Hòe Viên - Chương 45
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Hòe Viên


Chương 45


“Nhậm Hi, cô chạy đến đây làm gì?” – Tống Vân nheo mắt nhìn vị khách không mời mà đến này.

Nhậm Hi sửng sốt, chuyển ánh mắt nhìn anh ta: “Tôi không được đến bệnh viện hả? Bệnh viện này là nhà cậu mở sao?”

Tống Vân á khẩu không trả lời được, một hồi lâu mới nói: “Cô bị bệnh à?”

“Không phiền ngài quan tâm.” – Nhậm Hi lạnh lùng liếc anh ta một cái – “Tôi sợ giảm thọ.” – Nói xong quay người nhanh chóng bỏ đi.

Cô ta cũng đã nhìn thấy Phó Dục Thư nhưng không đi đến bắt chuyện chào hỏi đã bỏ đi, Tống Vân không nhịn được sờ sờ cằm cảm thấy kỳ quặc.

Trên thực tế Nhậm Hi cũng không muốn bỏ đi. Nhưng hôm nay không phải thời cơ thích hợp, cô ta còn có chuyện khác quan trọng hơn tạm thời không thể đến chào hỏi Phó Dục Thư được.

Tống Vân vô cùng nghi ngờ cô ta nhưng chủ yếu là lo lắng cho Phó Dục Thư. Tên đó mới vừa tìm được tình yêu, hai người trải qua nhiều sóng gió như vậy, vất vả lắm mới tìm được được một chút yên bình. Nếu như Nhậm Hi đến phá rối vậy thì hoàn toàn hỏng bét.

Giúp người thì giúp đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên. Tống Vân quyết định lặng lẽ theo dõi tìm hiểu đến cùng xem rốt cuộc Nhậm Hi tới làm gì.

Đi theo Nhậm Hi đến khoa phụ sản, thấy cô ta ngồi trên dãy ghế bên ngoài chờ đợi, vẻ mặt vô cùng ấm ức và trầm mặc. Dáng vẻ đó khiến người ta buộc phải nghĩ đến một khả năng khác. Lẽ nào Nhậm Hi mang thai sao?

Nhớ lúc Phó Dục Thư và Nhậm Hi còn chưa ly hôn, Khương Giảo và bọn họ vẫn là anh em tốt. Khi đó Khương Giảo đã có con, vợ trước của anh ta vì sinh khó nên qua đời. Sau khi vợ anh ta qua đời tất cả mọi người đều mai mối cho anh ta, sắp xếp không ít cô gái cho anh ta gặp gỡ. Nhưng anh ta vẫn làm ra vẻ không nghĩ đến chuyện tái giá, cho dù tái giá cũng không muốn có con nữa.

Anh ta nói những lời này không chỉ một lần, thái độ còn vô cùng kiên quyết. Mấy anh em tính ra cũng hiểu nhau, biết được Khương Giảo không phải nói đùa. Như vậy nếu Nhậm Hi thật sự đến khám xem có thai không, sợ rằng sau này sẽ không được vui vẻ.

Tâm trạng Tống Vân hơi kỳ lạ. Anh ta đứng ở khúc cua một hồi, tận mắt nhìn thấy Nhậm Hi đi vào phòng khám, nỗi hoài nghi trong lòng cũng tan biến mất. Anh ta hơi buồn, rốt cuộc bọn họ từng là bạn bè thân thiết, mà cô ta với Phó Dục Thư còn từng là vợ chồng. Hôm nay thấy cô ấy xảy ra chuyện như vậy, ngồi yên không để ý đến thì thật không có tình nghĩa. Nhưng anh ta có thể làm được gì đây? Chuyện xảy ra đến nước này sao anh ta có thể can thiệp được chứ? Điều duy nhất anh ta có thể làm chính là hi vọng nếu như vì vậy mà Nhậm Hi và Khương Giảo chia tay, nhất thiết đừng đến tìm Phó Dục Thư.

Trước đây Tống Vân còn có thể hi vọng Phó Dục Thư và Nhậm Hi tái hợp. Dù gì tình cảm nhiều năm như vậy, Phó Dục Thư lại là người không chủ động theo đuổi con gái, muốn tìm một người mới sẽ rất khó, người cũ biết rõ ngọn ngành vẫn tốt hơn. Tuy là một lần phạm sai lầm nhưng biết sửa sai cũng không có gì xấu, không thể vì một lần sai lầm mà phủ định hết mọi thứ được. Nhưng tình thế hôm nay đã không giống với lúc trước, Phó Dục Thư đã có Tưởng Phẩm Nhất. Cô gái này dù gì nhìn cũng thích hợp với anh hơn so với Nhậm Hi, hai người cũng vô cùng ân ái. Mỗi người đều có số mệnh riêng, Phó Dục Thư và Nhậm Hi đã ly hôn, duyên phận đã chấm hết, vui vẻ chia tay là hơn.

Sau khi Tưởng Phẩm Nhất tỉnh lại, bệnh tình cũng bắt đầu chuyển biến tốt đẹp. Vết thương cũng dần dần lành lại. Hai vết dao rạch trên mặt cô tuy không sâu nhưng rất dài, phải chăm sóc cẩn thận mới không để lại sẹo. Lúc Phó Dục Thư đưa cô xuất viện vẫn còn chưa tháo băng gạc.

“Chúng ta đi đâu.” – Tưởng Phẩm Nhất sờ sờ mặt mình buồn bã nói – “Em chẳng muốn đi đâu với dáng vẻ này hết.”

Phó Dục Thư mở cửa xe cho cô ngồi vào, đợi cô ngồi xong anh mới lên xe, vừa cài dây an toàn vừa nói: “Anh không sợ thì em sợ cái gì.”

“Anh có gì đáng sợ đâu. Vết thương đâu phải trên mặt anh.” – Tưởng Phẩm Nhất dẩu môi, dường như chỉ đơn giản phiền muộn vì chuyện này. Mấy chuyện lo âu phức tạp của ngày cũ như đã bị cô quên mất. Như vậy thật ra cũng tốt, ít nhất Phó Dục Thư cảm thấy không xấu.

“Dĩ nhiên là anh sợ rồi. Bây giờ em đi ra ngoài với anh, người không biết còn tưởng rằng anh bạo hành gia đình đó.” – Phó Dục Thư nói nửa thật nửa đùa.

Tưởng Phẩm Nhất nhớ lại ánh mắt người đi đường nhìn bọn họ lúc xuất viện, cô thoáng sửng sốt: “Hình như là vậy thật.”

Khóe môi Phó Dục Thư khẽ cong lên, anh quay xe lái về nhà. Tống Vân là người anh em chu đáo, vì để tiện cho anh đưa Tưởng Phẩm Nhất về nhà ăn tết nên đã đón mẹ Tưởng về nhà anh ta ở. Tuy ngoài miệng nói là Phó Dục Thư phải trả tiền thuê nhà và tiền cơm nhưng anh ta lại chẳng chịu nhận đồng nào.

Làm cảnh sát không thể thiếu tinh thần trượng nghĩa. Đối với người trong cuộc có thể bị thương tổn bởi vụ án, Tống Vân cảm thấy mình có trách nhiệm bảo vệ đối phương, không thể để một mình Phó Dục Thư gánh chịu một mình. Do vậy đã đem chuyện này bàn bạc với Khưu Tuyết, đón mẹ Tưởng về nhà họ.

Dẫn theo Tưởng Phẩm Nhất trở về nhà mình, Phó Dục Thư vừa mở cửa vừa nói: “Chúng ta ở đây vài ngày, sắp đến tết rồi. Đến khi nào em có thể tháo băng trên mặt, anh sẽ dẫn em về nhà ba mẹ anh ăn tết.”

Tưởng Phẩm Nhất đi theo anh vào nhà, không có bất cứ ý nghĩ nào muốn tìm mẹ Tưởng. Cô ngồi trên ghế salon nói: “Nhưng em cảm thấy mặt em không thể nhanh chóng lành lại được, để mẹ anh thấy không tốt đâu…”

“Không việc gì.” – Phó Dục Thư không để ý, định nói ra việc anh sắp xếp cho mẹ Tưởng, nhưng ngay sau đó Tưởng Phẩm Nhất đã chuyển đề tài.

“Anh còn chưa nói cho em biết vì sao mặt em lại bị thương nữa. Đầu óc em lộn xộn quá, chẳng nhớ được gì cả.” – Tưởng Phẩm Nhất cau mày.

Phó Dục Thư dừng lại một chút rồi nói: “Nhớ không ra thì đừng nhớ, cũng không phải việc lớn gì. Anh cảm thấy hiện tại em như vầy cũng rất tốt.”

“Sao lại không phải việc lớn chứ? Em đã bị thương đến vậy, còn bị người ta tiêm thuốc mê, làm sao lại là chuyện nhỏ được?” – Tưởng Phẩm Nhất tự mình suy đoán – “Lẽ nào em bị người ta đánh à? Có phải em đã chọc đến ai không?”

“…” – Không phải là em chọc đến ai mà là anh thôi. Phó Dục Thư không cách nào trả lời câu hỏi của cô, đành giữ im lặng.

Tưởng Phẩm Nhất muốn truy vấn tiếp lại thấy Phó Dục Thư đã đi vào bếp pha cà phê, giống như không muốn nói nhiều về chuyện này. Tuy thần trí cô không tỉnh táo nhưng trong tiềm thức cũng không muốn làm khó bản thân mình, cho nên cũng không hỏi tới nữa.

“Buổi tối muốn ăn gì?” – Phó Dục Thư pha cà phê xong quay lại hỏi cô.

Tưởng Phẩm Nhất nhận lấy tách cà phê nói: “Tùy thôi, gì cũng được, không thèm gì hết.”

Phó Dục Thư cười: “Chờ khi về nhà anh, anh bảo mẹ anh làm vằn thắn cho em ăn. Bà gói vằn thắn vỏ mỏng nhiều thịt, ngon tuyệt.”

Tưởng Phẩm Nhất hơi suy tư rồi hỏi: “Em phải đi sao? Em còn muốn đến viện điều dưỡng ăn tết với mẹ.” – Cô nói chậm dần – “Đã lâu rồi em không về nhà, không biết ba ra sao. Anh nói thử xem sao ba lại không đến bắt em về?”

Trí nhớ của cô dường như chỉ gián đoạn ở chỗ đó, nhưng bác sĩ đã nói chuyện này không có nghĩa sau này cô sẽ không nhớ lại được. Nói không chừng không biết lúc nào sẽ hồi phục lại. Phó Dục Thư cũng không lo lắng cô nhớ không ra, cô vẫn còn nhớ được anh, nhớ được một số chuyện cần thiết hơn nữa lại không đau khổ là đủ rồi. Những ký ức đau đớn kia không nhớ lại là hơn.

“Chuyện này em đừng lo.” – Phó Dục Thư lảng tránh – “Tóm lại anh đã thuyết phục được cha em, không tin anh có thể bảo ông gọi điện thoại cho em để làm chứng.” – Nếu bảo Tống Vân nói chuyện với Tưởng Thặng kêu ông giả bộ hẳn sẽ không thành vấn đề.

Tưởng Phẩm Nhất đâu cần anh tìm chứng cớ, cô dịu dàng nói: “Không cần, sao em lại không tin anh chứ. Anh là người em tin tưởng nhất.”

Ánh mắt Phó Dục Thư khựng lại, anh thầm nghĩ: Chính là người em tin tưởng nhất đã nói nhiều lời gạt em, hi vọng khi em nhớ lại đừng trách anh nhé.

Ở nhà Phó Dục Thư được năm sáu ngày, Tưởng Phẩm Phất đi đến bệnh viện tháo băng, vết thương tạm lành lặn, nhưng vẫn còn để lại sẹo mờ mờ. Bác sĩ nói phải thoa thuốc mới có thể hoàn toàn lặn mất, nhưng Tưởng Phẩm Nhất cảm thấy bất kể là thoa bao lâu vẫn sẽ để lại sẹo.

“Làm sao đây?” – Tưởng Phẩm Nhất nhìn vào gương tự hỏi mình. Hai vết sẹo vừa kéo da non xấu xí nằm trên mặt chi bằng dán băng lại cho rồi, để lộ ra như vậy còn khó nhìn hơn.

Phó Dục Thư từ từ xuất hiện phía sau cô. Cô nhìn hình ảnh anh trong gương, nghe thấy anh nói: “Đâu có thấy, anh đeo mắt kính nhìn gần như vậy cũng không thấy. Sẽ không ai để ý đâu, lúc em trang điểm bôi nhiều phấn lót một chút là được.” – Anh hơi lúng túng hỏi – “Gọi là phấn lót đúng không?”

Tưởng Phẩm Nhất không nhịn được nở nụ cười, ngoái đầu nhìn anh: “Anh còn biết phấn lót nữa à?”

Phó Dục Thư không tiết lộ cho cô biết anh đã tra nhiều cách che vết sẹo trên mạng, bởi vì anh lo cô không muốn dùng kem che khuyết điểm nên mới nói như vậy. Anh chỉ gật đầu: “Vốn dĩ vết sẹo chỉ mờ thôi, nếu như đánh cái đó lên hẳn là không thành vấn đề.”

Tưởng Phẩm Nhất khẽ gật đầu: “Em thấy cũng được.” – Cô sờ sờ lên vết sẹo trên mặt, khẽ tự nói – “Không biết cuối cùng là vì sao, anh cũng không chịu nói cho em biết làm em tò mò quá.”

Phó Dục Thư đưa tay vuốt tóc cô, ôn hòa nói: “Đừng nên nghĩ nữa, sớm muộn gì em sẽ biết thôi, gấp gì chứ? Ngày mai là ba mươi tết rồi, chiều nay chúng ta lên đường về nhà anh, anh đã thu dọn hành lý cho em xong rồi.”

Chuyện Tưởng Phẩm Nhất phải đi theo Phó Dục Thư về nhà anh ăn tết là không có gì phải bàn cãi.

Đây là lần đầu tiên Tưởng Phẩm Nhất có một cái tết thật sự kể từ ngày mẹ cô vào viện điều dưỡng. Trước đây trong nhà đều chỉ có cô và cha, chẳng bao giờ có không khí tết. Trong Hòe Viên lại u ám, cho dù tết cũng không qua lại nhà nhau. Hằng năm cũng chỉ có một mình cô ở trong nhà chúc mình năm mới vui vẻ. Năm nay có thể đón tết với Phó Dục Thư và ba mẹ anh, cô vô cùng vui mừng và mong đợi.

Năm mới sẽ diện quần áo mới, bất kể là ở đâu tin rằng phong tục này vẫn còn. Phó Dục Thư lái xe đưa Tưởng Phẩm Nhất một mạch về nhà. Xe không thể nhanh như máy bay, phải lái tận năm sáu tiếng mới đến nơi. Dọc đường còn không dừng lại nghỉ ngơi, Tưởng Phẩm Nhất còn được ngủ chứ Phó Dục Thư thì ngay cả thời gian đi vệ sinh cũng không có. Thật sự là vô cùng cực khổ.

Dù cực khổ như vậy nhưng khi Phó Dục Thư vào đến thành phố cũng không vội vã về nhà nghỉ ngơi. Ngược lại anh lái xe đến một cửa hiệu nổi tiếng, không đánh thức Tưởng Phẩm Nhất đang ngủ trên xe, một mình xuống xe tự lấy đồ.

Chừng mười phút sau Phó Dục Thư xách theo vài túi giấy đi ra. Anh mở cửa sau ra, ném mấy túi đồ vào đó, lúc trở lại ghế lái liền phát hiện Tưởng Phẩm Nhất đã tỉnh.

“Đó là gì vậy?” – Tưởng Phẩm Nhất vẫn còn ngái ngủ.

Phó Dục Thư hạ giọng, vừa lái xe vừa nói: “Quà tết đã đặt trước cho em và ba mẹ anh.”

Tưởng Phẩm Nhất nhoẻn môi, liếc nhìn bảng hiệu cửa tiệm kia, cười nói: “Lời quá rồi, em cũng không mua quà gì cho anh hết.”

Phó Dục Thư có chút mệt mỏi đấm đấm lưng: “Kiếm tiền không phải để xài sao? Mua đồ quan trọng không phải là giá tiền mắc hay rẻ mà là có đáng giá hay không.”

Đầu óc Tưởng Phẩm Nhất hơi mù mờ, luôn cảm giác lý lẽ này của anh có gì đó không đúng, nhưng dường như lại hợp tình hợp lý khiến cô không phản bác được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN