười. Giống như một giấc mơ, chân thực đến khó tin. Nhưng rồi cũng phải tỉnh dậy. Tôi ngửa mặt lên trời. Để cho những hạt mưa lạnh buốt luồn vào sâu trong từng lớp tế bào.

Cuối cùng thì, người cậu ấy chọn, vẫn không phải tôi!

– Tuyết Mai! Tuyết Mai! – Vũ vừa chạy vừa gọi, trong màn mưa bất tận nhưng không nhìn thấy bóng dáng cô đâu. Cô ấy bỏ về rồi ư? Cậu bất lực nhìn về phía khoảng đất trống, trên ấy còn chiếc ba lô của cô ấy. Mai không mang đi.

Cậu chạy theo vì sợ Thiên Thiên trong lúc hoang mang sẽ gặp chuyện nguy hiểm, khó khăn lắm mới đuổi kịp rồi đưa cô ấy về nhà. Cậu nói sẽ giải thích với cô sau rồi vội vã quay lại tìm Mai. Nhưng cô đã về rồi. Bởi vì lúc chiều cậu đã nói, đợi chán, cô ấy sẽ về.

Giọt nước mưa vẫn táp lên chiếc ba lô Mai bỏ quên, Vũ tiến đến gần, số ảnh trong ba lô đã bị nước mưa làm ướt, sâu trong góc là tấm ảnh khi cậu còn bé. Cô ấy vẫn luôn giữ nó bên mình. Cậu nhìn hình ảnh chính mình trong đó. Đột nhiên cảm thấy trước mắt mờ nhòe.

Mưa lạnh không ngừng táp vào lưng cậu. Nhưng trên môi lại nở một nụ cười nhàn nhạt. Cô ấy bỏ lại rồi. Cuối cùng cũng thật sự chán rồi!

Chuyến xe trở về thành phố trở về lúc 9 giờ. Tôi không biết mình đã ngồi đợi từ lúc nào, có lẽ sau đêm qua, tôi đã đến đây ngồi chờ từ sáng sớm. Chẳng thể phân biệt giờ giấc qua ánh nắng, tôi chỉ còn cách ngồi chờ.

Rời khỏi đây được rồi! Trong lòng có một thứ cảm xúc nhẹ nhõm. Lặng nhìn những vầng sáng nhạt từ phía chân trời. Vài vị khách đến sớm đang ngồi tán chuyện. Thỉnh thoảng họ liếc nhìn tôi, thấy trên người tôi không có đồ đạc, bộ quần áo trên người còn hơi ẩm ướt thì ngạc nhiên. Còn có người tưởng tôi vừa bị mất trộm. Tôi vẫn im lặng. Trái tim mà cũng mất trộm được ư?

Chuyến xe nào đó vừa vào bến. Mấy người hành khách lục tục xuống xe, không khí buổi sáng phút chốc náo động. Tiếng cười nói và tiếng còi xe khiến cho xung quanh ồn ào hẳn. Tôi đứng lặng im nhìn hàng người bước lên xe, mỗi người một tâm trạng, có người hớn hở cười đùa, có người cằn nhằn năm nay làm ăn không tốt. Tôi vẫn lặng lẽ.

….

“Sáng nay Mai sẽ đi!” Đó là câu nói ngày hôm qua Hoàn đã nói cùng lúc thông báo việc cô đợi Vũ ở chân núi. Vĩ không hỏi gì về chuyện hôm qua, cô vẫn rất vui vẻ ngồi bên cạnh giúp cậu sắp xếp lại đồ đạc. Giống như chưa hề xảy ra việc gì. Cô giống như Thiên Thiên của hai năm trước, hiền lành, đảm đang. Lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời. Chưa bao giờ tức giận, chưa bao giờ hờn trách. Thế nhưng còn cậu thì sao? Từ khi Vĩ nhớ lại mình chính là Thiên Thiên, cậu đã rất ân hận, muốn bù đắp cho cô ấy. Nhưng khoảng thời gian bốn năm chung sống, vẫn không thể nào vượt quá giới hạn tình anh em. Bởi vì ngay từ đầu, cậu vẫn chỉ coi cô là em gái. Em gái. Không thể nào khác được. Cho dù có dành thời gian để yêu thương, để thử coi cô giống như một cô gái bình thường. Nhưng vẫn không được.

– Anh uống nước đi! – Cô đưa cho Vũ một li nước, vẫn mỉm cười. Cậu nhận lấy. “Sáng nay Mai sẽ đi!” Câu nói ấy vẫn lởn vởn trong đầu.

– Anh đang nghĩ gì thế?

– ừ! Chuyện hôm qua…

– Không có chuyện gì hết – Vĩ đột nhiên ngắt lời cậu, dường như nhận ra mình hơi cao giọng, cô vội quay mặt – Em xin lỗi, nhưng đừng nhắc lại được không. Em sẽ không để tâm đâu.

– Sáng nay cô ấy sẽ đi! – Vũ đột nhiên nói

Cánh tay đang rót nước của cô chợt dừng lại, rồi lại tiếp tục như bình thường, không hề có một giọt nước nào sánh ra ngoài.

– Em biết! – Giọng cô bình thản

– Em biết? – Vũ hỏi lại với giọng ngạc nhiên

– Đó là quyết định đúng, cô ấy đã nhận ra mình không thuộc về nơi này! – Cô đặt chén nước xuống bàn. Giọng nói không đổi

Vũ hơi sững người. Cậu đột ngột đứng dậy thì chạm phải cuốn sách của Vĩ, một bức thư từ trong sách rơi ra. Cô giật mình định lấy lại bức thư thì cậu đã nhanh tay hơn nhặt được. Những dòng chữ đầu tiên làm cậu sững người

– Trả cho em! – Vĩ đột nhiên sợ hãi muốn chạy tới giật lại nhưng rồi khựng lại trước ánh mắt cậu.

– Tại sao em lại có thứ này? – Giọng nói cậu đột nhiên gay gắt. Cô chỉ im lặng không nói. – Có phải vì thế mà hôm qua em biết Mai đợi anh ở chân núi phải không?

Cô vẫn không nói gì, nhưng hai nắm tay đã dần nhắm chặt lại. Cô mím môi rồi đột ngột nhìn cậu

– Phải! Là hôm qua lúc anh ra khỏi nhà, em đã nhìn thấy nó dưới khe cửa. Vì thế em mới biết anh đến gặp Mai.

– Vậy tại sao em lại giấu nó đi? – Cậu chợt nhớ ra hôm qua lúc vội vã chạy ra ngoài, không hề biết Hoàn còn để lại một bức thư Mai viết cho cậu. Trước mắt chỉ thấy trống rỗng.

Hai nắm tay cô càng lúc càng chặt, cuối cùng không thể kìm nén nổi, giọng nói của cô đột nhiên cao vút

– Là em giấu đó! Vì em không muốn anh đến gặp cậu ta. Em không muốn cậu ta cướp anh khỏi tay em. – Rồi cô đột ngột nắm lấy tay Vũ – Anh! Xem như chưa từng nhìn thấy lá thư đó, chúng ta cứ sống như vậy không phải tốt sao? Chúng ta hãy cứ sống như cô ta chưa từng xuất hiện. Anh!

Cậu chợt im lặng. Giọng nói vang lên duy nhất lúc này là câu nói của Hoàn: “Sáng nay Mai sẽ đi!” Cô ấy sắp đi rồi, nắm tay cậu càng nắm chặt.

– Anh xin lỗi! – Cậu nhắm mắt rồi đột ngột gạt cánh tay cô ra. Vĩ hoảng sợ nắm chặt lấy tay cậu

– Không! Em không để cho anh đi đâu!

Cậu lạnh lùng đẩy cô sang một bên rồi lao ra ngoài, cô hét lên

– Nếu anh đi, em sẽ chết một lần nữa cho anh xem! – Ánh mắt cứng cỏi chứng tỏ cô không hề nói đùa. Vũ thoáng dừng lại nhìn cô.

– Nếu không giữ được cô ấy, anh cũng sẽ chết!

Rồi cậu không do dự lao về phía trước. Vĩ sụp người xuống, nước mắt cô lăn dài. Cuối cùng vẫn không giữ được anh, cuối cùng, người anh chọn, vẫn không phải cô!

….

– Này cô gái, có lên không thế?

Tiếng người phụ xe cất tiếng, một vài người khác nhìn tôi, tôi chợt giật mình, rồi gật đầu. Qua lớp kính, cảnh vật đột nhiên trở nên mờ mờ. Tiếng người nói chuyện vẫn huyên náo. Xe hơi rung lên, rồi bắt đầu nổ máy. Tôi lặng nhìn xung quanh. Nhắm mắt. Cuối cùng cũng có thể rời khỏi đây rồi

. Lục Ngạn, tạm biệt!

Đừng đi! Đừng đi! Chờ tôi một lần nữa thôi! Cậu vừa chạy vừa không ngừng nói trong đầu. Lần đầu tiên cảm thấy nỗi sợ hãi khi mất mát một điều gì đó. Cậu đã tự huyễn hoặc bản thân chỉ cần quên đi, cố gắng bù đắp cho Thiên Thiên là được. Rồi một ngày Mai sẽ quên cậu. Nhưng cô ấy là người cố chấp. Tại sao cậu không nhận ra rằng cô ấy rất cố chấp. Từ lúc cô muốn đánh thắng cậu. Đáng lẽ cậu phải biết từ lúc ấy mới phải.

Chiếc xe đi chậm rồi dần dần tăng tốc, đường đồi núi khó đi, thỉnh thoảng lại xốc lên. Trong tay tôi chỉ còn lại tấm bùa cuối cùng mà Hoàn đưa. Tất cả đồ đạc đều để lại đó. Cũng may đã mua vé trước, nếu không chắc không thể trở về. Như vậy cũng tốt, để lại hết cũng tốt. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi.

Thiên Vũ, tôi đã từng hỏi bản thân rất nhiều lần tại sao lại thích một người như cậu. Nhưng tôi không bao giờ lí giải được. Cậu rất đáng ghét, vừa độc đoán, vừa xấu tính, lại còn kiêu căng. Cậu biết không, cậu chính là loại người mà tôi ghét nhất trên thế gian.

Cậu lao như bay trên đường, một đám sóc bị cậu làm cho hoảng sợ, nhảy vụt lên cây. Chợt nhớ ra còn một con đường tắt, Vũ vội vàng rẽ theo hướng đó. Trong đầu chỉ hiện hữu một ý nghĩ duy nhất: “Đừng đi, chờ tôi!”

….

Cảnh vật bên đường lao qua vun vút, giống như một đoạn phim tua nhanh, chẳng thể nhìn rõ hình ảnh nào. Hoặc có thể trước mắt tôi đã sớm mờ nhòe, chẳng thể nhìn thấy gì nữa. Một tiếng cười nào đó rộ lên phía đuôi xe

Thế nhưng tôi lại thích cậu, có lẽ tôi thật sự bị điên rồi. Tôi thích cậu đến mức cho dù biết cậu coi tôi là người thay thế cho kẻ khác mà vẫn không thể từ bỏ cậu. Cậu là đồ ích kỉ, cậu rất ích kỉ. Cậu có biết tôi đã chờ đợi cậu lâu như thế nào không? Lần này, tôi sẽ chờ cậu lần cuối cùng. Cho dù cậu có đến hay không, tôi cũng sẽ không hối hận.

– Này! Sắp ra khỏi Lục Ngạn chưa? Đường ở đây xấu quá! – Một người phụ nữ phía sau cằn nhằn

– Sắp rồi, qua đoạn đồi kia là đi hết! – Người ngồi bên cạnh đáp trả.

Tôi vẫn lặng yên, lần trước tôi đã xuống xe khi đến đây, nhưng lần này, chẳng còn lí do gì khiến tôi quay lại được nữa. Một làn gió mát lạnh thổi bay mái tóc, lá bùa trên tay không được giữ chặt đột ngột bị thổi bay, tôi giật mình thảng thốt. Định xoay người giữ lại nhưng chợt ngẩn người. Bay rồi. Không còn gì để giữ lại nữa!

Chờ tôi! Chỉ một chút nữa thôi! Chờ tôi!

Cậu còn nhớ cậu từng hỏi tôi có bao giờ tin vào định mệnh hay chưa? Tôi chưa bao giờ tin vào định mệnh. Bởi vì chỉ cần là điều mà tôi muốn, tôi sẽ tìm mọi cách để thực hiện. Thế nhưng bây giờ, tôi mới biết. Không phải điều gì muốn cũng có thể thực hiện.

Cuối cùng, tôi đã thực sự tin vào định mệnh!

– Tuyết Mai!!!!!!

Tôi giật mình, dường như vừa nghe tiếng ai gọi tên nhưng quay lại chỉ thấy một khoảng không trống rỗng. Có lẽ tôi lại bị hoang tưởng rồi. Tôi nhắm mắt. Đẩy cánh cửa kính lại. Tiếng gió và tiếng gọi bên tai cũng chìm vào im lặng.

– Tuyết Mai!!!! Tuyết Mai!!! – Cậu hét lên khi vừa thấy chiếc xe về thành phố ngang qua, từ khoảng cách xa đã nhìn thấy Mai đang ngồi bên cạnh cửa sổ, cậu muốn hét gọi nhưng vô ích. Chiếc xe lướt qua mặt rồi lao nhanh về phía trước. Vũ đuổi theo nhưng vô ích. Cánh cửa cuối cùng khép lại.

Cô ấy không nghe thấy!

Lá thư trên tay rơi xuống đất, bị một trận gió khác ào tới cuốn đi.

Cuối cùng, tôi đã thực sự tin vào định mệnh!

Không biết là bao lâu tôi mới trở về thành phố. Cảm giác xa nơi này bốn năm, vừa lạ lẫm, vừa ngỡ ngàng. Giống như một đứa con xa quê vừa mới trở về nhà. Tôi lặng nhìn những con phố, những dãy hàng. Một cảm giác trống rỗng vô hạn.

Cuối mùa hè, Hà Nội vẫn còn nắng gắt. Người đi lại trên phố đông đúc, chỉ có mình tôi đứng yên một góc, trên người không có một món đồ giá trị. Tự nhiên thấy mình giống kẻ vô gia cư. Mà hình như là vô gia cư thật. Tôi lăc lắc đầu, quyết định gọi nhờ điện thoại cho một chị cùng tòa soạn, vay ít tiền để thuê nhà. Lại còn phải mua máy ảnh mới, rồi vài thứ lặt vặt nữa. Trong đầu tôi đột nhiên nhớ tới Nhân. Lúc tiễn tôi đi, anh từng nói khi nào có khó khăn hãy gọi cho anh, anh sẽ lập tức đến. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ sẽ trở về khi có thể tha thứ cho anh. Đã bốn năm, không biết hiện tại anh như thế nào. Tôi không biết mình có thể tha thứ cho anh chưa, nhưng vẫn không cách nào gặp lại. Tôi chợt thở dài.

Rẽ vào một khu phố vắng người, xung quanh ảm đạm chỉ có vài quầy hàng ế ẩm. Hương vị quen thuộc lâu ngày không được ngửi bay vào mũi. Chợt nhớ ra cả tháng nay trên Lục Ngạn chắc chỉ ăn măng và đồ rừng, quên cả hương vị bánh kem. Nhớ tới Lục Ngạn tôi chợt chùng lại. Quên đi thôi. Tuyết Mai! Bắt đầu cuộc sống mới đi nào!

….

Khó khăn lắm mới thuê được một ngôi nhà giá rẻ. Bốn năm qua số tiền dành dụm được đều là để lang bạt tìm Vũ, hiện tại trong túi chẳng còn một xu. May mà chị Loan và tôi cũng khá thân thiết, mới cho tôi vay tiền. Khu nhà không đầy đủ tiện nghi, nhưng cũng khá gọn gàng. Tôi thu xếp một hồi đã thấm mệt. Ra siêu thị mua hai gói mì tôm rồi về úp. Nằm trong căn nhà trống trải, tôi đột nhiên nhận ra mình bỏ quên rất nhiều điều. Thở dài một tiếng. Công việc có lẽ tuần sau mới bắt đầu được.

.

Hôm đến tòa sạn, tôi bị cằn nhằn rất nhiều về vụ “bê bối” ở Lục Ngạn. Biên tập nhắc đi nhắc lại việc tôi lên đấy cả tháng trời mà không có được một bức ảnh nào. Các chị cùng chỗ làm thì nói tôi bị anh nào trên đó bỏ bùa, lúc về còn quên hết cả đồ đạc. Tôi chỉ cười trừ.

Lục Ngạn trở thành một nỗi đau. Tôi lặng lẽ xếp nó vào một góc. Có người bảo nỗi đau nếu cứ để đấy và lâu ngày không nhìn đến thì nó sẽ tự lành. Không biết nó có thực sự lành hay không, nhưng ít nhất có thể huyễn hoặc bản thân để mà không đau nữa. Những ngày tháng của tôi trôi qua bình thường. Không giống như lúc tự do đi khắp nơi chụp ảnh. Về thành phố phải lo đủ thứ chuyện. Chỉ riêng một ngày ăn uống như thế nào cũng là cả một vấn đề. Nửa tháng đầu tôi ăn toàn mì tôm, đến mức thùng rác trong nhà không có gì khác ngoài vỏ mì. Mấy hôm sau thì bị đau bụng. Đành nấu cơm rồi mua đồ về nấu. Một chị cùng tòa soạn thấy tôi ở một mình rủ về ở cùng cho đỡ buồn. Tôi từ chối. Chẳng biết tại sao nhưng tôi không còn thích ồn ào nữa. Mỗi ngày lặng lẽ đi về, lặng lẽ ăn cơm, đi ngủ. Sáng hôm sau lại lặng lẽ đi làm.

Đến ngày lĩnh lương tôi bị trừ đến nửa tháng, chị Loan đành miễn cưỡng cho tôi vay thêm một tháng, đợi tháng sau lĩnh lương rồi trả. Tôi cảm ơn chị ấy, hứa hẹn có tiền sẽ mời chị đi ăn. Chị ấy chỉ cười.

Tôi đã từng nghĩ có lẽ sau khi trở về mình sẽ giống như một bóng ma dật dờ, sống dở chết dở, nhưng sự thực thì tôi lại sống rất ổn. Giống như chẳng còn chuyện gì có thể ảnh hưởng tới tôi được nữa. Những kí ức sâu thẳm cũng bị tôi vùi lấp, khóa kín vào ngóc ngách sâu nhất.

….

Cuối tháng được nghỉ một ngày, tôi thong thả tản bộ, ngắm đường phố. Những con đường lâu ngày không bước chân tới, thấy lạ lạ. Đầu ngõ có mùi hương hoa sữa sực nức. Không hiểu sao tôi không ưa loại hoa đã vào trong thơ ca này được. Mùi của nó hăng hắc, rất khó ngửi.

Trên phố vẫn ồn ào, nhịp sống dường như chưa bao giờ chậm lại. Tôi đi một hồi, không ngờ lại dừng chân trước một ngôi nhà lớn. Lúc nhìn lên, chính tôi cũng phải ngỡ ngàng. Nhà của Vũ.

Cánh cổng màu xanh nhạt đã cũ kĩ đi ít nhiều. Rặng hoa vươn ra bên ngoài giờ héo rũ, không có người chăm bón nên đã chết cả. Nằm lặng lẽ bên hàng rào. Trong nhà im lìm, tưởng chừng như không có bất cứ hơi thở nào của sự sống. Tôi lặng người. Tại sao mình lại đến đây?

Có lẽ bởi vì thói quen. Trước kia cùng cậu đi học về, cùng cậu chăm sóc những rặng hoa này. Đã lâu như vậy, không ngờ bàn chân không định hướng vẫn còn nhớ đường. Cánh cửa đã bị khóa, tôi không cách nào vào được. Bốn năm trước, sau khi xảy ra chuyện, mẹ Vũ đã sang nước ngoài. Hiện tại cũng chẳng còn ai biết tin tức.

Tôi đứng lặng trầm ngâm. Làm một việc gì nhiều lần sẽ trở thành thói quen, nhớ cũng làm một thói quen. Nhưng chỉ cần dần dần làm ít đi, đến một ngày nào đó sẽ không làm nữa, không nhớ nữa. Có thể bắt đầu một thói quen thì cũng có thể kết thúc một thói quen. Tôi xoay người, đổi hướng khác.

Đột nhiên ngang qua sân trường. Tôi dừng lại. Còn chưa khai giảng nên trong trường khá vắng lặng. Tôi đứng nhìn hồi lâu rồi mới bước vào. Đây là bảng tin tôi từng khiêu chiến với Vũ. Gian kí túc xá mà chúng tôi đã ở. Tôi chợt nghe như có giọng nói trong trẻo vang lên bên tai

– Tôi là Trương Diên Vĩ! Là bạn cùng phòng của cậu!

– Tuyết Mai! Cậu là tài sản của mình. Nếu cậu cứ bị thương như vậy thì mình sẽ mất công bảo dưỡng lắm đấy!

Nụ cười tinh nghịch. Cậu ấy là Diên Vĩ. Nhưng Diên Vĩ đã không còn nữa rồi. Tất cả chúng tôi đều không còn. Tôi nhìn về khoảng không trước mặt. Phòng hồ sơ! Vườn hoa chỗ Vũ tưới cây. Tất cả đều sống động giống như thật. Tôi giật mình nhận ra, tôi chưa bao giờ quên. Cho dù đã dấu kín như thế nào, những kỉ niệm ngày xưa cứ ào ạt ùa về. Kỉ niệm là thứ dai dẳng nhất trong đời, nó sẽ luôn tồn tại, chỉ là ta có muốn nhớ đến hay không. Tôi ngồi bệt xuống đài phun nước. Cảm thấy cái giá lạnh giữa ngày hè tháng 8 này.

– Cuối cùng cậu cũng đến rồi! – Một giọng nói vang lên làm tôi giật mình. Không khỏi kinh ngạc.

Chỉ có duy nhất một người có giọng nói này. Chỉ có một người dùng ngữ điệu cao vút ấy khi nói chuyện. Lông mày lúc nào cũng nhướn cao. Vừa ngạo mạn, vừa đáng ghét. Tôi ngỡ ngàng không nói lên lời. Vũ!

Có phải tôi đang nằm mơ không? Tại sao cậu ấy lại có thể có mặt ở đây? Thế nhưng hình ảnh trước mắt chẳng thể nào là giả được. Tôi ngẩn người.

– Cậu có biết tôi đã chờ cậu bao lâu rồi không? – Vũ hỏi nhưng khóe miệng lại mỉm cười

– Tại sao cậu lại ở đây? – Tôi không kìm nổi ngạc nhiên, hỏi máy móc

– Tôi vẫn luôn ở đây! – Dường như thấy tôi không phản ứng, cậu nói thêm – Ngày nào tôi cũng ở đây đợi cậu!

Tôi im lặng. Đợi tôi?

– Tại sao lại đợi tôi? Nếu như…nếu như tôi không đến thì sao? – Tôi chợt thấy có thứ gì ươn ướt nơi khóe mắt. Đã tưởng rằng quên đi nhưng tại sao nghe những lời nói này lại thấy khó chịu như vậy. Gần gũi đến như vậy. Nhung nhớ đến như vậy.

– Thì sẽ tiếp tục đợi! – Cậu ấy đột nhiên nhoẻn cười – Cuối cùng tôi cũng biết cảm giác chờ đợi là như thế nào. Tuyết Mai! Cậu thật giỏi đấy, tôi đợi một tháng thì đã không thể đợi tiếp được rồi!

– Vậy nếu không đợi tiếp được thì sao? – Tôi hỏi mà cũng không hiểu mình đang nói gì

Vũ đột nhiên im lặng rồi tiến đến gần chỗ tôi. Cảm giác được người ấy đến bên cạnh, giống như một giấc mơ nào đó, chỉ cần mở mắt thì tất cả sẽ tan biến. Tôi muốn chạy trốn, nhưng lại chỉ có thể đứng yên. Chút tiềm thức ít ỏi không còn giúp tôi suy nghĩ được gì nữa. Cho đến khi Vũ đến bên cạnh. Giọng nói ấm áp vang lên bên tai tôi

– Nếu không đợi được nữa, thì tôi sẽ đến tìm cậu. Tôi không ngốc như cậu, cứ mãi đứng chờ đâu!

Một giọt nước mắt chợt rơi. Tại sao lại nói với tôi những lời này, chẳng phải cậu đã quyết định rồi ư? Tại sao lại khơi gợi tình cảm đã nằm yên trong tôi. Tôi vẫn yên lặng. Vũ đưa tay lau những giọt nước mắt của tôi. Một vạt nắng đi lạc xuyên qua kẽ lá, ánh lên trong nụ cười của cậu

Bầu trời giữa tháng tám có nắng nhạt, gió lau khô những giọt nước mắt. Tiếng cười đùa huyên náo bên một góc đường. Gió cuốn bay thảm lá mục, hất tung chúng rồi lại trả về vị trí cũ. Nụ cười trong nắng sớm trở nên mơ hồ.

– Tôi đến đây vì quên nói với cậu một điều. Tuyết Mai! – Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, giọng cậu thật nhẹ, rồi cứ như vậy, tan biến vào trong nắng chiều – Thực ra, tôi cũng chưa bao giờ tin vào định mệnh!

HẾT

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN